Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 19: Điều kiện của tình yêu



Cù Kính Minh cũng không bởi vì lời nói của Cù Ý Thần mà tỏ ra không vui, ánh mắt của ông lặng im mà sắc bén, nhưng khi nhìn về phía Tô Noãn thì lại không tự giác lộ ra biểu cảm nhu hoà, ôn hoà cười ấm áp:

“Xin cô đừng chê bai lời nói của con tôi.”

Cù Ý Thần nhìn thấy thái độ của Cù Kính Minh đối với Tô Noãn thì đáy mắt hiện lên kinh ngạc, nghiêm khắc như ba, lại sẽ hoà ái đối với một người xa lạ như vậy, điều này làm cho anh không khỏi quan sát Tô Noãn.

Tô Noãn cười lắc đầu, đối với cha con trước mắt này, thật không biết phải nên nói cái gì.

Gió chạng vạng nổi lên khiến cô một thân run rẩy, cô chỉ mặc một chiếc áo lông cừu của đàn ông, khoác trên người hơi rộng, cô không để lại dấu vết đưa tay xoa cánh tay, cố gắng làm cho ấm lại một chút.

Ánh mắt nhạy cảm của Cù Kính Minh đã sớm chú ý tới vẻ mờ ám của Tô Noãn, ông cúi đầu liền nhìn thấy đôi chân nhỏ trên đường đá cuội kia, bị đông cứng có chút đỏ lên, giờ phút này bởi vì tầm mắt của ông mà nhất thiết co rụt lại.

“Ý Thần, đi lấy một đôi giày trong tủ giày của Ninh Nhi, đưa đến lầu chính.”

“Vâng, thưa cha.”

Cù Ý Thần đang ngắm nhìn Tô Noãn hơi có vẻ xấu hổ, chợt nghe theo chỉ thị của Cù Kính Minh, đi về phía lầu chính, đá cuội trên đường, chỉ để lại Cù Kính Minh cùng Tô Noãn.

Tô Noãn thật không muốn làm phiền bọn họ, cô muốn cự tuyệt ý tốt của vị Phó tổng tham mưu trưởng này, chỉ là khi chống lại đôi con ngươi ôn hoà thân thiết kia thì cô nói không ra lời gì để bác bỏ mặt mũi trong lời nói của ông.

Cho nên, khi Cù Kính Minh đưa cô tới lầu chính thì cô cũng không còn thoái thác nữa, cũng thuận thế bước sát theo bước chân trầm ổn mạnh mẽ kia, đi vào lầu chính.

Bố trí của lầu chính, cùng lầu phía Đông tương tự, bên trong bình đồ sứ thanh hoa, cắm hoa Bách Hợp mới nở, đặt ở bên trên tấm gỗ lim màu tối, trang nghiêm loáng thoáng toả ra hương khí.

Nếu cô đoán không sai, những hoa Bách Hợp này đến từ hoa viên bí mật của Ninh Nhi.

Cù Kính Minh đưa cô đi qua con đường lớn trống vắng, cô nghe thấy những người giúp việc kia hành lễ với ông, ông chỉ là nhàn nhạt gật đầu, Tô Noãn nhìn thấy trên cây cột bằng thuỷ tinh ánh ra gương mặt nghiêm túc, không thấy một chút nào hoà nhã dễ gần như vừa rồi nói chuyện cùng cô.

“Cô có người quen ở dinh thự U Liên sao?”

Ngồi trên ghế salon phòng khách, Cù Kính Minh mở đầu tò mò hỏi thăm, Tô Noãn thành thực lắc đầu, cô không muốn có chút giấu diếm đối với vị trưởng bối mới lần đầu gặp mặt này, huống chi một chút thủ đoạn nào của cô ở trước mặt ông cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ.

“Là Lý Tư Đặc dẫn tôi tới, nhưng anh ta hình như không có ý đưa tôi trở về.”

Tin tưởng cô tuyệt đối không có ý tố cáo sau lưng, cô chỉ là nói ra chân tướng sự việc, khi Tô Noãn nhắc tới Lý Tư Đặc thì Cù Kính Minh chỉ nhẹ nhàng mà “Nha” một tiếng, sau khi nghe xong hành vi của Lý Tư Đặc, mày hơi nhăn lại.

“Không cần lo lắng, chờ sau khi Ý Thần đem giày ra, tôi sẽ cho vệ sĩ đưa cô xuống núi an toàn.”

“Nếu như có thể, hy vọng có thể đưa tôi đến sân bay.”

Tô Noãn cũng không ngờ tới mình sẽ đột ngột đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng cô trừ việc đó ra không có lựa chọn nào khác, cô không có tiền để tự mình đi đến sân bay.

Cù Kính Minh nhìn chằm chằm đôi mắt phượng ảm đạm kia của Tô Noãn, lẳng lặng, trầm mặc thoáng qua, trên mặt lộ ra tươi cười an ủi, cầm lấy điện thoại trên sa lon, ông bảo cảnh vệ chuẩn bị xe, tiễn cô đi sân bay.

“Còn chuyện gì muốn tôi giúp, cứ nói đi, không cần phải khách khí.”

Tô Noãn ngẩng đầu nhìn vị trưởng bối này đối với cô khoan dung khác thường, nhớ tới cha mình, giống như trong ấn tượng của cô, cha không có hình tượng ôn hoà hiền lành như vậy.

Đột nhiên, Tô Noãn cảm giác trong ngôi biệt thự xa lạ này mình cũng không hề cô đơn như vậy, ít nhất trong lúc đang cùng vị trưởng giả này nói chuyện, cô là đối tượng được nhân nhượng, đối phương vẫn luôn cười nhìn cô, giống như đồng ý thoả mãn toàn bộ nguyện vọng của cô.

“Nếu nói vậy ông có thể cho tôi mượn 20 đồng…”

Theo như từ sân bay thị trấn A về tới nơi đi xe buýt 20 đồng là dư rồi, nhưng cô còn muốn đi đến Thiên Hương Hoa Đình xem, bất kể như thế nào, cô phải tìm Lục Cảnh Hoằng giải thích tình huống một chút, cô không thể vẫn cứ gây thêm phiền toái cho anh.”

“Lần sau có cơ hội đến kinh thành tôi nhất định sẽ trả lại cho ông.”

Cù Kính Minh mỉm cười đứng dậy, từ trong ngăn kéo lấy ra hai tờ 10 nhân dân tệ đưa cho Tô Noãn, không có hỏi nhiều, cũng không đưa nhiều, ông làm như vậy là tốt nhất, bảo toàn lòng tự ái của Tô Noãn.

Tô Noãn nhận tiền bỏ vào túi, lại nhìn thấy Cù Kính Minh vui vẻ nhìn mình, liền ngược lại đứng lên đứng nghiêm ngay ngắn, hướng Cù Kính Minh cảm kích khắc sâu trong lòng cúi mình vái chào:

“Thật sự cảm ơn ông!”

