Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trong Văn phòng, nghe gọi như thế, mặt cứng lại, cũng không có ngẩng đầu lên mà tiếp tục xem tài liệu.
Tử Hiền ôm vai, cười như không cười quay đầu nhìn về phía Như Mạt, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, thật sự nhìn thế nào thế cũng động lòng
người, cô đột nhiên mỉm cười, nói: "Tại sao cô lại khóc vậy?"
"Tôi . . . . ." Như Mạt vội vàng lau nhẹ nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng
nói: "Chỉ nói một chút chuyện nhạy cảm, cho nên. . . . . ."
Tử Hiền thở dốc một hơi, có chút bất đắc dĩ nói: "Cho dù cha mẹ của tôi
cũng không có cách nào đối với tôi, nói tôi rất tỉnh táo đối mặt với vấn đề, sẽ không dễ dàng rơi lệ, nhưng phụ nữ yếu ớt, có lúc thật đáng yêu, làm cho người ta rất thương tiếc, nhất là muốn đàn ông yêu."
Mặt của Như Mạt đỏ lên.
Tử Hiền bật cười nhìn về phía Như Mạt, nói: "Thật đúng là nhiều khi phụ
nữ tình nguyện làm một thiên sứ khổ sở, mà không phải dũng sĩ kiên
cường!"
"Có chuyện gì đi vào nói." Giọng nói lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi truyền đến.
Tử Hiền ngẩng đầu lên, nhìn vào bên trong, Tưởng Thiên Lỗi vẫn ngồi ở
trên bàn làm việc, lạnh lùng phê duyệt tài liệu, lại nhìn về phía Như
Mạt, người phụ nữ đáng chết này, ngay cả sau khi mình xuất hiện cũng
không chấp nhận rời khỏi người đàn ông này nửa bước, chính là muốn đơn
độc sống chung cùng người đàn ông này, ngày ngày vụng trộm chạy trốn, cô hừ lạnh một tiếng, hơi khinh bỉ nhìn Như Mạt nói: "Cô muốn đi ra ngoài, hay muốn đi vào? Nếu cô đi ra ngoài, tôi tránh đường cho cô, để cho cô
đi. Nếu cô đi vào thì chúng ta cùng nhau vào! Như thế nào?"
"Tôi . . . . ." Như Mạt nắm chặt Túi xách, không biết nên làm sao, hai mắt bối rối.
Tử Hiền a một tiếng, cười lạnh, nhướng mày, không thể tin nổi nhìn người phụ nữ không biết xấu hổ!
"Tôi . . . . ." Như Mạt không nhịn được ngẩng đầu lên, tiếp xúc ánh mắt
mãnh liệt của Tử Hiền, trái tim cô chợt đập mạnh, hoảng sợ đến không
nhịn được lui về phía một bước.
Tử Hiền thu lại nụ cười, khẽ cắn răng, hai mắt lóe lên oán hận, nhưng
vẫn ôm vai, giống như nữ chủ nhẹ nhàng cất bước đi vào Văn phòng, hôm
nay cô mặc váy ngắn màu đen đeo dây thắt lưng màu vàng gắn hạt châu thật to, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, giày bót ý màu đen, dáng vẻ cao ngạo,
ngồi ở trên ghế sa lon, dựa vào thành ghế, cặp đùi đẹp thon dài bắt
chéo, giống như con mèo, lười biếng tao nhã.
