Người Tình Hắc Bang Của Anh Chàng Bán Cá

Chương 85



Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

“Anh không biết dì Thu Chỉ?” Mỹ nhân tóc nâu trừng con ngươi xinh đẹp, có chút kinh ngạc, hắn ta còn tưởng dù Mại Vu không quen mẹ Hoàng Huyền thì chắc cũng có nghe đến chứ? “Anh Hoàng Huyền không nói với anh?” LQĐÔN

“Không…. Không có.” Trong đầu nhớ lại, Mại Vu không tìm ra chút ký ức nào mà Hoàng Huyền từng đề cập đến, “Vị phu nhân kia, là gì của Huyền Huyền?”

“Là mẹ của anh Huyền! Không ngờ anh ấy chưa từng nhắc đến với anh!”

“Không có.” Mại Vu suy nghĩ một lúc lâu, từ trước đến giờ anh không truy hỏi chuyện người nhà Hoàng Huyền, vì hình như Hoàng Huyền không thích nhắc tới, cho nên anh cũng không biết ba mẹ Hoàng Huyền là người như thế nào, thậm chí là tên tuổi.

Mỹ nhân tóc nâu đổ mồ hôi lạnh, thì ra không chỉ dì Thu Chỉ không biết Mại Vu mà Mại Vu cũng không biết có nhân vật Thu Chỉ tồn tại… Hoàng Huyền thật đúng là hoàn toàn cách ly dì Thu Chỉ và Mại Vu, như vậy là muốn bảo vệ anh ta?

Trước kia vẻ mặt Hoàng Huyền vừa cao ngạo lạnh lùng vừa khiến người ta ghét, sao bây giờ trở nên đáng yêu như vậy nhỉ?

“Nhưng sao cậu lại biết rõ hơn tôi…. Còn gọi Huyền Huyền là anh Hoàng Huyền, cậu với Huyền Huyền có quan hệ gì?” Mại Vu lỗ mãng đặt câu hỏi, nhìn mỹ thiếu niên trước mắt, trong lòng đối với người còn biết rõ chuyện Hoàng Huyền hơn cả anh, cảm thấy không có tư vị gì.

Vẻ mặt đau khổ, mắt chua xót nhìn qua mỹ thiếu niên.

“Ha ha ha, tôi và anh Hoàng Huyền hả….” Mỹ nhân tóc nâu cố ý dùng giọng điệu mập mờ nói bốn chữ anh Hoàng Huyền (Hoàng Huyền ca ca), nghĩ đến vẻ mặt nếu như Hoàng Huyền biết hắn ta cố ý giả vờ mập mờ trước mặt người yêu anh ta, nhất định rất buồn cười, “Còn chưa giới thiệu với anh hả? Tôi là Liễu Hiên Hạo, là bạn tốt của anh Hoàng Huyền từ nhỏ đến lớn!”

“Là vậy à….” Sắc mặt càng lộ vẻ không tốt, Mại Vu cũng muốn như thế!

“Từ nhỏ đến lớn tình cảm của chúng tôi “Vô cùng” tốt, còn từng tắm cùng nhau.” Kết quả đánh nhau còn hại Hoàng Huyền ngã sấp trong phòng tắm, đầu đầy máu.

“Vậy à….” Siêu cấp ao ước được như vậy, Mại Vu cũng hi vọng có thể cùng tắm rửa với tiểu mỹ nhân Hoàng Huyền.

“Ừ, còn từng ngủ chung!” Kết quả lần đó Hoàng Huyền vì báo thù mà nửa đêm dậy dùng gối đè hắn ta, khiến hắn thiếu chút nữa nghẹt thở mà chết.

Mại Vu thấy mỹ nhân tóc nâu trước mắt nói vui vẻ như vậy, lông mày nhíu lại.

Quan Thần đứng bên cạnh nhìn cũng nhíu mày theo: “Em cái tên ngốc này, đừng ghẹo người ta nữa!”

Với sự hiểu biết của Quan Thần về Liễu Hiên Hạo, tình cảm của cậu ấy với Hoàng Huyền không tốt đến thế đâu! Rõ ràng từ nhỏ đã là oan gia không hợp nhau.

“Được rồi được rồi, quay về chủ đề chính nào!” Thấy vẻ mặt Quan Thần không vui, Liễu Hiên Hạo vội câm miệng, nếu không vì hôm nay khiến Quan Thần tức giận nhiều lần thì chờ đến tối anh ấy sẽ không cho hắn ta ôm, sẽ không tốt. “Nói tóm lại, dì Thu Chỉ muốn gặp anh.”

“Ừ…. Vậy nói cách khác là mẹ Huyền Huyền muốn gặp tôi?” Mại Vu đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

“Đúng thế!” Gật đầu, Liễu Hiên Hạo nhìn thời gian, dì Thu Chỉ chắc cũng sắp tới đây rồi, “Tới giờ tôi phải xuống lầu đón dì lên rồi, Quan Thần anh giúp em trông anh ta một lát.”

“Cái gì?” Quan Thần ngồi bên cạnh lẳng lặng nghe hai người nói chuyện trong tay còn cầm bài tập của học trò mới lấy từ trong cặp ra đang xem hơi sững sờ, còn chưa kịp nói gì thì thấy mỹ nhân tóc nâu đã vội chạy ra khỏi phòng.

“A a!” Đột nhiên hét toáng lên khiến Quan Thần không thể dời sự chú ý lên người Mại Vu.

“Xảy ra chuyện gì?” Thấy Mại Vu vuốt vuốt mái tóc, bối rối nhìn mình.

“Mẹ vợ muốn gặp con rể…. Bộ dạng tôi có nhếch nhác lắm không?”

Quan Thần nghe thiếu chút nữa ngã xuống.

Hình như bây giờ nên lo lắng không phải là chuyện này mà?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.