Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 107: Tự làm bậy không thể sống



Edit: Hiểu Đồng

Beta: Tuyết Ảnh Nhi

Nam Giản Tâm nhìn Lục Cảnh Hoằng bị một kích nặng nề nhưng như cũ cũng không chịu hai đầu gối đều quỳ xuống, nếu không phải cô nghe thấy âm thanh trầm đục của ống sắt va chạm thân thể kịch liệt, nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng hai tay khẽ run, cô sẽ hoài nghi ống sắt kia làm bằng cao su, lần đầu nhìn thấy một người đàn ông thanh cao kiêu căng như Lục Cảnh Hoằng chật vật như vậy, Nam Giản Tâm kiềm chế không nổi cười khẽ:

“Tôi rất tán thưởng tinh thần vì tình yêu mà hy sinh của Lục bộ trưởng, đáng tiếc tôi không có cách nào đồng tình anh, thật sự rất có lỗi.”

“Cô không cần đồng tình tôi.”

Lục Cảnh Hoằng ngẩng đầu yên lặng nhìn về phía Tô Noãn, trong ánh mắt của anh chảy ra một loại sáng bóng, như là lệ quang, nhưng mà cũng không phải, đó chỉ là một loại sáng bóng, hơn nữa dịu dàng, giống như một mảnh hồ nước không gió, không có gợn sóng.

Sợ rằng không có cô gái nào dám đội diện thời gian dài như vậy, phảng phất như có loại sa vào nguy hiểm.

“Tôi thế nhưng dám đến một mình, không có ý định có thể bình yên vô sự đi ra ngoài, đây không phải điều cô muốn sao?”

Lục Cảnh Hoằng thanh âm u lãnh, cho dù ánh mắt anh nhìn Tô Noãn vô cùng dịu dàng, nhưng lưu luyến dịu dàng như vậy chỉ giới hạn ở một mình Tô Noãn, tuyệt đối không thuộc về bất kỳ một người phụ nữ nào khác.

Chuỷ thủ trong tay Nam Giản Tâm lắc lắc trên người Tô Noãn, ánh mắt trầm mặc thưởng thức, giống như cô ta đang cầm một món đồ cổ, sau đó quay đầu nhìn tư thế nửa quỳ của Lục Cảnh Hoằng:

“Ha ha, bởi vì anh nhanh như vậy thoả hiệp trò chơi trở nên không thú vị, tôi cho rằng Lục bộ trưởng nên hảo hảo rối rắm một phen, tận mắt nhìn Tô Noãn chịu nhìu đau đớn một chút mới bằng lòng ngoan ngoãn quỳ xuống, không nghĩ tới lại dễ dàng như vậy, chậc chậc…”

“Xem ra tình yêu thực sự đáng sợ, ngay cả người cơ trí như Lục bộ trưởng cũng trở nên ngu xuẩn như vậy.”

“Cô quá nhiều lời.” Lục Cảnh Hoằng thanh âm nhẹ như nước, quét mắt liếc về phía Nam Giản Tâm đòi không có gì vui một cái: “Muốn thế nào nói rõ một lần, không cần đùa giỡn nhiều trò, tin tôi, tôi sẽ cho cô biết cái gì là sống không bằng chết.”

Lục Cảnh Hoằng thanh âm lại âm lại lãnh, khiến cho mấy người đàn ông phía sau cũng không khỏi tản ra một chút, không khỏi tin là thật, lo lắng thủ đoạn trả thù của Lục Cảnh Hoằng, bọn họ vẫn là lần đầu gặp được người thân con tin dám uy hiếp bọn cướp.

Nam Giản Tâm lại không có cái gì để lo lắng về sau, liếc mắt nhìn lá bài chúa của mình trên mặt đất, ha ha nở cười hai tiếng:

“Khí thế của Lục bộ trưởng quả nhiên có thể doạ nạt người ta, đáng tiếc, nơi đây cũng không phải buổi họp báo ngoại giao, cũng không phải hiện trường đàm phán, Lục bộ trưởng cũng không phải là người khí phách hăng hái phát ngôn, anh chỉ là một tên ngốc bị tình yêu mê hoặc.”

Nam Giản Tâm chán ghét Lục Cảnh Hoằng luôn một bộ hình tượng người chỉ huy, cho dù giờ phút này, bọn đàn ông cô bỏ tiền thuê thiếu chút nữa bị Lục Cảnh Hoằng nắm mũi dắt đi, cô nhìn ra bọn họ khiếp đảm dao động, rõ ràng là Lục Cảnh Hoằng đang bị họ uy hiếp, rõ ràng anh quỳ xuống đất đã mất đi quyền chủ đạo, nhưng mà như cũ cường thế, áp bức hệ thống thần kinh con người.

