Trang Hạo Nhiên quỳ gối trước mặt Đường Chí Long, quỳ đến sắc mặt tái nhợt, nước mắt đã khô, đôi mắt mờ mịt nhìn phía trước, biết đây là thời khắc quan trọng để anh đưa ra quyết định. Lúc này trên khuôn mặt của anh trái lại thật yên lặng, đôi mắt mệt mỏi nhìn về phía trước, bắt đầu hồi tưởng lại từ lúc anh có ý thức tới bây giờ... Đường Khả Hinh tựa ở bên cạnh cha mình, đau lòng nhìn người đàn ông trước mặt...
Toàn bộ người của nhà họ Tưởng và nhà họ Trang, trầm mặc đau lòng đứng ở trước giường bệnh, đối với Đường Chí Long xin lỗi cùng sám hối, đối với sự lựa chọn của con trai, ai cũng không thể ích kỷ thêm được nữa.
“Hạo Nhiên...” Đường Chí Long run rẩy vươn tay, đôi mắt đẫm lệ nắm lấy vai người con trai trước mặt, nghẹn ngào nói: “Hạo Nhiên... Người cha già này cũng không phải là không có dũng khí dạy con phải đối mặt với sai lầm! Chỉ là trận hỏa hoạn kia là do con vô tâm gây ra! Con bây giờ cũng không còn là thằng nhóc 18 tuổi trước kia, mà là tổng giám đốc của Hoàn Cầu! Con sinh ra liền đã được định trước là phải gánh trên vai trách nhiệm cao cả. Mặc dù công lao cùng những ưu khuyết điểm của con, chúng ta cũng không rõ ràng lắm, thế nhưng con xác thực là đã vì Hoàn Cầu, hi sinh cùng cống hiến tất cả! Trận phóng hỏa này, hãy để người cha già này gánh chịu thay con đi... Cha cũng đã là gần đất xa trời rồi, con đường nhân sinh cũng đã đã thấy điểm cuối...Con vào lúc này cũng không cần phải cậy mạnh! Tương lai...Con cùng Khả Hinh muốn sống như thế nào liền như thế đó đi! Chỉ cần đối xử thật tốt với con gái của cha, như vậy là đủ rồi!”
Ân Nguyệt Dung cùng Diệp Mạn Nghi nghe những lời này, nước mắt cũng đã không kìm được mà lặng lẽ rơi xuống.
Trang Hạo Nhiên vẫn quỳ gối trước mặt Đường Chí Long, đôi mắt nhạt nhòa, mỉm cười, yếu ớt nói: “Cha nuôi... Người đã từng nói, con người khi còn sống muốn bình bình thản thản mà sống cũng thật không dễ dàng. Kỳ thực con người của con khi làm việc cũng không quá quang minh lỗi lạc. Bởi vì thế giới thay đổi, lý tưởng thay đổi, phương pháp cũng thay đổi... Hoàn Á do con quản lý cho tới nay, xác thực thành tích đã nằm ngoài mong đợi, nhưng Hoàn Cầu nhiều như vậy người lãnh đạo cũng không phải tất cả đều tập chung lại. Ví như người, ví như ông nội Tưởng Trang hai nhà, lại ví như cha của con...”
Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ đau lòng ngẩng đầu, nhìn về phía con trai.
Đôi mắt Trang Hạo Nhiên hơi sáng lên, nghẹn ngào nói: “ Con xác thực là muốn làm một vị tổng giám đốc tài giỏi... Con không tự cao tự đại, nhưng con cũng sẽ không hạ thấp chính mình. Nhiều năm như vậy, con cẩn trọng, vì hơn ba trăm vạn công nhân của Hoàn Cầu, con xác thực đã phải trả giá rất nhiều, con coi trọng hạnh phúc của bọn họ! Cha nuôi, người đã đánh giá thấp con rồi... Đối với một tập đoàn cùng hơn ba trăm vạn công nhân vẫn luôn hết mình... Con tuyệt đối sẽ không... Ở trước mặt công ty cùng cấp dưới của mình làm ra những chuyện cẩu thả không suy nghĩ. Làm như thế mọi cố gắng cùng hi sinh của con vì tập đoàn toàn bộ sẽ bị phá hủy. Con mặc dù không phải vì đức cao vọng trọng gì cả, nhưng con cũng... Coi trọng tiếng nói của con ở trong lòng bọn họ!”
Người đàn ông nói xong, cũng đã kích động cúi đầu rơi lệ...
