Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1327: Đại kết cục (67)



Mười một giờ trưa.

Cửa hàng trang sức "Hoàng Đình", tập đoàn châu báu nổi tiếng Ân thị, ngang ngửa với tập đoàn châu báu đẳng cấp quốc tế Givenchy, "Hoàng Đình" dưới sự hỗ trợ thực nghiệp của Ân thị, có vô số mỏ vàng cùng mỏ quặng của chính mình, cùng với rất nhiều nhà thiết kế trang sức hàng đầu thế giới, văn phòng chính ở Anh, Mỹ, Pháp, nội bộ có khoảng 3000 nhà thiết kế trang sức có trình độ từ sơ cấp đến cao cấp, hằng năm châu báu triển lãm, tập đoàn châu báu vô giá "Hoàng Đình" luôn luôn chiếm vị thế áp đảo, cửa hàng trang sức "Hoàng Đình" ở Trung Quốc, nằm cách tổng bộ Hoàn Cầu không xa trên con đường hoàng kim nhất của trung tâm thành phố, một tòa cao ốc tám tầng thời thượng, thực sự được thiết kế khác biệt với khái niệm "Hoàng Đình", trái lại thể hiện vẻ thời thượng, xuyên qua một tầng thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy ghé dựa xoay trong sảnh thiết kế theo phong cách châu Âu, cùng nhân viên mặc đồng phục trắng, lặng yên qua lại.

Ân Sĩ Hoa – người sáng lập tập đoàn đế quốc Ân thị, vẫn là người khiêm tốn và thần bí, ngoại trừ từng tham dự lễ thành nhân của cháu trai ở Anh, chứng thực Trang Hạo Nhiên mười tám tuổi kế thừa tất cả cổ phần sở hữu cùng vấn đề ngoại giao của Ân thị, thời khắc còn lại, mọi người với ông hoàn toàn không biết gì cả, cũng chỉ biết, ông đối với người cháu ngoại này vô cùng thương yêu, lúc trước nghe nói cháu ngoại vào tù, từng bệnh tim tái phát dẫn đến bệnh tình nguy kịch, toàn bộ thị trường chứng khoán châu Âu, đều chấn động vô cùng lớn.

Một chiếc Mercedes màu đen chạy nhanh, chậm rãi dừng lại trước cầu thang đá quý cửa hàng trang sức "Hoàng Đình", tổng quản lý, tổng thiết kế cùng các nhân viên làm việc mặc váy ngắn chờ đợi đã lâu, nhanh chóng đi xuống cầu thang.

Đường Khả Hinh cùng Tiêu Đồng và Thi Ngữ, từ từ cất bước đi ra khỏi xe, liếc mắt nhìn tòa cao ốc "Hoàng đình" thời thượng lộ ra sự tôn quý cao sang, cô bộc lộ tiếu ý, cùng nhau cất bước đi vào trong.

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi hai vị tổng giám đốc tạm thời vì muốn tham dự hội nghị của bên thứ ba, hơn nữa hội nghị qua đi, anh còn phải qua thăm ông bà ngoại, cho nên để tránh Đường Khả Hinh chờ đợi, liền cho Tiêu Đồng trước cùng cô qua "Hoàng Đình" chọn nhẫn cưới, chính mình sau đó sẽ tới.

Sảnh khách quý "Hoàng Đình" đặt ở lầu hai, hướng ra cây mộc lan ngọt ngào ngoài cửa sổ.

Sảnh khách quý xa hoa, ánh đèn khắp nơi đều có thể chiết xạ ra ánh sáng châu báu lóa mắt, bên trái phòng nghỉ ngơi, bên trong đặt bộ sô pha trắng, cùng rượu đỏ cao cấp nhất thế giới, sâm panh, các loại xì gà trong hộp màu rám nắng, được khảm bên trong vách tường mạ vàng, bên phải rũ xuống bức màn màu lam nhạt, bên trong là phòng trang điểm thanh nhã, muốn đáp ứng nhu cầu khách thay đổi quần áo tới thử đeo trang sức, trong sảnh cầu đặt giá xoay tròn màu đen thần bí, bốn phía còn lại là màn hình LCD, dùng để công bố lai lịch nhà thiết kế của mỗi loại nhẫn cưới, giới thiệu kim cương công nghệ cắt kim cương, vô số nhân viên công tác, đang trên sô pha sậm màu xoay tròn, lại đặt lên những món điểm tâm tinh xảo cùng trà lài, bên cạnh là một bó hoa hồng sâm panh, tỏa ra hương thơm độc đáo mà thuần khiết.

Đường Khả Hinh dưới sự nâng đỡ của Tiêu Đồng cùng Thi Ngữ, chậm rãi đi vào sảnh khách quý VIP, lập tức cảm nhận được bầu không khí long trọng mà được yêu mến này, khiến cô không khỏi trá dị cùng chờ mong.

