Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1254: Muôi nhôm



Editor:Hoàng Thủy

Uyển Thanh nghe anh trai gọi liền hơi quay người nhận lấy ảnh chụp, nhìn chằm chằm vào ảnh chụp cảnh tượng phòng bếp sau nổ mạnh, trong đó có một ít muôi nhôm bát đũa toàn bộ một mảnh đen kịt, một tầng than lửa thật dày. Đôi mắt cô hơi đảo nhìn chăm chú vào hình ảnh chỗ đống đồ làm bếp chợt cảm thấy vài chỗ không ổn...

Thanh Bình và Mỹ Linh cũng hiếu kỳ đi tới cúi người nghi ngờ nhìn về phía ảnh chụp Uyển Thanh đang cầm hỏi: “Ảnh chụp này có vấn đề gì? Toàn bộ một mảnh tối đen chẳng lẽ bọn chị phát hiện được cái gì ở bên trong?”

Lãnh Mặc Hàn im lặng không lên tiếng, một mình trầm mặc đi tới trước cửa sổ sát đất nhìn về phía ngoài cửa sổ gió lạnh nước mưa rơi nhanh đôi mắt nhanh chóng lưu chuyển.

Uyển Thanh lập tức tay cầm ảnh chụp đối mặt với hai người phía sau chỉ vào vật có dạng giống cái muôi trong hình nói: “Các em xem đây có phải giống cái muôi hay không?”

Thanh Bình và Mỹ Linh đồng thời híp mắt tới gần nhìn kỹ điểm đen kịt trong hình, kỳ thực nó cũng có tay cầm giống cái muôi đại bộ phận bị các vật phẩm khác che lấp nhưng cẩn thận nhìn vẫn có thể rõ ràng cảm giác được nó đúng là một cái muôi không nhỏ liền gật gật đầu nói: “Hình như vậy! Hình dạng rất giống!! Thế nhưng trong phòng bếp có cái muôi không phải rất bình thường sao? Bọn chị nhìn ra cái gì?”

Uyển Thanh bất đắc dĩ nhìn các cô rồi nghiêm túc vươn tay chỉ vào cái muôi trong hình nói: “Nhìn rõ chưa? Góc bên trái muôi rõ ràng bị lõm xuống!”

Thanh Bình và Mỹ Linh nghe lời này lập tức mở to mắt để sát tấm hình vào mặt quả nhiên cảm giác được bên trong cái muôi to có dấu hiệu lõm xuống nhưng phải có một đôi mắt rất lợi hại mới có thể phát hiện. Các cô đồng thời oa một tiếng kêu lên “Trời ạ! Bọn chị quá lợi hại! Như vậy cũng có thể phát hiện? Nhưng nó lõm xuống thì có thể chứng minh điều gì?”

Uyển Thanh lại chậm chạp xoay người nhìn về phía hai người bọn họ thâm sâu giải thích: “Các em có nghĩ tới không? Đồ nấu ăn trong phòng bếp nhà hàng đều được chế tạo từ nhôm!! Bất kể là bát đũa hay muôi thìa đều là đồ chuyên dụng của đầu bếp!”

“Đúng vậy!” Thanh Bình và Mỹ Linh đồng thời gật gật đầu đáp lại.

Uyển Thanh mặt bộc lộ biểu tình ngưng trọng đôi mắt cơ trí liền lập tức đưa ra nghi vấn: “Phòng bếp nhà hàng có quy định chỉ cần đồ nấu ăn có tổn hao thì nhất định phải lập tức trình đơn xin đổi vật dụng khác để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn trong quá trình nấu nướng! Thế nhưng các em xem hình dạng cái muôi này nhất định là tổn hao rất lớn!! Muôi nhôm chắc chắn như vậy nếu như không phải trải qua va đập nghiêm trọng nó sao có thể bị lõm thành như thế!”

“Có lẽ hình thành sau nổ mạnh!” Thanh Bình đưa ra nghi vấn của mình!!

“Hoàn toàn có khả năng...” Uyển Thanh khách quan nhìn cô gật gật đầu nói: “Cho nên... Chúng ta chỉ có thể suy đoán! Bởi vì Đường chủ tịch muốn xem xét chân tướng án phóng hỏa, khi ông ấy tiến vào phòng bếp trong phòng bếp cũng không có phát hiện bất luận tranh chấp gì cho nên chuyện muôi nhôm bị đập tuyệt không thể phát sinh tại nhóm đầu bếp tiến vào trước tiên!”

Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt xoay người theo đáp án này của em gái đôi mắt lợi hại nhớ lại chuyện phát sinh kế tiếp trong phòng bếp...