Cù Kính Minh vẫn cười nhạt, nhìn qua hình như lâu rồi không có tâm tình vui vẻ như vậy, đưa tay ý bảo Tô Noãn ngồi xuống, người làm bưng tới một ly trà mật ong đặt trước mặt Tô Noãn, Tô Noãn lại lộ mặt vẻ khó xử, không có uống.

“Không thích mật ong sao? Để tôi kêu người đổi cho cô một ly khác ngon hơn.”

“Tôi từ nhỏ uống mật ong toàn thân sẽ nổi mẩn đỏ, cho nên….”

Cù Kính Minh chợt hiểu, đối với Tô Noãn khiêm tốn cẩn thận biểu hiện hài lòng gật đầu, cũng không có ý trách cứ:

“Thì ra cô dị ứng với mật ong, ngược lại thật sự là khéo…”

Tô Noãn chẳng biết tại sao có chút xấu hổ, hơi nhẹ gật đầu, thời điểm ngồi trở lại trên ghế salon, trong lúc lơ đãng nghiêng mắt nhìn đến tác phẩm ảnh chụp treo trên bức tường trong phòng khách, thay thế cho bức tranh vốn nên thích hợp với phòng khách mang phong cách cổ điển này.

“Đây là tác phẩm do vợ tôi chụp những năm gần đây, để cho cô chê cười rồi.”

“Không đâu, những tác phẩm này đều rất đẹp.”

Tô Noãn thưởng thức những tấm ảnh được chụp tinh xảo đẹp đẽ, nói ra cảm tưởng thật sự của mình, cô nghĩ tới vị phu nhân vừa rồi gặp trong phòng bệnh Ninh Nhi, một người mẹ hiền lành, một người vợ xinh đẹp, và cũng là một nữ cường nhân tài giỏi.

Cù Ý Thần đem giày trở lại, liền nhìn thấy nụ cười hoà ái của Cù Kính Minh, ánh mắt nhìn Tô Noãn phá lệ ôn hoà, không có bất lỳ mục đích gì, chỉ là đơn thuần cảm thấy mình và Tô Noãn thật ăn ý.

“Thật rất cảm ơn hai người, thời gian không còn sớm, tôi xin cáo từ trước.”

Tô Noãn không lập tức mang đôi giày mới kia vào, cô cảm thấy mang giày trước mặt chủ nhân là hành vi không phải phép, cô xách túi to lên hướng Cù Kính Minh và Cù Ý Thần nói lời tạm biệt, mới vừa định theo sự hướng dẫn của người giúp việc rời đi, liền nhìn thấy một gã cảnh vệ vội vàng đi vào biệt thự.

“Tham mưu trưởng, bên ngoài có vị tiên sinh nói muốn vào dinh thự tìm người.”

Tô Noãn bước chân hơi chậm lại, đầu óc của cô trong nháy mắt hiện ra chính là tên Lục Cảnh Hoằng, không biết vì sao, liền cho rằng đó là anh, cô quên mất đi tiếp, chậm trễ như vậy bị Cù Kính Minh nghi ngờ nhìn ở trong mắt.

Ông chỉ là ôn tồn cười một tiếng, cũng không có chút vạch trần, nhìn cảnh vệ nói:

“Nếu là đến tìm người, thì đưa anh ta đến đây đi.”

“Tôi đã biết, tham mưu trưởng.”

“Cô cứ ngồi ở đây chờ đi, anh ta tới rồi cùng đi thì tốt hơn.”

Cù Ý Thần gọi Tô Noãn ngồi trở lại, khi Tô Noãn xoay người, bắt gặp ánh mắt của Cù Kính Minh, cô cực kỳ cảm kích cười một cái, lúm đồng tiền sáng lạn khiến cho Cù Kính Minh khựng lại, ánh mắt nhu hoà vài phần.

Cù Kính Minh cùng Cù Ý Thần bắt đầu nói chuyện phím, Tô Noãn không tiện xen vào, đều là vài chuyện trong quân đội, quá nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp làm cô nghe mà chóng mặt, nhất là sắc mặt Cù Kính Minh trở nên nghiêm khắc, càng làm cô không dám lỗ mãng.

Tô Noãn nhàm chán hếch lên khoé môi, ánh mắt chuyển động, liền nhìn thấy vị cảnh vệ kia lại xuất hiện trong biệt thự, Cù Kính Minh và Cù Ý Thần cũng theo tiếng nhìn lại, bọn họ đối với cái vị tiên sinh đến tìm Tô Noãn hình như cực kỳ cảm thấy hứng thú.

Sau đó, ung dung cao quý bên trong phòng khách, một người mặc áo sơ mi trắng, âu phục màu đen, người đàn ông dáng người cao to chậm rãi từ bên người viên cảnh vệ đi ra, lễ độ gật đầu chào Cù Kính Minh, liền lập tức đi về phía Tô Noãn.

Tô Noãn trợn to đôi mắt phượng kinh ngạc, không thể phủ nhận, trong lòng cô dâng lên nhàn nhạt vui sướng, phần vui sướng này còn chưa kịp hiện ra trên mặt, cô chỉ nghe thấy Cù Ý Thần lạnh giọng chê cười:

“Đây không phải là bộ ngoại giao tinh anh quốc gia của chúng ta sao? Như thế nào lại khiến cho người có địa vị cao chịu hạ mình nhân nhượng trước người có địa vị thấp Cù gia chúng tôi đến nơi thâm sơn cùng cốc này vậy?”

Tô Noãn mơ hồ cảm thấy không khí bên trong phòng khách có biến hoá, cô vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy sắc mặt âm trầm căm giận của Cù Ý Thần nhưng làm mặt lạnh, chuyện này có phần khó hiểu bên trong, bàn tay bé nhỏ của cô bị một cỗ ấm áp bao trùm.

Sắc mặt Lục Cảnh Hoằng tựa hồ cũng không có gì tốt, ánh mắt u lãnh kéo Tô Noãn xoay người rời khỏi, lại nghe thấy âm thanh lạnh lùng cứng ngắc của Cù Kính Minh chất vấn:

“Tôi cũng không biết việc cho cậu tham gia tang lễ Hinh Nhi khó đến như vậy, vị tiểu thư này, chính là nguyên nhân năm đó cậu không tiếc huỷ hôn sao?”

Tô Noãn trong lòng ngớ ra, cô quay đầu lại phát hiện Cù Kính Minh vẫn ngồi trên ghế salon, nhưng không che dấu chút nào không vui trên mặt, khi nhìn vào ánh mắt cô thì cũng không còn ôn hoà như mới vừa rồi, vị trưởng bối này hiểu lầm cái gì sao?

“Lúc đó công việc tôi gặp phải một chút vấn đề.”