Nam Giản Tâm dời khỏi bị ánh mắt nghiêm nghị bức bách lạnh lùng của Lục Cảnh Hoằng, dáng vẻ bệ vệ vốn ngang ngược càn rỡ thế nhưng không hiểu ra sao liền tiêu xuống, Nam Giản Tâm đem lực chú ý dời đến trên người Tô Noãn, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) ngồi xuống bên người cô dùng chuỷ thủ chỉ vào mặt Tô Noãn:

“Quả thật trai tài gái sắc ông trời tác hợp cho a, cũng khó trách Ninh Nhi công chúa ghen tị với cô như vậy, trăm phương ngàn kế muốn phá huỷ cô,” Nam Giản Tâm trào phúng liếc mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng, “Cô thật sự khiến cho người ta đố kỵ đến phát điên.”

Nói xong, đưa tay sờ vào mặt Tô Noãn, Tô Noãn không kịp né tránh vừa vặn bị cô ta sờ soạn, Nam Giản Tâm cười khanh khách vài tiếng, lực đạo dịu dàng khiến cho da thịt toàn thân Tô Noãn căng thẳng:

“Lục bộ trưởng, có một loại thống khổ gọi là sống không bằng chết, trước khi anh cho tôi nhấm nháp, tôi định trước hết để cho anh nếm thử, tận mắt nhìn thấy người phụ nữ của mình bị người đàn ông khác chạm vào, cảm giác này không biết có đủ kích thích hay không.”

“Cô dám!”

Lục Cảnh Hoằng vừa nghe, cái gì là lý trí cũng không để ý tới, nghiến răng nghiến lợi âm u trừng mắt nhìn Nam Giản Tâm, từ trên mặt đất đứng lên, bất đắc dĩ phía sau lưng lại trúng một gậy, có chút không đứng nổi đau đớn.

“Ha ha, anh nói tôi có dám hay không, những huynh đệ này ra sức như vậy, cuối cùng tôi cũng phải cho phần thưởng chứ?”

Nam Giản Tâm lời vừa ra khỏi miệng, bọn đàn ông dáng vẻ lưu manh trong phân xưởng này, đều đồng loạt đem ánh mắt ném về phía Tô Noãn trên mặt đất, ánh mắt dần trở nên dâm loạn xấu xa, trong lòng bọn họ nghĩ cái gì, cũng đã hiện rõ trên mặt.

Tô Noãn vẫn luôn im lặng nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng lại trúng một gậy nữa, giật mình trong lòng, hai tay bị buộc ở sau lưng dùng sức hoạt động, nhưng mà dây thừng buộc rất chặt, cơ hồ là không thể động đậy được, cổ tay bị dây thừng cọ sát nóng rát đau đớn.

Nam Giản Tâm phát hiện Tô Noãn mờ ám, châm chọc hừ một tiếng, vừa định kêu những tên lưu manh kia lại đây, lại bị thanh âm của Lục Cảnh Hoằng cắt đứt, nghe thấy lời nói châm ngòi ly gián của Lục Cảnh Hoằng sắc mặt lại càng đại biến.

“Giam giữ phi pháp, chắc chắn đủ để cấu thành hành vi phạm tội, các ngươi chịu nhiều cực khổ thay cô ta trói người, bất quá kết quả chỉ lấy được một số tiền nhỏ, mà cô ta nhất lao vĩnh dật*, thế nhưng có thể có được tới 100 ngàn đô la, đáng giá sao?”

*một lần vất vả, cả đời nhàn nhã.

Âm thanh của Lục Cảnh Hoằng mang theo giễu cợt quanh quẩn rõ ràng ở trong phân xưởng, bọn lưu manh kia vốn rục rịch bị lời nói hấp dẫn của Lục Cảnh Hoằng gây sự chú ý, nhất là nghe thấy 100 ngàn đô la hai mắt lại càng đăm đăm, bọn họ cũng không biết Nam Giản Tâm cùng người thân trao đổi một khoản tiền lớn như vậy, chỉ cho là một cuộc xung đột vướng mắc trên thương trường.

“Cô ta cho các ngươi mấy vạn đồng tiền lại cho các ngươi từ nay về sau bỏ mạng nơi chân trời, các ngươi có biết người các ngươi bắt cóc là ai không, là con gái cũng là con dâu tương lai của vị lãnh đạo trung ương quận uỷ, thật sự cho rằng lấy tiền chuộc thì có thể sống chết mặc bây sao?”

“Lục Cảnh Hoằng anh câm miệng cho tôi!” Nam Giản Tâm phát hiện Lục Cảnh Hoằng càng nói càng không đúng, có ý đồ làm cho nội bộ bọn họ tranh chấp, lập tức bén nhọn quát bảo ngưng lại: “Các người thấy bản lĩnh thấy người nói tiếng người, thấy quỷ nói tiếng quỷ, trong trường hợp này là không dùng được!”

