Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1027: Phía sau sẽ có bươm bướm



Editor: Chi Misaki.

Một trận gió mát rượi giống như từ thiên đường tới, nhẹ nhàng lướt qua từng lá trúc xanh, truyền đến một trận âm thanh xào xạc ôn nhu đến lạ thường...

Thủ tướng chậm rãi buông bút lông, đặt lên nghiên mực, đón làn gió tươi mới, đem miếng ngọc Sư Tử đặt lên sấp giấy Tuyên Thành bên cạnh, lúc này ông mới đứng thẳng người, quay mặt sang nhìn về phía người con gái dịu dàng phía sau bình phong kia, nét mặt vừa mới còn trầm ngưng, giờ chỉ còn ý cười tùy ý, thanh âm từ tính cất lên: “Đã tới nơi này rồi thì không cần run rẩy như cầy sấy vậy đâu, lại nói cũng không phải là lần đầu tiên cháu tới đây...”

Đường Khả Hinh lập tức có chút xấu hổ khẩn trương đứng sau bình phong, mặt đỏ hồng ngẩng đầu lên, nhìn về phía ngài thủ tướng xin lỗi nói: “Xin lỗi ngài,cháu không phải cố ý muốn quấy lầy ngài,cháu chỉ là cảm nhận được mùi hương của mực, liền muốn tới đây xem thử, không nghĩ đến là ngài viết chữ ở đây...”

Thủ tướng nghe xong, trên khuôn mặt liền ẩn hiện ý cười nhàn nhạt, xoay người, đôi tay già nua cung kính chấp bút mài mực, đặt nghiên, động tác mài mực xoay tròn theo chiều kim đồng hồ thong dong mà hữu lực nói: “Ta gọi cháu vào trong nhà, vốn chính là muốn cùng cháu nói chuyện phiếm, cùng nhau trò chuyện... Vậy thì có cái gì gọi là quấy rầy hay không đạo lý đâu... Qua đây đi...”

Đường Khả Hinh nghe thấy lời này, hai mắt lập tức vụt sáng, cuối cùng lấy hết dũng khí, cẩn thận từng li từng tí bước lên những tán lá mềm mại nơi mặt cỏ hoa viên, đạp trên những cái bóng trúc in bóng xuống nền cỏ xanh, đi tới bên người ông ấy, cùng lão nhân gia người nhìn về phía nét bút vừa hạ xuống trên giấy trắng《Vừa tới Quảng Lăng 》, đôi mắt cô liền dịu lại, im lặng không lên tiếng...

Ngài thủ tướng liền chậm chạp quay đầu lại, ánh mắt thâm thúy, nhìn cô gái trước mặt, khẽ cười nói: “Khả Hinh... Cháu hiểu thư pháp chứ?”

Đường Khả Hinh nghe thấy, mặt hơi hồng hồng, nhưng cũng rất thẳng thắn khiêm tốn cười nói: “Hồi bé, cha thường dạy cháu viết chữ bằng bút lông, một là vì đây là cái gọi là kế thừa những tinh hoa của đất nước, hai là vì muốn cháu tu tâm dưỡng tính! Cháu nhớ ông ấy thường xuyên nói với cháu một câu, thuyết thư pháp có bát trọng cảnh giới...”

“Bát trọng cảnh giới?”Thủ tướng khó có được ngày cùng đàm luận những cái tinh túy của quốc gia với người trẻ tuổi, nên có vẻ rất thú vị, mỉm cười nhìn cô gái trước mặt, hỏi.

Đường Khả Hinh cũng cười rộ lên, mềm giọng nói: “Thảnh thơi, bình tâm, thành tâm, dung tâm, khiêm tốn, nhân tâm, nhẫn tâm, chuyên tâm... Định kỳ tâm, ứng biến việc thiên hạ, bình kỳ tâm, luận bàn việc thiên hạ, thành kỳ tâm, đối đãi với người trong thiên hạ, dung kỳ tâm, bao dung với mọi vật trong thiên hạ, hư kỳ tâm, ban phát thiện tâm cho thiên hạ, nhân kỳ tâm, yêu sự sống trong thiên hạ, nhẫn kỳ tâm, kiên nhẫn với thiên hạ, tiềm chi tâm, quan tâm đến việc sống chết của thiên hạ!”

Thủ tướng có một chút kinh ngạc, trên mặt nở nụ cười tán thưởng, nhìn về phía Đường Khả Hinh...