Nhìn thấy viên cảnh vệ ngăn cản đường đi, Lục Cảnh Hoằng dứt khoát cũng không cứng đối cứng, anh hơi nghiêng người, trực tiếp đón nhận ánh mắt sâu thẳm của Cù Kính Minh, liền tìm nhẹ tránh nặng trả lời:

“Thư ký của tôi thay tôi trở về gấp thì tôi quả thật không cách nào biểu đạt tâm tình của mình.”

Lục Cảnh Hoằng chú ý thấy Tô Noãn chân trần đứng trên thảm trải sàn Ba Tư, lại không dừng lại lâu thêm, con ngươi lãnh đạm nhìn Cù Kính Minh bộc phát lạnh lùng trầm mặc:

“Tang lễ của Cù đại tiểu thư, Cù phó tổng tham mưu trưởng hẳn là nên nói cho tôi biết sớm, như vậy tôi sẽ xử lý công việc trong tay mình sớm một chút để trở về gấp.”

“Lục Cảnh Hoằng, anh nói cái gì đó, anh nguyền rủa chị tôi chết sớm sao!”

Cù Ý Thần sau khi nghe được lời nói lạnh bạc của Lục Cảnh Hoằng, tức giận tới mức từ trên ghế salon ầm ầm đứng dậy, làn da màu đồng cổ xưa bị tức đến có chút đỏ lên, muốn xông lên lại bị Cù Kính Minh giữ lại giáo huấn.

Tô Noãn nhìn thấy ánh mắt sắc bén kia của Cù Kính Minh chuyển dời đến trên người cô, cô giật mình hiểu ra, nhẹ nhàng mà tránh ra Lục Cảnh Hoằng đang nắm lấy cô, hướng Cù Kính Minh giải thích nói:

“Chỉ e ông hiểu lầm, tôi và Lục tiên sinh mới quen gần đây thôi…”

Cô cảm thấy được Lục Cảnh Hoằng và Cù gia đang tồn tại mâu thuẫn, cô không hy vọng nguyên nhân bởi vì cô, mà đem loại mâu thuẫn này tăng cao đến đỉnh điểm, cho nên cô mở miệng giải thích, lại không ngờ tới sẽ bị một giọng nữ cắt đứt.

“Trong trường hợp này, một cô gái có giáo dục chắc là sẽ không chen miệng vào.”

Giày cao gót tao nhã giẫm trên sàn nhà,giống như vũ khúc trong đêm tối, Tô Noãn nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, thấy được một dáng người yểu điệu, bà mặc chiếc váy ngắn màu trắng ngà, áo choàng có rèm tua, những sợi rèm tua màu rượu đỏ kia theo bước đi của bà, thoáng lung lay, sinh động lắc lư trên không trung.

“Dì Dĩnh, sao dì lại tới đây, Ninh Nhi ngủ rồi sao?”

Cù Ý Thần tôn kính hỏi, biểu minh thân phận của người tới, là vị phu nhân Tô Noãn gặp được trong phòng bệnh, mẹ của Ninh Nhi, nữ chủ nhân của dinh thự U Liên – Niếp Hiểu Dĩnh.

Mùi nước hoa nhẹ nhàng quanh quẩn trong mũi cô, Tô Noãn thoáng ngẩng đầu, liền nhìn thấy hé ra gương mặt tinh xảo xinh đẹp, nhất là đôi mắt xếch kia, song mắt lưu chuyển, chậm rãi nhìn sang, khoé mắt loé ra phong tình tuyệt mỹ.

Ánh mắt của Niếp Hiểu Dĩnh khiến cho người ta cảm thấy một trận cảm giác áp bách, Tô Noãn nhất thời cảm thấy dưới cái nhìn chăm chú của bà không chỗ che dấu, rõ ràng là trước giờ cô chưa gặp qua người này, nhưng vừa gặp măt, liền cảm thấy quen thuộc không ngôn ngữ nào diễn tả.

“Tôi nghe Lý Tư Đặc nói, cô đã trải qua một lần hôn nhân.”

Giọng điệu bình thản, tiếng nói ôn hoà, Tô Noãn thản nhiên đứng nguyên tại chỗ, nhận lấy ánh mắt kinh ngạc của cha con Cù gia, trong khi đó cô lại đang nghiên cứu vẻ mặt của vị nữ chủ nhân này.

Thực sự cô và bà ấy có chút giống nhau, tuổi cách nhau hơi xa, nhưng thực tế nhìn qua đều còn trẻ như nhau, khuôn mặt trắng sáng không tì vết này, không có lấy một nếp nhăn, phảng phất như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.

Niếp Hiểu Dĩnh phát hiện Tô Noãn nhìn chằm chằm bà, chân mày nhướng lên, đôi mắt đẹp sáng loáng chớp mở quét qua Tô Noãn, nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, cánh môi đỏ mọng khắc chế cong lên:

“Nếu Ninh Nhi biết Lục phó bộ quang lâm hàn xá, nhất định sẽ rất vui.”

“Thay tôi thăm hỏi Ninh Nhi, chúng tôi xin cáo từ trước.”

Lục Cảnh Hoằng hình như không muốn chu toàn trong trường hợp này, anh kéo Tô Noãn bên cạnh bước đi, chỉ là khi đi tới cửa thì đột nhiên dừng lại, Tô Noãn ở một khắc Lục Cảnh Hoằng kéo tay cô, liền từ trong việc Niếp Hiểu Dĩnh bắt lỗi cô kinh ngạc hoàng hồn, cô ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Hoằng dừng lại không đi nữa.

Lục Cảnh Hoằng nghiêng đầu nhìn về phía bên trong phòng khách, Niếp Hiểu Dĩnh đang nhìn ra cửa, thản nhiên lưu lại một câu, liền kéo Tô Noãn biến mất ở cửa biệt thự.

“Theo như tôi biết, Cù phu nhân cũng là hai lần kết hôn đi?”

Niếp Hiểu Dĩnh tao nhã khinh xoẹt, trên khuôn mặt xinh đẹp ẩn nhẫn tức giận, nhưng không có phát tác tại chỗ, bà nhớ tới gương mặt vừa rồi của Tô Noãn, đáy mắt hiện lên nghi ngờ, xoay người hướng Cù Kính Minh ôn nhu hỏi:

“Kính Minh, vị tiểu thư vừa rồi là ai, sao lại vào dinh thự?”

Cù Kính Minh cũng đã bình phục cơn tức, bình tĩnh nhìn Niếp Hiểu Dĩnh, giữa chân mày, không cách nào che dấu ôn nhu:

“Anh cũng chỉ vừa rồi gặp được trên đường nhỏ, nói là Lý Tư Đặc đưa đến, sao vậy, Hiểu Dĩnh?”

