“Tôi là mẹ Tiểu Vu! Nếu không thì là ai chứ?” Na Na tức giận nói, mặt Hoàng Huyền trắng không còn chút máu.
“Cô là mẹ Vu?” Điều này khiến Hoàng Huyền vô cùng kinh ngạc, đối tượng mà hắn vẫn luôn cho rằng Mại Vu lén lút bên ngoài lại là mẹ Mại Vu!
Từ trước tới giờ Hoàng Huyền chưa gặp Na Na – mẹ Mại Vu, vì cho tới bây giờ hắn chưa từng hỏi anh, cho nên hôm nay đây là lần đầu tiên gặp bà. Hoàng Huyền không nghĩ mẹ Mại Vu lại trẻ và xinh đẹp như vậy, cho nên mới gặp còn tưởng rằng Na Na chính là đối tượng Mại Vu gặp gỡ bên ngoài.
“Đúng như cậu nói!”
“Sax!” Sắc mặt Hoàng Huyền rất khó coi, đột nhiên hắn hiểu ra, tại sao ngày đó thô bạo với Mại Vu như vậy mà Mại Vu có chết cũng không chịu thừa nhận có gặp gỡ bên ngoài; vì Mại Vu vốn không vụng trộm bên ngoài! Chuyện này hỏng bét rồi, hắn hiểu lầm Mại Vu rồi, thế mà làm chuyện quá đáng với Mại Vu, Hoàng Huyền nắm chặt tay quyết định, hắn càng muốn dẫn Mại Vu về nhà.
“Tránh ra!” Hoàng Huyền liếc nhìn Na Na, cái nhìn này khiến Na Na không sợ trời không sợ đất cũng cảm thấy da đầu run lên, nhưng dựa vào tình thương của mẹ, bà vẫn đứng im trước mặt Hoàng Huyền.
“Không thể! Sao tôi biết được cậu đi tìm Vu, Vu có thể lại bị thương chạy về nhà hay không.” Na Na nhìn Hoàng Huyền, âm lượng không giảm nhưng biểu hiện trên mặt tựa như sắp khóc.
“Tôi cam đoan với bác sẽ không làm tổn thương Vu, chỉ cần bây giờ bác lập tức tránh ra!” Hắn cũng không rảnh rỗi kéo dài thời gian ở đây với bà.
“Hu-“ Na Na ngập ngừng, âm thanh nức nở nghẹn ngào càng lúc càng to, cuối cùng chuyển qua Mại Nghiêm cầu cứu, “Nghiêm, cậu ta bắt nạt người ta!”
Mại Nghiêm vừa nghe Na Na khóc tố cáo, ông đau lòng vợ, vội tiến lên ôm Na Na, vỗ lưng bà an ủi, “Ngoan nào, Hoàng Huyền xấu quá, sao bắt nạt em đáng yêu như vậy chứ?”
Hiếm khi nghe Mại Nghiêm nói mấy lời buồn nôn như thế, không khó suy đoán vì sao lúc trước ông lại theo đuổi được Na Na, Na Na ngẩng đầu, thâm tình nhìn Mại Nghiêm. Mắt thấy vợ chồng bắt đầu muốn diễn cảnh tình cảm nồng nàn lãng mạn, Hoàng Huyền vội cắt ngang, “Các người đủ rồi, rốt cuộc có tránh ra hay không?”
Hoàng Huyền không muốn nhìn cảnh vợ chồng trình diễn tiết mục anh anh em em yêu thương lẫn nhau buồn nôn.
Mại Nghiêm lấy lại tinh thần ho khan hai tiếng, nói: “Muốn tránh cũng được, nhưng sao chúng tôi biết được cậu sẽ không làm tổn thương Vu.”
“Tôi dùng nhân phẩm Hoàng Huyền đảm bảo với hai người, tôi tuyệt đối không tổn thương Vu.”
“Ừm.” Mại Nghiêm suy nghĩ, “Có thể, nhưng tôi có một điểu kiện-“
********
Có bệnh trong người nhưng Mại Vu vì tránh chủ nợ… A, xin lỗi, là người yêu, mà chạy trốn như bay trên đường, đáng tiếc xin nhớ trong người anh có bệnh, mới chạy chưa được vài bước đã không thể bước nổi.
