Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1330: Đại kết cục (70)



Toàn bộ sảnh khách quý, lập tức một mảnh tối tăm.

Trang Hạo Nhiên ôm lấy vị hôn thê ngồi trên sô pha, nhìn tổng quản lý cửa hàng thong thả đeo bao tay trắng, đích thân ra lệnh cho nhân viên bảo an mở két sắt màu bạc, tổng thiết kế cũng trầm mặc đoe bao tay trắng, lệnh cho nhân viên công tác đem nhẫn kim cương màu lam đậm trên giá xoay tròn, toàn bộ đều cất đi, lại tự mình đè xuống cái nút của giá màu lam đậm đang xoay tròn, hết thảy tất cả, dường như bao gồm thời gian và chờ mong, tất cả đều đứng yên.

Đường Khả Hinh mặt bộc lộ vẻ trá dị, nhìn khoảng tối tăm giữa tổng quản lý, mặc đồng phục màu đen, hai tay đeo bao tay trắng, trầm mặc mà cẩn thận từ két sắt màu bạc, lấy ra một hộp nhung lam có ký hiệu "Hoàng Đình", sau đó thong thả đi về phía đỉnh giá xoay tròn, đem cái hộp kia thật cẩn thận đặt lên, sau đó tổng thiết kế, nhìn tất cả chuẩn bị sắp xếp đã xong, liền chậm chạp xoay người, nhấn một cái nút nào đó trên vách tường.

"Bá" một tiếng.

Một đường ánh sáng màu xanh da trời, dường như tia sáng thần bí nhất thế gian, trong nháy mắt chiết xạ đến đỉnh giá xoay tròn, chiếc hộp nhung lam trong khoảnh khắc đẹp mắt hiện ra trước mắt bao người, theo chuyển động xoay tròn chậm rãi của chiếc giá, một cặp nhẫn cưới bạch kim quấn quýt cùng một chỗ, chậm rãi bay lên, hai chiếc nhẫn giao hợp cùng một chỗ, mảnh như bột phấn kim cương thần bí nhất ngân hà, từ cặp nhẫn ấy, dường như trong nháy mắt ta có thể từ giữa ngân hà thần bí kia, độc xuất ra tình cảm động lòng người nhất.

Tim Đường Khả Hinh vừa nhảy, đôi mắt cô lóe lên, trong nháy mắt kích động nhìn về phía cặp nhẫn cưới kia, không hiểu sao cảm xúc bỗng dâng trào.

Trang Hạo Nhiên cũng thật sâu nhìn cặp nhẫn cưới kia, hai tròng mắt cũng lóe ra.

Tổng quản lý dẫn theo nhân viên giải thích, mặt mỉm cười đi tới giá xoay tròn kia, đầu tiên là trầm mặc chỉ thị cho tổng thiết kế mở màn hình tinh thể lỏng trên vách tường lên, giữa màn hình bỗng xuất hiện cặp nhẫn cưới chồng lên nhau như ngân hà lóe ra đường vân kim cương tinh tế, lại thông qua hiệu ứng đặc biệt, đem hai chiếc nhẫn cưới, phóng đại lên 300 lần, tức khắc chiếu ra dòng chữ thần bí mà đáng ngạc nhiên nhất thế gian, thậm chí dòng chữ theo chiếc nhẫn xoay tròn, cư nhiên hiện ra dòng chữ thần bí: I –will-love-you-all-my-life(Anh sẽ yêu em cả cuộc đời) những chữ cái tiếng Anh về tình yêu, về yêu thương sâu sắc, theo sự thong thả xoay tròn, mà trận trận thần bí diễn thích ra...

Đường Khả Hinh hai mắt mở to, không thể tin nổi nhìn về phía chữ cái xuất hiện giữa màn hình lớn bằng ánh mắt ngạc nhiên, cô không thể tưởng tượng nổi kêu lên: "Đây..."