Như Mạt đứng ở cửa bên, nhất thời cảm giác như sinh mạng của mình mỏng
manh hèn mọn, đứng ở một góc nào đó trong thế giới, cũng không thể chịu
nổi một tác động, tròng mắt cô khẽ chớp, nhớ tới lúc nhỏ, mình được Tần
Trung dẫn tới một biệt thự giống như tòa lâu đài, lần đầu tiên trong
đời, cô nhìn thấy tòa nhà họ Tưởng cao to hùng vĩ, ngăn nắp chỉnh tề,
người giúp việc xinh đẹp nhưng vẻ mặt không chút tình cảm, mọi người lần lượt đi lướt qua thân thể nhỏ yếu của mình, những hình ảnh kia từng
mảng lóe lên, những khuôn lạnh lùng đến nay vẫn còn mới mẻ trong ký ức,
từng món ăn tinh xảo, từng đóa hoa xinh đẹp mềm mại, mình hoảng sợ núp ở trong ngực cha nuôi, đôi mắt to sáng ngời, nhìn mọi thứ trước mặt, bàn
tay nhỏ bé không nhịn được níu chặt.
Sau đó ánh nắng ban mai chiếu vào trong phòng khách sang trọng.
Một bóng dáng tao nhã chợt tiến vào trong phòng khách.
Tất cả người giúp việc, tay bưng món ăn, cung kính chào anh. Nghe nói
anh là con trai trưởng của nhà họ Tưởng, sáu tuổi đã được cha đưa lên vị trí đứng đầu công ty, tham gia vào các cuộc hội nghị có yếu tố quyết
định sách lược trên thế giới, nghe nói anh là một người anh trai rất đẹp trai, trái tim bé nhỏ của cô không khỏi có chút tò mò, cô núp ở trong
ngực cha nuôi, mặt dính vào cánh tay, hai mắt thật to nhìn người anh
trai kia, dưới ánh mặt trời chiếu vào, anh cất bước tiến về phía trước,
chiếc bóng đen kéo dài cũng trở nên nghiêm túc, nhưng cô không sợ, chỉ
tò mò nhìn về phía người anh kia. . . . . .
Nhớ lại một chút quá khứ, đóa hoa xinh đẹp mềm mại, món ăn tinh xảo, nội thất sang trọng, cũng rõ ràng như vậy, chỉ có tia nắng mặt trời kia có
vẻ mơ hồ.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi tại chỗ, dường như cảm thấy trái tim Như Mạt dần
dần rời xa, trong chớp mắt anh ngẩng đầu lên, hai mắt lộ ra nóng bỏng,
nhìn về phía bóng lưng yếu ớt dễ bị tổn thương bên cạnh cửa.
Nước mắt Như Mạt lăn xuống, đầu ngón tay đang run rẩy, khuôn mặt tái
nhợt, đột nhiên dâng lên lạnh lẽo, cảm giác không thở nổi làm cho cô cắn chặt răng, dời bước đi thẳng ra ngoài, đi khỏi phòng làm việc.
Tử Hiền cao ngạo ngẩng mặt lên.
Tưởng Thiên Lỗi tay cầm bút máy, nhìn về phía cánh cửa trống không, sau đó nhìn Tử Hiền. . . . . .
Tử Hiền giống như không có việc gì, cười khẽ nhìn anh!
Tưởng Thiên Lỗi vẫn không để ý đến cô, cúi đầu, tiếp tục thẩm duyệt tài liệu.
Tử Hiền đột nhiên mỉm cười, cố ý lắc nhẹ chân dài đứng dậy, ôm vai đi
từng bước về phía Tưởng Thiên Lỗi, đi tới trước bàn làm việc của anh,
cúi người xuống, chớp mắt nhìn anh.
"Em đã vi phạm ước định giữa chúng ta" Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu, lạnh lùng nói.
Tử Hiền nhìn anh chằm chằm, nhớ tới cuộc ước định năm năm trước, không lên tiếng, cũng không hối hận.
Tưởng Thiên Lỗi không muốn nói thêm, cầm lên bút máy ký tên mình trên
tài liệu, sau đó lạnh lùng đứng dậy, đi qua bên cạnh Tử Hiền, cầm âu
phục trên ghế sa lon, lặng lẽ mặc vào, cài xong cúc áo âu phục. . . . . .