Niếp Hiểu Dĩnh sửng sốt, mỉm cười cười, ngồi xuống bên cạnh Cù Kính Minh:

“Chỉ là cảm thấy có chút giống em, nên tò mò thôi.”

“Nếu không phải dì Dĩnh chỉ sinh có mình Ninh Nhi, con thực sự còn cho rằng vị tiểu thư kia là do dì Dĩnh trước kia sinh ra….”

Cù Ý Thần phát hiện chính mình nói bậy, liền không nói thêm gì nữa, đoạn hôn nhân trước khi dì Dĩnh được gả cho cha, bà tựa hồ là cả đời này cũng không nguyện nhớ lại nhắc lại, mỗi lần nhắc tới thì sắc mặt cũng đại biến.

Niếp Hiểu Dĩnh nhàn nhạt một dạng khoé môi, chỉ là nhìn ra cửa như có suy nghĩ.

————-

“Anh không cần phải cứ lôi kéo tôi, tôi có thể tự đi được.”

Anh kéo cô ra khỏi lầu chính, đi qua khu rừng trúc kia, khi đi đến hồ phun nước lúc trước, Tô Noãn rốt cuộc mở miệng, cô vẫn không quen bị người ta lôi kéo như vậy.

Lục Cảnh Hoằng buông cô ra, anh quay đầu lại nhìn xuống cô:

“Tôi cho rằng cô cần.”

Âm thanh nhẹ như nước, Tô Noãn ngước nhìn bầu trời trong đêm, gương mặt tuấn tú hình dáng không rõ, cảm thấy như vừa gần vừa xa, cô không nghĩ tới, anh thực sự sẽ đi tìm cô.

Tô Noãn dời đi ánh mắt nhìn thẳng vào Lục Cảnh Hoằng, lại nhìn thấy một mảnh hoa Bách Hợp cách đó không xa, xinh đẹp trắng noãn, lại một lần nữa đem cô thuyết phục, Lục Cảnh Hoằng theo tầm mắt của cô, quay đầu nhìn lại, cũng nhìn thấy những bông hoa trong nhà kính kia, chỉ là trong đáy mắt anh cũng không có kinh ngạc yêu thích.

“Có phải hay không cảm thấy rất đẹp?”

Cô nhìn về phía nhà kính trồng đầy hoa không nhịn được tiến lên vài bước, sau đó bỗng nhiên xoay người, nhìn anh mỉm cười, nụ cười kia ở dưới ánh trăng, chảy xuống thấm vào ruột gan Thanh Huy, không có phong tình vạn chủng quyến rũ,

Lục Cảnh Hoằng nhìn chằm chằm nụ cười Tô Noãn, lẳng lặng bình tĩnh hai giây, bên tai anh còn lưu lại một tiếng kia của Tô Noãn “Có phải hay không cảm thấy rất đẹp?”, anh trong phút chốc, nảy sinh một ý nghĩ, nếu như nụ cười này biến ảo thành một đoá trần thế trong truyền thuyết, anh nhất định sẽ tại thời điểm hai giây dừng lại vừa rồi mà hái nó xuống, không chút do dự.

Hô hấp của bọn họ trong buổi đêm mùa đông này, hoá thành từng đoàn từng đoàn sương mù màu trắng, Tô Noãn hí mắt ngắm nhìn biển hoa màu trắng, cô chậm rãi xoay người thong thả đi trở về bên cạnh Lục Cảnh Hoằng.

Bởi vì quanh thân anh làm cô cảm thấy ấm áp, ít nhất ấm áp hơn so với cô, hơi ngước cằm, hỏi anh:

“Chẳng lẽ anh không thích hoa đẹp sao?”

Lục Cảnh Hoằng thu hồi tầm mắt của mình, không trả lời, Tô Noãn đang muốn biểu đạt một chút yêu thích của mình đối với vườn hoa kia của Ninh Nhi, anh lại đột nhiên cúi người ôm lấy cô, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, đi tới hàng ghế gỗ bên một dòng suối.

Lục Cảnh Hoằng lấy đôi giày đang cầm trong tay cô, sau đó, ngồi chồm hổm xuống bên chân cô, đôi tay đẹp đẽ kia nâng một chân cô lên, dùng khăn tay của mình lau đi bùn đất dính trên lòng bàn chân cô, đặt ở trên đùi nửa quỳ của anh, sau đó cẩn thận mang giày vào, sau đó, là tới cái chân còn lại.

Động tác ôn nhu mà khắc chế, lại dị thường tiếp nối.

Tô Noãn mắt nhìn xuống Lục Cảnh Hoằng mang giày cho cô, cô chỉ nhìn thấy mái tóc đen của anh, ở dưới ánh trăng, chiếu xạ lên màu bạc sáng bóng.

Người đàn ông ngồi xổm trước mặt cô này là kẻ ăn trên ngồi trước, đối với cô rốt cuộc là nghĩ gì, cô cùng anh kỳ thật không có quan hệ gì, cô gặp được anh xui xẻo liên tục, vậy còn anh, cũng giống với tình huống của cô chứ?

“Bất kỳ loại hoa nào đều hẳn là nên được trồng trên mảnh đất tự nhiên trải qua đông hạ mà sinh trưởng, đúng thời gian nở rộ thì nên nở rộ, đúng thời gian điêu tàn thì điêu tàn, mà không phải sinh trưởng trái mùa.”

Tô Noãn nghe thấy anh nhẹ trả lời, khoé miệng nâng lên nụ cười nhàn nhạt, cô ngồi trên ghế, vẻ mặt cũng trở nên tự nhiên đứng lên:

“Nhưng không thể phủ nhận vẻ đẹp của nó không phải sao?”

“Tôi thích hoa Lan Thảo hơn.”

Tô Noãn ngẩng ra, mà Lục Cảnh Hoằng đã đứng lên, anh đem chiếc khăn dơ kia bỏ vào trong túi quần, không có vứt bỏ, anh vẫn như cũ đứng nghiêm, Tô Noãn cũng từ ghế đứng lên, đi vài bước, giày thực vừa chân.

Đầu vai cô trầm xuống, một bên khoé mắt cô, liền nhìn thấy một bộ đồ màu đen bay đến trên người cô, bàn tay lạnh lẽo của cô rơi vào một bàn tay ấm áp, anh không có nhìn cô, chỉ là trực tiếp dắt cô đi ra cửa.

Tô Noãn dưới hàng lông mi đen dày vụt sáng, giống như hai con bướm nhẹ nhàng mà vỗ lên, cô đem tầm mắt rơi trên bóng lưng anh, ảm đạm cười, đuổi theo bước tiến của anh.

Trước cửa sổ sát đất của lầu hai phía Đông, rèm cửa trắng hơi lay động, một bóng dáng trắng xanh nhỏ bé yếu ớt sau khi hai thân ảnh kia rời đi, ưu thương xoay người, hoa Bách Hợp trong tay cô không tiếng động rơi xuống thảm trải sàn Ba Tư.