“Không dùng được, thế tại sao cô không cho tôi nói tiếp? Là sợ tôi vạch trần kế hoạch của cô, sợ bọn họ không giúp cô bán mạng nữa, sợ cô cầm 100 ngàn đô la nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, còn bọn họ lại bị cả nước truy nã sao?”

Lục Cảnh Hoằng ngữ khí từng bước ép sát khiến cho Nam Giản Tâm lại không tìm được cách phản bác tốt nào, cô ta không có nói cho những tên lưu manh này biết cô muốn một khoản tiền lớn như vậy, chính là lo lắng sợ chia của không đều dẫn đến chiến tranh bên trong, kết quả lại bị Lục Cảnh Hoằng nắm được nhược điểm.

Nam Giản Tâm chú ý tới những ánh mắt dao động bất mãn của những tên lưu manh kia, trong lòng hoảng hốt, giống như chó cùng rứt dậu lập tức túm lấy Tô Noãn từ trên mặt đất, chuỷ thủ để ở dưới cổ Tô Noãn, có lẽ bởi vì tâm thần hốt hoảng, tay có chút run run:

“Lục Cảnh Hoằng anh nói thêm một câu nữa tôi sẽ cắt đứt cổ họng cô ta, không nên ép tôi làm chuyện điên cuồng!”

Lục Cảnh Hoằng phát hiện chuỷ thủ của Nam Giản Tâm ó chút cọ xát đến da thịt Tô Noãn, một luồng tơ máu lan tràn hiện ra trên đầu mũi nhọn chuỷ thủ, người xem nhìn thấy mà ghê người, hầu kết vừa động, hơi nhếch bờ môi, thật sự không nói thêm gì.

Thật ra điều anh muốn nói đã nói hết, đám lưu manh kia mặc dù không có văn hoá gì, nhưng cũng không trở nên ngốc nghếch đến cái gì cũng không rõ, anh chỉ muốn cho bọn họ thêm thời gian nên học một biết mười, phát sinh khoảnh cách với Nam Giản Tâm, không còn một lòng nữa.

Lục Cảnh Hoằng khoé mắt dư quang liế về phía một góc mờ tối trong phân xưởng, mắt tiệp rũ xuống che kín hàn quang ở đáy mắt, nhưng mà động tác như thế nhìn trong mắt người khác cũng là biểu hiện mê mang bất lực, những tên lưu manh kia thả lỏng giám sát Lục Cảnh Hoằng, ngược lại ánh mắt nhìn về phía Nam Giản Tâm bộc phát không tốt, giống như có mưu đồ gì đó.

Nam Giản Tâm thấy Lục Cảnh Hoằng không còn phá hư chuyện tốt của cô ta, nhưng mà mấy người đàn ông khác lại giống như loài lang sói nhìn chằm chằm mình, vội hắng giọng lớn tiếng giải thích, kết quả người khác nghe vào trong tai lại càng giống che dấu:

“Các người đừng nghe anh ta nói hưu nói vượn, chuyện anh ta đổi trắng thay đen xưa nay vốn rất lợi hại, anh ta chỉ là muốn để cho chúng ta tự tàn sát lẫn nhau, hảo hảo cứu người phụ nữ của anh ta ra, các người không thể tin lời anh ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”

“Vậy cô đem cái rương mật mã đó mở ra, cho chúng tôi biết rốt cuộc có bao nhiêu tiền, không phải cô nói sẽ không bạc đãi chúng tôi sao? Nếu quả thật đúng là 100 ngàn đô, an hem chúng tôi lấy 500 vạn cũng là chuyện đương nhiên!”

Nam Giản Tâm nghe xong lời này chuỷ thủ trong tay run lên, Tô Noãn bị đau khẽ nhíu chân mày, cô cũng nhìn ra ý đồ của Lục Cảnh Hoằng, tự nhiên sẽ không hô to gọi nhỏ phá hư dụng tâm lương khổ của Lục Cảnh Hoằng, chỉ quét mắt nhìn cái rương.

Nam Giản Tâm giống như nhìn ra Tô Noãn châm chọc, hung hăng lôi kéo quần áo Tô Noãn, căm giận mắng:

“Cô cho là như vậy tôi sẽ không có cách nào sao? Coi như phải chết tôi cũng muốn kéo cô theo làm đệm lưng!”

Tô Noãn như cũ trầm mặc không nói lời nào, Nam Giản Tâm lửa trong lòng bỗng nhiên tươi tốt, đang muốn dạy dỗ Tô Noãn, lại nhìn thấy hai tên lưu manh đi về phía mình, trong tay của họ cầm ống sắt dùng để đối phó Lục Cảnh Hoằng, không khỏi lui về phía sau vài bước, thân thể chạm vào tấm sắt sau lưng, phát ra tiếng vang dội.

“Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi điên rồi sao? Chúng ta chính là cùng trên một chiếc thuyền…”

“Đồ đàn bà thúi, ít nói nhảm đi, đưa rương cho chúng tôi, nếu không cô sẽ biết tay đấy!”

