Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1025: Chấn động lòng người



Editor: Thùy Trang Nguyễn

Một bầu không khí khẩn trương, theo bóng hình xinh đẹp của những chú bướm nhỏ, trắng muốt và dịu dàng bên cạnh cửa sổ sát đất.

Đường Khả Hinh trong nháy mắt ngồi bật dậy, dường như mới vừa tỉnh lại từ trong mộng, hai tròng mắt mở to, mê man nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài của sổ, lặng yên chiếu qua cửa sổ thủy tinh vào trên sàn gỗ. Cô nhìn xung quanh căn phòng xa hoa, được chia làm phòng ngủ và một phòng khách nhỏ, ở giữa có chắn một tấm bình phong gồm chín bức hoa mộc lan di động. Giờ phút này tấm bình phong hơi mở ra, có thể nhìn thấy rõ ràng gian phòng khách, một chiếc sô pha nhỏ được trang trí theo phong cách mùa thu ấm áp, bên trên là những chiếc gối nhỏ hình vuông thêu hình hoa mộc lan. Ở giữa là chiếc bàn nhỏ để uống trà, bên trên vẫn còn chén trà từ đêm qua, trên bức tường phía trước treo một chiếc đồng hồ bằng kim loại quý, bên cạnh là bức vẽ chim khổng tước, ngay bên dưới đặt một cây tử đàn thấp, hai bên trái phải đặt hai chiếc bếp lò Cửu Đỉnh cỡ nhỏ, làn khói bay vấn vít, xung quanh là những gốc mẫu đơn.

Bên ngoài ban công rộng lớn, do đêm qua mưa to nên có chút ẩm ướt, bởi vì tiết trời mùa thu vô cùng thoải mái, những làn khói từ từ bay lượn, những khóm trúc xanh lay động nhẹ nhàng, bên cạnh cửa sổ sát đất có đặt một chiếc ghế dựa có hình hoa cúc vàng, chiếc đệm ngồi màu tím, nhìn vào vô cùng thoải mái. Bên cạnh ghế dựa là một chiếc đèn lồng cao hơn một mét như trong cung điện của quý phi thời nhà Đường, trên tấm lụa mỏng là hình ảnh những chú bướm nhẹ nhàng bay lượn, dường như cũng tham lam khí trời mùa thu.

Tất cả điều này, đều thoải mái giống như trong giấc mộng, có chút không chân thực.

Đường Khả Hinh mặc váy ngủ tơ lụa màu trắng cổ chữ V ngồi trên giường, vẻ mặt mông lung như cánh hoa đào, toát ra sự mê người, mấy sợi tóc mái lộn xộn càng lộ ra sự gợi cảm từ sự lười biếng của mình. Cô tiếp tục thích thú nhìn vào tấm lụa mỏng trên đèn lồng bên cạnh của sổ sát đất kia, hình bóng xinh đẹp của những chú bướm, giống như chúng nó đã chờ đợi rất lâu, đợi chủ nhân của nó tỉnh dậy, vì vậy chúng nó mới toát ra một vẻ thống khổ như vậy. Cô nhìn hình ảnh này, không kìm được lòng liền nhấc chiếc chăn hình hoa mẫu đơn lên, chân trần bước xuống sàn gỗ, đi về hướng chiếc đèn lồng cung đình mỹ lệ kia, tùy ý để cho làn gió nhỏ làm làn váy dài bay phấp phới, đây chính là hương khí trời ban của cô, làm cho người khác đều nghĩ đến.

Những chú bướm vẫn bay nhẹ nhàng như cũ giữa lồng đèn.

Vẻ mặt Đường Khả Hinh lộ ra vẻ kỳ lạ giống như trẻ em, đi tới bên cạnh chiếc đèn lồng, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy chiếc đèn lồng nào đẹp như vậy, không kìm lòng được buông sự phòng bị cùng tâm trạng khẩn trương của bản thân, nở ra nụ cười ôn nhu, vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoay tròn chiếc đèn lồng, tò mò thưởng thức thiết kế cùng vẻ đẹp của chiếc đèn lồng, lúc này mới phát hiện, trên chiếc đèn lồng có một cánh cửa nhỏ, có chốt mở ra.

