Vài tháng sau, ChezVous chính thức đổi tên thành Ciel-Bleu.
Anh trai của Vu Bồi Vũ đoạt được thương hiệu ‘ChezVous’ thì mở thêm một nhà hàng mới, kinh doanh chỉ được vài tháng thì phải đóng cửa kết thúc. Khốn đốn gia tăng, món nợ khổng lồ lại thêm một khoản.
Mà Thẩm Trọng Kiệt… đương nhiên phải trở về khổ sai trong tù. Thẩm Uất Lam bị gọi lên tòa vài lần, mỗi lần đều có Vu Bồi Vũ ở bên cạnh, cô cũng không còn sợ nữa.
Cô vẫn sống chung với Vu Bồi Vũ và mẹ như cũ. Cuộc sống trở lại quỹ đạo bình thường, cô đã quay trở về cương vị công tác, cuộc sống bận rộn vui vẻ.
Cô vẫn làm việc ở Ciel-Bleu, vẫn là một quản đốc nhà hàng rất tiết kiệm, trong đầu chỉ toàn chuyện làm sao kiếm cho thật nhiều tiền. Mà Vu Bồi Vũ thì vẫn là một ông chủ cương trực công chính, nhiệt tâm giúp đỡ mọi người, chạy tới chạy lui giữa các chi nhánh nhà hàng.
Rõ ràng hai người bọn họ ở chung một chỗ, nhưng rất ít khi chạm mặt nhau ở nhà hàng. Cho dù có thì cũng vô cùng bận rộn, không có thời gian trông nom người kia đang làm cái gì.
Tình yêu của bọn họ vẫn còn trong vòng bí mật, chỉ có Liên Gia Lỵ sắp sinh em bé mới biết thôi.
“Uất Lam, có rảnh rỗi thì em nên nhắc nhở một tiếng với ông chủ của em, nói cho anh ấy biết là nhà hàng có phụ nữ mang thai, lần sau có liên hoan công nhân viên thì cũng đừng làm ở những nơi có suối nước nóng có được không?” Lần trước là nhà hàng suối nước nóng, bây giờ là khách sạn suối nước nóng?
Rốt cuộc là khi nào mới đủ đây hả? Phụ nữ có thai không thể ngâm suối nóng, cùng lắm thì cũng chỉ có thể ngâm chân mà thôi, chẳng lẽ ông chủ anh minh thần võ của bọn họ không biết sao? Mỗi lần đều bắt cô phải trơ mắt nhìn người khác thoải mái ngâm suối nước nóng, thật khó chịu mà! Ngay cả Gia Lỵ nhịn không được cũng phải nhắc đi nhắc lại.
“Dạ, chị Gia Lỵ.” Thẩm Uất Lam nhìn Liên Gia Lỵ lảm nhảm liên tục, không nhịn được cười ra tiếng.
“Dạ? Nghe thì hãy đi nói với đàn ông của em đi, bảo anh ta tắm nước nóng nhanh một chút, đồ ăn sắp dọn lên rồi.” Liên Gia Lỵ đẩy Thẩm Uất Lam một cái, muốn cô rời khỏi gian phòng huyên náo đầy tiếng nhạc ồn ào và đám nhân viên đang uống rượu vung tay vung chân, rồi kẹp môt miếng đồ ăn đưa vào miệng.
“Được rồi được rồi, em biết.” Thẩm Uất Lam cười đi ra ngoài. Thật ra thì mặc dù Liên Gia Lỵ không nói ra miệng, cô cũng biết Liên Gia Lỵ đang tạo điều kiện cho cô và Vu Bồi Vũ ở chung với nhau…
Mấy tháng nay, Vu Bồi Vũ bận rộn ổn định và khai phá khách hàng. Mỗi ngày trừ việc điều hành công việc ra, anh còn phải thỉnh thoảng tiếp nhận một số thăm viếng của tạp chí thức ăn ngon, gia tăng tỉ số phơi bày của nhà hàng. Về đến nhà, anh tắm rửa xong, đầu chưa đụng gối đã ngủ say, đã lâu lắm rồi bọn họ chưa có dịp chuyện trò thân mật.
Thời gian… quả thật trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hơn nửa năm, liên hoan công nhân viên lại đến rồi.
