Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt sững sờ, quay đầu nhìn thấy Đường Khả Hinh và Tiểu Nhu lại từ trong quầy bar đi ra, chuẩn bị xách từng bó từng bó
hoa Bách Hợp đi về phía hầm rượu, sắc mặt của Trần Mạn Hồng có chút lúng túng nói: "Tổng Giám đốc, rất xin lỗi. Bởi vì Khả Hinh là nhân viên
mới, đang tiếp nhận học bổ túc cho nên còn chưa đi làm chính thức, bình
thường lúc cô ấy không có chuyện gì làm cũng sẽ ở lại nhà hàng giúp đỡ
đồng nghiệp."
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, lật một tờ thực đơn, nói: "Tại sao trong giờ làm việc lại làm việc này?"
Trần Mạn Hồng lập tức giải thích: "Bởi vì hôm nay bộ phận cây cảnh giao
hoa chậm trễ. Mà nhà hàng phải cắm hoa Bách Hợp buổi tối, cho nên mới
tăng thời gian, ngài chờ một chút, tôi lập tức bảo các cô ngưng việc."
Mạn Hồng nói xong liền xoay người đi về phía Đường Khả Hinh và Tiểu Nhu.
Trang Hạo Nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, tiện tay cầm nước ấm uống
một hớp nhỏ, để cho dòng nước trong lành dịu dàng chảy tràn trong khoang miệng, giống như lơ đãng hỏi: "Như Mạt có khỏe không?"
Tưởng Thiên Lỗi ngừng tay, nhìn một món ăn nổi tiếng, nhàn nhạt ngẩng
đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, mỉm cười nói: "Lúc trước, cô ấy vẫn nhắc
tới cậu với tôi. Tôi cũng thiếu chút nữa quên mất, lúc cậu học mẩu giáo, vừa đúng cô ấy học lớp trên."
"Đói bụng." Trang Hạo Nhiên lập tức mở ra thực đơn, nhanh chóng xem tên
món ăn, gọi một số món ăn tây nổi tiếng, canh cá Marseilles, khoai tây
om thịt cừu, tôm càng nướng, gan ngỗng chiên, súp Macaroni, Tưởng Thiên
Lỗi cũng chọn hai món ăn, Trần Mạn Hồng lập tức nhận lấy thực đơn đi tới phòng bếp, Tào Anh Kiệt mỉm cười tiến lên nói: "Hai vị Tổng Giám đốc
muốn uống chút rượu gì không?".
Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt nói: "Không cần nói rượu, các người họp mặt bạn cũ đi."
Tào Anh Kiệt nghe vậy, không lên tiếng liếc Trang Hạo Nhiên một cái.
Lúc này Trang Hạo Nhiên mới ngẩng đầu lên hơi mỉm cười nhìn Tào Anh
Kiệt, trước khi trở về nước vẫn là một tên nhóc trẻ trung, trải qua ba
năm rèn luyện, cũng luyện được mấy phần chững chạc và trưởng thành, anh
tán thưởng nói: "Quả nhiên là Tổng Giám đốc Tưởng có cách lãnh đạo, mới
trở về ba năm cũng đã chững chạc trưởng thành như vậy."
Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói: "Cậu ta tốt nghiệp ở Học viện khách sạn
Hoàng Gia, lấy bằng cấp loại giỏi, được phân công đến Điện Buckingham,
lại trở lại nhà hàng tây chịu thua thiệt, lãng phí nhân tài. . Bình
thường tôi rất nhiều công việc, cũng không có thường xuyên đích thân
tiếp xúc cậu ta, lần này cậu trở lại, tự dạy dỗ cậu ta đi. Khách sạn Á
Châu chúng ta cần loại nhân tài hàng đầu. Cậu ta cũng đã ở nhà hàng tây
ba năm rồi cũng tới lúc nên thể hiện tài năng."
Trang Hạo Nhiên nghe vậy khẽ mỉm cười nhìn nhìn về phía Tào Anh Kiệt.
Tào Anh Kiệt đứng ở một bên, giả bộ có chút đáng thương nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên lại nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tưởng Thiên Lỗi, cười nói: "Vậy tôi nhận lại cậu ta thôi, tránh khỏi ở nơi này gây thêm phiền toái cho anh."
Vào lúc này điện thoại di động vang lên, Tưởng Thiên Lỗi im lặng lấy
điện thoại di động ra, vừa vặn thấy là điện thoại của Như Mạt, anh liền
nhìn Trang Hạo Nhiên, cho anh một ánh mắt xin lỗi, mới nhận lấy điện
thoại, đáp lời: "Ừ."
"Nghe nói Hạo Nhiên trở lại?" Như Mạt có chút vui sướng hỏi.
"Ừ." Tưởng Thiên Lỗi chỉ nhàn nhạt đáp.
"Xe của em vừa lúc đi qua khách sạn, em muốn đi qua thăm cậu ấy một chút." Như Mạt mỉm cười nói.
