Cố Lăng Thành nhíu mày lại, biểu hiện như cũ không quan tâm hơn thua, anh thản nhiên cong lên khoé miệng, đối diện ánh mắt Tô Noãn, im lặng vài giây, mới cười haha nói:
“Tối hôm qua lúc anh gọi điện thoại đến, Lục bộ trưởng nghe điện thoại, các người thân đến mức xài chung điện thoại rồi à?”
Cố Lăng Thành đứng đối diện Tô Noãn, đôi tay từ đầu đến cuối đều để ở trong túi quần, anh nhìn cô, cười đến bất lộ sơn thuỷ, kỳ thật anh rất muốn hỏi cô, cùng Lục Cảnh Hoằng tiến triển tới đâu rồi?
Anh tận mắt nhìn thấy bọn họ hôn môi, anh và cô cũng chưa từng hôn nhau như vậy, anh từng bảo vệ cô giống như đoá hoa trong nhà kính, làm sao không để ý đến thân thể của cô, kịch liệt hôn cô như vậy?
Hiện giờ cô có thể hôn say đắm như vậy, mà anh thế nhưng lại không còn là người đàn ông kia.
Nắm tay, hôn nhau, tiếp theo là, có phải hay không cũng đã…
Không có khả năng, lấy hiểu biết của anh đối với Tô Noãn, cô còn chưa có mở lòng tới mức cùng một người đàn ông quen nhau mấy tháng, phát sinh quan hệ trước hôn nhân.
Anh phải mất tới 6 năm mới được cô tín nhiệm cùng ỷ lại, Lục Cảnh Hoằng làm sao có thể chưa dùng tới 3 tháng đã làm được rồi?
Nụ cười của Cố Lăng Thành trở nên có chút lạnh lùng, anh thẳng tắp nhìn chằm chằm sắc mặt hồng nhuận của Tô Noãn, đem hai chữ “Lên giường” nghẹn ở cổ họng.
“Trò chơi nam nữ rượt đuổi săn bắn không thích hợp với em, qua lại với Lục Cảnh Hoằng, em còn chưa đủ kinh nghiệm, tiếp tục chơi nữa kẻ bị thương cuối cùng chính là em.”
Tô Noãn không có trả lời, cô lãnh đạm nhìn anh cười, vẫn không nhúc nhích nhìn, như muốn đào bới suy nghĩ nội tâm chân thật của anh, Cố Lăng Thành bắt đầu cười không được tự nhiên.
Anh nhếch khoé miệng, thu lại nụ cười, thật sâu nhìn cô, giọng nói cũng không nhẹ nhõm như lúc ban đầu nữa, mang theo ý vị nặng nề:
“Lên lấy hành lý xuống đây đi, cho dù không muốn ở lại khu phố cổ, cũng không nên cứ ở nơi này.”
Bộ dạng Cố Lăng Thành giống như ra lệnh cho cô, Tô Noãn tức quá hoá cười, tức giận anh làm sao mà trải qua nhiều năm rồi vẫn có thể tự tin như vậy:
“Tôi đây nên dọn đi đâu? Dọn đến nhà của anh và Doãn Thuỵ Hàm hả, hay là tiếp tục dọn đến ở căn nhà khác của anh, đi làm một đoá hoa đẹp trong căn nhà vàng kia?”
Cố Lăng Thành nhíu mày, giống như không ngờ tới Tô Noãn sẽ nói ra lời nói lạnh nhạt như vậy, ở trong ký ức của anh, Tô Noãn cũng chưa từng châm chọc đối với anh như vậy, cô luôn trực tiếp biểu đạt phẫn nộ của mình.
Ánh mắt của cô như cũ trong suốt động lòng người, nhưng rốt cuộc cũng không cách nào phát hiện ra tung tích của anh trong đó, ánh mắt cô kháng cự mà xa lánh, giống như là một cái búa sắc bén, nặng nề mà nện vào tim anh.
Cố Lăng Thành lẳng lặng nhìn cô, thật lâu sau mới sâu kín phun ra một câu:
“Em đã thay đổi, Noãn Noãn, trước đây em tuyệt sẽ không nói như vậy.”
“Tôi thay đổi hay không liên quan gì tới anh, lại nói, làm sao anh khẳng định được là tôi thay đổi, mà không phải là anh thay đổi?”