Tổng quản lý cùng tổng thiết kế nhìn thấy Đường Khả Hinh đi tới, tức khắc nhấn xuống một cái nút nào đó, đỉnh kính cửa sổ sát đất vốn dĩ trong suốt, chậm rãi rơi xuống một tầng kim loại màu lam đậm mang theo ký hiệu "Hoàng Đình" rõ ràng, giữa giá xoay tròn màu lam đậm, lập tức chiết xạ ra ánh sáng trắng giống như thiên đường, vô số nhân viên công tác dưới sự chỉ thị của tổng quản lý, dùng khay lam đậm có ký hiệu "Hoàng Đình" độc chế bằng bạch kim, chân thành bưng ra những nhẫn cưới đến từ các nhà thiết kế cao cấp nhất trên thế giới, thật cẩn thận đặt trên giá “Vương miện” đang xoay tròn...

Đường Khả Hinh liền như vậy chậm rãi ngồi trên sô pha, mặt bộc lộ thần sắc kỳ quái, nhìn về phía từng chiếc nhẫn cưới, lóe ra đầy dụ hoặc, tôn quý, mà ưu nhã mang theo ý nghĩa đặc biệt, nhất là cô nhìn thấy trong một chiếc hộp bạch kim tinh xảo, để một cặp nhẫn cưới, trong đó giữa nhẫn cưới cô dâu, là một viên kim cương xanh 8 Karla, lấp lánh nhấp nháy, thậm chí lộ ra một điểm "Thủy hỏa sắc", loại ánh sáng thủy hỏa giao hòa này, chiết xạ ra ý nghĩa hôn nhân sâu sắc nhất. Giữa màn hình lớn tức khắc chiết xạ ra nhẫn cưới kim cương giá trị một trăm ngàn vạn, sản xuất tại Ấn Độ xứ sở thần bí, nhà thiết kế người Australia Kiều Tác Tư, từng đoạt được giải quán quân về thiết kế trang sức, thiết kế ra chiếc nhẫn cưới kim cương này, không dùng công nghệ cắt kim cương trước đây, theo khuôn hình bầu dục hoa văn những cánh hoa, mà thay đổi độ cong kim cương, để hạt kim cương này mềm mại như đóa lan dạ hương, ôn nhu mà lãng mạn nở rộ ra, dường như trong nháy mắt là có thể bắn trúng nội tâm người khác, làm người ta kích động sôi trào, thật sâu nhìn kỹ, kèm theo là chiếc nhẫn cưới của nam sĩ với một đóa lan dạ dương bên cạnh, dùng thủ pháp cắt kim cương đặc thù, trên chiếc nhẫn cưới, điêu khắc hoa văn làm cho người ta biết ý nghĩa sâu xa của nó...

Cô cứ như vậy thật sâu dừng trên chiếc nhẫn nam sĩ này, suy nghĩ một chút nếu như ở trong ngày hôn lễ, chính mình đeo nhẫn cưới cho Trang Hạo Nhiên, đây sẽ là chuyện bao nhiêu kích động lòng người? Đôi mắt của cô bỗng chốc hơi hồng hào...

Xung quanh nhân viên công tác, tiếp tục vì cô bưng ra các loại nhẫn cưới, thật cẩn thận đặt trên giá xoay tròn, chiếc hộp trang sức bạch kim tinh xảo, chậm rãi mà long trọng nhẹ mở ra, nhẫn cưới vô gái bên trong, lại hiện ra sự tôn quý.

Tiêu Đồng cùng Thi Ngữ chia ra ngồi ở bên cạnh cô, đều mỉm cười nhìn về phía cô, nồng nhiệt nói: "Cô có thích cái nào không? Chúng tôi hôm nay chuẩn bị hơn ba trăm loại, từ từ mà xem."

Đường Khả Hinh mặt bộc lộ cảm động tươi cười, lại lưu chuyển hai tròng mắt, nhìn về phía các loại nhẫn cưới xúc động nhân tâm kia...

Một cái bóng, liền thần bí mà trầm mặc xuất hiện ở bên ngoài sảnh quý khách.

Trang Hạo Nhiên mặc âu phục màu đen, thay đổi đóa hoa hồng sâm panh cài trước ngực áo, lẳng lặng xuất hiện ở cạnh cửa, thật sâu nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh ngồi trên sô pha, hai tròng mắt cũng lóe lên tia nhìn nóng cháy, mặt từ từ bộc lộ tiếu ý, chậm rãi, anh từ từ trầm mặc đi tới sau lưng cô bé này, cách sô pha kia, nhẹ cúi người, vây quanh vai cô bé này, nhẹ tay nắm bờ vai gầy của cô, cưng chiều mà khàn khàn hỏi: "Thích không?"

Tổng quản lý sảnh khách quý, dẫn theo quản lý cùng nhân viên công tác nhao nhao hướng anh tôn kính khom lưng chào hỏi, Tiêu Đồng cùng Thi Ngữ tươi cười đứng lên, đi tới một chiếc sô pha khác ngồi xuống.

Đường Khả Hinh chợt cảm thấy thân thể bị một vòng tay thâm tình vây quanh, lòng cô khẽ động, hơi nghiêng mặt nhìn Trang Hạo Nhiên rốt cuộc đã tới, tức khắc càng cảm thấy vui sướng ngọt ngào gật đầu, nói; "Thích..."