"Tốt." Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt lên tiếng trả lời, liền cúp điện thoại, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: "Một chút nữa Như Mạt sẽ
đến, muốn cậu ở đây chờ cô ấy."
"Thật sao?" Trang Hạo Nhiên nghe vậy, rất vui vẻ, đứng lên, cười nói:
"Vậy tôi phải đi chọn một chai rượu ngon cho cô ấy, cô ấy thích uống
rượu tuyết lợi nhất."
Tào Anh Kiệt lập tức nói: "Cần chuyên gia hầu rượu không?"
"Đến quầy rượu của tôi, lấy Xích Hà Châu năm 1997 đi." Tưởng Thiên Lỗi nói.
"Dạ!" Tào Anh Kiệt lập tức gật đầu, sai người gọi điện thoại đến bộ phận lễ tân, lúc sau bộ phận lễ tân liên lạc ‘phòng tổng thống', lấy chai
rượu đỏ năm 1997 cho Tổng Giám đốc, mới nhận thực đơn, giao cho đầu bếp
trưởng ở một bên, đầu bếp trưởng lập tức cầm thực đơn, bước nhanh tới
phòng bếp.
Đằng sau quầy bar!
Tiểu Nhu cầm cây kéo, vừa cắt bỏ cành lá hoa Bách Hợp, vừa ngẩng đầu lên, có chút thần thần bí bí nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng cầm cây kéo giúp cô lưu loát cắt cành lá hoa Bách
Hợp, vừa cắt bỏ vừa nhìn Tiểu Nhu, bật cười nói: "Chuyện gì vậy?"
"Lúc nảy Tổng Giám đốc Trang vào thang máy, nói với cô, mọi người chúng
tôi đều rất tò mò, cô nói nhỏ cho tôi biết, tôi không nói cho ai đâu,
Tổng Giám đốc Trang nói thầm cái gì với cô?" Tiểu Nhu trợn mắt nhìn chằm chằm nhìn Đường Khả Hinh, khe khẽ hỏi.
". . . . . . Không có. . . . . . Không có. . . . . . Không có a. . . . . ." Đường Khả Hinh có chút lo sợ nhìn Tiểu Nhu nói.
Tiểu Nhu cố ý dừng lại, nhìn cô một cái, mới nói: "Tôi không tin. Anh ấy và cô thật giống như rất quen thuộc, còn thân thiết gọi tên của cô, còn nói cô nhớ lời các người nói nhỏ với nhau."
"Không có đâu." Đường Khả Hinh bất đắc dĩ thở dài, nhìn Tiểu Nhu nói:
"Đó là lúc tôi đi xuống tặng hoa, bảng tên của tôi bị chổng ngược, bị
Tổng Giám đốc Trang nhìn thấy nên ném tôi vào thang máy, sau đó nói cho
tôi biết, ở chỗ này, cái gì cũng có thể chổng ngược, chỉ có tên của tôi
không thể chổng ngược."
"Chỉ như vậy thôi sao?" Tiểu Nhu cầm lên một bó hoa, mới vừa muốn cắt
bỏ, nhưng lại phát hiện đóa hoa này thiếu cánh hoa, cô tức giận lầu bầu
nói: "Bộ phận cây cảnh chỉ biết khi dễ người ta, biết hoa của chúng ta
phải đặt ở phòng ăn, cho nên lấy hết hoa tốt, để lại cho chúng ta hoa
không tốt, tôi cắt mười cành, tối thiểu có hai cành thiếu cánh hoa, thật đáng ghét."
Đường Khả Hinh mỉm cười nhặt cành Hoa Bách Hợp thiếu cánh, cẩn thận đặt ở trong bó Hoa Bách Hợp bị loại, nói: "Tất cả đều cho tôi đi. Tôi đưa đến hầm rượu, tìm chai rượu rượu tuyết lợi, cắm nó vào."
"Vậy lúc ấy cô có căng thẳng không? Má trái của cô. . . . . ." Tiểu Nhu
không dám nhắc tới chuyện này, bởi vì thật ra đồng nghiệp trong nhà hàng bọn họ đều biết chuyện má trái của Khả Hinh, nhưng bởi vì Trần Mạn Hồng cảnh cáo, cũng vì tình cảm giữa đồng nghiệp rất tốt, tất cả mọi người
cẩn thận không muốn nói đến.
"Có gì căng thẳng? Giữa tôi và anh ấy, không có tiếp xúc." Đường Khả
Hinh nhìn hoa Bách Hợp cũng cắt gần xong rồi, liền ôm lấy bó hoa bách
hợp của mình, đứng lên, nhưng phát hiện vai trái của mình đau nhói, đau
đến nổi cô kêu nhỏ ra tiếng.
"Cô làm sao vậy?" Tiểu Nhu ném Hoa Bách Hợp, nhìn Đường Khả Hinh, lo lắng hỏi.