————-

Xe taxi đã sớm chạy ra khỏi U Liên dinh thự, chạy trên con đường kinh thành, Tô Noãn nhìn cảnh đêm xa lạ ngoài cửa sổ, sắc trời đã trễ, cô không biết Lục Cảnh Hoằng an bài, trực tiếp ngồi máy bay về thành phố A, hay là ở lại đây một đêm.

“Thục nữ cho dù ngồi ở trong xe, cũng nên có tư thế ngồi đặc biệt của con gái chứ.”

To Noãn nghe tiếng quay đầu, khi Lục Cảnh Hoằng nói câu này thì cô đang không hề có hình tượng ghé vào cửa sổ xe, bất quá sau khi nghe lời anh, cô cũng không có ý chỉnh lại tư thế ngồi nghiêm chỉnh, chỉ là rụt đầu lại, lười biếng tựa vào trên chỗ tựa lưng.

“Cả ngày đầy mệt mỏi, chẳng lẽ anh không thể thoải mái một chút sao?”

Sau khi theo ngồi vào trong xe taxi, cô đã đem áo khoát trả lại cho anh, mà bọn họ trong lúc đó, cũng vẫn luôn duy trì trầm mặc, mà một câu nói dạy bảo kia của anh hoàn toàn phá vỡ phần trầm tĩnh này.

Lục Cảnh Hoằng bỗng nhiên cười cười, không tiếp tục miễn cưỡng cô nữa, nhưng bản thân anh vẫn duy trì tư thế ngồi lúc đầu, ở trong mắt Tô Noãn, là có thể so với điêu khắc Hy Lạp tao nhã trang trọng.

Tô Noãn liếc thấy ý cười bên miệng Lục Cảnh Hoằng, ánh mắt ngưng tụ vài giây, gần đây hình như anh cười rất nhiều, tuy rằng đều thực khắc chế, cười không lộ răng, nhưng so với bộ dạng lạnh như băng trước kia đã khác xa nhau rồi.

“Nhìn cái gì?”

Tô Noãn bị gọi hoàn hồn, mờ mịt hơi ngẩng đầu, liền chống lại đôi mắt hàm chứa ý cười nhàn nhạt của Lục Cảnh Hoằng, quả thực dịu dàng, dịu dàng đến nỗi toàn lông tơ trên thân cô đều dựng thẳng, cảm giác được nguy hiểm tới gần.

Sau đó, cô bắt đầu hoài niệm bộ mặt lạnh lùng của anh, sau đó nữa, cô cũng đích xác đem những lời này nói ra khỏi miệng.

“Tôi cảm thấy anh không cười trông rất đẹp, cười lên thực khủng bố…”

Chỉ cần một giây, sắc mặt Lục Cảnh Hoằng nháy mắt hạ xuống đến điểm đóng băng, dấu tích tươi cười không còn nhìn thấy, ánh mắt liếc nhìn xuống, Tô Noãn lập tức mím miệng, không dám nhiều lời nữa, ngượng ngập nghĩ muốn dời đi ánh mắt.

Khi dời ánh mắt đi, Tô Noãn nhìn thấy dưới ống tay áo của Lục Cảnh Hoằng che phủ một vết sưng đỏ, hai tay của anh đặt trên đầu gối, nương theo ngọn đèn mờ mịt bên trong xe, cô phát hiện chỗ cổ tay của anh đã muốn sưng lên thành một cục đỏ lớn, diêm dúa lẳng lơ giống như một đoá Phượng hoàng sắp nở rộ.

Khi xe chạy qua một đầu đường thì Tô Noãn đột nhiên hô lên với bác tài:

“Bác tài, phiền anh cho xe dừng lại một chút!”

Bác tài do dự tầm mắt nhìn xuyên qua gương chiếu hậu nhìn về phía Tô Noãn ngồi bên cạnh Lục Cảnh Hoằng, tốc độ xe giảm dần, lại chưa dừng lại hoàn toàn, Tô Noãn liếc nhìn ra ngoài cửa xe một cái, có chút cuống lên:

“Qua rồi, mau dừng lại.”

Lục Cảnh Hoằng nheo mày, tự nhiên cảm thấy Tô Noãn phiền não không giải thích được, liền nói với bác tài:

“Dừng xe đi.”

Xe chợt dừng lại, nhanh chóng không tiếng động, Tô Noãn nhất thời ngồi không vững, cái trán đập vào lưng ghế lái phụ, đau đến đáy mắt cô hiện lên sương mù, khi một bàn tay ấm áp bao trùm lên cái trán ửng đỏ của cô thì Tô Noãn quên cả đau đớn.

“Không có sao chứ?”

“Không… không có việc gì!”

Tô Noãn không có đi nhìn Lục Cảnh Hoằng, vội vàng lấy tay anh ra, xoay người mở cửa xe, nhảy xuống, cũng không để ý cái chân vừa khôi phục không lâu, cũng không quay đầu lại chạy xa.

Lục Cảnh Hoằng nhìn thân ảnh gầy gò nhỏ nhắn kia qua kính chiếu hậu, sau khi chạy qua một góc rẽ, biến mất trong tầm mắt anh.

Anh không cho rằng ở kinh thành cô còn có người quen biết, đối với việc cô chào cũng không chào một tiếng mà bỏ chạy, Lục Cảnh Hoằng chỉ là nhíu lại mi tâm, cũng xuống xe theo, sau đó đuổi theo tung tích của cô.

Ở góc rẽ của toà nhà, một đạo thân ảnh liều lĩnh đâm đầu vào lồng ngực của anh, khi cô bổ nhào vào trong lòng ngực anh thì Lục Cảnh Hoằng vốn muốn nghiêng mình né tránh, lại chú ý tới cái đầu tóc ngắn màu nâu kia thì thoáng sửng sốt, sau đó theo bản năng, thuận tay kéo Tô Noãn ngã nhào về phía sau.

“Đụng vào anh a, ngại quá!”

Tô Noãn còn chưa nhìn thấy rõ người ôm mình là Lục Cảnh Hoằng, cô thoát khỏi hai cánh tay anh, vội vàng cúi người nhặt đồ rơi trên mặt đất, hướng người đàn ông bị mình đụng vào không ngừng nói xin lỗi, sáu đó đang định chạy về, cánh tay mãnh khảnh lại bị một cỗ sức lực mạnh lẽ kéo lại.

Cô bén nhọn quay đầu lại, sợi tóc nâu một bên má trong không khí xẹt qua đường cong xinh đẹp, sau đó đáy mắt nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng, kinh ngạc một chút, vội vàng dừng lại cước bộ.

“Cô đi đâu vậy?”