Tử Hiền vẫn đưa lưng về phía anh, hai mắt sáng ngời, biết rõ mình cần
cái gì, rất sảng khoái xoay người đi tới bên cạnh anh nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng, sửa sang âu phục, cũng không thèm nhìn tới cô, nhưng tay cầm bàn tay nhỏ bé của cô, dắt cô đi ra ngoài.
Cửa chính Phòng Tổng Giám đốc mở ra.
Tưởng Thiên Lỗi dắt tay Tử Hiền xinh đẹp đi ra ngoài, có thể nói bọn họ
là một đôi trai tài gái sắc xứng đôi nhất thế kỷ này, nam mạnh mẽ trí
tuệ, nghiêm nghị đẹp trai, nữ hấp dẫn xinh đẹp, tao nhã động lòng người, đi cùng một chỗ thì tỏa sáng rực rỡ.
Phòng ăn ngự tôn
Phong cảnh bên ngoài, trời xanh biển biếc, sóng ngầm mãnh liệt. Một con chim biển màu trắng, xuyên qua bọt sóng bay lên.
Trang Hạo Nhiên ngồi nhìn phong cảnh trời xanh biển biếc ngoài cửa sổ
một lúc, mở ra tài liệu Thái Hiền đưa cho mình, xem xét ý kiến của Hội
Đồng Quản Trị Âu Mĩ đối với khách sạn dưới nước lần này, cho nên nói ở
dưới ý kiến, hai mắt anh đột nhiên giống như chim ưng, lóe lên ánh sáng
sắc bén, trong đó một thành viên Hội Đồng Quản Trị có ý kiến đối với dự
án xây dựng khách sạn dưới nước, nói: rốt cuộc chúng ta có thể xây dựng
hơn hẳn tòa nhà khách sạn Dubai trên thế giới hay không? Khách sạn Dubai được xem là toà nhà có quy mô to lớn nhất thế giới, hoành tráng nhất,
được xây dựng trên mặt biển bao la, được xem là tòa nhà mạo hiểm hàng
đầu, nó may mắn có đội ngũ kiến trúc sư mạnh mẽ nhất, sáng tạo nhất, với vẻ độc đáo của gạch ống đặt nền móng là vôi hoá cát, nhưng khi chúng ta hướng người trên thế giới thể hiện dự án vĩ đại của chúng ta thì chúng
ta bị thế giới chú ý, thành công hay thất bại, đều sẽ bị ghi vào sử
sách, đáng sợ nhất là 100 tỷ đô này, chiếm hết 10% cổ phần tập đoàn Hoàn Cầu. vượt ra khỏi phạm vi dự báo nguy cơ của chúng ta.
Trang Hạo Nhiên bình tĩnh cầm một phần tài liệu khác, lần nữa xem lại dự toán 100 tỉ, bao gồm huy động vốn lưu động của nhiều nước khi triển
khai dự án khách sạn dưới nước, ánh mắt sắc bén của anh phân tích tất cả số liệu, mỗi con số, giống như có thể nhìn ra các chuyên gia kế toán
rất tỉ mỉ đem số liệu sắc bén nhất, che giấu dưới danh mục hóa đơn.
Tào Anh Kiệt, tiến sĩ kinh tế học Havard, hai mươi tuổi tốt nghiệp thành tích xuất sắc, nghe lời căn dặn của Trang Hạo Nhiên, đến học viện Hoàng Gia Anh quốc đi học ngành khách sạn, sau đó trở về Khách sạn Á Châu,
được bổ nhiệm quản lý nhà hàng tây, nhưng thật ra là Trang Hạo Nhiên tin tưởng vào cách nhìn của anh, anh ta đứng ở bên cạnh chỗ ngồi Trang Hạo
Nhiên, vừa rót cho anh một ly rượu tuyết lợi, vừa nói: "Dự án 100 tỉ đô
này, nếu như thành công, Tổng Giám đốc Tưởng sẽ mang đến cho Hoàn Cầu
chúng ta 10% cổ phần. Tôi xem dự toán phương án xây dựng khách sạn, khắp chỗ đều là âm mưu, từng quá trình triển khai, anh ta muốn di chuyển
nhân tài hàng đầu và cổ đông có thực lực mạnh nhất của tập đoàn Hoàn
Cầu.