Trang Hạo Nhiên trải qua muôn vàn thế sự, nhìn về phía chữ tiếng Anh theo quang ảnh xuất hiện, anh cũng cảm giác không thể tin nổi, thậm chí theo chiều dài của thời gian, hai chiếc nhẫn kia thậm chí được diễn dịch bằng cả một bài thơ tình: Trên thế giới khoảng cách xa nhất, không phải là anh đứng trước mặt em, em không biết anh yêu em, mà là yêu đến si mê, lại không thể nói anh yêu em. Trên thế giới khoảng cách xa nhất, không phải anh không thể nói anh yêu em, mà là nhớ em đến tê tâm liệt phế, lại chỉ có thể chôn sâu ở đáy lòng... Ngày mà cuối cùng em vẫn sẽ yêu anh, anh có thể chờ tình yêu của em từ từ lớn dần, bông hoa trong tay em, không phải cũng là hạt giống gieo tháng tư, tháng sáu sẽ nảy mầm? Chết thì có được xem là gì? Ngày mà cuối cùng em vẫn sẽ yêu anh..."

Người đàn ông này, thật sâu nhìn về phía câu thơ tình danh tiếng nhất thế giới này, hai tròng mắt cũng nồng nhiệt lóe lên.

Tổng quản lý mỉm cười đi tới trước cặp nhẫn cưới kia, hơi dương tay chậm rãi giải thích: "Trên thế giới năm cấp bậc mật mã chưa giải được, có 87 ký hiệu nghệch ngoạc năm 1897 của nhạc sĩ người Anh Edward dành tình cảm chân thành cho tiểu thư Dora. Bên trong cất giấu ý trọng tình thâm của Edward tiên sinh với Dora tiểu thư, nhưng Dora tiểu thư vẫn không thể hiểu được ký hiệu kỳ quái này, sau nhiều năm, sổ sách ghi chép công bố mật mã này, thế nhưng đến nay không ai có thể giải được. Cho nên chúng ta đem nó gọi là "Mật mã yêu". Trên thế giới này, tình yêu là thứ thần bí nhất, không thể lý giải được. Yêu có đôi khi cần ẩn sâu dưới đáy lòng, yêu có đôi khi cũng phải lớn tiếng nói ra. Ba mươi bảy nhà thiết kế cao cấp nhất của “Hoàng Đình” chúng tôi vào ba năm trước đây, đưa ra ý tưởng vô cùng to gan, dùng kỹ thuật tiên tiến nhất nhằm vào “ Mật mã yêu” này, vận dụng kỹ xảo điêu khắc nguyên thủy nhất của Trung Quốc, ở trong cặp nhẫn cưới này, khắc vào 3600 ký hiệu tình yêu, 3600 ký hiệu tình yêu này sẽ theo quang cảm chiết xạ khác nhau, mà phóng xuất ra các ký tự yêu. Cặp nhẫn cưới này được tạo thành sau hai năm chín tháng chế tạo, do chủ tịch Ân đích thân mở mật mã lấy ra, đây là một nhẫn cưới vô giá, nó thậm chí là một cặp nhẫn cưới kinh điển vĩnh hằng! Nó tượng trưng cho ý nghĩa sâu sắc nhất! Nó là nhẫn cưới tuyệt đối không thể phục chế trên thế gian này!"

Đường Khả Hinh nhìn về phía cặp nhẫn cưới vẫn lóe sáng lấp lánh như sao trong dải ngân hà kia, cảm xúc càng lúc càng kích động dâng trào, hai tròng mắt không khỏi hồng hào.

Trang Hạo Nhiên cũng nhìn về phía nhẫn cưới kia, mặt bộc lộ tiếu ý.

Tổng quản lý lại mỉm cười tiến lên một bước, hướng các vị giải thích nói; "Hơn nữa nhẫn cưới này có rất nhiều nơi kỳ diệu, tạo thành từ kiểu chữ "LOVE", thế nhưng khi mở ra..."

Anh thần bí xoay người, nhìn về phía tổng thiết kế!

Nữ nhân viên công tác mặt mỉm cười, từ từ tiến lên, vươn tay đang đeo bao tay trắng, chậm rãi tách cặp nhẫn cưới kia ra, khoảnh khắc dòng chữ giữa màn hình lớn nổi lên cường liệt biến hóa, trong nháy mắt mỗi cái nhẫn, hiện lên hai chữ cái: Wife và Husband!!

