Tập đoàn Hoàn Cầu nghênh đón thời khắc cường thịnh vui mừng trước nay chưa từng có. Theo Trang Hạo Nhiên trở lại nhận chức tổng giám đốc Hoàn Cầu thị trường chứng khoán dường như leo thang, tất cả nhân viên đều kiêu ngạo tự hào rối rít nhảy nhót chúc mừng, mà khách sạn Á Châu lúc này cờ xí cũng nhẹ nhàng phất phới bay đón chào ánh hoàng hôn nhiệt liệt... Tưởng Thiên Lỗi tối nay sẽ thập phần bận rộn, trước tiên ở Thúy Trúc hiên tổ chức yến hội kiểu cung đình Trung Quốc tiếp đãi Đường Chí Long cùng ba vị chủ tịch và các khách quý hiển hách khác. Các đầu bếp cao cấp nhất toàn Trung Quốc đã lâm thời đợi mệnh, quản lý và nhân viên tạp vụ cũng từ từ xuất hiện ở Thúy Trúc hiên. Hoàng hôn dần xuống đèn lồng bắt đầu phát ra đủ loại màu sắc xanh biếc, đỏ hồng, vàng óng...
Phòng yến hội cung đình Thúy Trúc hiên có thể so với quy cách quốc yến, du long trường đình (cột đình chạm khắc rồng uốn lượn) hai bên cạnh pho tượng lưu ly phát ra thất thải quang mang kỳ lệ mộng ảo giống như giọt mưa thủy tinh, đón từng hạt mưa bụi dần dần rơi xuống mà có vẻ càng thêm mơ màng dao động, du long trường đình mông lung có thể thấy bàn ăn tử đàn hiện ra khí thế thập phần xa xỉ tôn vinh. Trần quản lý Thúy Trúc hiên thì trước sau bận rộn phân phó nhân viên tạp vụ đem đệm ghế thêu phi long vàng cẩn thận từng li từng tí bày lên mỗi ghế ăn...
Mười hai cô gái xinh đẹp mặc sườn xám màu xanh, tóc búi tao nhã. Các cô chính là những điều trà sư cao cấp nhất Trung Quốc. Tiệc mừng ngày hôm nay tình nguyện mang tư thái nhân viên tạp vụ đủ ôn nhu đứng tại cửa sổ sát đất phòng quốc yến xa hoa vươn ngón tay ngọc thon dài cẩn thận từng li từng tí kéo mở lớp màn cửa thứ nhất màu tím tơ tằm, rồi lại kéo mở lớp màn cửa thứ hài màu tím sậm, lớp màn cửa còn lại giống như làn mưa bụi mông lung “Vân ảnh thường” (thường ý nói y phục, xiêm áo thời xưa)...
“Vân ảnh thường” này là sản phẩm kinh điển thuộc Tô Hàng mười hai phường tơ lụa dùng mẫu đơn, hoa mai, hoa sen cùng mười hai quốc hoa kinh điển áp nước nhuộm màu mà thành, tỏa sáng tự nhiên mà hương khí tôn quý, nhất là đem dán lên trên cửa sổ thủy tinh xa xa nhìn sang giống như đám mây ban sơ chân trời cũng phiêu nhiên mộng ảo nổi bật như xiêm váy thời cổ, cho nên được gọi là: Vân ảnh thường...
Du long phía xa xa dần dần truyền đến tiếng cười nói nho nhỏ.
Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục đen dẫn theo tổng giám đốc Hoắc Minh cùng chúng quản lý biểu tình bộc lộ thập phần cẩn thận nghiêm túc, vài bước đi lại thập phần cẩn thận quan sát điêu khắc du long trường đình. Tay anh khẽ đặt lên ngọc sư tử trấn thủ tại cửa sổ hình vòm màn bằng lụa mỏng ngẩng đầu nhìn về phía ngoài mành mưa phùn kéo dài, hoa viên với đủ loại hoa rực rỡ dưới ánh đèn chiết xạ càng hiển lộ nồng đậm mật ý, mà cái cầu nhỏ nước chảy kia sen tàn lá rụng lại lật chuyển sang một cảnh trí khác...