Một kẻ lưu manh trong đó không có kiên nhẫn, nhất là nhìn thấy cái rương mật mã nặng trịch kia, lại càng thêm không có kiên nhẫn ứng phó Nam Giản Tâm, trực tiếp tiến lên muốn đi đoạt lấy, Nam Giản Tâm xô Tô Noãn ra trực tiếp bảo vệ cái rương, cô ta biết một khi bị đám người kia lấy được, cô ta chỉ sợ một phân tiền cũng đừng mong có được, thuần túy thuộc loại làm công vô ích.

“Các người muốn tiền tôi có thể cho các người, nhưng là trước hết giải quyết cho xong người đàn ông và đàn bà này phân chia…”

Nam Giản Tâm tranh chấp ôm lấy cái rương trong lòng, vừa định thương lượng với những tên lưu manh kia, người đàn ông trong lúc tranh đoạt bị ngón tay của Nam Giản Tâm cào làm tổn thương mặt trong cơn tức giận, nâng bàn tay to lên tát xuống một cái:

“Con bà nó, nữ tiện nhân, bớt nói nhảm cho tao nhờ, đưa rương cho tao! Muốn độc chiếm số tiền kia, cũng không nhìn một chút xem cô hoàn toàn có bản lĩnh hay không, muốn gạt chúng tao làm công tử Bạc Liêu đi ngồi tù, tao nhổ vào!”

Nam Giản Tâm bị đánh đến choáng váng, cả người lảo đảo một cái, té lăn quay trên mặt đất, muốn đứng lên đoạt lấy rương tiền lại bị ống sắt trong tay kẻ lưu manh khác đánh đến sợ tới mức không dám hành động thiếu suy nghĩ, bộ dạng đáng thương lại đáng trách.

“Quý ca, đúng là 100 ngàn đô, người đàn ông kia không gạt chúng ta!”

Lưu manh giật lấy cái rương sau khi nhìn thấy đô la Mỹ chồng chất, kích động hướng về phía người đàn ông mặc bộ đồ đen đứng sau lưng Lục Cảnh Hoằng hô, tiếp tục quay đầu sờ vào tờ tiền trong lúc lơ đãng nhìn thấy Tô Noãn bị trói chặt một góc, sắc tâm nổi lên:

“Quý ca, người đàn bà này dáng vẻ thật đúng là câu người, an hem muốn…”

Nói xong, buông tiền xoa xoa tay đi về phía Tô Noãn, chỉ là còn chưa đi được hai bước, người đàn ông tên gọi Quý ca liền một tiếng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép giáo huấn:

“Mày đúng là không có đầu óc, mọi thứ nói lên thân phận cô ta không đơn giản, mày còn chạm vào cô ta, không muốn sống nữa phải không? (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) Chúng ta con mẹ nó chỉ vì tiền, không phải vì đàn bà, có tiền muốn loại đàn bà nào mà không có, còn muốn vì ả đàn bà này đem mạng đi nạp à?”

Lời này thốt ra mấy người đàn ông để lộ ham muốn lập tức không còn tiếng vang, Tô Noãn bọn họ sẽ không động vào mình, nhưng cũng có cơ hội lâm thời trở quẻ, cho nên cũng không dám dễ dàng lơi là phòng bị trong lòng mình, nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào, cô tin tưởng Lục Cảnh Hoằng nhất định có hậu chiêu, tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn bị người khác xử trí như vậy.

Quý ca và mấy tên thuộc hạ vừa kiểm tra rương tiền xong, nhất thời vui sướng ngất ngây, đời này cũng chưa từng cầm qua số tiền nhiều như vậy, nhìn nhìn Lục Cảnh Hoằng và Tô Noãn, trong lòng lại nổi lên tâm tư tham luyến, phân phó hai người đàn ông đi ra ngoài canh chừng, vừa có cái gì không đúng sẽ trở lại nói cho anh ta biết, còn mình thì cười ha hả đi tới bên cạnh Tô Noãn:

“Cô cũng thấy đó, tôi và đám huynh đệ đã mấy ngày không có chạm qua phụ nữ, chỉ cố tưởng niệm nghĩ tới, nhất là chống lại một đại mỹ nhân như cô, chỉ sợ một khi có cơ hội liền không khống chế được muốn đỡ thèm.”

Tô Noãn không ngốc, nghe hiểu ý lời nói đó, mà mấy người đàn ông lòng tham không đáy này cho là muốn tiền chuộc rất dễ dàng, xem chừng muốn tiếp tục vơ vét một số của cải, dù sao bọn họ mười mấy người, một trăm ngàn chia đều cũng khoảng một trăm vạn.