Đường Khả Hinh trong nháy mắt nhìn thấy hai chữ cái này, hai tròng mắt ngấn lệ, cười thật vui vẻ.

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía chữ cái kia, cũng mặt bộc lộ nụ cười vui sướng mà ôn nhu.

"Tôi... Tôi có thể nhìn bọn chúng chứ?" Đường Khả Hinh thậm chí đã kích động đứng lên, cảm xúc kích động dâng trào nhìn về phía cặp nhẫn cưới kia, cảm giác chúng nó đang xoay tròn, đã hướng về phía mình thả ra nồng đậm mong ước yêu thương, thậm chí linh hồn của bọn chúng, cũng đã dường như ngân hà mang theo hạnh phúc thần bí, nhẹ nhàng xoay quanh thân thể mình.

Trang Hạo Nhiên cũng chậm rãi mỉm cười đứng lên, hai tròng mắt nhẹ lóe ra tia nhìn kích động, nhìn về phía cặp nhẫn cưới kia.

"Đương nhiên có thể! Đây vốn là chủ tịch Ân cùng phu nhân đưa qua làm lễ vật cho lễ kết hôn của Tổng giám đốc Trang cùng Đường tiểu thư." Tổng quản lý mỉm cười nói xong, tức khắc xoay người, chậm rãi vươn hai tay, nâng chiếc hộp lam đậm kia lên, đem cặp nhẫn cưới thần bí mà đầy đủ ý nghĩa nhất thế gian kia, cẩn thận từng li từng tí tôn kính đưa đến trước mặt Đường Khả Hinh cùng Trang Hạo Nhiên.

Đường Khả Hinh đầu tiên kích động dương cười vươn hai tay, tiếp nhận hộp nhung lam đậm kia, nhìn về phía nhẫn cưới đã tách nhau ra, lúc này vẫn lóe ra ánh sáng như ngân hà, bên trong lại tràn đầy ý nghĩa, nhất là viên kim cương màu hồng phấn kia, tỏa ra ánh sáng nồng đậm tôn quý, cô không khỏi nhớ tới hình ảnh khoảnh khắc Trang Hạo Nhiên tương lai đeo nhẫn kim cương này, mở ra kiêu ngạo hùng phong, cô lập tức vui mừng quay mặt sang, nhìn về phía vị hôn phu.

Trang Hạo Nhiên cũng thật sâu cúi đầu, nhìn về phía vị hôn thê thích cặp nhẫn cưới này như vậy, càng bộc lộ tiếu ý, có lẽ đây thật sự là tâm ý tương thông.

Đường Khả Hinh thực sự thích nhẫn cưới này, không nhịn được muốn vươn tay, cầm chiếc nhẫn kia lên...

Một tay lại nhẹ nắm cánh tay củacô.

Cô khẽ giật mình ngẩng đầu, nhìn về phía người trước mặt.

Trang Hạo Nhiên lại thật sâu nhìn về phía vị hôn thê, chậm rãi nói; "Kích cỡ này chắc chắn thích hợp, để nhẫn này đeo vào thời khắc thiêng liêng nhất, chờ đến ngày hôn lễ, anh đã chờ mong rất lâu rồi... Em gái nhỏ..."

Đôi mắt Đường Khả Hinh trong nháy mắt ngẫn lệ, ngẩng đầu kích động nhìn về phía Trang Hạo Nhiên...

Dường như... Dường như...

Cái cảnh cô bé nhỏ đáng yêu trong mơ kia, mặc váy nhỏ màu trắng, tươi cười ngọt ngào thuần khiết, đầu đội vòng hoa màu trắng, ôm bó hoa hồng kia, đứng trong thế giới tình yêu với bóng trúc nhẹ lay động, không ngừng xoay tròn... Dải lụa tuyệt đjep kia, lại theo gió nhẹ phất lên, không biết bay về phương nào? Chỉ thấy nó cứ như vậy theo gió phiêu lãng, trải qua bầu trời xanh thẳm, trải qua mây trắng nhẹ nhàng, trải qua vô số cố sự tình yêu, trải qua thời không thần bí, cuối cùng vẫn rơi vào thời khắc long trọng của hôn lễ kia!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.