Một buổi tối đáng được ăn mừng như thế, câu lạc bộ đua ngựa của Tập đoàn Á Châu sắp tổ chức cuộc đua ngựa thế giới, một buổi tối vinh dự như thế nhưng bởi vì Thị Trưởng phu nhân rơi xuống biển mà đưa tới chấn động
khắp thành phố, các ký giả rối rít xông tới hiện trường, muốn phỏng vấn
tình huống, mà ngoài khơi mặt biển cuộn trào mãnh liệt không có chút nào giảm, gió lớn từng cơn ập tới, mãnh liệt đến nổi làm cho người ta chấn
động!
Vô số ca nô và đội đặc cảnh đang tìm kiếm, ở bên cạnh du thuyền khổng
lồ, chiếu sáng ngọn đèn lớn, dùng dụng cụ tinh vi nhất, phái ra thợ lặn
và người máy dưới nước, căng thẳng tìm kiếm, lúc nào cũng truyền đến
tiếng dụng cụ kim loại lạnh lùng vô tình nói: "Chưa phát hiện mục tiêu. . . . . . Chưa phát hiện mục tiêu. . . . . ."
Tần Vĩ Nghiệp đứng ở trong một chiếc ca nô, nhìn về phía mặt biển mênh
mông, nghẹn ngào gọi to: "Như Mạt . . . . . . Như Mạt . . . . . . em ở
đâu vậy . . . . . . em luôn sợ lạnh . . . . . . em đừng làm anh sợ . . . . . . Như Mạt . . . . . . không biết bơi, tại sao muốn cứu người?"
Mặt biển cuộn trào mãnh liệt, một tiếng kêu to nhưng lại quá nhỏ quá
nhỏ, người phụ nữ đã từng được ba người đàn ông đặt ở trong lòng, người
phụ nữ đã từng vui vẻ như bọt biển tan vào trong biển, ưu thương giống
như Mỹ Nhân Ngư.
Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi đứng cùng một chiếc thuyền, chỉ dẫn
cho tàu biển chở khách chạy định kỳ chuyển hướng khác, nhìn mặt biển
mênh mông, vô số đặc cảnh nhảy vào mặt biển, trồi lên, hướng tới bọn họ
báo cáo, cũng không có tìm được mục tiêu. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nắm chặt tay vịn, nhìn biển rộng vô tình, vô
cùng mãnh liệt, nhớ lại quá khứ, cô mềm mại tựa vào trong ngực của mình, dịu dàng cười nói: "Anh nói. . . . . . Mỹ Nhân Ngư xinh đẹp hay em xinh đẹp?"
"Em xinh đẹp. . . . . ."
"Nhưng. . . . . . Nếu như có một ngày, anh cũng giống như hoàng tử, có công chúa xinh đẹp, vứt bỏ em thì làm thế nào?".
"Vĩnh viễn cũng sẽ không có ngày này." (nói xạo quá!)
"Nếu quả thật có một ngày, em nhảy vào trong biển, biến thành bọt biển,
sẽ giống như Mỹ Nhân Ngư, mãi mãi trông chừng hạnh phúc của anh . . . . . ."
Chuyện cũ làm rơi nước mắt!
Tưởng Thiên Lỗi, người đàn ông kiên nghị đứng ở trên mặt biển bồng bềnh, nghiêng nhìn mặt biển u ám, hai mắt kịch liệt đỏ bừng, sâu kín gọi nhỏ: "Như Mạt. . . . . . Anh không có yêu người khác. . . . . . Anh vẫn luôn yêu em . . . . . . Như Mạt. . . . . . Cả đời chỉ yêu một mình em. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên đứng ở trên mặt thuyền, nghe Tưởng Thiên Lỗi nói những
lời này, liền bất đắc dĩ nói: "Mặc kệ anh muốn bày tỏ cái gì? Vì sự
trong sạch của cô ấy, bản thân nên ẩn nhẫn một chút đi."
Trong chớp mắt Tưởng Thiên Lỗi xoay người, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên
tức giận nói: "Tại sao tôi phải ẩn nhẫn mình! ! Tất cả đều không phải do tôi muốn !"
"Vậy anh muốn cái gì?" Trang Hạo Nhiên nhìn anh nói: "Hủy diệt tất cả,
sau đó cùng cô ấy cao bay xa chạy! ! ? Tình yêu không phải là chuyện của một mình anh! Lúc ấy anh nói rất hay, muốn tôn trọng lựa chọn của cô
ấy! Thì không nên đến gần cô ấy!"
"Ban đầu nếu không phải bởi vì cậu, tôi sẽ không ra nước ngoài!" Tưởng Thiên Lỗi tức giận xoay người nhìn Trang Hạo Nhiên nói!
Trang Hạo Nhiên yên lặng một phút, chăm chú nhìn Tưởng Thiên Lỗi cười
nói: "Đó là trách nhiệm của tôi sao? Là bản thân anh quá tham lam!"
"Năm ấy cô muốn tổ chức hôn lễ, cậu đừng nói với tôi, cậu không biết?
Mọi người cùng phối hợp gạt tôi ! Để cho tôi mất đi cô ấy! !" Tưởng
Thiên Lỗi nhìn Trang Hạo Nhiên đột nhiên tức giận rống to! !