Vẫn còn nhớ lúc nhà hàng vừa mới thay tên, buôn bán của Ciel-Bleu quả thật bị ảnh hưởng. Trong tiệm thường xuyên có khách hàng xuất hiện hỏi thăm nhà hàng bọn họ và ChezVous có phải là một hay không.
Bây giờ chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, chuyện làm ăn của Ciel-Bleu đã tốt hơn nhiều so với ChezVous, Vu Bồi Vũ lại bắt đầu nôn nóng nghĩ tới chuyện mở thêm chi nhánh. Mà cô, tháng trước mới vừa nhận được một phần tiền thưởng rất phong phú. Thẩm Uất Lam nghĩ, theo tình hình hiện tại của Ciel-Bleu, không bao lâu nữa cô có thể tiết kiệm được 55 vạn rồi.
“Uất Lam.” Thẩm Uất Lam còn chưa đi tới bên khu suối nóng thì cổ tay bị người ta kéo lại.
Vừa nhìn thấy người mới tới, môi của cô cong lên mỉm cười.
“Anh tắm xong rồi? Chị Gia Lỵ muốn em đi tìm anh.” Cô nhìn chằm chằm cặp mắt ấm áp chói sáng của anh, dịu dàng nói.
“Tìm anh có chuyện gì?” Vu Bồi Vũ hỏi.
“Nói là đồ ăn sắp dọn ra rồi.” Thẩm Uất Lam vén mái tóc vẫn còn ướt trên trán của anh sang một bên, trong lòng đột nhiên mềm nhũn.
Nguyên nhân có phải vì cô cảm thấy mình yêu người đàn ông này nhiều hơn so với lúc trước hay không? Tại sao mỗi lần gặp mặt, cô luôn cảm thấy ánh mắt của Vu Bồi Vũ càng ngày càng khiến tim cô đập rộn lên.
Vu Bồi Vũ hơi nhíu mày, Liên Gia Lỵ muốn đồ ăn mà ai dám không mang lên? Tối hôm nay anh có vào phòng bao hay không cũng không quan trọng, dù không có mặt anh, các nhân viên của anh cũng sẽ chơi rất vui vẻ.
“Đi.” Vu Bồi Vũ dắt tay Thẩm Uất Lam, từ từ đi về hướng tháng máy.
“Đi đâu?” Thẩm Uất Lam nghi ngờ hỏi.
“Đừng hỏi, lát nữa sẽ biết.” Vu Bồi Vũ mang cô vào thang máy, tròng mắt đen sâu đọng lại nụ cười dịu dàng.
Thẩm Uất Lam ngoan ngoãn đi bên cạnh anh, sánh vai cùng anh, lòng bàn tay nóng ấm của anh truyền đến bàn tay của cô, trong lòng tràn đầy một cảm giác hạnh phúc không thể diễn tả.
Gần đây cô đã suy nghĩ rất nhiều, cũng hiểu thấu rất nhiều chuyện. Cô có rất nhiều lời muốn nói với Vu Bồi Vũ. Có lẽ, hiện tại Ciel-Bleu đã lên quỹ đạo, là đã đến lúc?
Vu Bồi Vũ thần thần bí bí dẫn Thẩm Uất Lam ra khỏi thang máy, xuyên qua hành lang, dừng lại trước một gian phòng trong khách sạn, cầm thẻ mở cửa, quẹt một cái mở ra. Đuôi mắt tràn ngập ý cười.
“Tối nay chúng ta ở lại đây.” Vu Bồi Vũ dẫn cô vào cửa chính.
“À?” Đập vào mắt của Thẩm Uất Lam là một căn phòng xa hoa, khiến cô ngơ ngẩn.
Gian phòng rất sang trọng, bài biện rất xinh đẹp. Cửa sổ phòng thật lớn, sát đất, giống như có thể nhìn thấy cả cảnh đêm của Đài Bắc… Hoàn hồn trở lại, cô quay lại nhìn Vu Bồi Vũ một cách nghi ngờ.
“Gần đây quá bận rộn, luôn lạnh nhạt với em, thật xin lỗi! Đã lâu rồi không ở chung với em, hôm nay chúng ta không về nhà, ở đây hưởng thụ một đêm, nhé?”
“Được.” Thẩm Uất Lam đồng ý thuận theo. Chỉ cần có thể ở chung với anh, nghỉ ngơi chỗ nào cũng không quan trọng.
