Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc ́t cả cũng chỉ vì yêu Editor: Hien Eliza Một bóng đen lạnh lùng, đầy áp lực từ từ tiến vào… Đường Khả Hinh vẫn đang kích động run rấy nhìn về phía dịch rượu bí ẩn ở trong ly, hai hàng mi chứa chan nước mắt, toàn thân hoàn toàn hoảng loạn, ngay cả mười đầu ngón tay cũng phát run. Nhớ tới trận tranh tài rượu đỏ sắp diễn ra vào ngày kia, trái tim cô chợt ớn lạnh. Mặt Trang Hạo Nhiên biểu lộ sự nghiêm túc, dáng vẻ như thẩm phán chậm rãi tiến vào phòng. Anh nhìn về phía ly rượu lóe lên ánh sáng lấp lánh lạ thường, màu sắc dịch rượu trân quý, cảm giác nó như ma quỷ có thể hoàn toàn chinh phục bất cứ ai, cảm giác phô trương, thậm chí còn mê muội. Hai mắt anh lóe lên ánh sáng tinh anh bình tĩnh chinh phục ma quỷ, lạnh nhạt trực tiếp đối diện với ly rượu, thậm chí nâng nó lên, đưa lên mũi nhẹ nhàng ngửi một chút, một làn hương thơm của hoa quả cùng bạc hà, còn có cam quýt chua giống như con hươu nhanh chóng nhảy tới. Ngay lập tức anh biết đây là một loại rượu vang tuyệt vời đến từ vùng California của nước Mỹ chai Stag’s Leap 1990. Hai mắt anh híp lại, quay mặt sang, ánh mắt biểu hiện sự lạnh nhạt, chậm rãi huớng về phía Đường Khả Hinh. Cả người Đường Khả Hinh vẫn run rẩy, căng thẳng nhìn về phía dịch rượu ở trong ly, đại não còn đang hoảng loạn, cảm giác dịch rượu ở trong ly vẫn đang từng trận từng trận biến đổi màu sắc. Trang Hạo Nhiên chậm rãi di chuyển cơ thể, từng bước từng bước đi đến trước mặt Đường Khả Hinh. Đôi mắt anh một lần nữa ánh lên cái nhìn nghiêm khắc nhìn về phía cô, rồi giống như thẩm phán trong phòng xử án, hỏi từng câu từng chữ: “Nói cho anh biết, mới vừa rồi anh ở giữa bữa rượu, em gửi cho anh ba tin nhắn chứa đựng nội dung rất rõ ràng, chuyển gì đã xảy ra? Bao gồm cả tác phẩm của Longfellow.” Trong lòng Đường Khả Hinh run lên, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, mắt nóng rực nhìn về phía Trang Hạo Nhiên. Hai mắt Trang Hạo Nhiên căng ra rồi híp lại, một lần nữa nhìn về phía cô nghiêm túc, sắc bén nói: “Nói cho anh biết, nội dung tin nhắn là như thế nào?” “Em…” Đường Khả Hinh nhất thời căng thẳng không nói lên lời, hai mắt hơi chuyển động… Sắc mặt Trang Hạo Nhiên căng cứng lại, nhìn về phía cô gái trước mặt, từng câu từng chữ gần như khẳng định: “Sáng sớm hôm nay, em đã nghe lén anh nói chuyện với thư ký, em đã nghe lén đề thi của anh.” Sắc mặt Đường Khả Hinh trở lên tái nhợt, lập tức cúi đầu xuống, nặng nề thở dốc, không dám nói lời nào. Sắc mặt Trang Hạo Nhiên một lần nữa đông cứng lại, hai mắt lóe lên ánh sáng sắc bén nhìn về phía cô gái trước mặt nói: “Nếu như em đã nghe lén đề thi của anh, nhưng mà...Tại sao em lại muốn gửi tin nhắn, nói việc em biết trước đề thi cho anh? Tại sao em không tiếp tục giấu kỹ bí mật này? Đây có thể là điểm mấu chốt quan trọng giúp em phần nào.” Hai hàng mi Đường Khả Hinh run rẩy chứa chan nước mắt. Lúc này hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên một tia đau lòng nói: “Đường Khả Hinh! Em ngay cả đường tắt cũng không chịu đi, em ngay thẳng chính trực, quang minh lỗi lạc đối diện với chính bản thân mình, đối mặt với cuộc tranh tài, càng đối mặt với quỷ thần. Vậy em sợ điều gì?” Cõi lòng Đường Khả Hinh chợt đau nhói. “Em chính là muốn anh không cách nào có thể không yêu em, không đau đớn vì em, có phải hay không?” Trang Hạo