Nhìn hai đốm lửa giận thiêu đốt trong mắt Hoàng Huyền, Mại Vu vô cùng hoảng sợ lùi ra sau mấy bước, đang định trốn trước đã thì bị Hoàng Huyền ôm kéo về. LQĐ
“Em nói nên thế nào đây?” Kéo cổ Mại Vu, Hoàng Huyền cầm ống tay áo chà sát trên môi anh, như thể muốn xóa bỏ hết những gì Thu Chỉ in lại.
“Cái gì thế nào?” Không ngừng né tránh móng vuốt Hoàng Huyền duỗi tới, Mại Vu ứa mồ hôi lạnh.
“Đúng đấy vừa nãy….” Đột nhiên người như không có chút sức lực mềm nhũn tựa vào Mại Vu, tảng đá treo trong lòng Hoàng Huyền thật vất vả rơi xuống… Cũng may tên ngốc này không xảy ra chuyện gì.
Vốn lúc Thu Chỉ dẫn Mại Vu đi hắn cứ sợ bà sẽ làm chuyện gì đó xúc phạm Mại Vu, may là không xảy ra chuyện gì lớn, nhưng……..
“Tại sao người phụ nữ kia vừa gặp đã thân với em như vậy?” Hơn nữa còn nói với Mại Vu là muốn xâm phạm em ấy?
“Sao em biết được!” Cố gắng giữ chặt đối phương đang níu người anh, Mại Vu nhún vai, cũng không biết là do mình khiến mẹ Huyền Huyền mê vào cái hôm ở sân bay nên mới có hậu quả như vừa rồi.
“Ngốc….” Hoàng Huyền bất đắc dĩ giữ mặt người yêu ngốc nghếch hôn một cái.
Thật sự may quá, Mại Vu không xảy ra chuyện gì, nếu không bây giờ mà mất em ấy, hắn không biết mình sẽ như thế nào nữa?
“Vu Vu…..”
“Hả?” Mại Vu híp con mắt bị đối phương hôn lên, lúng ta lúng túng đáp lời.
“Chúng ta về nhà nhé…..”
“Dạ.” Mại Vu gật đầu, nhín đối phương nắm tay mình sau đó mỉm cười.
Mới chuẩn bị ra khỏi phòng, dường như Hoàng Huyền đột nhiên nhớ đến điều gì đó nên ném xuống vấn đề, “….. Đúng rồi, em thật sự không để lại cách liên lạc cho Thu Chỉ đấy chứ?”
“Không có mà.” Đối với vấn đề Hoàng Huyền đột nhiên hỏi, Mại Vu chỉ lắc đầu.
“Vậy thì tốt rồi….” Hoàng Huyền cười tà, cười mẹ dỗi mình rời đi trước, bây giờ nhất định đã phát hiện bản thân không lưu lại số để liên lạc với Mại Vu rồi chứ?
Quả nhiên, lúc rời khỏi nhà Liễu Hiên Hạo, Thu Chỉ không mặt mũi nào trở lại, vì nhớ ra không để lại cách thức liên lạc với Mại Vu đành phát ra tiếng hét hối hận.
Nắm tay Mại Vu, tâm tình Hoàng Huyền rất tốt.
“Đi thôi, về nhà nào.”
**********
“Liễu Hiên Hạo, cảnh cáo cậu lần sau tốt nhất đừng làm như vậy!” Trước khi đi, Hoàng Huyền không quên quẳng lời ác độc cho mỹ nhân Liễu Hiên Hạo.
“Anh quản khỉ gì em!” Giả vờ làm vẻ mặt quỷ quái dí dỏm với đối phương, Liễu Hiên Hạo biết làm như vậy sẽ khơi mào cơn giận của đối phương, thật không nghĩ đến đối phương chỉ cười rất người lớn, sau đó nói với hắn ta –
“Nói cách khác lần sau sẽ mời Thần đến nhà chúng tôi ngồi một lát.” Ánh mắt liếc về Quan Thần đang nói chuyện với Mại Vu bên cạnh.