Tối nay là ngày đầu tiên Đường Chí Long ra tù đáp ứng Tưởng Trang hai vị chủ tịch mời đến khách sạn Á Châu dùng cơm. Đối với vị từng làm bạn Tưởng lão tổng oai phong một cõi, nhân vật vì Hoàn Cầu làm ra vô tận cống hiến, Tưởng Thiên Lỗi thật sâu tôn kính, lão nhân gia ông đã từng lưu lại vô số chế độ khiến vạn vạn người Hoàn Cầu được lợi, còn có ánh mắt độc đáo và lợi hại của ông vì Hoàn Cầu quyển hạ vô số thổ địa hiện giờ đều là mảnh đất đáng giá hoàng kim nhất toàn thành. Vì tương lai phát triển của Hoàn Cầu quả thật đã cất trữ tài chính hùng hậu phòng bị.
Cho nên...
Tưởng Thiên Lỗi là người lãnh đạo đời thứ ba Hoàn Cầu nghênh đón một nhân vật như Đường Chí Long anh ôm chặt ông với tư thái vãn bối có mấy phần khẩn trương, hy vọng sau khi tụ hội lại có thể được lão nhân gia ông chỉ điểm một hai!
Thời gian tới gần bảy giờ, các nhân vật nổi tiếng thương giới đã lục tục đến. Trần Mạn Hồng dẫn chúng quản lý cũng cấp tốc chạy tới Thúy Trúc hiên thời khắc khẩn trương phụ trách công tác chuẩn bị yến hội. Bởi vì khách tối nay đều là người thập phần hiển hách, trước không nói có tổng thống và tiểu thư thiếu gia Tô gia, còn có Trương ủy viên và các quan lớn từng giao hảo với Đường Chí Long đều sau đó nhao nhao tới. Hoắc Minh khẩn trương trên trán đổ mồ hôi tùy thời ở phía sau nghe phân phó của Tưởng Thiên Lỗi còn phải chỉ huy phía dưới làm việc...
Đặc công càng ngày càng nhiều, máy bay trực thăng lại lần nữa ù ù nặng nề xoay quanh bầu trời. Theo màn đêm buông xuống càng ngày càng nhiều khách quý từ từ đi vào Thúy Trúc hiên. Trần Mạn Hồng khẩn trương dẫn mấy trưởng phòng và nhân viên tạp vụ xem lướt qua các phòng VIP nghỉ ngơi một lần cuối cùng, những ấm đèn, lưu ly, đệm hoàng kim đến không hết, hai danh trà giá trị mấy chục vạn. Cô lại vào lúc này xoay người khẩn trương nhìn về phía phó quản lý nói: “Các anh phải nhớ rõ, phòng nghỉ ngơi căn cứ khách quý bất đồng mà bố trí mặc dù cũng na ná như nhau! Chỉ là nhất định phải nhớ phòng nghỉ ngơi của Trương ủy viên và tổng thống nhất định phải sạch sẽ!! Bọn họ đều thích uống bích loa xuân bình thường ngắt lấy trà tâm là được rồi! Trương ủy viên từ trước đến nay không thích người xa xỉ lãng phí!”
“Vâng!” Chúng cấp dưới nhất trí tôn kính gật đầu!!
Trần Mạn Hồng lại nhanh chóng dẫn mọi người tuần tra từng phòng nghỉ ngơi. Tưởng Thiên Lỗi thì giữa chúng khách quý hiển hách mỉm cười chu toàn. Vì Trang Hạo Nhiên hôm nay mới ra tù liền lập tức phục chức trở lại Hoàn Á được mời dự hai hội nghị thập phần quan trọng thế giới, sau đó lại cùng Diệp Mạn Nghi, Ân Nguyệt Dung đến Hoằng Pháp tự tạ thần, mà Tuyết Nhi và Trang Ngải Lâm cũng cùng nhau đi trước...