Nhiên cảm thấy trong lòng khổ sở khi nhìn về phía cô gái này, cảm nhận hình dáng dịu dàng, mềm mỏng yếu đuối của cô nhưng lại mạnh mẽ và lạnh lùng làm cho người khác phải thấy đau lòng. “Em ngay cả đường tắt này cũng không muốn đi, ngay cả bí mật này, những đề thi này cũng không muốn. Vậy cuối cùng em đang sợ hãi điều gì?” Đường Khả Hinh chợt rơi nước mắt. Trang Hạo Nhiên sâu sắc nhìn về phía cô gái trước mặt, lồng ngực anh lại dâng trào mành liệt chân thật như sóng nước thủy triều, sau đó tình sâu ý nặng nói: “Khả Hinh, bất kể em đang gánh bao nhiêu trách nhiệm trên vai, em sẽ trải qua cuộc thi đấu bằng cách nào nhưng tất cả mọi thứ cũng chỉ vì em quá yêu thích rượu nho mà thôi. Khi một thứ, em từ yêu thích đến sợ hãi, rồi đến trốn tránh, điều này thật sự là đau khổ tột cùng. Em cố gắng như vậy, chống cự như vậy, tất cả cũng chỉ vì yêu. Chúng ta...vẫn luôn chỉ vì yêu.” Hai mắt Đường Khả Hinh run rẩy chan chưa nước mắt, kích động ngẩng đầu lên, lồng ngực căng đầy với muôn vàn hơi thở, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên. Trang Hạo Nhiên cho cô một ánh mắt khích lệ, sâu sắc gật đầu nói: “Em có nghe qua một câu nói. “Nếu như bạn liên tục nhìn chằm chằm vào vực thẳm, vậy thì một ngày nào đó vực thẳm sẽ trả thù bạn với tất cả bóng tối của nó.” Không nên để cho bất kỳ khó khăn cùng cảm giác sợ hãi đánh bại em. Tất cả em cũng chỉ vì yêu. Bất cứ loại rượu nho nào, trải qua một thời gian dài cất giữ trong hầm rượu, nó vốn chính là bí ẩn, vốn chính là khó đoán. Em có cảm giác sợ hãi là sự thật, chứng minh rượu đã hoàn toàn lên men. Nhưng đây chỉ là một tình yêu toan tính. Chúng tôi tha thiết mong đợi vào em, bất kể dù em thành công hay thất bại, hãy đem tất cả tình yêu ở trong trái tim em ra...thế là đủ! Cũng giống như em cùng anh ta có mối tình đầu kinh thiên động địa, việc đó cho tới bây giờ anh cũng không thèm tính toán. Anh chỉ muốn vật nhỏ của anh có thể hạnh phúc, bằng bất cứ giá nào, anh muốn em hạnh phúc.” Hai mắt Đường Khả Hinh tha thiết sâu thẳm, tràn đầy nước mắt, sâu thật sâu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, trong lòng dâng lên ngàn vạn phần xúc động. “Em yêu…” Trang Hạo Nhiên cứ thế gọi cô thắm thiết. Anh vươn tay, cứ thế hết sức cưng chiều vuốt ve khuôn mặt nóng bừng của cô. Anh nặng nề thở một lúc rồi mới đau lòng cùng một chút thương cảm nói: “Nếu như...em bây giờ cảm thấy mệt mỏi, vậy thì hôm nay chúng ta không cần phải nếm rượu nữa, cũng không cần kiểm tra nữa...Em phải nhớ rằng khi bản thân mình cảm thấy mệt mỏi cùng sợ hãi đến cực độ thì đây không phải là lúc thích hợp để đưa ra quyết định, càng không thích hợp để thử nghiệm một loại rượu bí ẩn như vậy. Chúng ta nghỉ ngơi một chút, rồi ngày mai lại tới, hả?” Phúc Bá nghe những lời này xong thì nhìn thật kỹ về phía Đường Khả Hinh. Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, thấy anh đang ngắm nhìn mình với sự yêu thương thắm thiết. Tâm trạng của cô không khỏi tỉnh táo lại, người cũng từ từ hồi tỉnh lại, thở một hơi thật sâu rồi mới yếu ớt lắc đầu một cái: “Không cần...Em có thể!” Trang Hạo Nhiên nghe thấy lời nói gần như chắc chắn này, nặng nề thở một hơi rồi lúc này mới hiện lên nụ cười, nhìn về phía cô nói: “Được, anh tin tưởng em!” Đường Khả Hinh gửi cho anh một nụ cười nhẹ. Vì có Phúc Bá ở chỗ này nên Trạng Hạo Nhiên ngại không nói nữa, nhưng