Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1012: Xin lỗi



Editor: Đặng Vũ Minh Thư

Tiệc tối từ thiện của các minh tinh!

Đèn chùm thủy tinh màu xanh khổng lồ treo trên đỉnh cao, cứ thế mỹ lệ xoay tròn làm không gian thêm huyền ảo, người chủ trì bữa tiệc đứng ở trung tâm khán đài cầm micro, bên cạnh bài trí một khối gỗ tử đàn trân quý được điêu khắc thành một tòa cố cung cỡ nhỏ, lúc nhân viên lễ tân mỉm cười nhấc lên chiếc màn lụa vàng ròng kia, toát ra một cỗ mùi hương gỗ đàn lập tức tràn ngập khắp hội trường, vô số siêu sao, hoặc là minh tinh Hollywood, tất cả đều ồn ào náo nhiệt trong bữa tiệc thượng lưu, ngồi vào ghế trên màu lam đậm của buổi tiệc, vừa nói vừa cười bàn về cố cung từ cây tử đàn, có người muốn bán đấu giá nó, có người cảm thấy giá tiền của nó nhất định sẽ rất cao, ai ai cũng mỉm cười lắc đầu.

Quả nhiên...

Người chủ trì báo giá khởi điểm của cố cung tử đàn này là một ngàn vạn, toàn thể hội trường ồ lên, rất nhiều minh tinh đều lắc lắc buông viên bài đấu giá trong tay mình, thì thầm bàn bạc, đương kim ảnh hậu năm nay, ngồi ở hàng ghế thứ nhất trong tiệc rượu, kiều diễm ôn nhu động lòng người, cô mỉm cười nhìn về phía tạo hình cố cung bằng gỗ tử đàn kia, thật muốn có nó để ở phòng khách của mình, với thiết kế đậm chất Trung Hoa, nếu như thêm mô hình này nữa, hẳn nhất định sẽ trông rất lộng lẫy xa hoa!

Rất nhiều thiên kim, công tử, nhốn nháo tỏ vẻ quyết tâm giành được mô hình tử đàn này, Tưởng Thiên Lỗi cùng Tô Thụy Kỳ, đang chờ mấy người Vitas, Laurence, còn lại thì tiến vào tiệc rượu, cũng tại buổi tiệc rượu hàng đầu này, nhao nhao ngẩng đầu mỉm cười, nhìn về phía mô hình cổ cung bằng gỗ tử đàn, cũng tỏ vẻ muốn chiếm hữu nó, nhất là Tưởng Thiên Lỗi, anh hơi xoay người, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói: “Tô thiếu gia, nghe nói Thủ tướng luôn rất thích gỗ tử đàn, ngài có ý muốn lấy khuôn đúc cây tử đàn này?”

Tô Thụy Kỳ nghe lời này, ngồi trong tiệc rượu, chỉ là khẽ cười nói: “Tôi còn chưa có tiếp quản sự nghiệp gia tộc, hiện tại chỉ là một bác sĩ, quả thực không có cách nào tiêu sái mua được mô hình đáng giá một ngàn vạn như vậy, huống chi sau đó không biết giá cả cao tới mức nào, ông nội luôn không thích xa hoa lãng phí, vẫn nên quên nó đi.”

Tưởng Thiên Lỗi nghe thấy, chỉ mỉm cười.

Vitas cùng Laurence đối với lai lịch của cố cung tử đàn này, đặc biệt rất hứng thú, cả hai đều sôi nổi bàn về mô hình này vốn đã trải qua hơn ba năm điêu khắc mà thành, có thể so với rất nhiều tác phẩm điêu khắc trân quý khác có hơn ba trăm năm lịch sử, đấu giá tới một ngàn vạn cũng coi như giá cả thích hợp, chỉ là Laurence đối với đồ cổ cũng không phải là quá hứng thú, Vitas mặc dù thầm muốn có nó, nhưng cũng sẽ không dùng một ngàn vạn để mua khối mô hình này!

Nhã Tuệ, vốn là quản lý phòng yến hội, tay cô cầm bộ đàm, vừa phân phó nhân viên phục vụ và trưởng ban khác, cẩn thận lưu ý những gì khách khứa cần, nhìn đến chỗ bàn có vị vừa dùng xong hoa quả cùng điểm tâm, cô liền đứng ở phía sau đài phân phó nhân viên đi dọn đồ ăn, vừa vặn lúc đấy, cô nhìn thấy Lâm Sở Nhai cùng Đông Anh ngồi cùng một chỗ trong sân khấu,vô cùng sôi nổi trò chuyện, Đông Anh không biết nghe thấy Lâm Sở Nhai nói những gì, mặt đỏ ửng lộ vẻ mắc cỡ, cúi đầu che miệng cười...