Đường Khả Hinh một tay ôm Hoa Bách Hợp, đau đến người vặn vẹo đổ mồ hôi, khó khăn thở một hơi, vươn tay khẽ đặt ở vai trái nói: "Đau quá. Vai
trái của tôi có một vết thương, đã từng bị đao cắm vào nhưng vết thương
đã thật lâu cũng không có tái phát, không biết tại sao hôm nay đột nhiên lại đau."
"Cô nên đi bác sĩ xem một chút không?" Tiểu Nhu lo lắng nói.
"Không có việc gì. Trong túi xách của tôi có rượu thuốc, tôi đi về trước đây." Đường Khả Hinh nói dứt lời liền nâng lên hoa Bách Hợp, có chút
khó chịu dời bước muốn rời khỏi.
"Tôi đưa cô về." Tiểu Nhu lập tức nói.
"Không cần. Đợi lát nữa quản lý gặp cô, lại nói chúng ta lười biếng."
Đường Khả Hinh yếu ớt nói xong, liền ôm Hoa Bách Hợp loại bỏ, thở hổn
hển không thoải mái, dời bước đi vào nhà hàng tây, trở lại hầm rượu mồ
hôi đã đầm đìa, cô cố nén đau đớn, vội vàng để xuống Hoa Bách Hợp, nhào
tới cái bàn trước mặt, cầm thuốc giảm đau, cẩn thận nhìn đồng nghiệp
phía ngoài đang căng thẳng bận rộn, cô thật sự đau đến không chịu nổi,
liền nhanh chóng đóng cửa lại, nghĩ tới khu vực rượu đỏ không có lệnh
của quản lý người không có phận sự không được đi vào, liền ôm chặt bả
vai bước nhanh vào, run rẩy đi đến giá rượu mà Tiểu Nhu nói tránh được
cameras, hơi quỳ xuống, nhanh chóng cởi cúc áo com lê, chịu đựng đau đớn thấu tim phổi, buông lỏng mấy cúc áo áo sơ mi trắng, lộ ra bả vai trắng nõn, thở hổn hển, cầm thuốc giảm đau, đổ lên vị trí sau vai, đau đến
thở hổn hển xoa xoa. . . . . .
Cửa hầm rượu đột nhiên bị đẩy ra, một bóng dáng tao nhã tự nhiên tiến vào, anh đang mang giày da màu trắng, bước tới phía trước.
Đường Khả Hinh mở trừng hai mắt, chai thuốc cầm trong tay, phịch một tiếng rớt xuống.
Trang Hạo Nhiên dừng ở trước một chai rượu đỏ, hai mắt nhanh chóng chợt
lóe, lập tức nhìn thấy bên cạnh giá rượu tuyết lợi, có bóng người chớp
động, anh lặng lẽ thả chậm bước chân đi tới.
Đường Khả Hinh tái mặt, đôi tay run rẩy vừa cài cúc áo sơ mi trắng, vừa
từ dưới đất đứng dậy, không dám thở mạnh muốn né tránh cái bóng dáng
kia, không ngờ mới vừa xoay người, áo sơ mi còn chưa cài chặt, trước mặt có bóng người đột nhiên chớp động trước mặt của mình, cô hoảng sợ hai
tay ôm đầu, kêu lên một tiếng sợ hãi: "A. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng vươn tay, nắm chặt eo nhỏ nhắn của Khả Hinh, ôm cô vào trong ngực, vươn tay bưng chặt cái miệng nhỏ nhắn của cô, cúi đầu dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô.
Tiêu Đồng bước tới đẩy cửa, dẫn hai vệ sĩ đi tới, nhanh chóng hỏi: "Tổng Giám đốc, tôi nghe có tiếng thét chói tai, anh không sao chứ?"
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên cười như không cười, cúi xuống nhìn Đường Khả
Hinh đang trừng lớn con ngươi, giống như con chó nhỏ nhìn mình, rất tức
cười, không dám nói tiếng nào, anh đột nhiên cười một tiếng, sâu kín
nói: "Lúc nảy làm ảnh hưởng đến nhân viên làm việc ở nơi này. Bây giờ
không sao. Các người đi ra ngoài trước đi."
Tiêu Đồng có chút lo lắng nhìn tầng tầng giá rượu, nhưng không có một
chút tiếng thở, suy nghĩ một chút, chỉ đành phải thối lui khỏi giá rượu.
Cả khu vực rượu đỏ, rơi vào không khí tĩnh lặng mập mờ.
Đường Khả Hinh thở gấp, không dám động đậy, đôi tay nắm thành quả đấm
nhỏ, đặt trên cơ ngực căng đầy của anh, biết chỉ cần anh buông lỏng tay, cúc áo sơ mi của mình sẽ bung ra, tức thì sẽ lộ cảnh xuân!
Trang Hạo Nhiên vẫn ngưng mắt nhìn nửa bên mặt cô thật lâu, có chút kí
ức xuyên vào trong não của anh, đang lúc này, nghe được ngoài cửa có
tiếng động, Tưởng Thiên Lỗi nghiêm nghị đi vào khu vực rượu đỏ. . . . . .