Cố Lăng Thành nghe lời nói đối chọi gay gắt của cô, cười rộ lên, không biết làm gì hơn là nở nụ cười cưng chiều, anh thích nhìn bộ dạng khắp người xù lông phòng bị của cô, điều đó chứng minh rằng cô không phải không hoàn toàn để ý đến anh.
“Cho dù em biến thành bộ dạng gì, ở trong lòng anh, vĩnh viễn vẫn là một nha đầu lỗ mãng mà đơn thuần.”
Tô Noãn ngẩng đầu nhíu mày, Cố Lăng Thành thay đổi chủ đề quá nhanh, anh ta không phải là một người nhớ tới chuyện quá khứ, bây giờ lại nói ra lời này, ý đồ của anh ta là gì đây, chẳng lẽ muốn nhắc cô nhớ tới những kỷ niệm bọn họ sống chung trước kia sao?
Sau đó, để cho cô cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh ta làm tình nhân sao?
Cố Lăng Thành thấy rõ trong mắt Tô Noãn phẫn nộ cười chế giễu, vừa muốn mở miệng nói gì đó, di động của anh vang lên, anh nhìn dãy số trên màn hình, nuốt xuống toàn bộ lời nói.
“Ừ… Tối hôm qua có chút việc riêng phải xử lý, nên ngủ lại trong chính phủ, ngoan, ngủ tiếp một lát đi, không phải nói muốn nghe diễn tấu Piano sao? Anh đã lấy phiếu rồi, tối nay sẽ dẫn em đi, à, anh ăn sáng bên ngoài, sẽ rất mau trở về đi làm thôi.”
Thanh âm của Cố Lăng Thành rất nhỏ, nhưng cũng cực kỳ dịu dàng cẩn thận, khi anh êm ái gọi ra một tiếng Thuỵ Hàm thì Tô Noãn chỉ là thản nhiên mỉm cười, cô rất tò mò, trong những năm kia, có lẽ cô cũng đã từng gặp qua được tình cảnh như vậy.
Thời điểm cô gọi điện thoại hỏi anh, có lẽ lúc ấy bên cạnh anh cũng đang có một người phụ nữ khác, mà người đàn bà kia có thể cũng giống như cô bây giờ, gần như giễu cợt cười.
Tô Noãn liền xoay người rời đi, Cố Lăng Thành nhận thấy Tô Noãn kiên quyết muốn đi, vội vàng khai báo mấy câu, liền cúp điện thoại, sau đó bước nhanh đuổi theo, nhẹ nhàng linh hoạt chặn lại đường đi của cô.
Tô Noãn phiền chán bước qua phía bên cạnh một bước, Cố Lăng Thành liền bước theo nửa bước, động tác vân đạm phong khinh.
“Noãn Noãn, em nên về nhà.”
Ngữ điệu nhẹ nhàng, anh không tốn chút sức nào liền làm cho nơi đáy lòng yếu ớt nhất của cô xúc động, đúng vậy a, điều cô quan tâm nhất chính là một gia đình ấm áp, mà Cố Lăng Thành giờ phút này dùng nó dụ dỗ cô.
Anh bỗng nhiên ngẩng đầu xoa xoa đỉnh đầu cô, hơi ấm lòng bàn tay làm cho Tô Noãn cảm giác mình chính là kẻ yếu ớt được thương xót đồng tình, cô lạnh lùng nghiêng đầu, tránh khỏi bàn tay anh.
“Anh nghĩ rằng tôi còn có nhà sao?”
Cố Lăng Thành bàn tay ở giữa không trung dừng lại vài giây, anh thu hồi tay lại, đút vào trong túi quần, cười khẽ một tiếng:
“Không phải em đã nói, có anh ở đây chính là nhà sao?”
“Nhưng không phải anh đã có một ngôi nhà sao? Nơi đó có vợ anh, thậm chí, còn từng có đứa bé thuộc về vợ chồng anh.”
Tô Noãn tiếp theo hỏi ngược lại làm cho Cố Lăng Thành nhíu nhíu mày, anh tựa hồ đối với chất vấn như vậy của Tô Noãn cảm thấy vô cùng nghi hoặc, cũng không cách nào lý giải được vì sao Tô Noãn lại chấp nhất vấn đề hôn nhân như thế.