Vu Bồi Vũ thân mật vuốt đỉnh đầu của cô, chợt phát hiện tóc của cô đã dài hơn nhiều so với mấy tháng trước.
Thật là! Rốt cuộc anh đang làm gì thế? Bận rộn thì bận rộn, anh và cô làm chung dưới một hệ thống nhà hàng, còn ở chung nhà! Thế nhưng anh lại đã lâu không để mắt tới cô rồi.
Vậy mà nhìn như Thẩm Uất Lam cũng không hề oán trách? Thật rất ngoan ngoãn biết điều. Anh thích cô vâng lời, nhưng rồi lại cảm thấy tức giận, có vài phần mâu thuẫn.
Cô sẽ không cảm thấy tự ti, coi mình như cửa hàng tiện lợi, muốn gì có nấy chứ?
Khi nào thì cô mới chịu ngồi ngang hàng với anh, đứng bên cạnh cùng chỗ với anh đây? Hay là vẫn còn đợi đến khi cô trả xong tiền nợ?
Ôi, Vu Bồi Vũ thở dài, xoay người khép cửa lại, trực tiếp kéo cô gái luôn làm anh phiền não vào lồng ngực ngay trước cửa chính.
Thẩm Uất Lam tựa đầu vào ngực anh, an toàn trong vòng tay anh, lẳng lặng hưởng thụ mùi thơm nam tính dễ chịu trên người anh.
Một lúc au, Vu Bồi Vũ đột nhiên kéo cô ra, quan sát cô từ đầu đến chân, nghi ngờ hỏi: “Em mua quần áo mới?” Mới vừa rồi anh vuốt ve sống lưng của cô, tay vừa trượt đên thắt lưng, đụng phải vật trở ngại thì mới nhớ tới anh chưa từng nhìn thấy cô mặc áo đầm kiểu Tây có dây thắt lưng.
“Dạ.” Thẩm Uất Lam có chút thẹn thùng gật đầu. Đã nhiều năm rồi cô không mua quần áo mới.
“Cả giày nữa?” Ánh mắt của Vu Bồi Vũ dời xuống đôi giày cao gót gợi cảm trên cặp chân của cô, khẽ cau mày.
“Em mua giày cao gót? Không phải mang không quen sao?” Lần trước không phải cô đã than đau chân trong tiệc liên hoan nhân viên à? Nghĩ kỹ lại một chút thì sau đó anh đã thấy cô mang qua một lần. Thật là càng ngày càng không hiểu nổi đàn bà, xinh đẹp vĩnh viễn đặt trước sự thoải mái sao?
“Em chỉ là… cho rằng anh thích…” Thẩm Uất Lam cụp mắt xuống, gương mặt đột nhiên ửng đỏ.
Cô chỉ mang giày cao gót hai lần, thế nhưng hai lần này Vu Bồi Vũ đều đối với cô rất ‘phóng túng’… Cô có lý do chính đáng nghi ngờ ông chủ chính nghĩa của cô có sở thích không chính đáng với giày cao gót… Nhưng cô nguyện ý mặc tất cả những gì anh yêu thích.
Vu Bồi Vũ lặng người một lát, nhìn gò má đỏ tươi của cô, cân nhắc cẩn thận lý do cô mang giày cao gót vì anh thích, không khỏi bật cười.
“Phải rồi! Anh nghĩ anh đúng là rất yêu thích.” Anh đá rơi đôi giày của mình, ôm cả người Thẩm Uất Lam đang mang giày đến bên giường, đặt cô xuống mép giường, sau đó cúi người hôn lên lòng bàn chân khiến anh mê luyến không thôi.
“Bồi Vũ——" Lúc đầu lưỡi của Vu Bồi Vũ lướt qua da thịt mắc cá chân của cô, Thẩm Uất Lam khẽ kêu lên tên anh.
Làm sao cô không hiểu anh đang suy nghĩ điều gì dưới ánh mắt nóng rực của anh và nụ hôn hàm chứa quá nhiều lời mời.
Thật ra thì đã lâu bọn họ không ân ái rồi. Ngay cả cơ thể của cô cũng chất chứa quá nhiều khác vọng đối với anh mà cảm thấy xao động bất an.