Cô nghĩ ngợi một lúc, liền nhịn không được mà nhẹ nhàng mở cánh cửa nhỏ giữa chiếc đèn lồng kia ra, lập tức nhìn thấy hơn mười chú bướm nhỏ xinh đẹp màu tím, màu xanh, màu hồng, màu vàng và màu trắng, chậm rãi bay nhẹ nhàng giữa lồng đèn. Qua gương mặt trắng nõn chăm chú của cô hướng về phía cửa sổ sát đất bay đi, dường như đến những chú bướm cũng hiểu, bên ngoài bầu trời giá lạnh kia tuy không ấm áp được bằng bên trong đèn lồng, thế nhưng khát vọng được tự do chính là kỳ vọng của mọi sinh linh trên thế giới.

Đường Khả Hinh lập tức có chút xúc động đứng trước cửa sổ sát đất nhìn những chú bướm dần bay xa, trong lòng liền cảm thấy chút yên bình. Cô xoay người nhìn toàn bộ căn phòng, lúc này mới phát hiện trên hai ống tay chiếc váy ngủ rộng thùng thình có thêu phong cảnh con đường tơ lụa nổi tiếng, đều là thêu thủ công không giống với bình thường, liền có chút hiếu kỳ cúi đầu nhìn chính mình đang mặc một chiếc váy ngủ hình hoa mẫu đơn có giá trị xa xỉ, cổ áo khoét chữ V. Cô thậm chí còn phát hiện ra chính mình có chút gợi cảm, khuôn mặt lập tức đỏ lên, lấy tay che ở ngực tiếp tục cất bước đi về phía trước, lúc này liền phát hiện bên cạnh giường có một tấm bình phong hình lá trúc, sau tấm bình phong là một quầy bar nhỏ kiểu châu Âu, ở giữa có bầy tất cả các loại rượu nho mới trên thế giới, có rượu đỏ, rượu trắng, sâm panh, rượu ngâm, thậm chí còn có những loại rượu cũ trên thế giới như rượu vang hồng, rượu nho hoa hồng.

Chỉ cần tiếp xúc với các loại rượu trên thế giới, cô gái này không hiểu sao liền có cảm giác an toàn, giống như tính chất trời sinh của dịch rượu như màu máu.

Đường Khả Hinh lặng lẽ tiến lên, mở to mắt nhìn các loại rượu đang được bày trong phòng, theo thói quen vươn tay lấy một chai rượu ra từ trên giá, xoay tròn chai rượu nhìn nhãn hiệu trên vỏ chai. Cô lập tức nhận ra đây là Phose Nate, rượu được sản xuất từ tập đoàn rượu vang lớn nhất Tây Ban Nha, áp dụng phương pháp sản xuất sâm panh của Pháp, cộng với việc áp dụng tiêu thụ trên một trăm bốn mươi quốc gia trên toàn thế giới, luôn đi theo hướng bình dân, thế nhưng lại được nhà thơ nổi tiếng Rabindranath Tagore rất yêu thích, biết những loại rượu này nhất định là Tô Linh cất giữ rất kỹ lưỡng, có thể nhìn ra mặc dù địa vị của cô rất cao quý, lại không phải là người cố chấp cổ hủ, phô trương hư vinh.

Bên ngoài căn phòng có âm thanh truyền đến, giống như tiếng bước chân.