Tô Noãn nhìn thấu suy nghĩ của Cố Lăng Thành, quay đầu đi không nhìn anh nữa, chỉ là tự giễu cợt:
“Anh cho rằng tôi vẫn sẽ luôn ngu như vậy sao? Mấy năm kia là tôi nợ anh, cũng đã dùng tình yêu báo đáp, mặc kệ anh có nhận hay không, tôi đều không thẹn với lương tâm, nếu là như vậy, chúng ta cũng đã trưởng thành rồi.”
“Những gì anh muốn hiện tại cũng làm được rồi, giống như anh nói, con đường làm quan của anh không nên bị tôi huỷ diệt, vậy cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi cũng sẽ không đi quấy rầy cuộc sống của anh, chúng ta cũng không nên tiếp tục có bất kỳ vướng mắc nào.”
Từ lúc ban đầu bọn họ quen nhau cho tới cuối cùng tan vỡ, cô đều đem tất cả tình yêu ngây thơ nhất cho người đàn ông này, cho đến khi anh dùng lời nói dối xây đắp toà thành cho cô ầm ầm sụp đổ, cô vẫn như cũ không cách nào không đi thương anh.
Chỉ là, Lục Thiếu Thần đã dùng tính mạng làm cho cô tỉnh táo lại, làm cho cô không cách nào mê muội nữa, cho dù cô có còn yêu Cố Lăng Thành hay không, cô đều không thể đi tổn hại một linh hồn đã biến mất vì cô.
Cố Lăng Thành trầm mặc nhìn chằm chằm cô, nhận không hơn một câu, Tô Noãn hít thở sâu một hơi, thản nhiên hướng anh mỉm cười, chỉ là bình tĩnh mỉm cười:
“Cho dù tôi có phủi sạch quan hệ với Lục Cảnh Hoằng, tôi cũng sẽ không tiếp tục trở lại bên cạnh anh, thành ngữ nước đổ khó hốt, chắc sẽ không chưa bao giờ nghe qua chứ?”
“Nhưng anh có nghe qua thành ngữ gương vỡ lại lành.”
Tô Noãn có chút không dám tin Cố Lăng Thành cố chấp, Cố Lăng Thành đối với phụ nữ, cho tới bây giờ cũng sẽ không đi ép buộc đối phương, như vậy hiện tại, lại tính là cái gì, là cảm thấy được đùa giỡn cô thú vị lắm sao?
“Cái gương cho dù có dán lại, vĩnh viễn cũng sẽ để lại một vết xước không thể xoá sạch, cho dù có được phục hồi tốt thế nào, cũng không thể quay lại tốt đẹp như lúc ban đầu, huống chi tình cảm con người càng yếu ớt, một khi từng bị tổn thương, sẽ nhớ kỹ những nổi đau kia.”
“Nếu anh nói… Anh thật lòng muốn em đợi bên cạnh anh, em có tin không?”
Cố Lăng Thành lẳng lặng nhìn cô, vẻ mặt thật sự có chút nghiêm túc, Tô Noãn lại không nhìn thấy, cô khinh trào nhìn ra con đường mòn phía trước dừng lại một chiếc xe có bảng số màu đỏ:
“Nếu tôi nói thật ra tôi đến từ mặt trăng, anh có tin hay không?”
Dưới cái giễu cợt chê cười của Cố Lăng Thành, không ai nhìn thấy, tay anh đặt trong túi quần gắt gao nắm thành quyền, trên mặt của anh vẫn tựa tiếu phi tiếu mang theo nụ cười không quan tâm.
“Noãn Noãn, em vì cái gì phải thành thật như thế này, chẳng lẽ không biết đàn ông có đôi khi không thích nghe lời nói thật sao?”
“Tôi không có cưỡng cầu anh nghe, nếu anh không thích nghe, đại khái có thể lập tức xoay người rời đi.”
Thật lâu sau, Cố Lăng Thành mới ngước mắt nhìn Tô Noãn, nụ cười quanh khoé miệng càng nồng đặc hơn:
“Nếu anh đi, em sẽ đi cùng anh chứ?”
“Cố Lăng Thành, anh trở nên khờ khạo từ bao giờ thế? Nếu tôi trở về với anh, vậy anh sẽ ly hôn để kết hôn với tôi sao?”
Vấn đề của Tô Noãn làm cho anh không vui nhíu mày, ngày hôm nay, chỉ sợ là ngày anh cau mày nhìu nhất trong cuộc đời, anh trước sau như một ung dung tự tin, chỉ có Tô Noãn mới có thể làm cho anh luống cuống lúng túng như vậy.