Lục Cảnh Hoằng lãnh đạm nhìn cô, tầm mắt dừng lại trong tay Tô Noãn, cô cầm một chai gì đó, anh mơ hồ thấy được mấy chữ, là thuốc sao?

Lông mày tuấn tú hơi thu lại, sau đó anh nghe thấy Tô Noãn thở hổn hển trả lời:

“Nga, mua thuốc a, tay của anh không phải bị thương sao?”

May mắn trong túi của cô có sẵn 20 đồng…

Lục Cảnh Hoằng nhìn theo cánh tay hơi giơ lên của Tô Noãn, thấy được trong tay cô là chai thuốc mỡ, anh nắm cánh tay cô bàn tay mơ hồ cảm thấy đau đau, nếu không phải lời nhắc nhở của cô, anh căn bản không biết thì ra là anh bị thương.

Như vậy, vừa rồi cô lo lắng chạy đi, chỉ là vì mua thuốc cho anh sao?

Lục Cảnh Hoằng yên lặng ngắm nhìn hai má bởi vì chạy nhanh mà đỏ hồng lên, anh cũng nhìn thấy trên trán cô một ít hơi nước, cổ của anh có chút giãn ra, rồi lại cuối cùng không thể thốt ra từ thích hợp nào.

Cám ơn sao? Hạng người như anh, trong từ điển cuộc sống, hình như cũng không cần hai chữ này, giống như anh không cần… hai chữ tình yêu.

Tình yêu, trong đầu Lục Cảnh Hoằng đột nhiên hiện ra hai chữ hoàn toàn xa lạ này, anh cúi đầu nhìn cô gái ngồi ở chiếc ghế cạnh bồn hoa bôi thuốc mỡ cho anh, động tác của cô rất cẩn thận, cũng rất dịu dàng, mang theo một tia không lưu loát.

Tầm mắt của anh thất lạc rơi trên lông mi dày rậm thon dài của cô, đôi mắt xinh đẹp kia đang hết sức chuyên chú nhìn về phía trước tay cô, ngay cả bản thân anh cũng không biết được, anh là như thế nào cùng cô đi tới nơi đây, giống như đứa ngốc cùng ngồi trên một cái ghế nơi công cộng, sau đó vươn tay, để mặc cho cô lấy thuốc mỡ bôi lên cổ tay bị thương của anh.

Khuôn mặt Tô Noãn hạ xuống thấp, hô hấp của cô êm ái phả vào trên mu bàn tay anh, hai người áp sát quá gần, anh cơ hồ có thể cảm nhận được nhiệt độ da thịt cô, anh nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh, tình yêu…

Anh sẽ cùng một cô gái yêu nhau sao? Anh có thể đáp ứng điều kiện của tình yêu sao?

Lục Cảnh Hoằng nhìn về phía ngực trái của mình, ánh mắt lại không tự chủ được dừng trên mặt Tô Noãn, không nên xảy ra chuyện như vậy, nếu không như vậy sẽ rất tệ…

————-

“Chúng ta bây giờ đi ra phi trường sao?”

Lục Cảnh Hoằng quay đầu lại nhìn về phía Tô Noãn, tay cô ôm bụng, vẻ mặt ngượng nghịu, anh buông tay ngăn xe taxi, Tô Noãn lề mề đi tới, tới sát phía sau anh mới nghe thấy tiếng kêu đói bụng của cô.

“Nếu như anh không ngại, chúng ta có thể qua bên kia ăn chút gì đó đi.”

Lục Cảnh Hoằng nhìn theo ngón tay Tô Noãn đang chỉ, đập vào mắt là cảnh chợ đêm phồn hoa ồn ào, anh một lần nữa nhìn về phía Tô Noãn đang tha thiết nhìn mình, nếp uốn giữa mi tâm càng hiện ra rõ ràng.

Đám người nhộn nhịp tràn ngập tiếng cười vui vẻ, hương vị dầu hành cay quanh quẩn giữa hô hấp người, đánh thằng vào vị giác cùng thị giác con người, Tô Noãn đang cầm một cái chén bốc khói nghi ngút, từng ngụm từng ngụm nuốt vào.

Hương cay nồng đậm kích thích lên ngũ quan thần kinh của cô, Tô Noãn nặng nề hít vào một hơi, cô cảm giác thân thể của chính mình bắt đầu bốc cháy lên, không hề cảm thấy rét lạnh cùng đói bụng nữa.

“Anh thật sự không ăn một chút sao?”

Trên mặt cô tràn đầy nụ cười thoả mãn, trong làn hơi nóng mờ mịt, giống như một toà cung điện xa xôi, Lục Cảnh Hoằng không để lại dấu vết đi qua tránh những người bên cạnh đụng vào, liếc mắt nhìn khuôn mặt vì ăn mà đỏ bừng của Tô Noãn, không có đáp lại.

Anh không thích ở những nơi chen lấn như thế này, nhưng anh hiện tại lại phá lệ đặt mình trong đó, ngồi trên cái ghế trong quán bán hàng, ngửi hương vị khói dầu nồng đậm, có trời mới biết được hai bàn tay anh đặt dưới bàn nắm chặt bao nhiêu, cố gắng phát tiết phiền não xuống đáy lòng.

Tô Noãn thấy khuôn mặt Lục Cảnh Hoằng âm trầm, không để ý tới cô, cũng không đi hỏi nữa, là chính tự anh theo tới, cô cũng không có miễn cưỡng anh, cô quay đầu đi, nhìn dòng người tới lui, nhìn thấy những nụ cười đơn giản chất phác kia, ý cười trên mặt càng đậm.

Thức ăn chính là thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này, nó có thể cho con người cảm nhận được hạnh phúc chân thật nhất.

Cô nghe thấy tiếng cười vui vẻ bên tai, đột nhiên, phát hiện sinh mệnh của mình không biết bắt đầu từ lúc nào, đã trở thành một con sông không mục đích nhưng vẫn còn chảy róc rách.

Cuộc đời của cô mất mát quá nhiều, đã không rõ ràng lắm mình nên lấy lại những gì.

“Đi thôi, quầy hàng kế tiếp!”

Tô Noãn từ trên ghế ngồi đứng lên, liếc nhìn Lục Cảnh Hoằng còn ngồi tại chỗ, mỉm cười, dẫn đầu lủi thủi chen vào bên trong dòng người, hướng về đám đông phía trước mà đi.

Lục Cảnh Hoằng không thể không đi theo sau cô, xa xa đã thấy cô cầm cái kẹp gấp các loại bánh ngọt bỏ vào trong mâm, đám người chen chúc, anh chán ghét bị người lạ tới gần như thế, nhưng giờ phút này anh không tìm được cách để rời khỏi nơi chật chội này.

“Anh có muốn ăn chút gì hay không?”