Đường Khả Hinh lại có chút ngượng ngùng, tiếp tục giải thích, cười nói: “Ở trong mắt người xưa, thư pháp không những để nung đúc tính tình, bên trong còn bao hàm rất nhiều đạo dưỡng sinh, tâm chí được hun đúc cùng bồi dưỡng, là một loại vận động tinh thần hết sức đặc thù cho mỗi con người, có ích cho sự khỏe mạnh của thân thể, cho nên phàm là yêu sách trị người, tất sẽ có tứ chí!”

“Cái gì gọi là tứ chí?” Thủ tướng lấy làm thú vị, mỉm cười hỏi.

Đường Khả Hinh kìm lòng không được tiện tay cầm lấy nghiên mực tàu, mỉm cười mài mực, ôn nhu nói: “Ý chí cứng cỏi tất có chí thì nên, chí cao xa thì mục tiêu rộng lớn, chí cao nhã thì thần thái thảnh thơi, chí đạm bạc thì cảm xúc tịch mịch, cuối cùng là ý chỉ vui vẻ với nghèo khó, tâm chí cao thượng. Dưỡng sinh bằng thư pháp, chính là con đường mộc mạc nhất, do bắt đầu tuấn mỹ, tu luyện thâm hậu, do nghiêm cẩn chỉnh chu nên hướng đi bình tĩnh tự do, cho đến cuối cùng, do đi theo ý niệm trừu tượng nên cái đạt được cuối cùng chính là phong tao độc nhất vô nhị!”

Thủ tướng nghe hết những lý giải này, nhìn về phía cô gái ngây thơ đơn thuần ngồi bên, mỉm cười gật đầu, nói: “Đã rất lâu rồi không có nghe được người nào cùng ta đàm luận như vậy, dù sao những cái thuần túy của quốc gia cũng đã cách xã hội hiện đại càng ngày càng xa rồi...”

Đường Khả Hinh lại khiêm tốn cười, nhìn về phía nghiên mực sóng sánh, cô thêm một chút nước vào nghiên mực, tiếp tục ôn nhu nói: “Một quốc gia trọng ở một người thủ tướng, khí phách vốn đã bao phủ khắp non sông, không người nào có thể dùng những thứ văn bản giải thích ấy để luận giải cùng ngài được, cái này hẳn đã sớm được ngài vận dụng nhuần nhuyễn rồi, bút pháp cùng kỹ xảo dung nhập ở trong đó, từ hữu hình tới vô hình, nhìn như không có gì, nhưng lại vô cùng ảo diệu...”

Thủ tướng nghe những lời này, đành từ chối cho ý kiến cười cười, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía những câu thơ mình vừa viết, âm thanh chậm rãi vang lên: “Nếu Khả Hinh cháu đã hiểu được một chút thư pháp như vậy, cháu hãy đánh giá một chút xem chữ hôm nay ta viết như thế nào?”

Đường Khả Hinh lại liếc mắt nhìn nét chữ hiển hách trên giấy Tuyên Thành, có chút không có ý tứ cúi đầu cười.

Thủ tướng có lẽ hiểu được ý của cô, liền trực tiếp mỉm cười nói: “Cứ nói đi đừng ngại...”

Đường Khả Hinh nghe những lời này, cô mới trầm mặc buông nghiên mực, đến gần xem những nét chữ trên giấy Tuyên Thành, nhìn thơ câu đầu tiên, quan binh lâm nước sông, thon thon ngón tay ngọc nhẹ điểm binh tự, mỉm cười nói: “Tục ngữ có nói, thư pháp tốt nhất định binh thư sẽ đủ, tâm chí hợp nhất, mà thủ tướng ngài lại là một người lòng mang chí hướng cao xa, diệt ác hướng thiện, làm mất đi cái sự bình tĩnh của con người, nhưng bút pháp ngày hôm nay, có vẻ quá sắc bén, hoàn toàn không phù hợp với khí chất đạm bạc ung dung của ngài, cháu đoán ngài hôm nay hẳn là có tâm sự...”

Thủ tướng trầm mặc nhìn về phía giấy Tuyên Thành, hơi chuyển động hai tròng mắt, nhưng cũng không lên tiếng trả lời...

Đường Khả Hinh liếc mắt nhìn bộ dáng bất ổn của ông, liền mỉm cười nói: “Tào Phi bị tố, nói hắn là người ích kỉ hẹp hòi, nhưng hắn lại là vị hoàng đế đứng đầu Ngụy quốc, văn võ song toàn, là một vị hoàng đế tốt, hơn nữa tính tình cũng tương đối kiềm chế, nhất là câu này 《Vừa tới Quảng Lăng》, càng cho thấy ánh mắt độc đáo của hắn,quả là một phong thái phi phàm...”