Cô cứ như vậy yên tĩnh đứng đó, nắm lấy bộ đàm, nhìn bộ dạng này của Đông Anh, tim bỗng thắt chặt.

“Em có muốn không? Anh tặng cho em?” Lâm Sở Nhai kề sát vào Đông Anh, cố ý đùa cô, cười nói: “Đem nó bày ở nhà, lúc rảnh rỗi chúng ta đi vào ở!”

Phốc!!

Đông Anh mắc cỡ tới nỗi mặt đỏ bừng, nhịn không được vươn tay ra, vỗ nhẹ vào vai Sở Nhai, bộc lộ vài phần đáng yêu cười nói: “Học trưởng!! Anh luôn đùa như vậy sao! Em thân với anh thì không sao, còn đối với người khác tưởng thật thì làm sao bây giờ?”

“Anh thật tình như vậy còn không vui sao?” Lâm Sở Nhai lại sát vào cô thì thầm, tay cầm lên một phần điểm tâm, đưa cho cô cười nói: “Đến, ăn thôi!!”

Đông Anh ôn nhu ngẩng đầu, liếc nhìn Lâm Sở Nhai một cái, mới đến gần phần điểm tâm.

Đằng sau yến hội náo nhiệt.

Trần Mạn Hồng cũng đi qua xem náo nhiệt, đứng ở dưới ánh đèn u ám, tựa sát vào bên người Nhã Tuệ, cùng nhau nhìn về phía Lâm Sở Nhai cùng Đông Anh bộ dáng thân thiết, nói thẳng: “Tôi nói a! Cô mỗi ngày nói tới chuyện của Khả Hinh cùng Tổng giám đốc Trang! Cô cũng không vì bản thân mình tính toán một chút! Tôi gần đây thường nghe Anh Kiệt nói Lâm Sở Nhai oán giận cô mỗi ngày không biết bận rộn chuyện gì? Lần trước chuyện anh ta bị rơi máy bay trực thăng, cũng không thấy cô đi an ủi, anh ấy gần đây rất dễ nổi nóng!”

Nhã Tuệ đứng ở sau yến hội, tay vẫn nắm bộ đàm, nhìn về phía Lâm Sở Nhai đầu bên kia, anh mặc âu phục màu sọc đen, một đóa hoa màu tím cài trước vạt áo, đeo kính, một bộ dạng hiên ngang phong độ, kề sát Đông Anh, chỉ thiếu chút nữa là vươn tay chạm vào chóp mũi của cô đùa giỡn khiến cô cười, Nhã Tuệ yên lặng nhìn một màn này, mềm giọng nói: “Tôi có cảm giác không chân thực cho lắm!”

Trần Mạn Hồng không hiểu quay đầu lại, nhìn về phía Nhã Tuệ hỏi: “Cái gì?”

Nhã Tuệ trầm mặc, nhìn về phía Lâm Sở Nhai, lúc này anh lại đứng lên, cùng một người mẫu xinh đẹp ôm ấp chào hỏi, thập phần thân mật, nhất là anh cười nhìn về phía người nào đó, đối với người nào cũng rất nhiệt tình như vậy, cô nặng nề thở dài một cái, mới nói: “Tôi cùng một chỗ với anh ấy một thời gian, cảm giác tâm hồn mình như lơ lửng giữa không trung, có một loại cảm giác không muốn hạ xuống. Từ khi tôi phát hiện anh ấy cùng với Đông Anh có tình cảm, phản ứng đầu tiên của tôi chính là không còn tin tưởng nữa!”

Trần Mạn Hồng có chút giật mình quay đầu lại, nhìn về phía cô, nói: “Này!Việc này có thể sẽ nghiêm trọng rồi! Tôi biết là cô đối với chuyện tình cảm đều rất nghiêm túc, sẽ đi một mạch cho đến tận cùng! Loại suy nghĩ này của cô, sao có thể cùng anh ấy bên nhau cả đời được? Lâm Sở Nhai người không đến nỗi tệ, nhưng quá khứ đúng là rất đào hoa, tôi có một loại cảm giác, anh ta và Tô Lạc Hoành hình như ước hẹn rồi, muốn chơi bời cả một đời!”

