“Huyền… Huyền Huyền, cứu em, cứu em đi, hu hu.” Ngoại trừ bất đắc dĩ thì vẫn là bất đắc dĩ. Mại Vu vùng vẫy vài cái, phát hiện hai tay bị vải trói vẫn chặt như cũ, anh nhìn nam căn đã đứng thẳng tắp, nóng đỏ của mình, đành phải hạ giọng xin Hoàng Huyền giúp đỡ.
“Ừ, để anh suy nghĩ xem.” Hai tay Hoàng Huyền đặt lên đùi, mười ngón tay đan vào nhau, khuôn mặt tuấn tú gác tên tay, tròng mắt tràn đầy trêu chọc nhìn qua khuôn mặt khóc lóc thảm thiết của Mại Vu, không thèm giúp đỡ.
“Huyền Huyền…..” Khuôn mặt Mại Vu nóng đỏ, bộ dạng nói có bao nhiêu uất ức thì có bấy nhiêu uất ức, nhưng trong mắt Hoàng Huyền, bộ dạng nói có bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu.
Hoàng Huyền cúi đầu thoạt nhìn như cẩn thận suy nghĩ một hồi lâu, rồi như thể đã có quyết định, hắn ngẩng đầu cười chói mắt với Mại Vu: “Xin lỗi Vu Vu, nhưng bây giờ anh vẫn chưa muốn cứu em.”
Vừa nghe xong Mại Vu sửng sốt, Huyền Huyền có dễ chịu không, sao có thể đối xử với anh như vậy? Trong lòng Mại Vu gào thét khóc lóc, trên mặt khóc càng thảm hơn, nhiệt độ trên người khiến anh gấp gáp luống cuống bắt đầu hét lên: “Huyền Huyền! Em cam đoan lần sau không dám tái phạm nữa, xin anh… Hu hu… Xin anh cứu em!”
“A a, theo như em nói bây giờ anh vẫn chưa muốn.” Hoàng Huyền cười tinh nghịch với Mại Vu.
Thật ra Hoàng Huyền đang nghĩ một đằng nói một nẻo, chính nam căn dưới tây trang của hắn đã căng lên từ lâu, vận sức chờ phát động, sao hắn không muốn giải phóng dục vọng cho Mại Vu trước rồi sau đó đâm vào hoa cúc của Mại Vu chứ? Nhưng mà hắn thật sự rất thích chứng kiến bộ dạng bị bắt nạt của Mại Vu, cho nên vì ham muốn cá nhân mình ăn no bụng, hắn quyết định trước tiên phải nhịn đã, dù sao cũng còn rất nhiều thời gian.
Mại Vu lớn tiếng nức nở, thi thoảng còn có tiếng rên rỉ đứt quãng phát ra, vốn lúc đầu tư thế nằm nghiêng giờ thành nằm sấp. Mại Vu cảm thấy trên người khó chịu gấp đôi, sắp không chịu nổi, anh nhìn bộ dạng Hoàng Huyền hoàn toàn không có ý định đến giải phóng cho anh, nếu như không nghĩ cách tự giải thoát, anh chỉ sợ sẽ chết bất đắc kỳ tử bỏ mạng trên giường mất thôi!
Mại Vu nức nở nghẹn ngào nghĩ đến những chuyện không đứng đắn, thân thể không ngừng cọ xát vào chăn, gián tiếp dùng giường chạm vào vật nam tính của mình, mút ga giường bằng tơ lụa tản ra hương thơm nhàn nhạt, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Hoàng Huyền đứng bên cạnh chỉ mỉm cười, hắn cảm thấy Vu như vậy rất đáng yêu.
Bộ dạng Mại Vu như vậy không liên quan gì tới cái gọi là đẹp, ngược lại, anh trưởng thành có phần hơi cương nghị, đây là ấn tượng đầu tiên mọi người có với anh. Nhưng thật ra người ở cùng anh lâu mới biết, Mại Vu là một người đáng yêu, anh đáng yêu ở chỗ biểu hiện như trẻ con ở cả động tác và hành vi, tất nhiên bản thân anh không phát hiện ra.
Nếu như muốn Hoàng Huyền dùng thứ gì đó để hình dung sự đáng yêu của anh, có thể hắn sẽ chọn: Như một con chó khổng lồ đáng yêu. Ừm?
Động tác cọ xát của Mại Vu càng lúc càng mạnh, nam căn chạm khẽ vào ga giường tơ lụa có thể làm anh khoái cảm thoải mái hơn chút, trong miệng càng la lớn, ý đồ muốn bắn ra xuất hiện toàn cơ thể anh.