“Hộc hộc…” Mại Vu thở dốc, cảm thấy toàn thân bủn rủn không sức sống, đầu hơi choáng váng.
Mại Vu nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới, Hoàng Huyền thế mà lại đuổi theo tới nhà mình, vừa nhìn thấy Hoàng Huyền thì thiếu chút nữa dọa hỏng anh! Anh không biết Hoàng Huyền đuổi theo anh làm gì? Nhưng trực giác tám chín phần là tới tìm anh tính sổ, anh sợ lại phải chịu tổn thương thêm lần nữa; về mặt sinh lý, cái mông anh vẫn còn đau nhức; về mặt tâm lý, cái này không nghĩ nhiều, Mại Vu sợ khi mình nhớ tới Hoàng Huyền và lời nói của hắn thì lại khóc!
Haizz, nhưng bây giờ anh đã chạy thoát, không thể về nhà mình, tất nhiên cũng không thể về nhà Hoàng Huyền, vậy anh còn chỗ nào để đi đây?
Suy nghĩ một chút lại khiến đầu đột nhiên choáng váng, trước mắt một mảnh mờ tối khiến Mại Vu lảo đảo đành phải tựa vào tường gần đó.
“Ôi.” Cảm giác hoa mắt xoay vòng vòng còn chút cảm giác buồn nôn khiến người ta chán ghét, muốn dừng lại nghỉ ngơi, nhưng Mại vu lại không thể dừng bước ở đây, anh còn chưa chạy ra khỏi phạm vi an toàn, nếu như dừng ở chỗ này sợ Hoàng Huyền sẽ đuổi theo.
Nhưng mới đi vài bước, Mại Vu liền phát hiện bước chân của mình hoàn toàn không thực hiện được, chút tiết tấu cũng không có, cứ lảo đảo loạn xạ.
Như vậy sẽ bị Hoàng Huyền đuổi theo mất! Mại Vu vội vàng suy nghĩ, nghĩ thầm chắc ba mẹ cản Hoàng Huyền không được bao lâu.
Quả nhiên, anh nghe thấy hình như có người đang gọi anh từ xa, “Vu!”
Mại Vu quay đầu, trong đôi mắt cảnh vật không ngừng xoay tròn có một người đàn ông tóc bạc thân hình cao lớn chạy tới, không cần nghĩ, nhìn chiếc đầu màu bạc xinh đẹp cũng biết là ai – Hoàng Huyền!
“Á!” Mại Vu hít một ngụm khí lạnh, anh không nên để Hoàng Huyền bắt được, bị bắt trở về nhất định sẽ rất thảm! Mại Vu bắt đầu chuyển bước muốn chạy.
Hoàng Huyền ở phía sau vừa thấy vội đuổi theo lên trước, hắn chạy từ nhà họ Vu ra đây, nghĩ Mại Vu đã chạy xa nhưng sau nghĩ lại nghe Mại Nghiêm nói Vu bị bệnh nên vốn chạy không xa được, kết quả đúng là hắn nhìn thấy Mại Vu yếu ớt tựa vào tường ở khu gần đó.
“Vu!”
Mại Vu nghe Hoàng Huyền gọi anh, vội chạy về phía trước, vừa chạy vừa lắc lư, virus bệnh trong thân thể cuối cùng không chịu nổi chạy loạn xạ.
Đầu chóng váng, Mại Vu cảm thấy thân thể bay bổng như không có trọng lượng, trước mắt tối sầm, ý thức rời xa… Bộp một tiếng, Mại Vu ngã xuống.
“Vu!” Hoàng Huyền chạy về phía trước, nâng Mại Vu ngã nhào trên mặt đất, phát hiện sắc mặt Mại Vu trắng bợt, toàn thân đầy mồ hôi hôn mê bất tỉnh.
Thật đáng chết, hắn không nghĩ Mại Vu lại bệnh nặng như thế, trong lòng đau đớn không nói nên lời, Vu của hắn…….