Nhã Tuệ nghe lời này, trong lòng càng cảm thấy mờ mịt, lại thật tình nói: “Có đôi khi nhìn Khả Hinh và giám đốc Trang trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng tôi cũng rất cảm thán, vẫn hi vọng chính mình có thể cùng người mình yêu đến tế thủy trường lưu, phong nguyệt tĩnh hảo(*). Thế nhưng loại cảm giác này tới quá thuận lợi, tuyệt nhiên không sâu sắc, cho nên trong lòng không ngăn được hoảng sợ, cũng không biết những khi cãi nhau, chúng tôi có thể nhớ lại những chuyện cũ gì để mà tha thứ cho nhau hay không.”

(*): Ý muốn nói tình yêu sẽ trường tồn vĩnh cửu đến nước chảy đá mòn, như gió với trăng, trọn đời trọn kiếp không buông tay.

“Cô có phải hay không nghĩ quá nhiều rồi?” Trần Mạn Hồng nhìn về phía cô nhíu mày nói.

Nhã Tuệ trầm mặc nhìn Lâm Sở Nhai cùng người mẫu đã chào hỏi xong, anh lại về sát vào Đông Anh, cười đùa với cô, vừa tự mình cũng uống rượu đỏ rất vui vẻ, hai mắt cô hiện lên một tia ảm đạm, nói: “Có lẽ vậy... Thế nhưng Lưu thư ký thật là rất tốt, rất tốt đó...”

Trần Tuấn Nam cùng Thẩm Quân Dụ trò chuyện liên quan đến gỗ tử đàn, lại không phát hiện mình đã ăn hết quả Hawaii yêu thích, anh vừa cười vừa không hiểu ngẩng đầu, nhìn thấy Nhã Tuệ đứng ở sau tiệc rượu, anh liền hướng cô búng ngón tay.

Nhã Tuệ liền tức khắc tôn kính tươi cười lướt qua giữa tiệc, mỉm cười đi tới trước mặt Trần Tuấn Nam, dịu dàng nói: “Trần phó tổng, ngài có gì phân phó?”

Lâm Sở Nhai nghe thấy tiếng cô, trong nháy mắt ngẩng đầu, nhìn về phía Nhã Tuệ, sắc mặt hơi đông lại, thập phần không hiểu cùng có chút giận dỗi nhìn cô, nhớ lại cô thời gian gần đây, mỗi ngày đều tránh né anh, gọi điện thoại cũng không nghe máy, không phải bận cũng là đang nghỉ ngơi, anh đến nhà cô cũng không gặp được cô, không biết rốt cuộc cô muốn làm gì?

Trần Tuấn Nam mỉm cười nhìn theo hướng cô dịu giọng nói: “Lưu quản lý, thất trách a! Hoa quả hết rồi này!”

Nhã Tuệ lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía mâm đựng trái cây để trên mặt bàn chỗ phó tổng, thật sự hết sạch rồi, mặt của cô hơi phiếm hồng, vội vàng giải thích: “Thực sự rất xin lỗi, Trần phó tổng! Là tôi nhất thời sơ suất, tôi lập tức sai người mang một mâm qua đây!”

“Nhã Tuệ!!” Tô Lạc Hoành cũng ngồi ở một bên, ngẩng đầu nhìn về phía Nhã Tuệ cười rộ lên nói: “Tôi muốn bánh ngọt táo xanh!”

“Được!” Nhã Tuệ tươi cười nhìn các phó tổng, tôn kính hỏi: “Các phó tổng còn muốn chút gì nữa không?”

Lâm Sở Nhai sắc mặt thập phần không vui nhìn cô.

Đông Anh ngồi ở bên cạnh, ngẩng đầu nhìn về phía Nhã Tuệ không lộ rõ sắc mặt, nhìn lại Lâm Sở Nhai đang không vui, cô không biết nói gì, đành trầm mặc ngồi yên một bên, không lên tiếng.

Trần Tuấn Nam nhìn về phía cô, cười nói: “Kỳ thực muốn đĩa hoa quả, quả thật không cần đích thân Lưu quản lý tự mình qua đây, chỉ là thấy cô đứng ở đó trông hơi buồn bực chuyện gì đó nên muốn gọi cô qua đây trò chuyện... Qua đây!! Qua đây ngồi một chút, những thứ điểm tâm này để cho nhân viên thu xếp là được rồi!”

Anh nói xong, cũng nhiệt tình đứng lên, nhẹ đỡ cánh tay Nhã Tuệ, muốn mời cô ngồi xuống.

Lâm Sở Nhai sắc mặt trầm xuống, híp mắt nhìn về phía Nhã Tuệ.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bàn khác trong tiệc rượu, tựa hồ cảm giác được bầu không khí trầm xuống bất thường, liền hơi quay mặt sang, nhìn về phía Trần Tuấn Nam và mọi người...