Anh thật sự hận chết cái cách xử phạt này!
Xử phạt này là giao ước khi Mại Vu vừa chuyển vào ở cùng Hoàng Huyền quyết định. Vừa ở chung, rất nhiều thói quen trong cuộc sống sẽ lộ ra trước mặt đối phương, Hoàng Huyền nhìn không vừa mắt sẽ chỉ ra chỗ sai. Vì Hoàng Huyền có phần hơi thích sạch sẽ, cho nên Mại Vu bị hắn hạn chế, ví dụ: Không được ném quần áo lung tung, không được vứt rác bừa bãi…., ngoài ra Hoàng Huyền cũng là người coi trọng sức khỏe, hắn không cho phép Mại Vu ăn đồ ăn vặt và xem chương trình không có tác dụng gì, thế là Mại Vu bị cấm chỉ ăn quà vặt và xem TV. Đương nhiên Mại Vu không thể quen, nhưng vì anh theo đuổi Hoàng Huyền nhiều năm như vậy, anh bằng lòng hi sinh.
Nhưng từ đầu tới cuối Mại Vu cảm thấy không công bằng, sau đó phát triển thành dạng như thế này, hai người liền quyết định ra thỏa thuận, nếu như ai phạm sai lầm sẽ phải chấp nhận đối phương xử phạt.
Hoàng Huyền xử phạt Mại Vu chính là “Trò chơi” bây giờ, còn nội dung Mại Vu phạt Hoàng Huyền chính là Hoàng Huyền phải dẫn anh đi công viên chơi trò chơi mà Hoàng Huyền ghét nhất. Cũng không biết vì sao, Hoàng Huyền vô cùng ghét nơi công viên trò chơi người ta chen lấn đông đúc, nhưng cố tình Mại Vu lại rất thích.
Đáng tiếc từ khi ở chung đến bây giờ, Hoàng Huyền chưa xảy ra sai lầm nào, đổi lại từ sau khi ở chung Mại Vu chưa từng công viên chơi trò chơi anh yêu thích nhất; còn sau khi ở chung đến bây giờ, Mại Vu sớm bị Hoàng Huyền xử phạt không biết mấy lần rồi.
“A ư….” Giọng tắc nghẹn từ trong cổ họng Mại Vu bật ra không ngừng, thấm đẫm run rẩy. Nhanh! Mại Vu muốn nhanh chóng giải phóng dục vọng của mình, tăng cường cọ xát, đáng tiếc cọ xát nhẹ như vậy khó mà giải phóng được mình. Cổ tay Mại Vu bị vải cọ đỏ au, nước mắt chảy ngổn ngang trên mặt, nhưng Hoàng Huyền vẫn không có động tĩnh gì, vì sự nhẫn nại của Hoàng Huyền từ trước tới giờ mạnh hơn người khác.
Rất lâu sau, trải qua một hồi vùng vẫy, cuối cùng sau một đợt đong đưa kịch liệt Mại Vu bắn tinh dịch màu trắng của mình lên chiếc ga màu hồng, hình thành thế đối lập rõ rệt. Hoàng Huyền thì lại cười khẽ một tiếng, lúc này mới chịu đứng dậy đi đến bên cạnh Mại Vu.
Hắn nhìn Mại Vu há miệng thở phì phò, mệt đến nằm sấp không muốn động đậy, vô cùng “Tốt bụng” cởi bỏ trói buộc trên tay cho anh.
Hai tay tự do, Mại Vu lại như người tàn phế không thể cử động nổi hai tay tê dại, trong lòng anh oán thầm Hoàng Huyền: Bây giờ thả ra còn có ích gì nữa?
“Vu Vu, như vậy mà cũng có thể bắn ra, tại sao? Lâu quá rồi anh không về nên em chưa thỏa mãn dục vọng hả?” Khóe miệng Hoàng Huyền cong 45 độ, cười rất vui. Mại Vu khốn khổ ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng có chút tức giận; điều này thể hiện anh không thích Hoàng Huyền chơi trò này. Đáng tiếc! Từ trước đến nay Hoàng Huyền chính là người điều khiển người khác, nhìn Mại Vu tuyệt đối không có cảm giác uy hiếp gì, vẻ mặt tức giận không có tác dụng gì với hắn.
“Đừng nhìn anh như vậy, là em sai trước đấy, Vu Vu.”