“Cháu hiểu được ý tứ của bài thơ này?” Thủ tướng nghe xong lời này, thật không thể không quay đầu, nhìn về phía cô gái nhỏ này mỉm cười.

Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Chỉ là hiểu sơ qua một hai điều thôi ạ, dù sao quãng thời gian cha dạy cháu thư pháp, cũng muốn cháu hiểu thêm chút thi từ ca phú. Bài thơ này đại ý chỉ, Tào Phi lúc dẫn binh đường thủy đánh bại Ngô quốc, cưỡi ngựa kinh qua sông, trong lòng là hào quang vạn trượng, quyết tâm giành thắng lợi, viết ra bài thơ này...Câu đầu thể hiện khí thế như trẻ tre của hắn, câu sau là đề ra thời gian để đất nước nghỉ ngơi lấy sức, phát hiện kinh tế quốc gia.”

Thử tướng nghe xong, liền mỉm cười.

Đường Khả Hinh lại có chút ngượng ngùng cúi đầu cười, mềm giọng nói: “Cháu chỉ nghĩ, chỉ có chính nhân quân tử, mới có thể chân chính hiểu được hai chữ quân tử... Cha cháu thường nói, người anh hùng thiện chiến chân chính, không phải là cái loại làm cho xác quân thù trải dài trăm dặm, máu chảy thành sông, một giọt máu cũng không tha, liền có thể khiến cho thiên hạ thần phục, đây mới là cảnh giới cao nhất... Nhưng điều này có dễ vậy sao?”

Thủ tướng trầm mặc.

Đường Khả Hinh lại ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền hiểu ý tứ trong ánh mắt ông,cô không kìm nén được nói: “Cháu nghĩ hoài niệm chỉ là quá khứ, chung quy lại vẫn có một phần hình ảnh, đó là khi cha đứng sau lưng cháu, để cho cháu đón những tia nắng ban mai, tay cầm tay cháu, đứng ở trước thư án, nghênh ngang một nét, cháu lúc nào cũng nhớ, đó là một ngày mùa đông hiu quạnh, lồng ngực kiên cố vững chắc của cha, kề sát phía sau lưng cháu, hơi ấm kia, đã làm cho cháu cảm giác thật an toàn, từng câu từng chữ ông dạy cháu, đã giúp cháu đi đến được ngày hôm nay...Cháu nghĩ ngài vì vạn dân thiên hạ, cái làm ngài khát vọng hẳn là đứng ở phía sau đứa nhỏ, cho bọn chúng cảm nhận được sự ấm áp, lặng yên dưỡng dục chúng thành người... Cái gọi là chiến tranh, không chỉ có thể hiện ở việc chống lại kẻ địch, mà nó con được thể hiện ở cái tâm trong chiến tranh. Hi vọng lão nhân ngài, mặc dù vân đạm phong khinh, nhưng cũng thông cảm cho sự ích kỷ cùng hẹp hòi của chúng cháu, đừng quá tức giận, để tránh có hại cho sức khỏe...”

Thủ tướng nghe thấy những lời này, cuối cùng cũng đã cười rộ lên, tâm tình vui mừng thả lỏng nói: “ Nào có đứa nhỏ nào nói mình như vậy...”

Đường Khả Hinh cũng có chút xấu hổ, mỉm cười nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Giống chúng ta là những người phàm trần, không phải khổ vì nghiệp thì chính là khổ vì tình, khẳng định là nếu không có ánh hào quang của ngài, ánh mắt nhìn xa trông rộng thì chúng cháu hẳn là không có cuộc sống ngày hôm nay.”

Thủ tướng nhìn Khả Hinh cười, nói: “Khả Hinh chẳng lẽ đã trải qua cái khó khăn thứ hai rồi?”

Khuôn mặt Đường Khả Hinh, xoạt một cái đỏ lên, có vẻ có chút ngượng ngùng cười nói: “Thủ tướng ngài lại cười nhạo cháu, cháu so với đám phàm phu tục tử kia thì lại càng phàm phu tục tử hơn, thường thường bị sư phụ trách phạt, chê cháu không đủ tâm trí, không đủ thành thục, thành sự chưa đủ, bại sự có thừa, lão nhân gia người hận không thể đem cháu treo lên, thuận tay cho cháu vài vụt!”

Thủ tướng nghe những lời nói này, gương mặt thả lỏng, nụ cười lại treo lên, tâm tình khoái trá nhìn về phía cô bé này, xác thực có mang theo một chút tiếc nuối, liền an ủi nói: “Phàm là đứa nhỏ có chút thiên phú, đều có một chút ý tứ phóng túng hơn những đứa trẻ khác, trời sinh tính tình! Đây không phải là cái khuyết điểm gì cả...”