“Tại sao cứ sống chung với nhau thì nhất định phải kết hôn, không có hôn nhân ràng buộc không phải là rất tốt sao?”
“Vậy anh tại sao còn phải kết hôn? Tóm lại, đừng nói với tôi là bởi vì thấy hứng thú!”
“Anh nhớ đã từng nói với em, tình yêu và hôn nhân là hai chuyện khác nhau.”
“Tôi cũng nhớ rõ anh từng nói với tôi, anh sẽ không yêu bất kỳ một người phụ nữ nào, giữa chúng ta nếu quả thật có tồn tại tình yêu, cũng chỉ là một mình tôi đơn phương, bây giờ tôi quyết định không yêu nữa, anh cho rằng, chúng ta còn có lý do gì để tiếp tục dây dưa không rõ?”
Tay Tô Noãn gắt gao nắm chặt lại, mắt của cô có chút ửng hồng, có mấy lời, giấu trong lòng nhiều năm như vậy, thời gian quá dài, vừa nhắc tới thì lồng ngực giống như lưỡi dao xẹt qua, bắn ra giọt máu xinh đẹp như hoa.
“Em thật sự để ý như vậy sao? Lúc trước không phải là em đã biết quá khứ của anh, vậy mà vẫn kiên trì sống chung với anh.”
Đó là bởi vì tôi yêu anh, bởi vì thật lòng yêu anh, cũng cho rằng anh cũng như thế, mới có thể đi bao dung quá khứ lãng mạn đa tình của anh, tha thứ anh thay đổi phụ nữ thường xuyên như thay áo.
Tô Noãn không có đem những lời này nói ra khỏi miệng, cô cảm thấy được không cần phải nhắc tới nữa, chuyện xửa chuyện xưa nói ra chỉ có thể biến cô làm trò hề hơn thôi, Cố Lăng Thành đã không quan tâm, cô cần gì phải ngây ngốc đi tính toán?
“Noãn Noãn, kỳ thật em chưa từng buông tha oán hận đối với anh, có đúng không?”
Một bàn tay đưa qua, Tô Noãn bản năng lui về sau một bước, cô nhìn ánh trời chiều rọi vào anh, nhẹ như nước, không một chút mảy may dao động:
“Bây giờ xin anh đừng tiếp tục thảo luận với tôi vấn đề này nữa, đều là quá khứ hết rồi không phải sao? Anh xoay người lên xe, sau đó lái xe đi khỏi nơi này, giữa chúng ta coi như hoàn toàn kết thúc được không?”
“Tôi không rõ, rốt cuộc là anh đang nghĩ cái gì, nếu không thương tôi tại sao không chịu buông tha tôi, anh có nhiều phụ nữ như vậy, thiếu tôi bất quá cũng chỉ là chuyện có cũng được không có cũng không sao.”
Ai nói anh không thương em?
Xém tí nữa, Cố Lăng Thành đã buộc miệng nói ra, anh chợt đột nhiên phát hiện, chính mình thế nhưng không thể tha thứ Tô Noãn nghi ngờ tình cảm của anh như vậy, anh cũng cho rằng anh không thương, hôm nay xem ra, cũng không phải là như vậy.
Một âm thanh rít gào hò hét từ trong đáy lòng anh, anh muốn bắt lấy bả vai cô, nói cho cô biết, vô luận bên cạnh anh có bao nhiêu phụ nữ, cô thật ra mới là duy nhất, người phụ nữ duy nhất làm cho tiếng lòng anh xúc động.
Chỉ là, khi anh nhìn thấy khoé mắt ướt át loé lên của cô thì lại không mở miệng được, chỉ là ngưng mi thẳng tắp nhìn cô, anh không có can đảm lớn tiếng nói anh yêu cô, anh không xác định được ba chữ kia.
Anh cảm thấy anh vẫn còn yêu người phụ nữ khác, người phụ nữ phản bội tình yêu của anh, Tô Noãn làm sao có thể so với cô ấy, anh bất quá chỉ là thương hại Tô Noãn, bởi vì cô để cho anh thấy được quá khứ của chính mình.
Tuy rằng anh thương tổn cô, lại hy vọng cô sống thật tốt, nếu anh có thể sau khi bị hung hăng ruồng bỏ tỉnh lại, như vậy Tô Noãn cũng là có thể, cô thương anh như vậy, nên bao dung với trái tim muốn trả thù của anh.