Tô Noãn ngẩng đầu chống lại uy hiếp của Quý ca cười cười, trong lúc mắt liếc nhìn Lục Cảnh Hoằng, nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng hướng mình gật gật đầu, nội tâm sợ hãi giảm đi không ít, mâu quang chợt loé, hướng Quý ca lộ ra một nụ cười thật tươi:

“Dây thừng này quá chặt, buộc làm đau tôi, mới vừa rồi bị hoảng sợ, số điện thoại nhà tôi không nhớ gì hết, anh cho tôi vài phút suy nghĩ một chút có được không?”

Tô Noãn một đôi mắt phượng dáng vẻ câu hồn lạc phách người ta được thừa nhận là sự thật, hiện giờ tươi cười như vậy tuyệt đối được cho là phong tình vạn chủng, mở mí mắt ma mị thấy Quý ca nhất thời thất thần, đây là bốn mươi mấy năm nay anh ta mới gặp được người xinh đẹp lại có mùi vị phụ nữ như vậy, nhất thời nhìn Tô Noãn lại thấy lâng lâng, ý vị nuốt nước miếng.

Tô Noãn bị Quý ca nhìn toàn thân lạnh đến buồn nôn, nhưng lại không thể không cố nén ghê tởm lộ ra tươi cười, Quý ca nhìn thấy Tô Noãn cổ tay bị trói đỏ đến thật sự sinh lòng không chịu được, muốn đưa tay giúp Tô Noãn cởi dây thừng.

Nam Giản Tâm mới vừa rồi bị lưu manh đánh quỳ rạp trên mặt đất liếc mắt một cái liền nhìn thấy tên Quý ca kia bị Tô Noãn mê hoặc tâm thần, còn mình không những không chiếm được một phân tiền mà còn bị liên luỵ, tức giận bò lên xông lên trước hung hăng tát một cái trên mặt Tô Noãn.

Tô Noãn nhất thời không phòng bị bị Nam Giản Tâm vừa vặn đánh, đầu ngã lệch một bên, khoé miệng tơ máu chảy xuôi xuống dưới, đủ đẻ nhìn ra Nam Giản Tâm có bao nhiêu oán hận Tô Noãn, lực đạo này khiến cho dư âm trong phân xưởng tản ra thật lâu không hết.

Mà lúc Tô Noãn hất mặt vừa vặn nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng sắc mặt xanh mét muốn đứng lên, sợ nhất thời nhịn không được phá hư tính toán, vội lên tiếng nói: “Tôi không sao, chỉ là bị thương ngoài da một chút, không đau.”

Lời này vốn là nói với Lục Cảnh Hoằng, nhưng bởi vì Tô Noãn hướng về phía Quý ca, làm cho ngoại trừ Lục Cảnh Hoằng và bản thân Tô Noãn, những người khác đều cho rằng Tô Noãn đang an ủi Quý ca, ngay cả Nam Giản Tâm cũng có nhận định này.

“Tô Noãn cái đồ đàn bà không biết xấu hổ này, đến bây giờ còn muốn câu dẫn đàn ông!”

Nam Giản Tâm lửa giận vụt vụt tăng lên, quên mất chính mình giờ phút này cũng bị người khác khống chế, nhấc chân muốn đạp lên người Tô Noãn, Tô Noãn bởi vì hành động bất tiện không né được, ai ngờ tên Quý ca kia một phen túm lấy tóc Nam Giản Tâm kéo sang phía bên cạnh mấy bước, sau đó là hung hăng bạt mấy tay:

“Đồ đàn bà tiện nhân, ở đây khi nào tới phiên cô nói chuyện hả? Tao xem ra mày quên mất đây là người nào, là món hàng gì, Nhị A Tam A, hai đứa bây hảo hảo dạy cho cô ta biết phép tắc tốt nhất, hừ, đồ không biết sống chết!”

Quý ca một phen buông Nam Giản Tâm ra, lập tức có hai người đàn ông vây quanh Nam Giản Tâm, ý xấu cười, một tên kéo nách Nam Giản Tâm đi về phía trong góc, Nam Giản Tâm nội tâm kinh hoàng rống to:

“Bọn cầm thú các ngươi, qua cầu rút ván, tao là người thuê mướn bọn mày, bọn mày làm sao có thể đối với tao như vậy, bọn mày là đồ súc sinh cầm thú, đồ vương bát đản, buông ra, bọn mày chết không được tử tế đâu, ô ô…”

Nam Giản Tâm miệng bị che lại, Tô Noãn lòng còn sợ hãi nhìn theo hướng Nam Giản Tâm bị lôi đi, mới phát hiện, phía trong góc có một cái giường bằng thép, phía trên có treo một cái sợi dây điện treo bóng đèn lắc lư, bức tường bên cạnh phản chiếu tinh tường tình cảnh xảy ra trên giường.