"Anh điên rồi!" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi tức giận
kêu to: "Lúc đầu cô ấy không gả cho anh, là lựa chọn của cô ấy! ! Tình
yêu giữa các người yếu ớt như vậy, trách được người nào? ”
“ Cô ấy cũng yêu anh ... nhưng cô ấy rời khỏi anh ... đã nhiều năm rồi,
anh đừng nói với tôi, anh chưa từng trách móc cô ấy yếu ớt? Tất cả tình
yêu của cô ấy đều dành cho anh!! Nhưng tình yêu của anh không chiến
thắng được tình thân của mình!! Vậy thì trách ai? Nếu như năm đó anh
quan tâm cô ấy nhiều hơn nữa, sẽ nhìn ra khoảng thời gian đó cô ấy cũng
không vui vẻ! Anh đang bận đối phó tôi! Anh yêu cũng không phải hết
lòng! Tưởng Thiên Lỗi! ” Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn anh
chòng chọc nói!
Tưởng Thiên Lỗi ầm ầm xoay người, giống như mãnh thú tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, níu cổ áo của anh!
Đôi tay Trang Hạo Nhiên kìm chặt cổ tay của Tưởng Thiên Lỗi, chợt giật
một cái, tức giận nói: ” Anh nhìn lại dáng vẻ điên cuồng của anh đi, sẽ
biết anh có bao nhiêu tham lam!! Nếu anh thật sự vì Như Mạt bất chấp tất cả, buông tha tất cả, năm đó sẽ không mất đi cô ấy!! ”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng lên, tức giận rống to: “ Tình yêu của chúng tôi, không tới phiên cậu nói chuyện!! ”
“ Vậy anh cũng đừng đem oán hận của anh trút lên người của người khác!
Đừng cảm thấy hiện tại chỉ có một mình anh khổ sở! Tôi cũng rất khổ sở
... ” Một tay Trang Hạo Nhiên đẩy mạnh Tưởng Thiên Lỗi!!
Tưởng Thiên Lỗi lui về phía sau hai bước, tức giận nhìn anh ...
Trang Hạo Nhiên không muốn nói nữa, chỉ đau lòng nhìn mặt biển mênh
mông, suy nghĩ vẫn không có chút tin tức của cô, trong lòng của anh đau
nhói, hướng về phía trước kêu to: “ Như Mạt ... Như Mạt ... cô ở đâu
vậy? ”
Mặt biển bao la theo thời gian, rơi vào trong bóng đêm.
Toàn bộ thế giới cũng rơi vào trong bóng đêm, bao gồm cục cảnh sát.
Trại tạm giam, rất yên lặng, không có náo nhiệt, bởi vì Thủ tướng ra
lệnh nghiêm túc điều tra chuyện Thị trưởng phu nhân rơi xuống biển cho
nên từ chối tất cả người yêu cầu thăm hỏi Đường Khả Hinh, bao gồm Nhã
Tuệ vì Khả Hinh mà tan nát cõi lòng, cô đứng ở bên ngoài cục cảnh sát,
nhìn đặc cảnh vây chặt chỗ đó, cô rơi lệ nói: “ Khả Hinh ... Tôi biết rõ cô sẽ không làm như vậy, cô nhất định không biết làm chuyện như vậy,
nhưng bên cạnh của cô không có ai giúp cô, trò chuyện cùng cô, tin tưởng cô ... Khả Hinh ... Cô không thể vào nhà giam, như vậy tôi không có
cách nào giải thích với chú ... Tôi thật sự không có cách nào ... Tại
sao cô gặp phải nhiều chuyện như vậy? Sớm biết như vậy, lúc đầu tôi
không nên dẫn cô vào khách sạn, tôi nên để cho cô ở trong kho hàng, làm
công việc như người bình thường, ít ra còn có thể sống an toàn a ... ”
Nhã Tuệ khổ sở ngã trên mặt đất, bật khóc: “ Tôi rất muốn vào thăm cô một chút ... ít ra còn có người cùng với cô ... ”
Trong Cục cảnh sát có người đi ra, nhìn thấy Nhã Tuệ ngã trên mặt đất,
thất thanh khóc rống, bọn họ bất đắc dĩ nói: “ Ở bên trong không có chút âm thanh nào, ở bên ngoài lại khóc như vậy! Aiz! ”
Nhã Tuệ vẫn ngã trên mặt đất, khóc thật đáng thương.
Bên trong ... trại tạm giam!
Đường Khả Hinh một mình, sâu kín cuốn rúc vào trên mặt đất, giống như đã trầm trầm ngủ mê, chỉ là tròng mắt giống như đã chết nhìn về một chỗ,
cũng không nhúc nhích, mặc cho tính mệnh rơi xuống địa ngục ...
Tô Thụy Kỳ cầu xin ông nội đặc biệt cho phép mới đi vào được trại tạm
giam, dựa lưng vào bên ngoài song sắt, ngồi đó, cũng im lặng không lên
tiếng.
Đường Khả Hinh nhìn lên bức tường cũ kỹ lấp kín trước mặt, đi vào nơi
này bất quá chỉ mới một lúc cũng đã cảm giác biển người tang thương, đột nhiên nghĩ tới lúc ấy cha đi vào nơi này, có phải trong lòng cũng tuyệt vọng hay không cũng không đi ra được, cuộc sống bị đoạn lìa, rũ xuống
trên mặt đất, từ từ chờ sinh mạng kết thúc, cô đột nhiên kích động chớp
hai mắt, nước mắt lăn xuống, nhớ tới cảnh tượng Như Mạt rơi vào biển
thật kinh khủng, trái tim của cô chợt buộc chặt, chặt đến nổi muốn tràn
máu, cô đột nhiên kích động run rẩy rơi lệ, cắn chặt môi dưới, uất ức
khổ sở bật khóc ...
Ánh mắt Tô Thụy Kỳ hơi lóe lên, cảm nhận được tiếng khóc, liền chậm rãi
thở dài, đưa tay vào song sắt, nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo ...
Đường Khả Hinh không nhịn được thân thể run rẩy, bật khóc ...