Huống hồ, anh nói ra lời yêu bất quá cũng chỉ là chuyện buồn cười, anh không có khả năng yêu bất cứ ai hơn là bản thân mình.
“Mặc kệ anh tin hay không, tôi từng thật sự có yêu anh, toàn tâm toàn ý yêu anh, cho dù là kết quả như vậy, tôi cũng chưa từng hối hận qua, dù sao cưng chiều mà anh dành cho tôi chưa bao giờ tôi quên.”
“Chỉ là hiện tại tôi cũng không còn là một cô gái hoàn toàn không biết gì cả, chúng ta cũng đừng có tiếp tục dây dưa nữa, cuộc sống đường ai nấy đi thôi.”
Tô Noãn chưa từng nghĩ tới, có một ngày người đưa ra kế sách phân rõ giới hạn với Cố Lăng Thành lại hoàn toàn chính là cô, những lời này cô chưa từng nghĩ tới ở trong lòng, hiện tại lại nói ra khỏi miệng.
Nhưng mà, cô cũng không cảm thấy hối hận, đã nói ra rồi, để nó có tác dụng cũng tốt lắm.
Không nhìn tới vẻ mặt Cố Lăng Thành, Tô Noãn phả ra một đoàn sương mù màu trắng, lập tức xoay người rời đi, như là đã nói hết rõ ràng rồi, cũng không cần thiết lưu lại nữa.
Cố Lăng Thành giống như là bóng dáng của cô, trầm mặc lập tức đuổi theo, bàn tay to mạnh mẽ gắt gao nắm lấy cổ tay cô, Tô Noãn nhất thời chưa tỉnh,vật vốn đang nắm chặt trong tay rớt ra ngoài.
“Trên thế giới này, cũng không phải em muốn làm cái gì thì làm cái đó, em cho là có được thành công đơn giản như vậy sao? Nếu anh chỉ là một tên ăn xin đầu đường, trong mình không có đồng nào, làm sao em còn có thể yêu anh?”
Trong đôi mắt thâm thuý của anh như muốn gỉ ra tơ máu, anh hung hăng nắm lấy cổ tay cô, không hề bận tâm xem cô có đau hay không, chỉ là nhìn cô cuối đầu nhìn nơi nào đó cười lạnh:
“Em cho là tình yêu không có cơ sở kinh tế có thể duy trì được bao lâu? Ngay từ lúc mới bắt đầu ba em đã xem thường anh, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của em trong mấy năm qua đâu phải anh không trả hoá đơn, chỉ cần là em thích, cho dù là khó khăn thế nào, anh cũng đều bằng mọi giá đưa đến trước mặt em, xuất bản sách ảnh, bồi thường đánh nhau ầm ĩ, những số tiền kia đều là từ trên trời rơi xuống sao?”
Tô Noãn dùng im lặng đáp lại Cố Lăng Thành lớn tiếng chất vấn, cô muốn thoát khỏi giam cầm của anh ta, lại không có kết quả, cuối cùng bất quá cũng chỉ là thản nhiên ngẩng đầu đón nhận ánh mắt tối tăm của anh ta:
“Những số tiền kia tôi sẽ nghĩ cách trả lại cho anh, cho nên, anh không cần phải tỏ ra tức giận như vậy, nếu như là bởi vì ba của tôi làm tổn hại tôn nghiêm của anh, như vậy bây giờ anh có thể nở mày nở mặt rồi.”
Cố Lăng Thành lạnh lùng nhìn Tô Noãn, không muốn buông cô ra, giống như dự liệu được một khi buông tay liền thực sự sẽ mất đi một cái gì đó, anh tránh né ánh mắt lạnh nhạt mà kiên định của Tô Noãn, lại lơ đãng nhìn thấy hộp thuốc trên mặt đất.
Đó là vừa rồi rơi ra từ trong tay Tô Noãn, xa xa nhìn lại, thấy không rõ chữ phía trên, chỉ là, đối với một cao thủ tình trường mà nói, anh tự nhiên biết rõ đó là cái gì.
Tô Noãn ở trong con mắt Cố Lăng Thành nhìn hộp thuốc tránh thai khẩn cấp, đang lặng lẽ nằm trên mặt đất, lại để lộ một tin tức, tin tức này làm cho Cố Lăng Thành giận quá hoá cười:
“Tối hôm qua các người cứ như vậy mà hưng phấn sao? Ngay cả biện pháp an toàn cũng không kịp làm?”