Chủ trì hôm nay cũng tự mình khoác cà sa dẫn chúng tăng vì Trang Hạo Nhiên phất nước thánh, gia trì phật quang, đủ loại lễ tiết, bận bận rộn rộn đến hoàng hôn sáu giờ anh mới vội vội vàng vàng trở lại khách sạn Á Châu liền lập tức nghe Tiêu Đồng nói nhiều nhân vật trọng yếu từng giao hảo với anh sẽ tham dự tiệc tối nay tại Thúy Trúc hiên. Anh trước trầm mặc nghe vừa nhanh chóng đi vào trong gật gật đầu...
Tất cả đều bận rộn như vậy giống như quá khứ chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì, trừ bỏ mưa phùn lất phất vẫn như cũ ôn nhu bay múa động lòng người..
Nhà trọ màu trắng.
Đường Khả Hinh mặc váy dài màu trắng thấp cổ chữ V, bím tóc tết sơ ngồi trước gương trang điểm xa hoa, váy tơ tằm rũ xuống có vẻ phiêu dật... Nhà tạo mẫu tóc cẩn thận từng li từng tí uốn tóc mái cô cong lệnh sang một bên khuôn mặt thoạt nhìn càng hoàn mỹ động lòng người. Đường Khả Hinh liền như vậy ôn nhu mộng ảo mởi mắt nhìn về phía mình trong gương, trang dung tinh xảo, đôi mắt long lanh nước, sống mũi cao không biết vì sao vào giờ khắc này có vẻ có chút khẩn trương...
Thi Ngữ vào lúc này mặt bộc lộ mỉm cười xoay người lấy ra một hộp màu lam đậm từ tủ sắt nhẹ mở bên trong là trọn bộ trang sức trân châu vô giá. Cô vừa cẩn thận nâng qua vừa mỉm cười nói: “Mặc dù kim cương quý báu thế nhưng tôi vẫn cảm thấy Đường tiểu thư mang trân châu là đẹp nhất... Luôn cảm thấy từng khỏa trân châu mượt mà tuyết trắng cùng Đường tiểu thư ôn nhu thuần khiết phối hợp hết sức hoàn mỹ...
Đường Khả Hinh nghe Thi Ngữ nói mặt không nhịn được liền ôn nhu ngượng ngùng cười cười.
Nhã Tuệ lại vào lúc này khó có được hưu nhàn một thân quần áo ở nhà màu hồng phấn, mới vừa cắt một kiểu tóc ngắn xinh đẹp tươi cười tựa trước cửa phòng, cố ý nhìn Đường Khả Hinh hơi bộc lộ thần sắc trá dị nói: “Trang phu nhân! Ngài hôm nay thế nào có thời gian qua đây ngoạn? Ngài không phải ở trong nhà tổng giám đốc Trang sao? Thật vất vả, thiên trông trông, vạn trông trông tổng giám đốc Trang đã trở về, sao vậy... Sao giờ lại ôm gối trở về?”
Đường Khả Hinh mặt một phen đỏ bừng có chút lúng túng ngẩng đầu nhìn về phía Nhã Tuệ trong gương đang đắc ý đùa cợt mình. Cô đầu tiên là tùy ý để Thi Ngữ đeo vòng cổ trân châu cho mình, tay không nhịn được vuốt ve trân châu mượt mà khẽ cắn môi dưới mặt bộc lộ biểu tình ủy khuất nhớ lại hôm nay mọi người mới đưa Trang Hạo Nhiên về nhà anh liền giống như đại nhân vật, một hồi bị gọi tới Hoàn Á họp, một hồi lại bị người nhà kêu đến chùa miếu tạ thần... Trước trước sau sau bận tối mày tối mặt... Chính mình đứng ở trong đám người ngược lại lại giống như người vô sự, nghĩ đi nghĩ lại cô tự nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng ôm gối đầu mình thường dùng một mình về nhà rồi...