“Cái gì…. Không thể!” Trợn trừng mắt, không ngờ đối phương sẽ dùng tới chiêu này, Liễu Hiên Hao căng thẳng nhào tới bên Quan Thần, nhưng chỉ rước lấy Quan Thần không hiểu vì sao giáo huấn cho một trận.
Hoàng Huyền vui sướng nhìn Liễu Hiên Hạo bại trận, quả nhiên là một vật khắc chế một vật –
Ha ha, tâm tình thật sự là sướng không thể sướng hơn được!
Hoàng Huyền nắm tay Mại Vu, để lại Liễu Hiên Hạo đáng thương đang bị mắng mỏ, tự mình rời đi.
Còn Mại Vu bị Hoàng Huyền kéo đi một mạch từ nhà họ Liễu tới vào trong xe, đột nhiên có một nghi vấn.
“Huyền, bây giờ chúng ta đi về khách sạn sao?” Rất không hình tượng quỳ gối ở vị trí ghế lái phụ, vẻ mặt Mại Vu ngốc nghếch hỏi.
“Về khách sạn nào? Nói với em về nhà tất nhiên là phải về nhà mình chứ!” Tức giận cho đối phương cái nhìn xem thường, Hoàng Huyền khởi động xe, “Em vẫn đang choáng váng à?”
“Nhưng…. Không phải bây giờ chúng ta vẫn đang ở Nhật Bản à?”
“Ở đó mới lạ, em sớm bị tên tiểu tử thối Liễu Hiên Hạo đưa về nước.”
“Cái gì!” Vẻ mặt khiếp sợ, Mại Vu quay đầu nhìn ngoài cửa sổ mới phát hiện sắc trời đã tối nên không biết thời gian nào?
“Em không biết sao?” Hoàng Huyền kinh ngạc hỏi, đẳng cấp ngốc nghếch của Mại Vu tựa như tăng cao… Nhưng như vậy cũng tốt, dù sao cũng đỡ hơn là để anh lừa gạt hắn, đây không phải là chuyện không tốt.
“Không biết mà, khi em tỉnh lại đã ở trong nhà bọn họ, sao em biết giữa lúc đó đã xảy ra chuyện gì chứ?”
“Em tỉnh lại…. Cậu ta bỏ thuốc em? Thật làm càn quá! Mặt Hoàng Huyền tái nhợt, tên tiểu tử thối kia lại bỏ thuốc bậy bạ cho đồ nhà hắn.
“Ừ, có lẽ vậy..”
Mại Vu thấy sắc mặt Hoàng Huyền không vui, rất tự nhiên mà không suy nghĩ nhỏ giọng phản kháng lại một câu: “Đừng tức giận, chính anh còn không phải cũng thường xuyên làm bậy à?”
“Em nói cái gì?” Hoàng Huyền nhíu mày nhìn Mại Vu, nhìn dáng vẻ như động vật to xác bị hắn trừng mắt sợ tới mức cả người co rúm lại, thật muốn một ngụm ăn hết.
“Không có gì!” Mại Vu cười phất tay, chột dạ nhìn ngoài cửa sổ xe vội lảng sang chuyện khác, “Đúng rồi, vậy bây giờ chúng ta thật sự về nhà hả?”
“Đương nhiên….” Hoàng Huyền không tiếp tục trêu chọc Mại Vu nữa, hắn tính đợi lát nữa về nhà sẽ từ từ chơi đùa.
“À! Nhưng mà….”
“Nhưng mà gì?”
“Nhưng mà em còn chưa chào tạm biệt với Thanh Nhi.” Vẻ mặt thất vọng đáng thương, khóe mắt rưng rưng đưa tay kéo áo Hoàng Huyền, Mại Vu hít hít nước mũi.
Truyện bên LÊQUYDON
“Nói tạm biệt nó làm gì?” Nghĩ đến vẻ mặt đứa bé cao ngạo kia… Bụng Hoàng Huyền đầy bất mãn.