Đường Khả Hinh kỳ lạ cầm trên tay chai rượu màu xanh, xoay người liếc mắt nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, xuất phát từ lòng hiếu kỳ mãnh liệt, liền lặng lẽ để chăi rượu xuống, xoay người đi về phía cửa phòng. Đứng cạnh cửa một hồi, rốt cuộc không nhịn được vươn tay, nắm lấy tay nắm cửa nhanh chóng mở hé của ra, trong nháy mắt kinh ngạc mở to mắt, hít vào một ngụm khí lạnh. Cô nhìn thấy ngoài sảnh tầng hai của Tô gia, cách hai bước chân là một hàng dài lính đặc công đứng nghiêm túc, hơn mười viên chức cấp cao của quốc gia nhanh chóng đi về phía trước, dẫn đường là một người phụ nữ, mặc áo sơ mi trắng, váy công sở màu đen, tóc buộc cao đuôi ngựa trông rất nhanh nhẹn, vẻ mặt nghiêm túc ôm trong tay một tập văn kiện, dẫn một số viên chức cấp cao vào trong.

Hai đặc công đứng hai bên cửa phòng, cửa nhanh chóng bị Tịnh Kỳ mở ra, bên trong liền truyền ra giọng nói của thư ký đang dùng tiếng Nga để giải thích, hai viên chức đang đứng trước bàn như đang chờ nghe chỉ thị. Tịnh Kỳ phảng phất dường như không có chuyện gì xoay người cẩn thận khép của phòng lại, cừa cười vừa suy nghĩ, lại có thâm ý nhìn lướt qua cánh cửa phòng khách.

“Phanh!” Đường Khả Hinh lập tức sợ hãi giật mình đóng cửa lại, sắc mặt tái nhợt xoay người dựa lưng vào cánh cửa kia, tay che ngực, khẩn trương mắt nhìn về phía trước, thở dốc...

Tịnh Kỳ lặng lẽ đứng trước cửa phòng làm việc của thủ tướng, nhìn về phía cánh của đang khép kia một lúc lâu, rốt cuộc thong thả cất bước, đôi giày cao gót màu đen nhẹ nhàng bước đi về phía cánh cửa kia.

Đường Khả Hinh vẫn như cũ dựa vào cánh cửa, nuốt khan nơi cổ họng, hơi nghiêng đầu muốn nghe âm thanh ngoài cửa, không hiểu sao rất khẩn trương, trên trán cô đổ đầy mồ hôi. Tất cả đều có liên quan đến chính trị, thật sự bí ẩn và không thể xâm phạm, mang theo sự kinh hoàng và bối rối, nhất là lúc cô mở hé cánh cửa ra, thủ tướng mặc bộ quần áo ở nhà màu nâu, ngồi sau bàn làm việc, đeo mắt kính, lặng lẽ kiểm tra văn kiện, cảm giác khẩn trương này làm cho chính cô hít thở không thông.

Tịnh Kỳ đã đi tới trước cửa phòng, lại do dự một hồi mới mỉm cười vươn tay, nhẹ gõ cửa phòng, kêu nhỏ: “Đường tiểu thư?”

Một giọng nói ôn nhu cất lên.

Đường Khả Hinh đột nhiên cả kinh, cô biết Tịnh Kỳ không phải là quản gia bình thường, là người thân tín nhất của thủ tướng, tương lai tiền đồ rộng mở, lại là một cao thủ bí ẩn. Bình thường đều thấy biểu hiện của cô ấy vô cùng thân thiết hòa thuận nhưng vẫn mang đến một loại cảm giác khẩn trương, nhất là lúc này đang ở Tô gia, nơi này cất giấu bao nhiêu bí mật làm chấn động thế giới. Cô nặng nề thở ra dựa vào cửa phòng, suy nghĩ một lúc lâu mới biết mình như vậy là không lễ phép, liền chậm rãi xoay người cúi xuống, hai mắt nặng nề nhắm lại một chút, mới đưa tay nắm tay nắm cửa cẩn thận mở cửa ra, vẻ mặt có chút sợ hãi cùng lúng túng.

Tịnh Kỳ ôn nhu đứng ngoài cửa, nhìn qua khe cửa vào bên trong, thấy Đường Khả Hinh khẩn trương mà hai mắt mở to, cô không kìm được mà cười, giống như chị gái mà quan tâm hỏi: “Cô tỉnh rồi?”