Tô Noãn đồng tử co rụt một cái, cứ như vậy trơ mắt nhìn hai người đàn ông kia xé toang quần áo Nam Giản Tâm ném ra bên ngoài, sau đó tuỳ tiện giật sợi dây thừng trói hai tay cô ta vào hai bên cột giường, hình như nghe không quen Nam Giản Tâm miệng đầy thô tục, tìm mãnh vỡ ngăn chặn miệng Nam Giản Tâm, sau đó tiến người lên…

Tô Noãn không đành lòng nhìn nữa, quay đầu sang một bên, Quý ca liền lại gần cười hì hì nói: “Thấy không, nếu cô ngoan ngoãn phối hợp, tôi cam đoan sẽ không động tới cô, đừng sợ.”

“Không được tới gần cô ấy!”

Lục Cảnh Hoằng lạnh giọng cảnh cáo, anh đã đứng lên, dáng người cao ngất, Quý ca không nghĩ tới Lục Cảnh Hoằng sẽ đột nhiên thay đổi tư thế vô năng suy nhược kia, quay đầu lại đánh giá Lục Cảnh Hoằng vài lần, vừa rồi không nhìn kỹ, hiện tại nhìn lại, trong mắt sinh ra ánh sáng ghen tị.

Không thể không mẹ nó thừa nhận, người đàn ông này rất xuất sắc, mặc dù là cũng giống như bọn họ đang đứng trong phân xưởng dơ bẩn hoang vu bị bỏ phế, cái loại cường thế tao nhã này là xuyên thấu từ trong lòng ra ngoài, rất rõ ràng có thể thấy được, cũng càng thêm làm nổi bật hành vi phạm tội bắt cóc đáng khinh và trơ trẽn của bọn họ.

Hơn nữa, người đàn ông này khí thế quá mạnh mẽ, thế nhưng rất có can đảm đơn thương độc mã tới cứu người, Quý ca không dám xem nhẹ Lục Cảnh Hoằng, trong lòng cũng có cân nhắc, quay đầu lại nhìn nhìn Tô Noãn, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Tô Noãn nhìn Lục Cảnh Hoằng nói:

“Mày có một cô bạn gái xinh đẹp như vậy, nói thật, là đàn ông tao thật sự vô cùng hâm mộ mày.”

Lục Cảnh Hoằng đột nhiên cau chặt chân mày, từ trong túi quần lấy ra cái bóp da tuỳ tay ném đến bên chân Quý ca:

“Phía bên trên tôi đã viết mật mã, anh muốn bao nhiêu tiền cứ tự mình đi đến máy rút tiền trực tiếp rút ra là được rồi, nếu không đủ, tôi lập tức gọi điện thoại cho người của tôi chuẩn bị đem tới cho anh.”

Kèm theo tiếng của Lục Cảnh Hoằng còn có âm thanh xấu xa không hề có nhân tính kia, chiếc giường sắt nhiều năm bỏ hoang phát ra âm thanh cọt kẹt cọt kẹt, tiếng cười dâm loạn chói tai của bọn đàn ông, tiếng rên rỉ hừ hừ yếu ớt của đàn bà, từ trong góc truyền tới rõ ràng, người khác không rét mà run, ngoại trừ Quý ca, bốn người đàn ông khác trong phân xưởng liên tục nhìn về phía ba đạo thân ảnh quấn lấy nhau trên vách tường, trong ánh mắt toát ra dục vọng đen tối, sau đó một người tiếp một người cũng đi qua.

Quý ca nghe thấy âm thanh khiêu khích kịch liệt kia, nở nụ cười tà khí, châm một điếu thuốc hút vài hơi, sau đó chậm rãi nhả khói về phía Tô Noãn, Tô Noãn sặc một trận, xê dịch về phía bên cạnh, Quý ca cũng theo đó không buông tha ngang nhiên xông qua:

“Như thế nào, sợ à? Cô sợ cái gì? Đàn ông của cô không phải đứng ở đây sao? Anh ta nhìn qua trông bản lĩnh như vậy, làm sao có thể để cho cô bị tội giống như cái đồ lẳng lơ bên trong kia đây?”

Lục CẢnh Hoằng hai tay gắt gao xiết chặt, cố gắng khống chế chính mình xúc động muốn xông lên trước, liếc mắt nhìn lướt qua phía bên ngoài phân xưởng, tận lực giữ cho giọng bình tĩnh đàm phán với Quý ca:

“Giống như anh nói, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) chỉ cần có tiền muốn bao nhiêu phụ nữ cũng được, một trăm ngàn đô la, tôi cho anh thêm số tiền này, anh tháo bỏ dây thừng cho cô ấy lại đây, tôi lập tức gọi điện thoại cho thư ký của tôi, kêu cậu ta mang tiền qua đây.”

“Tìm người mang lại đây? Mày thật cho là lão tử tao thiếu não à, chỉ sợ tiền còn chưa kịp đưa đến, một đoàn theo đuôi đã đuổi tới rồi, hừ, lão tử suy nghĩ một chút, nếu không cũng không cần tiền, liền mang cái bô của mày cùng đi tốt lắm…”

“Vậy anh thử xem, nếu anh dám động tới một sợi lông tơ của cô ấy, tôi để cho anh hối hận vì sinh ra ở trên đời này.”

