Ông trời không nghe lời cầu xin của người nào đó, Mại Vu vốn hi vọng Hoàng Huyền trước mắt là ảo ảnh cho đến khi nghe tiếng hét giận dữ dọa ngẩn người, anh nắm chặt tay Na Na đứng nguyên tại chỗ không biết làm thế nào cho phải.
Hoàng Huyền thấy sắc mặt Mại Vu thảm hại, hắn ngừng giằng co với Mại Nghiêm, xông tới muốn bắt Mại Vu, nhưng ngay khi Hoàng Huyền bước chân đầu tiên, hắn chú ý tới Na Na bên cạnh Mại Vu và vẫn đang còn nắm tay Mại Vu.
“Cô là ai?” Hắn cúi đầu nhìn xuống Na Na thấp hơn hắn hai cái đầu, giọng Hoàng Huyền không giận mà uy.
“Tôi? Tôi là cô gái đẹp vô địch thế giới Na Na.” Na Na cười khẽ, khí thế mãnh liệt không thua gì Hoàng Huyền.
Na Na, người phụ nữ này chính là Na Na? Hoàng Huyền cảm giác lý trí mình sắp đứt đoạn, hắn không nghĩ tới sau khi Mại Vu trốn về nhà lại ở cùng một chỗ với người phụ nữ này!
Lần này trong lòng Hoàng Huyền càng bùng lửa giận, sự thật rõ ràng bày ra trước mắt như thế, nhưng tại sao Mại Vu xấu xa sao lại không chịu thừa nhận có người bên ngoài khi hắn ép hỏi?
Mại Vu cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Hoàng Huyền, như một đứa trẻ làm sai chuyện, không tự chủ cắn môi dưới của mình.
Huyền Huyền thật đáng sợ quá! Làm sao đây? Làm sao đây? Nhất định anh ấy nổi giận vì mình rời nhà trốn đi, chuyện này rất không tốt, nếu bị Huyền Huyền bắt về nhà thì mạng nhỏ của mình chỉ sợ khó mà giữ được! Trống ngực Mại Vu đập kịch liệt, sợ hãi căng thẳng đến dạ dày cũng cảm thấy đau.
Hoàng Huyền thấy Mại Vu cúi đầu, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn hắn, hiểu lầm trong lòng càng thêm sâu sắc, cho rằng đây là Mại Vu đang chột dạ.
Hoàng Huyền tức giận! Cảm giác bị Mại Vu lừa dối mãnh liệt như thế, điều chưa bao giờ có.
Hoàng Huyền đi về phía trước, hắn quyết định phải kiên quyết mang Mại Vu về nhà, hắn muốn Mại Vu phải trả giá đắt cho chuyện lừa dối hắn!
Mại Nghiêm đứng bên cạnh thấy Hoàng Huyền muốn lên trước bắt Mại Vu, trong lòng quýnh lên đưa tay nắm lấy áo Hoàng Huyền, hét lên với Mại Vu: “Đi đi, Vu Tử!”
Mại Vu nhận được lệnh của ba, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt giận dữ của Hoàng Huyền cách anh không xa… Nghĩ cũng không cần nghĩ, Mại Vu còn muốn mạng của mình! Lập tức bỏ chạy.
“Mại Vu!” Mắt thấy Mại Vu muốn chạy trốn khỏi tầm mắt mình, Hoàng Huyền lập tức quát, nhưng Mại Vu chẳng hề chần chừ chút nào tiếp tục chạy trốn hắn. Hoàng Huyền muốn đuổi theo nhưng bị Mại Nghiêm kéo hắn lại.
“Buông tay!” Hoàng Huyền trừng mắt liếc Mại Nghiêm, khí thế làm người ta sợ hãi khiến toàn thân Mại Nghiêm run rẩy ngay tức thì.
Tốt lắm, tên tiểu tử thô tục Hoàng Huyền này lại có quyết đoán kinh người như vậy, không hổ danh hắn là thiếu chủ hắc đạo, Mại Nghiêm ngẫm nghĩ nên không chú ý bị Hoàng Huyền vùng thoát khỏi sự kiềm chế của ông.
Thảm rồi! Thân thể Vu Tử không khỏe, chắc là trốn chưa xa, Mại Nghiêm hoảng sợ, muốn lên trước cản Hoàng Huyền lại phát hiện Hoàng Huyền vốn không đuổi theo Mại Vu, đang nghi ngờ, Mại Vu nhìn lướt đằng sau thân thể cao lớn của Hoàng Huyền chợt bừng tỉnh hiểu ra, thì ra người vợ đang yếu đã chặn đường đi của Hoàng Huyền.