“Vì cậu bé rất đáng yêu!” Thật vọng rồi lại trưng ra vẻ mặt sáng láng, Mại Vu vòng tay ôm đầu gối tự bế.
“Vậy có cách gì chứ, chẳng lẽ chỉ vì một câu nói tạm biệt còn phải đặc biệt bay trở về Nhật Bản hả?” Lạnh lùng nói, Hoàng Huyền vốn không muốn nói với Mại Vu, thật ra chỉ cần gọi điện thoại đến chỗ bà chủ khách sạn đó là có thể nói chuyện qua điện thoại với tiểu quỷ kia rồi.
Hừ, tất cả những chuyện này cũng là vì ngăn chặn tai họa về sau……
“Hu hu, Thanh Nhi rất đáng yêu….” Mại Vu nảy mầm dục vọng muốn có em bé gần như cũng vì Thanh Nhi! Khó gặp đứa bé đáng yêu non mềm yếu ớt như vậy! Nếu như sinh một đứa bé đáng yêu như thế, nhất định phải tìm mẹ xinh đẹp như ba của tiểu mỹ nhân Thanh Nhi? Nhưng phải tìm ở đâu ra người mẹ đẹp như thế? Mắt tròn của Mại Vu di chuyển…. Chuyển lên trên người Hoàng Huyền.
“Ưm, Huyền Huyền….” Nói đến xinh đẹp…….
“Cái gì?” Hoàng Huyền chỉ liếc qua Mại Vu, sau đó tập trung lái xe.
“Anh sinh cho em một đứa bé được không?” Con mắt Mại Vu lóe sáng, nói đến xinh đẹp thì ngoài Hoàng Huyền không còn ai xứng hơn… Đứa bé Hoàng Huyền sinh ra nhất định rất đáng yêu.
Hoàng Huyền nghe xong thiếu chút nữa bị đụng xe.
“Em cái tên ngốc nghếch này! Sao anh có thể sinh được em bé!” Thưởng cho người bên cạnh một cú gõ đầu, Hoàng Huyền tức giận nói.
“Hu hu, không được à?”
“Đương nhiên không được! Hơn nữa…. Tại sao lại là anh sinh?”
“Vì nếu Huyền Huyền sinh, đứa bé nhất định sẽ rất đáng yêu!” Mắt tròn của Mại Vu nhìn chằm chằm vào Hoàng Huyền, vẻ mặt sùng bái, hại Hoàng Huyền bị anh nhìn đỏ cả mặt.
“Em thật sự muốn đứa bé đến thế à?” Trên mặt trắng nõn nà hơi ửng hồng, bộ dạng quyến rũ Mại Vu nhìn mà lòng không kiềm chế được.
“Ừ!” Mại Vu gật đầu như băm tỏi.
Đoạn, gương mặt xinh đẹp của Hoàng Huyền nở nụ cười tà.
“Được rồi, bây giờ chúng ta đi về nhà thử nghiệm xem đàn ông với đàn ông có thể sinh con không nhé, nhưng người phải sinh tuyệt đối là em chứ không phải là anh!”
“Cái gì chứ!” Nghĩ cũng biết anh tuyệt đối không thể sinh mà! Mại Vu kinh ngạc nhìn Hoàng Huyền, thực sự không nghĩ tới Hoàng Huyền cũng không thể nào sinh em bé được.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Mại Vu, Hoàng Huyền biết sau khi về nhà mình sẽ có rất nhiều trò chơi mà mượn danh sinh con để thử nghiệm!
Cười hì hì một tiếng, thấy Mại Vu lúc thì kinh ngạc lúc thì thất vọng, nhìn ra ngoài cửa sổ xe không biết đang cảm thán điều gì, trong lòng cảm thấy người đàn ông này cực kỳ đáng yêu. Nhưng nhìn bộ dạng Mại Vu thật sự muốn sinh đứa bé như vậy, Hoàng Huyền chợt nhớ tới sinh nhật Mại Vu, sắp tới rồi –