Tô Noãn bỗng nhiên quay đầu lại về phía anh kêu lên, thanh âm của cô bao phủ bên trong tiếng ồn, cô đứng bên trong đám đông, giống như bên trong lòng sông Trường Giang và Hoàng Hà chảy xuống đọng lại thành Ngoan Thạch, xuyên qua tầng tầng trở ngại, ánh mắt của cô đang dừng trên người anh.

“Anh xác định anh không đói phải không?”

Tô Noãn hơi nghiêng đầu, mái tóc màu nâu xoã qua một bên, trong hoàn cảnh dưới tiếng ồn ào lớn, Lục Cảnh Hoằng chỉ cảm thấy bị một đạo trong sáng nhẹ nhàng đập vào, anh quên hẳn những thứ va chạm khó chịu kia, dường như bầu trời trong lúc đó, chỉ có hai người bọn họ.

Cô vừa quay đầu lại, thế giới vắng lặng của anh liền không thể ngăn lại linh động mở ra, cảm giác kỳ diệu như vậy, chảy xuôi thấm vào bên trong máu anh, làm anh muốn đi kháng cự nhưng cuối cùng lại lâm vào thất thần.

Thân thể phía sau bị một cú va chạm, Lục Cảnh Hoằng nhíu mày, sau khi lấy lại tinh thần, bắt đầu đối với những xô đẩy này liền tránh trái né phải, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Tô Noãn chen thành thạo trong không gian chật chội, nhàn nhã mà tự tại.

Tô Noãn trong tay gấp một khối bánh dày, phía trên được làm đẹp bằng một viên anh đào màu sắc mê người, cô nhẹ nhàng cắn, hương thơm gạo nếp tràn ngập giữa răng môi, hết sức xoay người, cô nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng chạy tới trước mặt cô.

Lục Cảnh Hoằng ánh mắt dao động khắp nơi thản nhiên nhìn Tô Noãn, liền lập tức dời đi, anh nghiêng mắt nhìn thấy cái bánh dày kia bị cô cắn ra thành hình trăng lưỡi liềm:

“Nếu ăn no rồi thì đi thôi.”

“Anh cảm thấy thức ăn nơi này rất bẩn, phải không?”

Tô Noãn nhai nuốt mực viên thơm ngon, lại từ trên quầy hàng bên cạnh cầm một ly nước nía, màu xanh nhạt, ngọt lịm nhẹ nhàng khoan khoái, tuy rằng nó thực rất rẻ, nhưng nó lại giải quyết được cơn khát trong miệng cô.

“Tôi chỉ là cảm thấy lãng phí thời gian thôi.”

Lục Cảnh Hoằng nhìn hai tay Tô Noãn bưng đầy món ăn bình dân, lãnh đạm cho ra một cái đáp án trực tiếp, Tô Noãn gật đầu một cái, sau khi đem viên anh đào trên cái bánh dày kia bỏ vào trong miệng, liền đi trở về:

“Vậy chúng ta đi thôi.”

Cô đã ăn no, cho nên bước chân cũng cực kỳ nhẹ nhàng, Lục Cảnh Hoằng theo sát phía sau cô, một khi có người muốn chen tới, anh sẽ không để lại dấu vết ngăn cản bọn họ đụng vào Tô Noãn.

Khi những thứ lỗ mãng kia va đập mạnh vào trên người anh thì sắc mặt anh sẽ liền âm trầm xuống, vậy mà anh vẫn thuỷ chung ưu nhã chăm sóc chiếu cố thân ảnh đơn bạc nhỏ nhắn kia.

Cô giống như con chuột hoa hoạt bát đi trước mặt anh, thỉnh thoảng hết nhìn đông lại ngó tây, miệng cô cũng không ngừng nhai, khi bọn họ đi trong chợ đêm thì thu hút không ít lực chú ý.

Gió đêm phảng phất, bóng cây dưới ánh đèn lờ mờ chập chờn, bọn họ đã ra khỏi phố chợ đêm, một trước một sau đang đi trên lối đi bộ, Lục Cảnh Hoằng lẳng lặng đi theo sau lưng Tô Noãn, hai tay chắp lưng, tư thế đi tao nhã mà khắc chế.

Ở trong mắt người đi đường, cô giống như là một con vật cưng mà anh nuôi thả, Lục Cảnh Hoằng tầm mắt nhìn theo cái đầu nhỏ kia, bỗng nhiên cô dừng bước lại, Lục Cảnh Hoằng chậm lại bước chân, thấy cô quay người lại, cái miệng nhỏ nhắn dính đầy giọt tương.

“Anh có cái khăn sạch nào không, cho tôi mượn một chút đi.”

Tô Noãn mím chặt môi cười, chậm rãi đi tới bên cạnh anh, xác thực giống như con chuột hoa vui vẻ đòi chủ nhân, Lục Cảnh Hoằng cúi đầu nhìn cô, trong lòng nhịn không được cười lên một tiếng.

Anh từ trong túi quần lấy ra một cái khăn sạch khác, đưa tới, cô thế nhưng không có đưa tay ra đón, chỉ là duỗi thẳng cổ, ánh mắt tặc tặc nhìn chằm chằm vào anh, hai tay cô cầm đầy đồ ăn vặt, động tác như vậy ý đồ rõ ràng.

“Không phải nói cô không thích người lạ đụng vào sao?”

Trước đây thật lâu đã từng nói qua, anh còn nhớ rõ khi cô bị người khác đụng vào thì run rẩy, nguyên lai là ở đáy lòng mâu thuẫn.

Tô Noãn vẫn như cũ giơ cổ lên, ánh mắt lại phẫn nộ di chuyển, nhìn xe chạy qua lại trên lối đi bộ, quay lại nhìn Lục Cảnh Hoằng đáy mắt nhiều hơn vài phần tín nhiệm:

“Tôi nghĩ hiện tại, có thể xem anh từ người xa lạ thẳng tiến thành người thân quen rồi.”

Lục Cảnh Hoằng cầm lấy cái khăn, hai ngón tay mềm mại kia nắm cằm cô, cho đến khi lòng bàn tay bắt đầu truyền đến nhiệt độ nóng ấm, anh mới đem khăn che ở khoé miệng cô, nhẹ nhàng lau đi những vết bẩn kia.

Sau đó anh thần không biết quỷ không hay hỏi nhiều hơn một câu, lời ra khỏi miệng liền hối hận:

“Trong thế giới của cô, sau khi từ người lạ biến thành người quen, có phân chia cấp bậc không?”

Cái miệng mỏng manh nhỏ nhắn xem ra đã được lau chùi sạch sẽ, phảng phất một đạo màu hồng nhạt hấp dẫn mấp máy trong bóng đêm:

“Ân… bạn bè nè, tình nhân nè, người yêu nè, kẻ thù nè, cũng có thể lần nữa trở thành người xa lạ.”

