Bầu trời xanh lam, mấy con hải âu bay qua, phát ra tiếng kêu vui vẻ, sóng biển màu nâu xô vào bờ cát vàng.
Tia nắng mặt trời giống như màn lụa mỏng chiếu rọi trên trên giường nệm màu tím ‘phòng tổng thống'.
Tử Hiền nằm ở trên giường nệm, mặt dán gối đầu mềm mại, lông mi nhẹ nhàng rũ xuống, yên tĩnh ngủ ngon.
Một loạt tiếng thay đồ nhanh chóng truyền đến.
Ở trong mông lung, Tử Hiền chậm rãi mở mắt, lim dim, xuyên qua ánh sáng
ngoài cửa sổ nhìn thấy một bóng dáng to lớn cao ngạo mặc quần tây dài
đen, nửa người trên rắn chắc, đang cầm một cái áo sơ mi trắng, quay lưng về phía mình mặc vào, một trận gió quét qua, cũng rất hấp dẫn, thậm chí mang theo một chút mập mờ, cô cười có chút thỏa mãn, mở mắt mắt nhìn
thấy Tưởng Thiên Lỗi hơi nghiêng mặt, đối mặt với kính toàn thân trước
giường không xa, tay cài cúc áo sơ mi. . . . . .
Cô dịu dàng khẽ mỉm cười nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi vừa cúi đầu, tay cài cúc áo sơ mi, vừa nghiêng mặt nhìn
cô một cái, trầm giọng nói: "Tỉnh sớm vậy? Tối hôm qua giày vò anh đến
quá nửa đêm mới chịu ngoan ngoãn ngủ. . . . . . Không ngủ đủ giấc, lại
nói mắt bị quầng thâm. . . . . ." .
Tử Hiền không nhịn được nở nụ cười, hơi chuyển động thân thể có chút mệt mỏi, vén nhẹ mái tóc xoăn trên trán, mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, cầm một hộp
thuốc lá pháp đặt ở bên cạnh mép giường, từ bên trong lấy ra một điếu
thuốc xì gà nhỏ dài, ngậm trong miệng, bật cái bật lửa bạch kim, đốt
thuốc, hít một hơi, mới nhẹ phun ra, nhìn bóng dáng anh có chút bận rộn, âm thanh có chút khàn khàn nói: "Tại sao anh không không ngủ thêm chút
nữa?"
"Hôm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, phải xử lý một đống vấn đề" Tưởng
Thiên Lỗi cài xong cúc áo sơ mi, mới vừa nhìn về phía bộ dáng Tử Hiền,
cô tựa vào trước giường, tỉ mỉ hút thuốc lá, nhớ tới lời cô nói đêm liền chậm rãi tiến lên, ngồi ở bên giường, hơi nghiêng người nhìn về phía
cô.
Ngón tay của Tử Hiền đang kẹp điếu thuốc nhỏ dài, có chút quyến rũ nhìn
anh, mỉm cười nâng cái thon dài, đặt xuống ở trên đùi anh, nói: "Tối hôm qua ngủ chung với anh, không biết có phải nửa đêm anh đè ép em hay
không, phát hiện chân có chút tê nha, xoa bóp cho em đi?"
Tưởng Thiên Lỗi vừa nhìn cô, vừa đưa tay đặt ở trên đầu gối cô, dùng sức đàn ông bóp mạnh một cái!
"A!" Tử Hiền đau đến kêu nhỏ một tiếng, dùng một cái chân khác, đạp
xuống hông của anh, tức giận nói: "Muốn mưu hại vợ, cưới vợ nhỏ hả!"
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, liền cười như không cười vươn tay gõ mạnh
lên trán của cô, không muốn để ý đến cô nữa, chợt đứng lên. . . . . .
Tử Hiền lại từ phía sau lưng ôm hông của anh, mặt dính vào phía sau lưng của anh, dịu dàng cười nói: "Ở bên cạnh em một lúc nữa. . . . . . Có
được không?"
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên giường, cảm thấy vợ chưa cưới ôm chặt mình,
anh suy nghĩ trong chốc lát, mới đưa hai tay ra đặt ở trên hai tay cô,
nói: "Anh thật sự không có thời gian. . . . . . Hôm nay làm rất nhiều
việc."
"Tối nay ăn một bữa cơm với em. . . . . ." Tử Hiền len lén tấn công.
"Không phải em không thích anh ăn tối với em sao, nói anh buồn chán?" Tưởng Thiên Lỗi hơi nghiêng mặt hỏi.
Tử Hiền bướng bỉnh cười nói: "Buồn chán cũng phải tiếp nhận tình yêu! Ai bảo anh là chồng tương lai của em?"
Đối với những lời này Tưởng Thiên Lỗi từ chối cho ý kiến, chỉ kéo nhẹ mở đôi bàn tay nhỏ bé của cô, chậm rãi nói: "Được rồi, anh thật sự phải đi làm."
Tử Hiền chỉ đành phải buông lỏng đôi tay, cầm thuốc lá, hít một hơi mới
ngồi trở lại trên giường, nhìn về phía khuôn mặt anh có chút vô tình
nói: “Đúng rồi, Đường Khả Hinh bị bắt ở cục cảnh sát được
thả ra chưa?”
“Ừ.” Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi không lộ vẻ gì, cầm âu phục mặc
vào, hỏi: ‘Tại sao em cảm thấy hứng thú với cô ấy như vậy?”
“Dù nói thế nào, cô ấy cũng là người Ricky quan tâm, tự nhiên
chính là bạn bè của em. Có thể anh không biết, mặc dù mặt
ngoài Ricky rất dễ nói chuyện, nhưng cũng là người kiêu ngạo,
có tư cách có tu dưỡng, hơn nữa bởi vì gia đình nghiêm khắc,
sẽ không dễ dàng gây ra tin tức lôi thôi, vẫn là motjt người đàn ông có đạo đức tốt…”