Nhã Tuệ mắc cỡ tới nỗi mặt đỏ bừng, nhưng vẫn là thập phần tôn kính tạ lễ, sau đó nhẹ nhàng cự tuyệt, cười nói: “Cảm ơn Trần phó tổng đã mời! Chỉ là tôi hiện đang làm việc, thực sự không tốt nếu ngồi xuống nghỉ ngơi, mời các vị tiếp tục tận hưởng bữa tiệc, tôi lập tức đi thu xếp hoa quả điểm tâm!”

Cô nói xong liền vội vàng xoay người rời đi...

Một bàn tay chợt nắm chặt cổ tay của cô.

Nhã Tuệ có chút giật mình quay đầu lại, nhìn về phía Trần Tuấn Nam đứng một bên, thập phần dịu dàng nhìn mình, tay nắm chặt cổ tay của mình, mềm giọng nói: “Ngồi đi! Coi như là tôi mời cô! Được không?”

Lời này vừa nói ra, bốn phó tổng ở đây, trừ Lãnh Mặc Hàn đang bận rộn, có Tô Lạc Hoành, Tào Anh Kiệt, Lâm Sở Nhai, Tiêu Nại, Thẩm Quân Dụ, Tống Lạc Trạch đồng thời trầm mặc nhìn một màn này, nhất là Lâm Sở Nhai cắn chặt răng, ngẩng đầu lộ vẻ mặt nặng nề, nhìn Nhã Tuệ, rốt cuộc kìm lòng không được mở miệng nói: “Lưu quản lý!! Trần phó tổng kêu cô ngồi xuống thì cô cứ ngồi xuống đây đi! Khó có thể được người khác nhiệt tình mời như vậy!”

Nhã Tuệ nghe lời này, lập tức có chút giật mình, thương tâm nhìn về phía Lâm Sở Nhai!!

Lâm Sở Nhai cũng cảm thấy lồng ngực như bị đè nặng, lại nhẹ nhíu mày, nói: “Ngồi đi!”

Tô Lạc Hoành nhất thời trợn tròn mắt, khẩn trương nhìn về phía Lâm Sở Nhai, chân ở phía dưới đá anh một cái, dùng ánh mắt trách cứ: Cậu muốn chết à?

Lâm Sở Nhai lúc này mới cảm thấy mình vừa lỡ lời, nhưng vẫn là khó chịu nâng rượu đỏ lên, uống một ngụm!

Nhã Tuệ nắm chặt bộ đàm, nặng nề nhìn nét mặt và dáng vẻ của Lâm Sở Nhai, cô nhất thời không muốn nói chuyện, chỉ yên lặng nắm bộ đàm, đè nén cơn giận nói với Trần Tuấn Nam: “Xin lỗi, Trần phó tổng! Tôi còn có chút việc phải xử lý, tôi đi trước! Xin lỗi!”

Cô nói hết lời, liền tức khắc nắm bộ đàm cùng tâm trạng đau đớn hướng phía trước mà đi!!

“Cậu còn không đuổi theo!?” Tô Lạc Hoành ra hiệu cho Lâm Sở Nhai, hối anh nhanh chóng đuổi theo!

“Đuổi theo làm cái gì? Lão tử không có làm sai chuyện gì! Chính cô ấy không nói ra, tôi làm sao biết nguyên nhân tại sao cô ấy lại thay đổi chóng mặt như vậy! Một ngày dỗ dành đến tối cũng đều không được! Không để ý tới cô ta nữa, thiên hạ cũng không phải chỉ có cô ấy là phụ nữ!!” Lâm Sở Nhai tức giận cầm rượu đỏ lên uống, một hơi cạn sạch ly, ai biết được vừa uống một ly xuống bụng, lại cảm thấy người chán nản, liền đứng lên đi ra ngoài!!

Đông Anh ngẩng đầu, có chút đau lòng nhìn bóng lưng Lâm Sở Nhai vội vàng đi qua, đôi mắt có chút mờ mịt.

Phòng yến hội!!

Nhã Tuệ nắm bộ đàm, hai mắt rưng rưng nhanh chóng đi ra, cô nhớ tới lời Lâm Sở Nhai vừa rồi, lòng chợt đau thắt lại, cô từng bước đi về phía trước.

“Nhã Tuệ!!” Lâm Sở Nhai nhanh chóng đi ra khỏi cửa lớn phòng yến hội, nhìn Nhã Tuệ vừa đi theo hướng gần cửa sổ sát đất bên kia, anh nhất thời khẩn trương cùng sốt ruột đi qua, thô bạo nắm lấy cổ tay cô, nói: “Em định đi đâu?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.