Ông chủ của cô là một người đàn ông tuấn tú, mà cô biết rõ cơ thể của anh cường tráng hấp dẫn như thế nào dưới áo sơ mi kia. Lồng ngực của anh thon gọn bền chắc, đường cong bắp thịt chỉ có đàn ông lao động thường xuyên mới có thể có. Hai chân của anh tráng kiện, mạnh mẽ, không ngừng yêu cầu mãnh liệt giữa hai đùi cô, cho đến khi cô không thể tiếp tục chịu đựng được nữa thì anh mới yêu thương kêu ngừng.
Ham muốn của cô đã sớm bị anh khơi mào, hơn nữa lại thuận theo sự dạy dỗ phóng đãng của anh, mỗi lần anh tiếp cận đều vì anh mà sớm ướt át.
Nhưng rõ ràng là cô đang có chuyện muốn nói với anh…
"Bồi vũ ——" Thẩm Uất Lam khẽ đẩy đẩy đầu vai anh ra, kêu lên một tiếng.
“Cái gì?” Vu Bồi Vũ đáp qua loa một tiếng, đầu lưỡi trêu chọc không ngừng, môi hôn dây dưa quyến luyến, bắt đầu từ mắt cá chân, dọc theo cặp đùi trắng noãn của cô, đẩy làn váy trắng của cô tới thắt lưng, cởi luôn chiếc quần lót cản trở.
“Uất Lam, mở chân ra.” Khóe môi Vu Bồi Vũ chứa đựng ý cười, ngước mắt nhìn lên vẻ mặt xinh đẹp đang ngượng ngùng khốn quẫn, giọng nói trầm thấp mập mờ trêu ghẹo.
“Bồi Vũ, tất cả mọi người đang chờ anh ở dưới lầu…” Đây cũng không phải là chuyện cô muốn nói với anh, nhưng hiện giờ đầu óc cô nghĩ không ra chuyện cô muốn nói với anh là gì.
“Cứ để bọn họ chờ.” Bàn tay Vu Bồi Vũ thăm dò vào giữa hai đầu gối đóng chặt lại của cô, nói một lần nữa. “Uất Lam, nghe lời, ngoan, mở chân ra.”
Thật ra thì anh có thể tách được hai chân của cô ra, nhưng anh thích nhìn cô ngượng ngùng không lưu loát, rồi lại chủ động nhiệt tình phản ứng.
Vì vậy, khi Thẩm Uất Lam nghe lời mở hai chân đang khép lại kia, đôi môi của anh không chút thương tiếc hôn vào giữa thung lũng mềm mại ẩm ướt của cô.
Vu Bồi Vũ kéo chân cô gác lên vai anh.
Thẩm Uất Lam chỉ có thể thẹn thùng nức nở rên rỉ nghẹn ngào… Cô có chút không biết phải như thế nào với người đàn ông đang đứng dưới người của cô? Không có hơi sức đẩy anh ra, cũng không muốn đẩy anh ra. Cơ thể cô vô cùng thích thú, nhưng rồi lại cảm giác hành động này quá sắc tình…
“Bồi Vũ——" Cô bất lực kêu anh, nhưng người đàn ông bên dưới cô không hề có ý dừng lại. Thậm chí cô còn nghe được tiếng ngón tay và đầu lưỡi của anh lặng lẽ thâm nhập vào, đẩy vào rút ra một cách lưu luyến.
Cô chỉ còn có thể để mình rơi vào cảm giác hưởng thụ lúc sắp cao trào. Nhưng khi cô gần đạt tới cao điểm thì kinh ngạc phát hiện Vu Bồi Vũ đã dừng lại tất cả cả động tác.
Thẩm Uất Lam cắn chặt môi dưới, cảm giác mãnh liệt nhưng lại không được thỏa mãn giữa hai chân khiến cô khó chịu đến mức bật khóc.
Vu Bồi Vũ thong thả ung dung đứng dậy, làm như không thấy vẻ thất vọng trên mặt của cô. Sau khi lột trần hết tất cả quần áo còn sót lại của cô, ở trước mặt cô, từ từ cởi hết quần áo của mình, nằm dựa lưng trên tường, đưa cho cô gái điềm đạm đáng yêu một bao gói hình bốn cạnh.
“Muốn không? Uất Lam… tự mình đến đây, hả?”
Uất Lam nhìn người đàn ông thong dong anh tuấn, dục vọng đỏ thẫm giữa hai chân đang ngẩng cao đầu, rồi lại nhìn bao cao su anh đang cầm trong tay, đột nhiên nhớ ra chuyện cô muốn nói với Vu Bồi Vũ là cái gì.