Cô ngước nhìn khuôn mặt trong suốt như một tờ giấy, nhìn chăm chăm anh khẽ cười:

“Tôi vẫn luôn rất tò mò, người đàn ông hoàn mỹ giống như anh vậy, vì sao phải cùng người như tôi có dính líu quan hệ, tôi là nên cảm kích vận mệnh rủ lòng thương xót, vậy thì phải chăng anh nên oán giận Thượng Đế hồ đồ?”

Lục Cảnh Hoằng không nói gì nữa, thậm chí không hề nhìn cô thêm lần nào nữa, đem khăn lần nữa thu hồi, nhàn nhạt nhìn về một bên ống đèn nê ông, mà tiếng cười đắc ý của Tô Noãn lại vang lên bên tai:

“Có một mỹ nam bên người thật tốt, quả thật so với thần tiên còn khoái hoạt hơn!” Những vị đại thẩm bán đồ ăn vặt vừa nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng, đều bán cho cô nhiều hơn người khác một nửa.

Cô lại một lần nữa nói năng lỗ mạng trêu chọc anh, Lục Cảnh Hoằng lạnh lùng nhìn sang thì chỉ thấy gò má vui mừng của Tô Noãn, một chiếc xe buýt dừng lại thì cô trực tiếp nhảy lên.

“Nhớ giúp tôi trả tiền, cám ơn!”

Tô Noãn quay đầu lại hướng Lục Cảnh Hoằng cười sáng lạng, liền đi vào bên trong xe, ngồi xuống ở một băng ghế trống, nhìn bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ trước mắt hoảng hốt, cô không có nhìn xem Lục Cảnh Hoằng có lên xe hay không, chậm rãi khép mắt lại.

Cô biết có người đang ngồi xuống bên cạnh, cô không có mở mắt ra, khi cô ngửi được hương vị tuyết mát lạnh này thì cô liền đoán được là ai, khoé môi không tự chủ được nâng lên, anh đúng là vẫn lên xe, sau khi xe buýt chuyển động thì bỗng nhiên dừng lại.

Lục Cảnh Hoằng không ngờ rằng mình sẽ ngăn xe buýt chạy đi, cũng không nghĩ tới mình sẽ đi lên, anh không có tiền xu, cho nên khi anh đưa tờ nhân dân tệ trị giá thì thu hút rất nhiều chú ý của hành khách.

Anh rất ít khi ngồi chung phương tiện giao thông với cả đám người, hay nói là, cho tới bây giờ cũng chưa từng ngồi qua, lúc đi học có xe riêng đưa đón, sau khi đi làm có xe cơ quan đưa đón, dù gì anh cũng có thể tự mua một chiếc xe riêng để lái đi.

Anh nhớ thầy giáo của anh đã từng nói: Ansel, con nên tiếp xúc với nhiều người, như vậy con mới có thể cảm nhận tốt hơn về vận mệnh.

Nhưng anh vẫn luôn không bao giờ làm qua, cuộc sống của anh bận rộn lại đơn giản, nhưng cũng hoang mang lẫn nhau, anh không biết chí hướng mình ở đâu, mặc dù anh từng một lần cho là, anh muốn phát huy khả năng thiên phú của anh, học được tất cả ngôn ngữ trên thế giới.

Lục Cảnh Hoằng quay đầu nhìn về phía Tô Noãn, cô ngồi ngay ngắn trên ghế ngồi, hai mắt nhắm chặt, an tường giống như đã ngủ, anh không biết mình nhìn chăm chú trong bao lâu, khi anh quay đầu lại, cũng nhắm lại hai mắt của mình, anh cảm nhận được thời khắc này lòng mình trở nên an nhiên.

Cô bắt đầu ngủ gà ngủ gật, đầu bổ nhào về phía cửa kính xe, bỗng nhiên một bàn tay đệm trên gò má cô, đẩy nhẹ nhàng, đầu của cô theo trọng lực chuyển về bên trong, tựa vào một bả vai kiên đĩnh.

Tô Noãn mơ mơ màng màng mở mí mắt, cô thoáng ngửa đầu, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn an tĩnh, anh nhắm mắt lại, trên ngũ quan hoàn mỹ, không tìm thấy một tia biểu cảm, cô không có đem đầu của mình rời đi, cô chỉ là lựa chọn lần nữa nhắm hai mắt lại.

Nháy mắy hô hấp của cô trở nên nặng nề như biển đại dương.

Đêm đó bọn họ không có trở lại thành phố A, tại khách sạn gần phi trường thuê 2 phòng, sau khi hai người xuống xe, cùng đi cùng đứng so với quá khứ vẫn không có gì khác hơn, lên lầu xong đều tự trở về phòng, sau đó đóng cửa lại, cũng không nói một tiếng “Chúc ngủ ngon!”

————–

Thời điểm đêm khuya yên tĩnh, cửa phòng chợt bị mở ra, lặng yên không một tiếng động, cũng không có kinh động cô gái đang ngủ say trên chiếc giường lớn màu trắng, Lục Cảnh Hoằng ngồi bên mép giường, lẳng lặng ngắm nhìn Tô Noãn an nhiên mà ngủ.

Ánh mắt anh mê hoặc nhìn Tô Noãn, anh trằn trọc trở mình không cách nào ngủ được, chẳng lẽ chỉ là vì muốn đến xem cô một cái sao?

Áo ngủ màu trắng làm nổi bật lên màu hồng nhạt trên gò má cô, nét mặt ngủ điềm tĩnh, mái tóc ngắn màu nâu hơi uốn cong, như tuyết trắng rơi lả tả bên gối, thiên nhung che đắp tới thắt lưng, cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn lộ bên trong áo ngủ lộ ra, một cánh tay khác đặt ở bụng, một bên quai hàm co rút.

Cánh môi màu hồng hé mở, nhẹ hô hấp đều đặn, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ thích bộ dạng này, bởi vì quá mức xinh đẹp, khiến người ta nhịn không được muốn đi bảo vệ.

Anh không nên xuất hiện trong này, nhưng anh không cách nào khống chế hành vi của mình, tay của anh mơn trớn gương mặt cô, lòng ngón tay cảm nhận được một hồi mềm mại ấm áp, khoé môi cô nhàn nhạt nâng lên, lông mi giống như cánh bướm nhẹ nhàng mà rung động.

Lục Cảnh Hoằng cong lên khoé môi, nhàn nhạt cười, nhưng nụ cười biến mất rất nhanh, tựa như gió vừa thổi qua, tay anh rời khỏi hai má cô, cầm bàn tay cô đang đặt bên má, đem nó đặt ở lồng ngực của mình.

“Không cần xông tới, biết không?”

Chăm chú nhìn thật lâu, anh đem tay cô bỏ vào trong chăn đệm, cúi người ở cái trán của cô nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn, sau đó đứng lên xoay người rời đi, không có một tia do dự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.