Đám người Lãnh Mặc Hàn cùng Tô Lạc Hoành, đều cúi đầu khóc không thành tiếng. Tưởng Thiên Lỗi đôi mắt rưng rưng, hai bàn tay nắm chặt, thống khổ trong im lặng...
Đường Chí Long cùng Tưởng Vĩ Quốc, còn có Trang Tĩnh Vũ chậm rãi ngẩng đầu, đau lòng nhìn người con trai trước mặt.
“Cha nuôi, con đã từng nói...” Trang Hạo Nhiên lại nghẹn ngào run rẩy nói: “Con không giám nhận bút của người, bây giờ đứng trước mặt người, con chỉ mong người ích kỷ thêm một lần, cầu xin người hãy vì chính bản thân mình mà giữ lấy một cái công đạo! Con muốn làm một người có trách nhiệm, dám chịu trách nhiệm với cuộc đời của mình. Mười sáu mạng người kia, bọn họ đều có cha mẹ, bất luận ai cũng đều không phải là chỉ có một mình! Con từng vì hơn ba trăm oan hồn mà nỗ lực, lúc này, con càng muốn chịu trách nhiệm với lỗi lầm của mình, bất kể là đang ở trong tù, hay là được tự do ở bên ngoài thế giới kia! Con đều mong muốn mình có thể kiêu ngạo không thẹn với đời! Hi vọng cha tác thành!”
“Hạo Nhiên...” Đường Chí Long rơi lệ, kiêu ngạo nhìn về người con trai trước mặt.
Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ đứng ở bên cạnh giường bệnh, nghe cuộc đối thoại của hai người, bọn họ cũng mang một niềm tự hào không ai sánh bằng...
“Bất kể như thế nào...” Trang Hạo Nhiên mỉm cười ngẩng đầu, nhìn về phía người cha đỡ đầu này, yếu ớt rơi lệ nói; “Lão nhân gia người rốt cuộc cũng có thể tự do an hưởng lúc tuổi già rồi... Hạo Nhiên rất vui vẻ... Đoạn đường này...Để con tự mình tiễn người... Con lại càng vui vẻ hơn...”
Đường Chí Long đau long cúi đầu...
Đường Khả Hinh cả người kịch liệt run rẩy, tâm hồn cô đang gánh chịu một loại đau đớn không gì diễn tả được. Khuôn mặt cô nhợt nhạt nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống. Cuộc đời lại một lần nữa đẩy cô đến trước những sự lựa chọn khó khăn, nhưng ánh mắt cô vào thời khắc này lại vô cùng rõ ràng.
“Cha nuôi, vào sáng sớm của 12 năm trước người ra đi.... Ngày mai con cũng muốn thay người sáng sớm rời đi...” Trang Hạo Nhiên tiếp tục quỳ trên mặt đất, chậm rãi nói: “ Mong cha nuôi cho phép con không phải đến đây, bởi vì tập đoàn còn có rất nhiều việc con còn chưa giao phó xong... Còn có một người... Con vẫn luôn không an tâm...”
Đôi mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng ướt đẫm, khuôn mặt bắt đầu run rẩy.Cô cũng không có nhìn về phía người đàn ông trước mặt, chỉ là trong lúc yếu ớt mà nhìn về phía trước.
Trang Hạo Nhiên không chờ Đường Chí Long cho phép, cũng đã chậm rãi đứng lên, trong lúc xoay người những giọt nước mắt thoáng lăn dài trên đôi má. Anh không có nhìn về phía Đường Khả Hinh, mà yếu ớt xoay người đi ra khỏi phòng bệnh...
Lúc này, trên khuôn mặt Đường Khả Hinh mới lộ rõ sự thống khổ khôn cùng, nước mắt mặn chát không ngừng lăn xuống. Cô nắm chặt tay, mím môi đứng ở bên trong phòng bệnh, để cho người đàn ông này đi đối mặt với quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời mình...
Hoàng hôn buông xuống, chân trời nguyên bản là một mảnh trắng xóa, bỗng trong nháy mắt mây đen ùn ùn kéo tới, không bao lâu sau, một trận gió lạnh thổi đến, mưa,...lạnh rơi.
Một chiếc Rolls-Royce màu bạc tôn quý sang trọng dừng lại trong cơn mưa, từng hạt mưa rơi xuống gõ vào mặt xe tạo nên những âm thanh lộp bộp.
