Tô Thụy Kỳ nghe nói như thế, sắc mặt lập tức lạnh lẽo, liền muốn đứng lên. . . . . .
Nhã Tuệ lại vươn tay ngăn ở trước mặt của Tô Thụy Kỳ, sắc mặt cứng rắn,
hai mắt lộ ra kiên quyết nói: "Anh đừng đi, tôi không hy vọng xảy ra
xung đột nào, để tôi đi!"
Tô Thụy Kỳ rất ngạc nhiên nhìn về phía Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ chậm rãi quay đầu nhìn về phía Khả Hinh nằm ở trong chăn, hai
mắt nhắm chặt, hơi thở mong manh, trải qua một biến cố như vậy đã cực độ mệt mỏi, hai mắt của cô đỏ bừng, im lặng không lên tiếng đi ra khỏi
phòng, sắc mặt bình tĩnh, đi tới trước cửa phòng khách, lạnh lùng mở
cửa, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Tưởng Thiên Lỗi ngăn ở
cạnh cửa, sắc bình tĩnh nhìn mình, Đông Anh đứng ở bên cạnh, quan tâm
nói: "Quản lý Lưu, Tổng Giám đốc đến thăm Khả Hinh. . . . . . Cô ấy có
khỏe không?"
Tối nay sắc Nhã Tuệ rất lạnh lùng, không chút nào coi trọng quan hệ cấp
trên và cấp dưới, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Khả Hinh không có ở nhà. . . . . ."
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhã Tuệ nói: "Không có ở nhà?"
"Đúng vậy! Không có ở nhà!" Nhã Tuệ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, sắc mặt nguội lạnh nói.
"Lưu Nhã Tuệ" Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi gọi cô.
Trong lòng của Lưu Nhã Tuệ không khỏi chua xót, hai mắt đỏ bừng nhìn về
phía Tưởng Thiên Lỗi, nghẹn ngào nói: "Cô ấy thật không có ở nhà, không
biết cô ấy đi đâu, có lẽ đã chết rồi !"
Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn cô ngăn ở cửa, nói lời hờn dỗi.
Đông Anh căng thẳng, lập tức nói với Nhã Tuệ: "Quản lý Lưu, cô nói cái gì? Tổng Giám đốc lo lắng cho Khả Hinh mới tới đây."
Nhã Tuệ cười một tiếng, hai mắt nổi lên hơi nước, nhìn về phía Tưởng
Thiên Lỗi đau lòng nói: "Lo lắng? Nếu anh lo lắng, vậy tại sao hôm nay
lúc ở trên thuyền anh ác tâm như vậy?"
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn về phía Nhã Tuệ, im lặng không lên tiếng.
Nhã Tuệ thở mạnh một hơi, lau nước mắt, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nghẹn ngào
nói: "Tổng Giám đốc Tưởng, mười chín tuổi tôi tốt nghiệp đại học xong đã vào Khách sạn Á Châu, nhận được câu nói đầu tiên là: khách hàng là
thượng đế! Câu nói thứ hai là: Khách sạn Á Châu là nhà của chúng ta!
Nhưng tôi đã vào rất lâu, trải qua cạnh tranh gay gắt và kiểm tra liên
tiếp, dần dần mới có tình cảm với nơi này, dần dần ở nơi này tìm được
bạn bè. . . . . . Đến nay vẫn không biết còn có bao nhiêu người có thể
vì một vị trí trong khách sạn này mà tranh giành đến bể đầu chảy máu. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh nhìn Nhã Tuệ.
"Nhưng. . . . . ." Nhã Tuệ đột nhiên bật khóc, nói với Tưởng Thiên Lỗi:
"Khả Hinh mới vào mấy ngày cũng đã vì đồng nghiệp, gánh chịu một chút
lỗi lầm, bởi vì một câu nói của anh, cô ấy phải buông tay người bạn tri
kỷ rất quý trọng trong đời. . . . . . Anh biết tại sao không? Bởi vì cô
yêu khách sạn này!! Cô ấy nói với tôi, một cành hoa, một cọng cỏ nơi
này, thậm chí một cái đĩa sáng bóng, một cái ly trong suốt, đều có tình
cảm thật sâu…Anh là Tổng giám đốc khách sạn, anh nên hiểu những lời này
so với bất cứ ai chứ? Cô ấy nói đã nhìn thấy ánh nắng mặt trời rực rỡ,
làm bạn cùng hoa cỏ, mỗi buổi sáng chuyên cần lau đĩa cùng đồng nghiệp,
buổi tối dụng tâm thu dọn ly tách với đồng nghiệp…Thế giới của cô ấy
thật nhỏ, tuy nhiên thật nhiều thứ có ý nghĩa!! Cô ấy đã mệt mỏi quá
rồi! Tại sao anh có thể đối với một cô gái cố gắng sống tốt, nói cô ấy
chết không có gì đáng tiếc?”