mà vẫn hết sức nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt kiều diễm của cô. Lúc này anh mới lùi bước, cùng Tô Lạc Hoành và đám người Lâm Sở Nhai lùi đến cạnh bàn rượu. Tiêu Đồng cùng đám người Nhã Tuệ thì mặt có vẻ căng thẳng, nhìn thật kỹ về phía Đường Khả Hinh nói: “Vậy thì! Đường Khả Hinh! Bắt đầu đi! Đường Khả Hinh một mình đứng trước bàn rượu, nặng nề thở một hơi, đôi mắt cô tựa như có xu hướng bị thứ ánh sáng mới mẻ chiếu rọi vào. Cô nhìn thật kỹ về phía chiếc ly cao cổ trong suốt chứa dịch rượu bí ẩn, cảm giác thân thể mình từ từ trần xuống, cả người bắt đầu tỉnh táo và rõ ràng, suy nghĩ bắt đầu giống như dòng chảy chiến binh vậy. Nhớ tới lời thầy nói, “Rượu nho không chỉ có thẩm mỹ mà còn có lịch sử cảm động, hơn nữa thượng đế còn ban cho nó sự biến đổi vô tận của sắc thái thần bí cùng hương thơm. Chuyên gia hầu rượu, là một chuyên gia mai mối giữa rượu và khách hàng. Chuyên gia hầu rượu, là người trung gian đưa linh hồn của rượu đến với khách hàng. Con đường này tuy khó khăn nhưng lại tuyệt đẹp. Chúng ta đối mặt với sự không hiểu biết về rượu, đừng nên sợ hãi, bởi vì đây là lúc lòng người kích động nhất, khoảnh khắc tràn đầy sôi trào. Chúng ta phải mở ra những cánh cửa tối tăm, sâu thẳm của họ, hướng sự rung động lòng người đến với thế giới tuyệt vời rực rỡ đó. Con muốn mang theo trái tim mình, đi và hy vọng có thể chinh phục được, vậy thì hãy đối mặt với nó. Con sẽ phát hiện đầy đủ các linh hồn của rượu nho, khi cảm nhận được tình yêu của con, nó sẽ nguyện ý vì con sẵn sàng mở ra tất cả các bí ẩn cùng hương thơm. Chỉ cần con có đủ sự dũng cảm.” Cô gái này đột nhiên cảm thấy trong lòng tràn đầy năng lượng. Trên mặt lộ ra nụ cười thuần khiết, mang theo quan điểm liên quan đến tình yêu, đến che chở, đến thương tiếc trong lòng. Đôi mắt xinh đẹp lóe sáng, nhìn về phía ly rượu trong suốt đặt trên bàn rượu trắng như tuyết, đậu dưới ánh đèn mãnh liệt lóe sáng lên màu sắc của đá quý. Mặc dù hơi có vẻ hoảng loạn, nhưng về sau cô càng lộ ra sự bình tĩnh, đôi mắt chớp nhẹ, nhìn màu sắc trong ly rượu kia, lấp lánh như một loại dầu tinh khiết trong suốt, màu sắc đá quý chói sáng, hết sức trầm và ổn định. Cô lập tức sải bước tới, nhìn dáng vẻ giống như một chuyên gia hầu rượu đẳng cấp thế giới. Kỹ thuật thuần thục và đẹp mắt, cô cầm lên ly thủy tinh cổ cao kia, ngón tay nâng nhẹ chân ly, đem ly rượu nghiêng 45°, ngừng ở góc vuông trên tờ giấy trắng, mượn ánh đèn, đôi mắt sáng mở lớn quan sát màu sắc rượu ngừng lại ở mép ly chảy dọc xuống, dường như lộ ra màu tím của trăng khuyết, mặt cô để lộ một tia khẳng định. Cô cầm chiếc ly lên một lần nữa, trước tiên lập tức ngửi mùi vị của ly rượu đang trong trạng thái tĩnh, sau đó nhanh chóng làm động tác xoay tròn 365°. Cô quan sát dịch rượu trong ly sau khi xoay, nhìn ly rượu như nước mắt tình nhân “treo ly”, dịch rượu giống như dải máu tươi ngưng tụ sâu kín từ từ trượt xuống. Mọi người cùng nhau khẩn trương nhìn cô, Nhã Tuệ nhanh chóng bê lên một chậu sứ màu xanh lam đi về phía Đường Khả Hinh. Đường Khả Hinh cầm ly rượu xoay tròn mấy lần, sau đó lập tức ngửi thật kĩ. Lúc này cô mới nâng ly rượu lên, uống một hớp nhỏ, đem dịch rượu nồng đậm mà mạnh mẽ ở trong khoang miệng súc mấy lần, đôi môi hơi hé mở, để cho rượu trong khoang miệng hơi tiếp xúc với cổ họng. Lập tức cô cảm nhận được một luồng sinh mệnh