Trang Hạo Nhiên kiên định cất bước đi ra khỏi đại sảnh bệnh viện, đôi mắt mang theo mạnh mẽ cùng dứt khoát, nhìn về phía làn mưa trắng xóa trước mặt. Anh cắn chặt chặt răng, trực tiếp bước vào trong làn mưa, giọt nước lăn xuống trên khuôn mặt kiên nghị...Không biết là mưa....Hay là nước mắt của ai.... Tiêu Đồng cầm trong tay cây dù trong suốt, khóc đuổi theo, vì Trang Hạo Nhiên chắn gió che mưa. Cô vừa che, vừa đau lòng khóc thành tiếng nói: “Lão đại! Anh đi chậm một chút! Cẩn thận kẻo bị mưa làm ướt!”
Trang Hạo Nhiên không nói chuyện, trực tiếp đi về phía Rolls-Royce, lại trầm trọng hỏi: “Ai đưa cho cô cây dù này?”
“Khả Hinh...” Tiêu Đồng khóc nói: “Cô ấy nói...Cây dù nhỏ trong suốt che mưa, mặc dù cái gì cũng không thể ngăn cản được, thế nhưng em biết anh sẽ hiểu...”
Trang Hạo Nhiên run rẩy, thần sắc thống khổ, lại mỉm cười, ngồi vào ghế sau Rolls-Royce, trực tiếp ngẩng mặt phân phó tài xế nói: “Lái xe! Về công ty!”
Tiêu Đồng cũng vội vàng thu lại cây dù, theo Trang Hạo Nhiên ngồi vào trong xe, đóng cửa, để xe chậm rãi chạy về phía trước... Mấy người Lãnh Mặc Hàn cũng nhanh chóng theo sau, ngồi vào trong xe của mỗi người, đi theo Trang Hạo Nhiên một hồi chạy về công ty... Bốn vị phó tổng cũng đều lái xe riêng của mình, đau lòng nhất phải kể đến Tô Lạc Hoành, vừa lái xe, vừa cúi đầu không ngừng gào khóc tự an ủi mình: “Lão đại!! Lão đại ————Tôi!! Tôi tình nguyện thay anh ngồi tù mà!!!”
Lãnh Mặc Hàn lái xe, một con người vốn lãnh đạm như vậy cũng không khỏi đau lòng rơi lệ.
Trang Hạo Nhiên ngồi ở ghế sau xe, đôi mắt đã nhòe, thế nhưng cuối cùng vẫn là vì chân tướng này mà yếu ớt mỉm cười...
Khách sạn Á Châu, khu kiến trúc thượng tầng màu trắng truyền kỳ, vẫn sừng sững trong màn mưa trắng xóa, theo cuối thu đến cũng mang trên mình một chút gì đó cô đơn hiu quạnh!!
Toàn bộ tòa nhà Hoàn Á, đều chìm trong một bầu không khí kỳ quái. Tất cả các vị cổ đông của Hoàn Á đều trong nửa giờ ngắn ngủi được triệu tập ở trước phòng hội nghị. Trang Hạo Nhiên mặc âu phục màu trắng, sơ mi màu lam, ngồi ở vị trí tổng giám đốc, lần đầu tiên anh dùng ngữ khí cường thế như vậy mở hội nghị, thậm chí ngang ngạnh yêu cầu tất cả mọi người phải tuân thủ điều luật chế độ của công ty. Sau khi họp xong anh liền đứng dậy, yêu cầu bốn vị phó tổng đến phòng làm việc của mình!
Cửa, phịch một tiếng bị mở ra!!
Trang Hạo Nhiên tay cầm văn kiện, một bộ dáng phảng phất như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, trực tiếp yên lặng đi về phía vị trí của mình, ngồi xuống, trước mở văn kiện lướt qua xem có gì cần phê duyệt hay không...
Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành, Tào Anh Kiệt, mấy người đã khóc đến không thành tiếng rồi, Lãnh Mặc Hàn càng thống khổ áy náy cúi đầu...
“Khóc cái gì mà khóc...” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng phê duyệt văn kiện, đem cổ phần của Hoàn Cầu an bài xong cho bốn người...
“Lão đại!Tôi không thể để như vậy được! Để tôi thay anh ngồi tù đi! Anh em chúng ta mỗi người thay anh ngồi mười năm!” Lâm Sở Nhai tháo kính xuống đau lòng lau nước mắt nói.
Trang Hạo Nhiên nghe thấy lời này, đôi mắt đỏ lên, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía bọn họ cười nói: “Một người mười năm? Nếu như tôi ở bên trong sống đến 100 tuổi thì sao đây?”