Tô Thụy Kỳ ngồi ở bên giường, nghe những lời này, chậm rãi cúi đầu nhìn
Khả Hinh nằm ở trên giường ngủ thật say, hai mắt nhắm chặt, bàn tay nhỏ
bé nắm chặt một góc chăn, ngủ cảm giác thiếu hụt an toàn, trong lòng của anh đau nhói, chậm rãi vươn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo của cô…
Đông Anh nghe xong, hai mắt ửng hồng, cúi đầu không lên tiếng!
Nhã Tuệ càng nói trong lòng càng khổ sở, cô không nhịn được rơi lệ
nói:”Cô ấy đã từng là thiên kim tiểu thư, cô ấy cũng đã từng được người
giúp việc chăm sóc bảo vệ, nhưng chỉ mới mấy tuổi, cô ấy đã mất đi cha
mẹ, anh trai cũng không để ý đến cô ấy, cô còn nhỏ tuổi đã dựa vào cá
tính lạc quan của chính mình, không dựa vào bất kì ai để sống cho đến
bây giờ, anh biết cô ấy khó khăn đến cỡ nào không? Tôi làm bạn bè, nhìn
cô ấy một đường đi tới, tôi cũng không chịu nổi, cô ấy lại cắn răng chịu đựng….cô ấy chưa bao giờ ở trước mặt người lạ, than mình khổ, bởi vì cô ấy không muốn người khác thương hại, càng không muốn anh thương hại! Cô ấy ở lại khách sạn chỉ vì cô yêu nơi này!! Không có bất cứ lý do nào!
Càng sẽ không hy vọng viễn vông có được thứ gì! Hôm nay anh sỉ nhục cô
ấy, vì một người trong quá khứ mà chà đạp cô ấy! Nếu hôm nay chà đạp cô
ấy như vậy, tại sao ban đầu mở ra một cánh cửa? Trực tiếp đuổi cô ấy đi
thì sẽ không chịu tội này! Anh biết đổ oan cho cô ấy giết người, đối với một cô gái yếu ớt, chỉ cần một chút ánh mặt trời là một chuyện tàn nhẫn đến cỡ nào không? Thật ra lúc đó cô ấy vẫn hy vọng được anh giúp đỡ,
bởi vì anh là…Tổng giám đốc khách sạn Á Châu! Cô ấy là nhân viên khách
sạn Á Châu!! Chẳng lẽ anh không nên bảo vệ cô ấy sao? Anh làm như vậy
xứng đáng là một Tổng giám đốc khách sạn sao?”
“Lưu nhã Tuệ!” Đông Anh hơi nghiêm nghị nhìn về phía Nhã Tuệ, có chút
căng thẳng nói:”Cô không thể không tôn trọng Tổng giám đốc!”
“Chuyện anh ấy làm để cho tôi tôn trọng sao?” Nhã Tuệ tức giận nhìn
Tưởng Thiên Lỗi lớn tiếng nói:”Lúc tôi xông lên boong thuyền, trơ mắt
nhìn người bạn thân của mình bị cảnh sát còng tay bước đi!! Khi đó, tất
cả mọi người đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô ấy! Anh có biết trong
khoảnh khắc đó, tất cả dũng khí sống tiếp, sự tự tôn tất cả đều bị chà
đạp không còn một mảnh!! Cô ấy đã khóc lóc bước đi, lắc đầu nói, tôi
không có giết người, tôi không có…nếu anh có chút tình người, trong
khoảnh khắc đó, giữ lại một chút lòng tin cho nhân viên đã tận tâm nỗ
lực vì khách sạn này, có lẽ cô ấy cũng sẽ không tuyệt vọng như vậy!! Vậy anh đã làm gì? Tổng giám đốc Tưởng! Anh vì người phụ nữ mình yêu, từ bỏ chúng tôi! Từ bỏ làm người đứng đầu khách sạn, từ bỏ tận tâm nỗ lực của chúng tôi!”