Đường Khả Hinh chính mình cũng không nhịn được nữa liền cười nói: “Vậy thủ tướng ngài lần sau nhìn thấy sư phụ cháu nhất định phải nhắc nhở lão nhân gia ngài ấy, để ông ấy mắng cháu ít đi một chút!”

“Sư phụ của cháu, truyền thống nhưng không hề mù quáng, là một người có nguyên tắc, cho nên dạy dỗ học trò, linh hoạt lại không mất đi cá tính, tôn trọng truyền thống, nhưng vẫn không ngừng đổi mới!Cháu có một người thầy tốt, cháu lại càng là một người học trò tốt!” Thủ tướng mỉm cười nói xong, cũng đã thấy mình nói chuyện khá lâu, nét mực đã khô, liền muốn bắt tay vào làm, theo thói quen mài mực...

Đường Khả Hinh vội vàng nhận lấy, khôn ngoan vì lão nhân gia người vui vẻ mài mực.

Thủ tướng dừng lại động tác, đôi mắt thâm thúy, nhìn Đường Khả Hinh dịu dàng nhã nhặn lịch sự đứng ở một bên, tay nhỏ bé nắm trụ mài mưc có tiết tấu, nghiêng mặt cũng có thể thấy được tính cách ôn nhu của cô, thập phần săn sóc hiểu lòng người, nhất là cặp mắt kia, thanh sáng thiện lương, nhưng cũng mang một sức hút lạ kỳ,... Ông liền chậm lãi gật đầu.

Đường Khả Hinh vừa mài mực, vừa ngẩng đầu, khôn ngoan nhìn về phía thủ tướng tươi cười ngọt ngào...

Lúc này, gió thu từng trận, bóng trúc lay động liên tục, giống như một nốt nhạc đệm sáng sớm. Một chút ánh nắng ban mai, lặng yên rơi vào trên giấy Tuyên Thành, làm bừng sáng lên phong cách, quy phạm thập phần quy củ cùng nguyên tắc...

“Đến đây! Cháu đã có chút hiểu biết về thư pháp, biểu diễn cho ta xem một chút!”Thủ tướng thấy mực cũng đã được mài không sai biệt lắm, liền cầm lên bút lông thượng đẳng Hồ Châu, đã thấm qua mực nước, đưa cho Đường Khả Hinh...

Đường Khả Hinh nhất thời có chút ý cười xấu hổ, nhìn về phía thủ tướng, khó xử...

“Đừng sợ! Cháu cũng nói, kỹ cạnh trong lòng! Chủ yếu là trong lòng có bút! Nào, đến đây!”Thủ tướng hứng trí bừng bừng, đem bút lông đưa cho Đường Khả Hinh...

Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, mắt to long lanh khẽ lưu chuyển một chút, cuối cùng vẫn là ngọt ngào cười rộ lên, liền không khách khí tiếp nhận bút lông, đứng trước thư án, ngưng thần nhìn về phía giấy Tuyên Thành trước mặt, nghĩ nghĩ, cuối cùng cúi người, đôi mắt hữu thần sáng ngời, bộc lộ chút khí thế ổn kính hữu lực chữ viết theo lối chữ Khải, trong lòng là sự cảm kích cùng tôn kính viết: Lạc già dưới chân núi, Đông hải chi tân, đào lý không nói, hạ tự thành hề!

Đôi mắt thủ tướng khẽ nhúc nhích, hơi kích động nhìn câu thơ giữa giấy Tuyên Thành...

Bút lông trên tay Đường Khả Hinh cũng chững lại, lặng yên dừng lại ở trên nét chữ xinh đẹp nàm ngay ngắn trên giấy Tuyên Thành, cuối cùng quay đầu lại, nhìn về phía thủ tướng kìm lòng không đậu cảm kích cùng tôn kính nói: “Vừa cùng thủ tướng ngài nói tứ chí, đệ tam chí là chí thú cao nhã, thì không tục thái, trong mắt của cháu, người xưa sớm đã có cái nhìn xa trông rộng, hiểu được phàm là học thơ, học từ, trò chuyện hứng thú, nói yêu thích, đều nhất định phải xuất phát từ cái tâm, thậm chí đối mặt cuộc sống muôn hình vạn trạng, nhất định phải hiểu được sang hèn cùng hưởng, không thể quá mức biếng nhác tục tằng. Có lẽ là theo sư phụ lâu ngày, chính cháu cũng đã thay đổi rất nhiều, quốc gia của chúng ta luôn chú trọng truyền thống dân tộc, nhưng là vì sao người theo đuổi nó càng ngày càng ít? Những thứ ấy bị đẩy ngã thành cổ xưa, những thứ ấy sánh ngang cùng thiên nhiên, đều cho chúng ta thấy được gió mưa của năm tháng. Có đôi khi, học tập tất nhiên là quan trọng, nhưng là chúng ta lại làm rơi đi những tinh thần xã hội, điều này thật là đáng tiếc. Có lẽ chúng ta chính là bởi vì học được quá nhanh, nên đã ném đi một cơ hội tốt ngàn năm có một!”