“Chúng ta lại tiếp tục thay phiên nhau thôi!” Tào Anh Kiệt kích động nói!!
Thần sắc Trang Hạo Nhiên có vài phần run rẩy thống khổ, lại cúi đầu vì tương lai của mấy người mà phe duyệt một số tài liệu quan trọng. Anh vừa phê duyệt vừa nói: “Được rồi! Mấy người cũng không phải anh em ruột thịt của tôi. Dựa vào cái gì mà ở đây khóc sướt mướt? Lúc trước tôi quen biết mấy người, chính là vì lợi dụng các người mà thôi! Mấy người, một người thì giỏi võ, một người thì cao thủ máy tính, một người là quản lý xuất sắc của một khách sạn, một người thì am hiểu thị trường kinh tế! Không còn ai có thể lợi dụng tốt hơn mấy người đâu!”
“Lão đại, anh cũng không cần phải nói như vậy! Anh nói vậy khiến trái tim của tôi lại càng thêm đau a!” Tô Lạc Hoành ngồi xổm trên mặt đất, tay ôm đầu khóc đến thảm thương!
Trang Hạo Nhiên cười trừ một cái, đôi mắt mặc dù ứa lệ nhưng vẫn là mau chóng đem công việc giao phó rõ ràng cho bốn người... Xong mới nói; “Mỗi người cầm lấy một tập văn kiện đi! Cứ chiếu theo những điều lệ trong này mà làm!”
“Lão đại!!” Bốn người đồng thời gọi anh!!
“Ra ngoài!!” Trang Hạo Nhiên hơi gằn giọng quát!!
Bốn người hoang mang ngẩng đầu nhìn anh, biết tính cách của anh xưa nay vẫn như vậy liền trầm mặc đau lòng xoay người, mở cửa đi ra ngoài,... Cánh cửa chậm lãi khép lại.
Cây bút trong tay Trang Hạo Nhiên cũng chậm chạp dừng lại, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía trước bàn làm việc, trừ tấm ảnh chụp Khả Hinh ra, còn có ảnh chụp khuôn mặt tươi cười của bốn người anh em cùng vào sinh ra tử với anh. Đây chính là ảnh chụp hôm sinh nhật của anh...Anh nhìn thật kỹ từng khuôn mặt, mỉm cười, nhớ tới hai chữ “ anh em” này, tim của anh lại run lên, kìm lòng không được ngẩng đầu, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ...
Phòng làm việc của Tổng giám đốc Tưởng!!
Tưởng Thiên Lỗi một mình tiều tụy ngồi ở trước bàn làm việc, nhớ tới Diệp Mạn Nghi khóc lóc nói với anh, Hạo Nhiên chính là em trai ruột thịt của anh,. Lúc trước, ông nội Tưởng vì cân bằng thế lực của hai tập đoàn mới bất đắc dĩ đem anh em hai người tách ra, mà Hạo Nhiên từ sớm đã biết thân thế của mình, chỉ có một mình anh là chẳng hay biết gì... Nghĩ tới đây, đôi mắt anh lại đỏ bừng, nhớ tới chính miệng anh đã nói những lời nói kích động vô tình với Hạo Nhiên, nhất là câu nói kia: Chúng ta sinh ra, cùng với cậu chẳng có quan hệ huyết thống gì cả...
“Cậu thực sự có hận tôi không? Tôi cho tới bây giờ... thỉnh thoảng vẫn luôn coi hai chúng ta là anh em một nhà.....Những lời này yếu ớt vọng lại trong không gian mang theo một cỗ đau thương đến nhói lòng.
Khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi mất mát, đôi mắt run rẩy không kìm chế được nước mắt nhớ tới Trang Hạo Nhiên hồi bé, đứa nhỏ mặc váy ngắn màu hồng phấn, ở trên giường lăn qua lộn lại, bộ dáng kia xác thực vô cùng đáng yêu... Một nụ cười chân thành thoáng xuất hiện qua nhưng lại nhanh chóng biến mất, anh đè nén xúc động, bình tâm suy nghĩ......
Tiếng gõ cửa vang lên! Giọng nói Đông Anh, từ bên ngoài truyền đến: Tổng giám đốc, Trang tổng tới.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cánh cửa kia thật lâu, lâu đến nỗi dường như vĩnh viễn cũng không muốn mở cánh cửa này ra vậy, nhưng cuối cùng anh vẫn trầm trọng trả lời; “Vào đi...”
Cửa, nhẹ nhàng mở ra...