Tối Nay Nhã Tuệ đã hoàn toàn sụp đổ, cô tức giận nhìn Tưởng Thiên Lỗi
nói:”tất cả mọi chuyện anh làm với cô ấy hôm nay, cũng vì cô ấy là nhân
viên khách sạn Á Châu!! Bao gồm không cho phép cô ấy lui tới với người
bạn tri kỷ, cũng vì cô ấy là nhân viên khách sạn Á Châu!! Cho nên, bắt
đầu hôm nay, cô ấy không phải! Tôi cũnng không phải! Bây giờ tôi thay cô ấy từ chức! Tôi sẽ không để cho cô ấy ở lại nơi đó chịu nhục!! Sẽ
không!!”
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Lưu nhã Tuệ.
“Cảm ơn Á Châu đã bồi dưỡng chúng tôi!! Cám ơn sự vô tình của Tổng giám
đốc Tưởng đã đánh thức chúng tôi! Thế giới này có rất nhiều đường đi,
chúng tôi quyết định thay đổi đường đi!! Cho dù trên đường ăn xin cũng
tuyệt đối không đến cửa chính khách sạn Á Châu! Tuyệt đối không để anh
sỉ nhục!! Hôm nay mời anh đi về!! Chỗ ở nhỏ của chúng tôi không chứa nổi người có thân phận tôn quý như anh!”
Đông Anh khiếp sợ đứng ở cửa, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, có chút hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng đứng ở bên cửa, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, không lên tiếng.
“Tổng giám đốc…” Đông Anh căng thẳng nói:”Anh đừng trách Nhã Tuệ, hôm nay cô ấy có chút kích động…đều là vô tâm…Anh…”
Tưởng Thiên Lỗi hơi giơ tay, vẫn nhìn chặt cánh cửa kia, suy nghĩ một chút lại đưa tay nhè nhẹ đè xuống chuông cửa.
Nhã Tuệ dán người ở cửa phòng, đôi tay che miệng thật chặt, không để
mình đau lòng khóc thành tiếng, chỉ khổ sở nức nở, để mặc cho nước mắt
lăn xuống.
Tưởng Thiên Lỗi chờ một lúc, lại đưa tay đè xuống chuông cửa.
Nhã Tuệ mạnh mẽ lau nước mắt, cắn chặt răng không mở cửa!!
Tô Thụy Kỳ ngồi ở bên giường, nhìn má trái của Khả Hinh được mái tóc đen nhánh che kín, anh chậm rãi vươn tay, vén nhẹ mái tóc này, nhìn thấy
một vết sẹo màu hồng lồi lõm không bằng phẳng, giống như không thuộc về
khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Khả Hinh, nhẹ phủ dưới mí mắt, xoay
người một cái, má phải xinh đẹp hoàn hảo so với má trái bị phá hủy, tim
của anh không khỏi đau nhói, duỗi ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo
này, sâu kín nói:”Rốt cuộc….là ai độc ác phá hủy khuôn mặt của em như
vậy? Hay vì chuyện gì mà phá hủy gương mặt của em?”
Tiếng chuông cửa tiếp tục vang lên mấy lần, cuối cùng chậm rãi ngừng lại.
Tưởng Thiên Lỗi hơi lộ ra vẻ bất đắc dĩ đứng ở cửa bên nhìn cánh cửa gỗ
đóng chặt, suy nghĩ 1 chút, liền xoay người đi xuống lầu.
Đông Anh cũng vội vàng đi theo xuống lầu…
Lối đi cầu thang u ám.
Lúc Tưởng Thiên Lỗi đi xuống cầu thang thì hơi ngẩng đầu lên, liếc mắt
nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu có thể chạm đến, không lên tiếng vươn tay
nhẹ nhàng xoay một cái.
Một luồng sáng màu vàng phát ra nơi cầu thang.
“Ồ? Dễ dàng sáng như vậy, tại sao lâu nay nó không sáng?” Đông Anh thật sự tò mò nói.
Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt nói:”Đó là bởi vì nó quá bình thường…”
Đông Anh không nhịn được nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.