“Ý chị là...” Thanh Bình có chút giận dữ nhìn Uyển Thanh hô “Trước khi chuyện phóng hỏa xảy ra đã có người tiến vào phòng bếp?”

Uyển Thanh trầm ngưng suy nghĩ một hồi mới thâm trầm nói: “Hoàn toàn có thể!! Mặc dù khả năng này rất nhỏ! Thế nhưng giả thiết người này tiến vào phòng bếp là vì cái gì? Bởi vì Đường chủ tịch đã từng nói qua đầu bếp muốn vào phòng bếp phải có mật mã mới có thể vượt qua ba cửa! Hơn nữa sau khi đi vào còn có hệ thống của cửa hàng tiến hành kiểm tra! Nhưng khi vụ án xảy ra không có bất kỳ dấu vết nào!”

Lãnh Mặc Hàn nghe em gái nói thì chậm rãi xoay người nhìn ngoài cửa sổ toàn thành thị một mảnh trắng xóa mông lung thậm chí phá lệ có một loại cảm giác duy mỹ... Anh cứ như vậy chăm chú nhìn vào màn mưa sâu xa nói: “Uyển Thanh... Anh còn nhớ rõ năm ấy khi anh với em tách ra bầu trời đầy hoa phượng toàn bộ thế giới thật đẹp...”

Uyển Thanh đau lòng ngẩng đầu nhìn về phía anh trai.

Lãnh Mặc Hàn đôi mắt mãnh liệt lóe lên nhớ tới Trang Hạo Nhiên, tim anh bỗng nhiên đau đớn sâu kín nói: “Hôm nay mưa bụi... cũng đẹp như thế... một mảnh trắng xóa... Giống như năm đó... Em nói... Phàm là trên thế giới phát sinh chuyện bị kịch thì đều thê mỹ như vậy... Thê mỹ đến mức đối mặt với chân tướng sự thực rất bất đắc dĩ... rất bất đắc dĩ...”

Uyển Thanh nghe anh trai nói lòng cô cũng lập tức trở nên nặng nề, nhớ lại năm đó lúc chia tay anh trai cô còn có thể rõ ràng nhìn thấy thân ảnh anh trai dần dần đi xa, khuất sau bầu trời hoa rơi đầy vừa khóc vừa đuổi theo... Kỳ thật cho tới bây giờ cũng không dám đơn giản nhớ lại, chỉ cần đụng chạm đến một chút cô cũng sẽ đau đến mức tê tâm liệt phế... Cô cố gắng ẩn nhẫn lại rồi nhìn về phía anh trai đang đứng ở trước cửa sổ sát đất, đôi mắt đã lóe ra lệ quang đau đớn ẩn nhẫn, đích thân mình đem anh em tốt nhất vào cục cảnh sát có lẽ anh hận không thể chính mình biến mất như vậy mới có thể vĩnh viễn bảo trụ chân tướng không bị vạch trần...

Cô nặng nề cúi đầu, thở dài, do dự một hồi, không hiểu nhớ tới câu nói của anh trai: Phàm là trên thế giới phát sinh chuyện bị kịch thì đều thê mỹ như vậy... Đôi mắt cô chợt lóe lên dường như trái tim bị đánh trúng thân thể huyết dịch lại kịch liệt sôi trào, trong nháy mắt cô ngẩng đầu nhìn anh trai nhanh chóng nói: “Anh!! Anh vừa mới nói... Phàm là trên thế giới phát sinh chuyện bị kịch thì đều thê mỹ như vậy...”

Lãnh Mặc Hàn chậm rãi quay mặt sang bất đắc dĩ nhìn em gái gật gật đầu.

Uyển Thanh đôi mắt sáng ngời chăm chú nhìn anh trai nói: “Vậy anh nói... Án phóng hỏa không đủ để hình thành bi kịch thê mỹ?”

Lãnh Mặc Hàn tim đập nhanh nhìn em gái.

Thanh Bình và Mỹ Linh lập tức giật mình nhìn Uyển Thanh không rõ lời cô không nhịn được nói: “Chị Uyển Thanh chị nói cái gì vậy? Án phóng hỏa còn chưa đủ thảm sao?”

Uyển Thanh lập tức thân thể cứng ngắc ngồi trên xe lăn, sắc mặt căng thăng đôi mắt cường liệt lóe lên nhìn về phía trước lại nhanh chóng nói: “Ý của tôi là năm đó Đường chủ tịch vì sự kiện rượu đỏ, vì sợ liên lụy Hoàn Cầu, lại sợ sự kiện Tưởng gia, sợ liên lụy đến người nhà mới giấu mình ở phía sau chủ trì sự vụ nhà hàng đúng không?”