sơ khai trái cây nhiệt đới, huơng hoa ngọt ngào cùng mùi hương của cam quýt chua, hết sức nhiệt tình lan tràn ra đầy đủ. Trong nháy mắt chinh phục vị giác của người uống. Cô ngay lập tức cúi xuống, đem dịch rượu trong miệng nhẹ nhàng nhổ ra, trên mặt hơi lộ ra nụ cười có chút say mê và hài lòng. Mọi người cùng nhau yên lặng và mong đợi, Trang Hạo Nhiên càng tỏ ra lo lắng nhìn về phía cô. Đường Khả Hinh cũng hơi lộ ra sự kích động, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cùng mọi người, từng câu từng chữ khẳng định: “Đây là ly rượu nho đến từ trang trại rượu Shafer, chai rượu tuyển chọn Stag’s Leap 1990. Bởi vì vừa rồi mới mở chai rượu, chưa giải rượu, cho nên kết cấu của rượu hết sức chắc chắn, hơn nữa nó mang theo một nước Mỹ với cảm giác đầy đặn mượt mà! Có một giống nho mới đến từ Mỹ mang theo hương vị của trái cây nhiệt đới, hương hoa ngọt ngào cùng với mùi cam quýt chua, vô cùng nhiệt tình. Dường như nó hấp thụ sinh khí đất của khu vực đó vậy, hương thơm hết sức phóng khoáng và sảng khoái. Trang Hạo Nhiên ngap lập tức ngẩng mặt lên cười, nhìn về phía Khả Hinh nói: “Màu sắc kia của nó….” Đường Khả Hinh nhìn thật sâu về phía Trang Hạo Nhiên, sau đó lộ ra nét mặt tươi cười, từng câu từng chữ nói: “Nó có một màu sắc đá quý rất hiếm có trên thế giới, quy định rượu váy nhưng lại là màu tím (Rượu váy là thuật ngữ chỉ màu sắc của rượu vang, có nguồn gốc từ tiếng Pháp “la robe des Vins”). Màu sắc hiện lên bóng loáng trong veo tinh khiết, nó biến đổi theo thời gian, nhưng do nó có kết cấu chắc chắn của màu sắc đá quý nên cùng với sự tiếp xúc với không khí mà ngày càng trở nên mềm mại, mềm mại tựa như môi của người phụ nữ...Thời khắc này, thật thích hợp với bài thơ của nhà thơ người Đức Martin: “Đêm hôm đó chim họa mi hót trong bụi hoa hồng. Chúng nó thật thông minh. Khi chúng ta nâng rượu rót vào môi hồng. Chúng ta cũng thật thông minh. Ngay cả khi biết điều này là vô cùng tốt đẹp. Sắc môi hoa hồng. Chính là màu sắc cuối của ly rượu này.” Nhã Tuệ cùng những người khác rối rít nhảy lên. Trang Hạo Nhiên nặng nề thở phào nhõm. “Khả Hinh! Cô thật giỏi!” Tô Lạc Hoành lập tức xông tới, ôm chặt lấy vật nhỏ này, bế ngang rồi xoay một vòng, mới ha ha cười lớn nói: “Vừa rồi chúng tôi thật sự bị dọa chết.” Đường Khả Hinh tựa vào vai Tô Lạch Hoành, nhưng cũng rất dễ thương nở nụ cười hạnh phúc. “Véo một cái! Véo mặt một cái!” Lâm Sở Nhai cũng kích động đi tới, tóm lấy Đường Khả Hinh vừa được đặt xuống, đưa tay ra liên tục véo khuôn mặt của cô.” Đường Khả Hinh cười lộ ra có chút ngượng ngùng. Tất cả những thứ này, tất cả Trạng Hạo Nhiên đều để vào mắt, sau đó khuôn mặt lộ ra một chút đau lòng cùng vui mừng kích động nhìn về phía cô gái này… Đám người Trần Mạn Hồng mặc dù rất cao hứng nhưng nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang thở hổn hển vội vàng chạy tới, lúc này mồ hôi lạnh trên trán anh chảy xuống còn vương trên mi mắt. Cô liền nhìn về phía Nhã Tuệ nháy mắt, Nhã Tuệ cũng nhìn lại về phía cô, mỉm cười hiểu ý, sau đó liền cùng mọi người và Phúc bá cùng nhau im lặng rời đi. Đáng lẽ Phúc Bá trước khi rời đi muốn nhắc nhở cô gái này, tình trạng tử cung hư nhược sau khi ngâm suối nước nóng đã hồi phục hoàn toàn. Nhưng khi nhìn về bọn họ, ông dừng lại một chút sau đó mỉm cười trầm mặc rời đi.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.