Trang Hạo Nhiên mặc sơ mi lam nhạt cùng quần Tây trắng vẫn giống như ngày nào, vẻ mặt tùy ý đi tới thủy chung vẫn cúi đầu chưa từng ngẩng lên...
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở vị trí tổng giám đốc, đôi mắt chua xót nhìn về phía Trang Hạo Nhiên!!
Trang Hạo Nhiên đè nén những suy nghĩ đang cuộn trào mãnh liệt trong đầu mình lại. Đầu tiên là anh nhờ Đông Anh đóng cửa lại, lúc này mới thong thả đi về phía trước bàn làm việc, yếu ớt nói; “Nguyên bản là rất bận... Vốn không có ý định qua đây...”
Tưởng Thiên Lỗi dời đi cái nhìn, vẻ mặt yên lặng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên đứng ở trước bàn làm việc, cúi đầu, đôi mắt mờ sương, trái tim như bị ngàn kim xuyên thấu, kiềm chế khó chịu nói: “Thế nhưng không biết vì sao... Lại vẫn muốn tới đây... Nói với anh hai câu...”
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi chăm chú, một lúc sau mới hơi gật đầu. Sau đó hai tay chống lên mặt bàn lạnh lẽo chậm rãi đứng lên, vòng qua bàn công tác, đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, nhìn thẳng anh nói: “Umh... Cậu muốn nói cái gì... Cứ nói đi...”
Trang Hạo Nhiên hơi nắm chặt tay, cúi đàu nghẹn ngào đã lâu, rốt cuộc mới nói: “Tôi hồi bé, thật không phải cố ý muốn gây sự... Chỉ là... Chỉ là... Chỉ là muốn anh cùng tôi chơi đùa... Chỉ là muốn anh nhìn tôi nhiều hơn một chút...”
Tưởng Thiên Lỗi một bộ dáng thống khổ run rẩy, cắn chặt răng, im lặng không lên tiếng ẩn nhẫn nhìn về người em trai trước mặt...
“Hi vọng anh tha thứ cho tôi... Dù là Khả Hinh, hay công ty... Tương lai đều xin anh hãy chiếu cố... Cầu xin anh...” Trang Hạo Nhiên cúi đầu, đôi mắt đã không còn tinh anh như hằng ngày mà thay vào đó là một cỗ bi thương vô hạn.
Tưởng Thiên Lỗi kiềm chế cảm xúc của mình, muốn nói điều gì đó, đến cuối cùng vẫn chỉ là gật gật đầu, nói: “Tôi nhất định sẽ làm.”
“Cảm ơn...” Trang Hạo Nhiên nói xong, liền cảm thấy mãn nguyện, thong thả xoay người rời đi...
Tưởng Thiên Lỗi vươn tay, trong nháy mắt nắm chặt cánh tay anh, mang theo vài phần đau lòng u buồn nói: “Cậu... Cậu không còn lời nào khác muốn nói sao?”
Trang Hạo Nhiên có chút khổ sở, không dám nhìn anh trai mình, lại nói: “Vận mệnh đã thay tôi quyết định như vậy!Thế thì cứ để mặc như vậy đi! Kỳ thực đối với tôi hay đối với anh như vậy đều tốt. Để hai từ kia giấu kín trong lòng tôi đi... Bởi vì hai từ kia đối với tôi... vô cùng quan trọng”
Tưởng Thiên Lỗi mím môi, đôi mắt hàm chứa đau thương, cứ như vậy nhìn về phía Trang Hạo Nhiên...
“Tôi cũng nên đi thôi...Hôm nay còn thật nhiều việc phải làm!” Trang Hạo Nhiên giãy giụa, mạnh mẽ xoay người cất bước rời đi...
Tưởng Thiên Lỗi liền cứ như vậy, đứng ở trong phòng làm việc, ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên buồn bã xoay người, tim của anh đột nhiên co rút đau đớn, cơ thể mềm yếu vô lực xoay người, ngồi ở trên ghế sô pha... Anh nhớ tới khoảng thời gian người em này bất lực nhất, đêm khuya đi tới nơi này, ngồi ở vị trí này cầu cứu anh. Tim của anh một lần nữa như bị xé rách, tay nhẹ đỡ trán, nghĩ tới việc người em trai nhiệt huyết ngày nào lại sắp phải ngồi tù, anh lại đau lòng không thôi...Một người đàn ông thế nhưng lại cúi đầu khóc đến khổ sở......
Tiếng khóc của người đàn ông ấy, vang vọng trong không gian xa hoa...mang theo một nỗi đau thấu tận tim gan......