“Na Na!” Thấy vợ mình giang rộng hai tay cản trở Hoàng Huyền lúc này đang tức giận như dã thú, Mại Nghiêm không khỏi có chút bận long, nhưng Na Na lại dùng ánh mắt ám hiệu cho ông không có việc gì, 100% yên tâm. Haizzz – thật sự không lo được sao?
“Này! Cậu là ai, đuổi theo Tiểu Vu của chúng tôi làm gì?” Không nhanh không chậm, giọng nói uy nghiêm trong veo từ trong miệng Na Na phát ra.
Hừ hừ! Vừa rồi tất cả mọi người dây dưa nên vứt bà một bên, bây giờ đổi lại bà thu hoạch!
Hoàng Huyền liếc Na Na, hai tay vẫn ôm ngực, khóe miệng cười lạnh. Hừ! Người phụ nữ đê tiện này đủ can đảm! Còn dám nói Vu là của nhà ‘Chúng nó!’ “Nói cho cô biết, Vu là của tôi chứ không phải của nhà các người!”
“Hừ! Cậu nói đùa thế!”
Hoàng Huyền và Na Na giống như cùng lên cơ.
Mại Nghiêm đứng bên cạnh chứng kiến một màn đầy thuốc súng như vậy, lau mồ hôi lạnh, không phải ông đã nói…. Nếu cá tính nóng nảy bộc phát này của bà xã đại nhân nhà ông không sửa, rất dễ rước họa vào thân….. Tuy nhiên điểm mê người của Na Na chính là ở chỗ này.
“Na, tên tiểu tử thối này là Hoàng Huyền!” Ông tốt bụng nhắc nhở, Na Na hồ đồ quên mất vừa rồi Mại Vu vừa gọi tên tiểu tử thối này sao? Sao còn hỏi tiểu tử thối là ai?
“Hoàng Huyền? Người này chính là Hoàng Huyền?” Người trong lòng Tiểu Vu? Na Na cẩn thận đánh giá Hoàng Huyền từ trên xuống dưới vài lần, sau đó bình luận về Hoàng Huyền như nhà giám định tác phẩm nghệ thuật, “Ừm, rất đẹp, dáng người không tồi, đáng tiếc tính cách quá cáu kỉnh.”
“Thiếu gia nào nói chuyện tào lao, mau tránh ra!” Người phụ nữ ghê tởm, cố ý kéo dài thời gian, cũng không biết Mại Vu trốn đi bao xa rồi?
“Tôi mới không tránh!” Giọng điệu Na Na kiên định nhìn Hoàng Huyền, bộ dạng quật cường bĩu môi trong mắt Mại Nghiêm rất đáng yêu, chỉ tiếc Hoàng Huyền chẳng cho là vậy.
“Tránh ra!”
“Không, cho cậu đi chẳng phải là bắt Tiểu Vu đi à?” Na Na chỉ vào Hoàng Huyền thì thầm, bộ dạng đáng thương giống như một cô vợ nhỏ oán giận, “Nói như vậy, nói như vậy… Tình yêu của tôi và Tiểu Vu không phải sẽ bị cậu ngăn cản sao?”
Một ‘Lời tâm tình’ đơn giản buồn nôn của Na Na lại khiến Hoàng Huyền tức giận, chỉ kém bom hạt nhân nổ, “Cái gì mà tình yêu của cô và Vu? Đừng tự cho là đúng, Vu là của tôi, cũng chỉ sẽ thích một mình tôi!”
Hoàng Huyền và Na Na cứ như vậy ầm ĩ ngay tại chỗ, giống như ‘Người đàn bà chanh chua’ mắng chửi nhau.
“Mới lạ đó, Tiểu Vu và tôi rõ ràng yêu nhau.”
“Cô nói xằng nói bậy gì đó?” Gân xanh trên trán Hoàng Huyền như ẩn như hiện, “Cô cái đồ thứ ba ở đâu ra tư cách giành Vu với tôi?”
“Cái gì mà người thứ ba hả, người ta và Tiểu Vu là tình mẹ con đó!” Quát đỏ mắt, sau đó Na Na hét lên.
“Cô….” Hoàng Huyền muốn hét phản bác lại, nhưng nhất thời bị lời Na Na làm sửng sốt.
Tình mẹ con? Chờ một chút, chuyện này là sao?
Hoàng Huyền phát hiện hình như có hiểu lầm lớn rồi!