Cô bò đến trước mặt Vu Bồi Vũ, hoàn toàn không biết vùng ngực sáng lóa không ngừng đung đưa trong mắt Vu Bồi Vũ đầy đặn hấp dẫn bao nhiêu. Cô ngây thơ hôn lên môi anh, thả bao cao su trên chiếc bàn thấp cạnh giường.
“Sau này không cần dùng cái này nữa…” Cô giạng chân ngồi trên đùi Vu Bồi Vũ, bộ ngực mềm mại khẽ ép lên ngực anh, mặt đối mặt, bàn tay bao quanh phái nam của anh, khiến cả người anh nóng lên.
“Tại sao?” Tròng mắt đen của Vu Bồi Vũ nhíu lại nguy hiểm.
Anh nghe người ta nói thuốc tránh thai không tốt cho cơ thể. Cho nên khi cô nói cô không muốn có con thì lúc nào anh cũng tự nhắc nhở mình, cho dù ham muốn cỡ nào cũng phải dùng các biện pháp an toàn nhất để bảo vệ cơ thể của cô.
“Em đã nghĩ qua, thật ra có con cũng là một chuyện tốt…”
Bàn tay của Vu Bồi Vũ nắn bóp bầu ngực đầy đặn của cô, ngón tay vân vê nụ hoa tươi đẹp trên chóp đỉnh, nghe không ra ý cười hay bất mãn nên thấp giọng hỏi: “Em ra lệnh ngay lúc này à? Không muốn lấy anh mà đã tình nguyện muốn có em bé trước?”
“Không phải ra lệnh…” Thẩm Uất Lam hơi ngừng lại, nuốt nước miếng, rơi vào im lặng nhìn vào mắt anh: “Em muốn gả cho anh.”
Vu Bồi Vũ khựng người lại, cho rằng mình nghe lầm.
“Em đã suy nghĩ thông suốt. Em thiếu tiền của anh, em không muốn trả lại cho anh nữa rồi.” Thẩm Uất Lam lúc có lúc không vuốt ve vật cương cứng nóng rực trong lòng bàn tay của cô, trêu chọc cho đến khi Vu Bồi Vũ run rẩy từng trận khó nhịn.
Cô bé này, hình như là đang cố ý trả thù anh thì phải? Hiện giờ anh nên lắng nghe quyết định không dễ dàng của cô, hay là bất chấp tất cả chiếm đoạt cô trước đây?
“Đổi tính rồi à?” Vu Bồi Vũ giống như trừng phạt, khẽ cắn cắn môi cô, ngón tay thăm dò cánh hoa giữa hai chân cô, vân vê cuốn nhụy non nớt mềm mại của cô, đè nén dục vọng của mình, thuần thục nhẹ nhàng dùng ngón tay đùa bỡn.
Thẩm Uất Lam nuốt xuống tiếng rên yêu kiều, cố gắng mở miệng trở lại đề tài chính. “Em còn muốn làm việc. Sau đó, những tiền còn dư lại cũng không trả cho anh, coi như là anh cho em chi phí trong nhà…”
“Ừ hử?” Mấy giây sau Vu Bồi Vũ nghe mới hiểu, sau đó bật cười ra tiếng.
Chi phí trong nhà? Chuyện thiệt thòi như vậy mà cô cũng nghĩ ra? Cho nên cô tính toán khí trở thành vợ anh, tự mình độc lập, không cần anh nuôi, không để cho anh bỏ ra bất cứ đồng nào để nuôi gia đình. Dù sao chi phí gia đình đã ứng trước rồi, cô sẽ như cũ cố gắng làm việc, cố gắng kiếm tiền nuôi chính mình, thậm chí nuôi luôn con của bọn họ hay sao?
Nói đến cùng, tính tình nô lệ cửa hàng tiện lợi của cô vẫn không thay đổi chút nào. Nhưng cô cũng đã đồng ý đặt anh vào vị trí ông xã kia, như vậy rốt cuộc có tính là đã tiến bộ rất nhiều hay không? Anh thật đúng là nhìn không ra.
“Bồi Vũ, rốt cuộc anh có nghe em nói không hả?” Thẩm Uất Lam giống như làm nũng, ghé vào lỗ tai anh oán trách.