Phốc!!
Nhã Tuệ nhớ tới xế chiều hôm nay, lúc mở cửa phòng khách mặt liền bộc lộ biểu tình quái dị nhìn Đường Khả Hinh mặc váy dài đỏ hồng cao quý ôm cái gối màu lam vẻ mặt ủy khuất bất đắc dĩ biểu tình kỳ quái đứng trước cửa cô liền không nhịn được che miệng cười.
Lạp Lạp và Tiên Nhi đều không nhịn được che miệng cười rộ lên.
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn về phía gương trang điểm thấy Nhã Tuệ cùng đám người Lạp Lạp Tiên Nhi cười đến đắc ý như vậy, mặt cô càng trở nên đỏ hơn. Chỉ tách Trang Hạo Nhiên hơn mười ngày mà cô thậm chí có loại nhân sinh giống như cảm giác mới quen, đối người này tất cả mị lực, suất khí sản sinh một loại cảm giác chờ mong dị thường... Nghĩ tới đây, tim cô liền đập mạnh không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía các cô xấu hổ nói: “Được rồi!! Không cần cười! Em... Em... Em trở về, em... làm sao không biết xấu hổ mà ngủ ở đó..”
“Ba mẹ cũng dám gọi rồi lại vẫn xấu hổ không dám ngủ lại?” Nhã Tuệ nhịn không được lại cười đùa cô.
Đường Khả Hinh lập tức mở to mắt làm bộ một bộ biểu tình hung tợn cố ý nhìn Nhã Tuệ đang nhịn cười, mặt vẫn còn mắc cỡ đỏ bừng nói: “Được rồi! Không cần cười em nữa! Người ta hôm nay xấu hổ muốn chết lại không biết nên làm thế nào mới tốt!? Nếu để Trang Hạo Nhiên biết em ôm gối đến nhà anh ấy ngủ, mặt mũi mất hết rồi!!”
“Em còn biết mất mặt?” Nhã Tuệ mỉm cười đi tới nhận lấy nhẫn trân châu Tiên Nhi đưa tới tự mình đeo lên ngón trỏ cho cô cười nói: “Dù gì cũng là người đã kết hôn! Sợ cái gì? Quang minh chính đại là phu nhân tổng giám đốc!”
“Nhã Tuệ!” Đường Khả Hinh thoáng cái nện xuống lược ngọc nhất thời sinh khí kêu lên lại phát hiện lược ngọc bị chính mình đập thành hai nửa cô mở to mắt nhìn chiếc lược sợ đến mức trái tim lập tức nhảy lên!!
Thi Ngữ cùng mọi người nhìn cái chiếc lược gãy lập tức cũng sợ đến không dám nói chuyện chỉ có Lạp Lạp ngây thơ khẩn trương kêu lên: “Trời ạ!! Lược bị gãy! Đây không phải là muốn...”
“Lạp Lạp!!” Thi Ngữ lập tức ngăn Lạp Lạp, mặt bộc lộ biểu tình nghiêm khắc, khẩn trương nói: “Cô không có việc gì thì không nên nói loạn!! Một người trẻ tuổi như cô thì biết cái gì?”
Lạp Lạp nghe lời này lập tức sợ đến mặt đỏ bừng, không dám nói chuyện...
Đường Khả Hinh lại không để ý mọi người, chỉ là chậm rãi cúi người nhặt chiếc lược gã lên. Vì từng trải qua vô số kiếp nạn cho nên lúc này đối mặt với một ít ngoài ý muốn nho nhỏ lòng cô không nhịn được căng thẳng... Sợ đến mức sắc mặt có chút tái nhợt...