“Vậy cũng không liên quan gì tới anh, tôi thích sống cùng ai là quyền tự do của tôi, chúng ta sớm đã là người xa lạ, chuyện của tôi không phiền anh tới xoi mói.”
Thái độ của Cố Lăng Thành làm cho Tô Noãn rất không thoải mái, anh ta có tư cách gì lại quản thúc cô, lại có lập trường gì tỏ ra giống như là anh ta bị phản bội?
Phản bội, một chữ này không nên xuất hiện giữa bọn họ.
Mà Tô Noãn một phen làm cho vẻ mặt Cố Lăng Thành nháy mắt âm trầm xuống, nụ cười bên khoé miệng biến mất rất nhanh chóng, cũng rất rõ ràng.
Cô chưa từng nhìn thấy vẻ mặt Cố Lăng Thành như thế, anh luôn tỏ ra ung dung tự nhiên, ít ra ở trước mặt cô, anh vĩnh viễn như là một kẻ vương giả ăn trên ngồi trước, dùng tư thế thương hại nhìn cô, anh chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc như vậy.
Tô Noãn biết, Cố Lăng Thành tức giận, lần đầu tiên anh tức giận với cô, không ngờ là cách vài năm sau khi bọn họ ly hôn.
“Xem ra thật sự là anh hiểu em chưa đủ, chỉ một Lục Cảnh Hoằng, thế nhưng lại làm cho em cam tâm tình nguyện làm người tình của hắn ta, Tô Noãn, từ khi nào thì em trở nên khôn khéo lõi đời như vậy, liền biết cách trèo cao như thế?”
Ngón tay lành lạnh của Cố Lăng Thành dán lên đôi môi cánh hoa của cô, khinh miệt cười:
“Mặc cho anh hao hết tâm tư như thế nào cũng không cảm động được em, thì ra Lục Cảnh Hoằng mới là nguyên nhân chính, chỉ là em cho là người đàn ông khác còn có thể giống như anh dung túng em đối xử tốt với em sao?”
“Hơn hai năm nay, xem ra em vẫn không rõ ràng ai mới thực sự là người đáng để em phó thác ỷ lại.”
“Tuy tôi còn không rõ, nhưng tôi biết, bất kỳ một người đàn ông nào cũng có thể để cho tôi phó thác cả đời, ngoại trừ anh Cố Lăng Thành!”
Tô Noãn cũng không khách khí đáp trả lại, cô không nghĩ tới có một ngày người yêu của mình lại bị Cố Lăng Thành lấy ra làm cái cớ chế giễu cô, cô nhướng mắt lên, lạnh lùng bướng bỉnh nhìn ánh mắt thâm sâu ý vị không rõ của Cố Lăng Thành:
“Tôi thích anh ấy thì sao, anh ấy đối với tôi cũng sẽ không hư tình giả ý, tức giận liền nghiêm mặt, cao hứng liền cười, anh có thể thích nhiều phụ nữ như vậy, tôi chỉ thích có một người đàn ông, chẳng lẽ như vậy là sai sao?”
“Em nói em thích hắn ta?”
Cố Lăng Thành đột nhiên nâng lên nụ cười, ôn hoà giống như ánh mặt trời kia, làm cho Tô Noãn cảm thấy lạnh thấu xương, anh dần dần buông tay cô ra, lui về sau từng bước, thản nhiên nhìn cô:
“Vậy hãy để anh chờ xem, Lục Cảnh Hoằng rốt cuộc yêu thích em nhiều bao nhiêu, thế nhưng lại làm cho em coi thường mấy năm tình cảm của chúng ta như vậy.”
Cố Lăng Thành nói xong, liền xoay người rời đi, không hề quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, đi có chút vội vàng, bóng lưng của anh cố gắng thẳng lên, Tô Noãn không quên cái nhìn lần cuối của anh, con mắt u ám giống như đang cười nhạo thổ lộ của cô.
Xe của Cố Lăng Thành gầm thét rời đi, Tô Noãn không suy nghĩ thêm về anh nữa, xoay người liền nhìn thấy chiếc xe Hồng Kỳ dừng ở ven đường cửa tay lái phụ mở ra, một gã cảnh vệ bước xuống, cung kính đi mở cửa xe phía sau.