Lục Cảnh Hoằng nheo mắt nhìn chằm chằm sắc mặt che trời của Quý ca, lời nói ngoan độc gằn từng tiếng tiếng từng tiếng theo bờ môi phun ra, mang theo lực kinh sợ rất mãnh liệt, Quý ca không tự chủ được run lên, chờ cho tới khi phát hiện mình bị người khác uy hiếp, sắc mặt có chút khó coi, lại vẫn cố gắng cố chấp chống chế khí thế của mình, hừ hừ nói:

“Vậy phải xem mày có hợp tác hay không.”

Quý ca nói xong sờ sờ đầu mũi của mình, liếc mắt nhìn Tô Noãn bên cạnh, xê dịch về một bên, sau đó hướng về phía người đàn ông cao ngất sau lưng Lục Cảnh Hoằng nói:

“Mày đi bảo bọn nó đừng đùa chơi nữa, một ả đàn bà nhiều người chơi như vậy, nếu đùa chết người, phá hỏng đại sự.”

Người đàn ông vóng dáng hơi có chút lùn thấp kia liếc ánh mắt bỉ ổi nhìn Tô Noãn, dâm ô nở nụ cười hai tiếng:

“Làm sao dễ dàng đùa chết như vậy được, Quý ca anh nghe xem, con quỷ nhỏ đó làm cho nhiều người vui vẻ, không chừng có bao nhiêu thoải mái, nếu không Quý ca anh cũng qua chơi một lát đi? Hai người kia chúng tôi trông là được rồi.”

Quý ca nghe xong lời này như có chỗ động lòng, nhưng ánh mắt vừa đảo qua Tô Noãn tuy rằng trên mặt dính bụi bặm nhưng vẫn động lòng người như cũ, dục vọng mới vừa dâng lên lập tức dập tắt, đối với món hàng sáng sủa như vậy bị chơi nát thật không làm sao có hứng thú nổi.

Vì thế quay đầu nhìn Lục Cảnh Hoằng nói: “Chờ một chút tôi phái hai anh em theo mày cùng đi lấy tiền, mày tốt nhất không cần tính toán, bằng không cho bạn gái của mày còn dễ chịu hơn nữa đấy!”

“Tôi hy vọng anh thức tỉnh một chút, bây giờ đã hơn nửa đêm, ngân hàng đều đã đóng cửa, dùng máy rút tiền tự động đoán chừng ngay cả mười vạn cũng không được huống chi là 100 ngàn đô, anh đã không cho tôi gọi điện thoại cho thư ký của tôi, tự nhiên cũng không thể làm cho cán bộ nhân viên ngân hàng thay tôi nghĩ cách lấy cho được số tiền kia, nếu anh không vội chín giờ sáng mày mai dẫn thuộc hạ của anh cùng đi lấy tiền.”

Quý ca nghe xong Lục Cảnh Hoằng phân tích rõ ràng mạch lạc, dừng một chút, liếc nhìn Tô Noãn, nhìn Lục Cảnh Hoằng hừ một tiếng, trong lòng nhưng thật ra là càng thêm ghen tị, chính mình phấn đấu hơn nữa đời người dựa vào bắt cóc lấy mạng đổi tiền, người đàn ông này ngay cả chân mày cũng không hạ xuống, con mẹ nó rất không công bằng!

Lúc đó trong một góc giường sáng sủa nhoáng âm thanh dừng lại, không quá bao lâu, mấy người đàn ông liền mặc lại quần đi ra, trên mặt đều là nụ cười dâm đãng thoả mãn, cuối cùng một người đàn ông mặc áo sát nách nắm tóc Nam Giản Tâm trực tiếp lôi kéo ra ngoài.

Nam Giản Tâm bị ba bốn tên đàn ông chơi đùa căn bản không ra hình dạng gì, cả người mềm nhũn như con chi chi, hơi thở ra vào yếu ớt, nếu đôi mắt không còn mở to, thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng rên đau đớn, Tô Noãn cũng hoài nghi cô ta đã bị giết chết.

Tô Noãn ánh mắt nhìn về phía thân thể trần truồng của Nam Giản Tâm, không ngăn được một hồi ghê tỏm, cả người nhịn không được run rẩy một chút, bất luận là ở trên ti vi hay trong thực tế, cô cũng chưa từng thấy qua tình cảnh như thế.

Đôi chân của Nam Giản Tâm bởi vì mấy người đàn ông không chút nào thương hương tiếc ngọc đối đãi, bị lực rất lớn tách ra duy trì một tư thế đó quá lâu, đã đến nổi bị biến dạng, cho dù là hiện tại bị kéo lôi ra, vẫn mở rất rộng như cũ, có thể nhìn thấy chất lỏng màu trắng dơ bẩn hoà cùng vết máu lây dính khắp nơi rõ ràng.