Trang Hạo Nhiên ôn nhu tươi cười, hai tay nhẹ buông bả vai cô, sau đó chậm rãi đứng lên, tháo nút áo âu phục của mình, cởi âu phục, chỉ mặc sơ mi màu lam nhạt cùng quần tây dài đen, mặt bộc lộ vẻ thần bí, trầm mặc vòng qua sô pha, cùng vị hôn thê ôm nhau ngồi xuống, nhìn về phía từng loại nhẫn cưới trên giá xoay tròn, thậm chí nhìn thấy một cặp nhẫn cưới dạ lan hương nào đó, có vài phần hứng thú búng ngón tay, để nhân viên công tác đem cặp nhẫn cưới kia, đưa đến trước mặt mình, anh tươi cười nhận lấy, nhìn nhẫn kim cương kia lóe ra ánh sáng cứng rắn...

Đường Khả Hinh mặt bộc lộ tiếu ý ngọt ngào, nhìn về phía nhẫn cưới này, nói; "Nhẫn cưới này thật xinh đẹp."

Trang Hạo Nhiên lại bộc lộ tươi cười đầy mị lực, hai tròng mắt lóe lên, thập phần hứng thú, nhưng lại hơi ho khan hai tiếng, mới chậm rãi hỏi: "Đã ăn cơm trưa chưa?"

"Chưa..." Đường Khả Hinh vẫn tinh tế nhìn về phía nhẫn cưới kia.

Trang Hạo Nhiên dần quay đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhàn nhạt tươi cười, nói; "Sao còn chưa ăn? Cũng đã giữa trưa rồi."

Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên ngọt ngào cười nói; "Đây không phải là chờ anh sao?"

Trang Hạo Nhiên lẳng lặng nhìn về phía vị hôn thê, lưu chuyển hai tròng mắt, nghĩ nghĩ, mới nói; "Cơm không ăn không được a. Lỡ như đói bụng làm sao bây giờ? Tối hôm qua... Em đi thăm Thiên Lỗi, cảm thấy anh ta có khỏe không? Hôm nay trông dáng vẻ anh ta... Cũng không có tinh thần... Dường như có chút tiều tụy..."

Đường Khả Hinh trong nháy mắt xoay người, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên tức khắc quan tâm hỏi: "Thật vậy sao? Không thể nào? Tối hôm qua emnhìn anh ấy ăn thứ gì cũng rất ngon, hơn nữa tinh thần cũng hoàn hảo a..."

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, lại bộc lộ vẻ quan tâm nói: "Phải không? Em thấy anh ta rất khỏe sao? Em đi xem bệnh, có hay không... Mua... Mua bó hoa các loại..."

Đường Khả Hinh mặt bộc lộ ngọt ngào tiếu ý, nói: "Có... Mua bó hoa hồng tặng cho anh ấy..."

Một quyền nện vào tận trong tim!!

Trang Hạo Nhiên mặt có chút nhăn nhó, nhưng vẫn tận lực kiềm chế, bộc lộ tiếu ý nhàn nhạt, làm bộ không quan tâm nói: "Phải không? Lúc em đi, anh còn muốn nhắc nhở em... Không nghĩ đến... Em cư nhiên lại chu đáo như thế."

Đường Khả Hinh xoay người, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cười nói: "Đây không phải là quá khứ anh để em đi đó sao, bất quá anh không cho em đi, em vẫn phải đi thăm anh ấy..."

Lại một quyền nữa nện vào tim!!!

Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt nhìn vị hôn thê đang nhìn nhẫn cưới, toát ra tiếu ý ngọt ngào, anh sau khi ngưng vài phần, lại chậm rãi nói: "Vậy... Em có cho anh ta ăn thứ gì không? Anh ta cảm mạo... Luôn luôn không muốn ăn, yêu cầu cao..."

"Có a..." Đường Khả Hinh lại cười nói: "Cho anh ấy ăn một chút cháo khoai, bí đỏ... Còn có... Hành ngọt."

Trang Hạo Nhiên nghe thấy hai chữ "Hành ngọt", cảm giác thượng đế như dùng cái chảo nện ngay ót mình một cái, anh nhắm chặt đôi mắt, cố nén cảm giác đau đớn hoa mắt, nặng nề thở dốc, mới làm bộ vô ý nhàn nhạt hỏi: "Hành ngọt?"

Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn về phía anh cười nói; "Ừm. Hành ngọt hoang dại trên núi hương vị rất ngon! Đặc biệt trị cảm mạo rất hiệu quả, là do cha em đích thân hái."

"Phải không?" Trang Hạo Nhiên tay khẽ đặt trên đầu gối, quay mặt sang nhìn về phía vị hôn thê nói; "Vậy làm thế nào để ăn? Là nấu ăn... Chiên lên ăn... Chưng lên ăn... Hay là... Đút ăn?"

Đường Khả Hinh mỉm cười, lẳng lặng nghe vấn đề của vị hôn phu, cho đến câu nói sau cùng, cô mở to hai mắt, lập tức quay mặt sang, nghi ngờ nhìn về phía vị hôn phu, nói: "Đút ăn?!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.