Đường Khả Hinh nhìn Tịnh Kỳ than thiết tự nhiên như vậy, lại liếc mắt nhìn ra ngoài sảnh tầng hai, nhưng đặc công vẫn đứng thành hàng dài nghiêm túc như vậy, đành phải lúng túng cười, đáp: “Vâng...”

Tịnh Kỳ gật đầu, cũng không miễn cưỡng, chỉ tiếp tục đứng ngoài cửa nhìn về phía Đường Khả Hinh cười nói: “Thật sự rất xin lỗi, bởi vì thủ tướng có chuyện gấp cần phải xử lý ngay, liền hẹn mấy viên chức cấp cao tới nhà, lầu hai bây giờ là giờ giới nghiêm, phải canh phòng cẩn thận, bởi vì nghĩ cô có thể vẫn còn đang ngủ nên không có thong báo trước cho cô.... Không nghĩ đến, mới có bảy giờ sáng mà cô đã tỉnh dậy.”

“Giờ... Giới nghiêm...” Đường Khả Hinh có chút khẩn trương lẩm bẩm, hai mắt nhanh chóng di chuyển, tự nhiên hiểu ra không giống với hội nghị cấp cao của Hoàn Cầu, có lẽ là chuyện đại sự quốc gia, thế giới, cô không khỏi nâng mi mắt liếc nhìn Tịnh Kỳ một cái...

Hai tròng mắt Tịnh Kỳ có chút lợi hại, mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Trái tim Đường Khả Hinh chợt lạnh lẽo, hai tay lại nắm tay nắm cửa, vẻ mặt bộc lộ sự khẩn trương, vội vàng nghĩ muốn giải thích một chút, lúng túng cười nói: “Ách... Tôi... Tôi vừa rồi cái gì cũng không có nghe thấy, cái gì cũng không có nghe thấy, chính là hiếu kỳ bên ngoài phòng có tiếng bước chân cho nên hé cửa nhìn một cái, tôi hiện tại lập tức trở về phòng nghỉ ngơi! Cái gì cũng không quan tâm! Cô yên tâm!”

“Cô không đói sao?” Tịnh Kỳ vì thấy Đường Khả Hinh khẩn trương như vậy, nhịn không được cười rộ lên hỏi.

“Không... Không đói!” Đường Khả Hinh lập tức khẩn trương đáp.

“Cô cũng không cần rửa mặt chải đầu?” Tịnh Kỳ mỉm cười hỏi.

“Tôi tự mình làm được rồi!” Đường Khả Hinh lập tức nói, lại nghĩ đến Thi Ngữ, Tiên Nhi cùng Lạp Lạp?

“......” Tịnh Kỳ trầm mặc mà ôn nhu nhìn Đường Khả Hinh, mới nói: “Cô không cần khẩn trương, Đường tiểu thư...”

“Tôi không có khẩn trương!! Tôi chỉ là...” Đường Khả Hinh lập tức nháy hai mắt, cảm giác mình đầu có chút đau, liền vươn tay đặt nhẹ lên trán, có chút mệt mỏi nói: “Tôi chỉ là hơi mệt một chút... Lập tức cảm thấy buồn ngủ! Lập tức buồn ngủ!”

Cô không nói hai lời, liền lập tức muốn đóng sập cửa lại...

“Đường tiểu thư!!” Tịnh Kỳ đột nhiên không nhịn được chống tay vào cánh cửa, bất đắc dĩ nhìn cô đang khẩn trương, cười rộ lên nói: “Tối hôm qua mới trải qua một trận chiến tranh chấn động lòng người như vậy, hôm nay cô hẳn là phải nhạt như mây khói mới đúng”

Đường Khả Hinh nghe lời này, lập tức mở to đôi mắt, giật mình nhìn về phía Tịnh Kỳ, không đề cập tới thì thiếu chút nữa không nghĩ ra....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.