Da thịt Nam Giản Tâm vốn trắng nõn bóng loáng đã muốn tìm không ra một khối da thịt hoàn hảo, vết thương máu ứ đọng lan khắp toàn thân, nhất là ở nơi ngực là một mảng lớn màu xanh tím nhìn thấy mà ghê người, ánh mắt tan tác dại ra, lớp trang điểm trên mặt đã muốn bay hết, cánh môi sưng đỏ đến không ra bộ dáng gì, cũng khép lại không được, đó hẳn là kết quả của hành vi khó có chút nào mở miệng được…

Tô Noãn sớm đè nén không được buồn nôn của mình, xoay đầu đi đồng thời nôn ra một trận, trong óc lan tràn bộ dạng thê thảm kia của Nam Giản Tâm không đi khỏi, bọn đàn ông này đúng là suy nghĩ cầm thú bằng nửa thân dưới.

Nhưng mà Tô Noãn đối với Nam Giản Tâm lại không cảm thấy đồng tình một chút nào, bởi vì cô rất rõ ràng, nếu Lục Cảnh Hoằng không đuổi tới đúng lúc, hiện tại bị bọn đàn ông này đối đãi như thế rất có thể chính là Tô Noãn cô.

Cô chưa từng quên mới vừa rồi Nam Giản Tâm đắc ý nói muốn đem cô thưởng cho những người đàn ông này, chỉ sợ bản thân Nam Giản Tâm cũng không ngờ tới cuối cùng trở thành món ăn trên bàn cơm của bọn đàn ông này thế nhưng lại chính là cô ta, không biết có thể hay không nói, đó là báo ứng của việc Nam Giản Tâm tự mình làm bậy thì không thể sống?

Lục Cảnh Hoằng từ đầu tới cuối bất động đứng thẳng ở nơi đó, đôi mắt cũng không có liếc nhìn Nam Giản Tâm một cái, vẫn nhìn Quý ca đứng cạnh Tô Noãn cách đó không xa, giống như giám sát Quý cá có thể hay không làm ra hành động gì quá phận đối với Tô Noãn:

“Đàn bà trong phân xường này, ngoại trừ vợ của tôi anh muốn chơi ai cũng có thể, bây giờ giao cô ấy cho tôi.”

Lục Cảnh Hoằng lời nói không mang theo cảm xúc dao động gì, Tô Noãn lại nghe ra hàm ý sâu xa của người đó, cô không thể tin được nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, lại chỉ nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh, nhưng mà trong góc phân xưởng lại vang lên tiếng động nhỏ.

Bọn đàn ông bên trong bao gồm cả Quý ca đều nghe không hiểu được ẩn ý của Lục Cảnh Hoằng, chỉ cho là Lục Cảnh Hoằng đang cảnh cáo bọn họ không được động tới Tô Noãn, vừa định nhận lời nói đưa tiền sẽ không động, lại nghe thấy trong góc nào đó phát ra tiếng bước chân rõ ràng.

“Ai ở trong này, còn không ra đây cho tao!”

Quý ca hướng hai huynh đệ nháy mắt ra hiệu, hai người lập tức chạy tới trong góc, lập tức lôi kéo một thân thể mảnh mai đi ra, đúng là Cù Ý Ninh vẫn luôn núp trong bóng tối xem cuộc vui, giờ phút này sắc mặt của cô ta khó coi khác thường.

Nhất là khi Cù Ý Ninh nhìn thấy Nam Giản Tâm bị đàn ông làm cho hấp hối, lại càng sợ đến lạnh run, bây giờ cô ta cũng không phải giả bộ, mà là thật sự sợ, vì mình về điểm này tâm tư âm u, không nghĩ tới lại tự đem mình nạp vào, cô ta vừa rồi tới gần quan sát cái giường sắt, bọn đàn ông kia đối với Nam Giản Tâm ở trên giường lăng nhục nhìn thấy rất rõ ràng, bọn đàn ông này quả thực không bằng súc sinh, bỉ ổi dơ bẩn vô sỉ tới cực điểm.

Hai người đàn ông này không chút nào thương tiếc đẩy Cù Ý Ninh té nhào trên mặt đất, Cù Ý Ninh cả người run rẩy, có lẽ là không chịu đựng được sợ hãi như vậy, ngay cả cánh môi cũng mất đi màu sắc, giống như sợ hãi của cô ta mới đúng là khẩu vị của bọn đàn ông này, bọn họ đều cười lên ha hả, càng cười càng liều lĩnh, hơn nữa Ninh Nhi nhìn thấy hai mắt Quý ca bắn ra loài lang sói:

“Chậc chậc, không nghĩ tới bên trong còn ẩn nấp một khuôn mặt nhỏ nhắn bị sợ hãi tới mức này, anh đây nhìn thấy cũng đau lòng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.