“Đúng vậy!” Thanh Bình và Mỹ Linh không nhịn được đáp ứng!!

Uyển Thanh lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Bình và Mỹ Linh nhanh chóng nói: “Nếu là như vậy!! Khi Tổng giám đốc Trang đi gặp Đường chủ tịch nhất định phải cẩn thận từng li từng tí, lén lén lút lút!! Bởi vì họ đều sợ liên lụy đến nhau!! Thế nhưng Đường chủ tịch ông ấy còn có bí mật gì, cũng biết sự kiện rượu đỏ mà thời điểm đó cũng cần phải che giấu tung tích?”

Lãnh Mặc Hàn ánh mắt sáng ngời nhìn em gái!!

“Đương nhiên!! Đây chỉ là suy đoán của tôi!” Uyển Thanh trực tiếp hai tay chống xe đẩy dần dần đứng lên hồi tưởng lại toàn bộ quá trình án phóng hỏa cô lại sâu xa nói: “Giả thiết... Sự kiện rượu đỏ liên lụy đến một đám người mà không phải mục tiêu cá nhân! Như vậy... nhân vật này, sự kiện này có khả năng thực sự xuất hiện hay không? Nếu... Người này không có xuất hiện, như vậy vết cắt chỗ ống dẫn khí than làm sao có? Chỗ muôi nhôm bị lõm chứng minh điều gì? Bởi vì sau mười hai năm trí nhớ của Đường chủ tịch cùng tổng giám đốc Trang chỉ là đại khái... Có lẽ còn có dấu vết khác để lại có thể cho chúng ta tìm thấy được?”

Lãnh Mặc Hàn ý nghĩ lập tức rõ ràng anh nhanh chóng đi tới trước mặt em gái nhìn cô nói: “Đúng!! Em quả thật đã nhắc nhở anh!! Vết cắt kia vẫn khiến anh nghi ngờ, một phần muôi nhôm bị lõm rốt cuộc có thể khớp với vết cắt hay không? Nếu như khớp chúng ta có thể bắt đầu tra rõ người thứ ba!!”

Uyển Thanh mỉm cười ngẩng đầu nhìn anh trai gật gật đầu!!

“Vậy chứng minh chúng khớp nhau như thế nào?” Thanh Bình và Mỹ Linh cùng kêu lên!!

Uyển Thanh cấp tốc nhìn nói với Thanh Bình: “Sao không thể chứng minh!! Sau án nổ mạnh, bộ phận chứng kịch mặc dù không có bị thu nhưng trước khi chuyện xảy ra tất cả đồ nấu ăn đều có đánh số! Chúng ta có thể tra ra mười hai năm trước phòng thu mua đã mua loại đồ nấu ăn nào, toàn bộ lọc một lần dù cho không thể chứng minh chuyện muôi nhôm bị lõm thì chúng ta cũng có thể chứng minh những đồ nấy ăn khác có khớp với vết cắt hay không!! Chỉ cần trùng khớp thì chúng ta đã có thể suy đoán ra một số chuyện!!”

“Vậy em lập tức điều động tư liệu phòng thu mua mười hai năm trước!!” Mỹ Linh nhanh chóng cúi người bắt đầu điều chỉnh số liệu. Thanh Bình nhìn Mỹ Linh bận rộn chính mình thì rảnh rỗi ngồi đó rất không quen, liền hỏi: “Ai! Em ấy bận rộn việc của mình! Vậy em đâu... Em phải làm những gì?”

Uyển Thanh thật sâu nhìn về phía Thanh Bình chậm chạp cười nói: “Em đi tìm cho chị một người! Trong vòng một giờ cần phải mời anh ta đến trước mặt của chị! Chị biết anh ta sẽ tới!”

“Ai?” Thanh Bình nghi ngờ hỏi.

Uyển Thanh hơi ngửa mặt nhìn về phía màn mưa trắng xóa ngoài cửa sổ sâu kín nói: “Mục đích giống chúng ta vì muốn chứng minh tổng giám đốc Trang có thể là vô tội, vì muốn chứng minh Đường chủ tịch bị oan uổng! Chúng ta liền... tự mình suy diễn ra vô số X và Y xem có biện pháp tìm được điểm chung hay không! Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta! Mà... Chúng ta bây giờ sẽ phải tìm ra sự thật của án phóng hỏa án trước, có lẽ có thể phát hiện được điều gì đó từ người bên cạnh Đường chủ tịch!! Lưu Chí Đức!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.