Vu Bồi Vũ trả lời cho qua chuyện. Anh thật sự nghe hiểu sao? Cô đã suy nghĩ thật lâu mới cuối cùng quyết định. Giữa bọn họ không còn một muốn trả tiền, một không muốn đối phương trả tiền rồi còn gì.
Cô không muốn lại phải yêu một cách hèn mọn, cũng như khiến anh hèn mọn yêu mình.
Đột nhiên Vu Bồi Vũ hôn mạnh lên môi của cô, nâng cặp mông mềm mại của cô lên, khiến cô ứng phó không kịp, trượt xuống dục vọng đang bộc phát của anh, cắm vào thật sâu.
“Anh nghe.” Vu Bồi Vũ vuốt mái tóc đen trước ngực cô, chìm vào hành lang sít chặt nóng ẩm của cô, cũng không cử động thêm, chỉ ôm cô thật chặt, trán kề trán, ngực kề ngực, nhịp tim hòa lẫn, toàn thân trên dưới không chỗ nào không kết hợp chặt chẽ.
“Chi phí gia đình à? Anh đã nói một tháng cho em ba vạn, vậy thì em phải gả cho anh bao lâu?” Anh buồn cười hỏi.
“Gần mười năm chứ nhỉ?” Thẩm Uất Lam nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cố gắng không chú ý đến bộ phận tràn đây kia của anh trong cơ thể mình, không nhịn được khiến cô lại muốn đòi hỏi nhiều hơn nam thể nóng bỏng kia.
Thế mà cô quả thật tính toán số tiền và năm? Bộ dạng nghiêm túc nhíu mày suy nghĩ của Thẩm Uất Lam khiến Vu Bồi Vũ vừa không biết làm sao vừa rất bất mãn.
Cô gái này chỉ biết làm anh đau lòng và phiền não thôi…
“Phải sửa lại giấy nợ một lần nữa sao?” Bàn tay không an phận của anh lại xoa nắn bộ ngực xinh đẹp mềm mại của cô, làm như là chuyện lạ, hỏi lại.
“Có thể.” Thẩm Uất Lam gật đầu, ngây thơ đồng ý.
". . . . . ." Vu Bồi Vũ giữ chặt eo cô, đột nhiên khởi động mãnh liệt. Luật động cuồng dã, không biết là vì mừng rỡ rốt cuộc cô đã đồng ý gả cho anh, hay là trừng phạt vì anh bất mãn cô vẫn còn nhớ tới chuyện thiếu tiền.
Anh giữ chặt mông cô, mỗi lần xông đỉnh đều dùng hết sức, khiến cơ thể mềm mại không xương của cô rung động phóng đãng sáng ngời trước mắt anh.
Vu Bồi Vũ thưởng thức phong cảnh diễm tình của cô vì anh mà nở rộ. Bàn tay còn lại của anh bóp chặt vú trắng mềm mại, mê luyến điên cuồng tiến thẳng vào cô, cùng lúc hấp thu nơi sâu thẳm của cô, dâng hiến mình không chút do dự.
Anh đặt cô nằm xuống, không rút ra liền trực tiếp thay đổi tư thế muốn cô.
Cưới à? Làm sao không cưới đây? Anh đã sớm yêu cô sâu đậm, không còn cách nào buông tay. Nếu như cô đã mở miệng đồng ý gả cho anh, quan hệ tiền bạc và tình cảm của bọn họ liền dây dưa quấn quít cả đời này, không rõ ràng cũng chẳng sao.
Tiền nợ, chi phí gia đình, về sau còn có cả chi phí sinh con lộn xộn lung tung, trông nom làm gì cho mệt? Nếu mọi thứ đều dùng tiền để nói thì cả đời này cái gì cũng không rõ ràng.
Vừa vặn, đúng như điều anh mong muốn.
Vốn là anh rất sợ Thẩm Uất Lam trả tiền xong sẽ bỏ chạy. Lần này, đừng nói là mười năm, sau hai mươi năm, ba mươi năm, Thẩm Uất Lam sẽ biết, nếu cô đã quyết định gả cho anh thì cả đời này cũng không được hối hận.
Cô không muốn nợ nần anh, nhưng lại không nghĩ tới, từ khi bắt đầu gặp nhau, cho dù là tình cảm vô hình hay tiền bạc hiện hữu, quan hệ giữa bọn họ đã bị buộc chặt lại một chỗ, phân biệt không được cũng như không thể nào thoát ra.