Trang Hạo Nhiên vừa nghe vừa xem số liệu.
Tào Anh Kiệt nói tiếp: "Nếu như dự án này được triển khai thành công, Hoàn Cầu chúng ta. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên chậm rãi nâng lên rượu tuyết lợi, hớp một ngụm nhỏ, Anh Kiệt căng thẳng, sắc mặt nghiêm túc. . . . . .
"Nói chuyện gì thú vị như vậy?" Một âm thanh trầm thấp, từ phía sau lưng truyền đến.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười khép lại tư liệu họp cổ đông, ngẩng đầu lên
nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi cùng với Tử Hiền xuất hiện trên bàn ăn, anh
lập tức mỉm cười đứng lên, nói: "Có liên quan đến ý kiến của cổ đông Âu
Mĩ của dự án khách sạn dưới nước."
Nhậm Tử Hiền bất đắc dĩ nở nụ cười, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, dứt
khoát nói: "Trong lúc dùng cơm có thể đừng nói tới công việc hay không?
Các người đều là người điên cuồng công việc!"
Trang Hạo Nhiên nghe Tử Hiền nói như vậy, ngay lập tức nhìn về phía cô,
cười nói: "Một năm 365 ngày, ở lại bên cạnh chồng chưa cưới của cô không tới ba mươi ngày, không thể nói tôi như vậy, Hơn nữa cô không có việc
gì, liền la hét tịch mịch trống vắng, cầm rượu đỏ, từ Paris bay qua Anh
quốc sương mù đi cầu tôi chứa chấp cô, tôi chưa bao giờ cứng rắn từ
chối."
"Đó là chuyện anh phải làm!" Nhậm Tử Hiền cười nói.
"Trong mắt cô, chỉ cần cô cảm thấy đúng, chuyện gì cũng không cần để ý
đến đúng sai." Trang Hạo Nhiên ngẩng khuôn mặt tươi cười, giơ tay về
phía Tử Hiền nói: "Ngồi đi, bà Tưởng."
"Không cần khách khí như thế. Hi vọng anh thích mùi vị của phụ nữ, mau
sớm điều chỉnh cho tốt, cũng rất nhanh có bà Trang thôi." Nhậm Tử Hiền
đi cùng Tưởng Thiên Lỗi, ngồi đối diện Trang Hạo Nhiên.
Nhậm Tử Hiền cũng buồn cười nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Thế nào? Nhìn vẻ
mặt của anh, đoán chừng có phụ nữ ba mươi lăm tuổi trở lên, vào một buổi sáng nào đấy để lại cho anh một bóng lưng xinh đẹp, sau đó ưu buồn đi
khỏi anh chứ?"
Khuôn mặt đẹp trai của Trang Hạo Nhiên nhịn cười, nhìn Nhậm Tử Hiền.
"Tại sao?" Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười hỏi.
Nhậm Tử Hiền đột nhiên mỉm cười, đưa bàn tay ngọc thon dài, khẽ đặt ở
thân ly cao cổ trong suốt, Tào Anh Kiệt lập tức rót cho cô rượu tuyết
lợi màu xanh nhạt, trong suốt, nổi lên bọt nho nhỏ, dính vào ly trong
suốt, nhìn rất đẹp mắt, tay cô khéo léo để ly rượu dán mặt bàn, nhẹ
nhàng xoay tròn 360 độ, mỉm cười nói: "Đàn ông đẹp trai, có tiền, có
quyền, có thế, gia thế hiển hách, lại có dòng máu quý tộc Anh quốc giống như anh, người phụ nữ ba mươi lăm tuổi kia dám trọn đời mãn kiếp với
anh sao?"