Thủ tướng trầm mặc nhìn về phía thiếu nữ trước mặt...

“Sư phụ thường nói, người Trung quốc chúng ta đối với học tập quá cứng nhắc, bởi vì chúng ta không chỉ có đánh rơi, dần mất đi tính nhân văn dân tộc,mà còn quên đi những trí tuệ mà ông cha ta đã tích lũy được!!” Đường Khả Hinh thật tâm nói: “Vốn chí và thú, liền như hổ thêm cánh!! Cái gọi là “Bản tâm lạc vì”, ý chỉ phàm là sự thành công ấy, đều có sự lạc quan, hướng về phía trước, thậm chí rộng hơn nữa là tiếp thu ý chí mạnh mẽ, có lẽ không chỉ có mình thích, mà còn phải làm nôỉ bật được cái hài hước của tinh thần!!Cháu nghĩ, bởi vì chúng ta đi quá nhanh, mà quên theo đuổi bản chất của nó chính là niềm vui thích! Bây giờ rất nhiều cái tựa gấm thêm hoa, ngài và cha cháu giống nhau, không nói đào lý, lại dưới tàng cây thành hề không ít, nhưng mặt đối với hàng vạn học trò theo sau mà đối đãi bằng cái tâm nồng nhiệt, các người cũng khó tránh khỏi trong lòng có chút lo lắng, thế nhưng xin tin tưởng chúng cháu, chỉ cần phía trước có hương hoa, phía sau nhất định sẽ có bươm bướm! Cảm tạ lão nhân gia ngài, đã cho chúng cháu hiểu được tất cả!”

“.........” Thủ tướng lại một lần nữa đánh giá lại người thiếu nữ trước mặt này, trong đôi mắt già nua, bộc lộ một chút kích động cùng tán dương, bỏ đi một vai trò làm thủ tướng của một quốc gia, ông ấy cũng chỉ là một lão nhân gia cũng biết mệt mỏi mà thôi...

Đường Khả Hinh trầm mặc nhìn về phía thủ tướng, trong lòng cô đột nhiên căng thẳng, ánh mắt chợt lóe, bắt đầu có chút sợ hãi vì mình nói sai, sắc mặt đột nhiên biến chuyển, khẩn trương cúi đầu đến không dám nói gì...

Thủ tướng thâm trầm nhìn về phía Đường Khả Hinh, cái nhìn dài tựa thiên thu, rốt cuộc mới bộc lộ ý cười nói: “Đường Chí Long dạy dỗ con gái, quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người!”

Đường Khả Hinh ngẩn ra, có chút giật mình ngẩng đầu, nhìn về phía ngài ấy.

Ông lại nở nụ cười, vươn tay vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nha đầu này, mới nói: “Đáng tiếc a, cháu không thể là con dâu của ta, nếu như là thì thật tốt? Cháu có thể mỗi ngày ở trước mặt của ta, bồi ta lúc mệt mỏi, những lúc như vậy, có một đứa cháu gái, con gái trò chuyện cùng ta cũng tốt...”

Khuôn mặtĐường Khả Hinh, xoạt một chút đỏ lên.

“Khụ khụ...” Phía trước một trận tiếng ho khan truyền đến.

Đường Khả Hinh hơi giật mình quay mặt sang, cư nhiên nhìn thấy Tô Thụy Kỳ một thân áo sơ mi kẻ ô màu lam, quần thường màu tràm, thập phần tuấn lãng đẹp trai, mị lực vô hạn đứng ở phía dưới cành trúc, đôi mắt dịu dàng, đầy thâm ý nhìn về phía cô, trên khuôn mặt điển trai là chút ý cười bất đắc dĩ... Hai mắt cua cô sáng ngời, đón một trận gió nhẹ, tay cầm bút lông, không hiểu sao lại rơi xuống đất, lằm bắn ra một vệt mực nước.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.