Trần Mạn Hồng lại tức giận nói với Đường Khả Hinh: "Cha của cô đi ngồi
tù, mẹ cô gả cho dân cờ bạc, nhà hàng của anh trai cô bị đóng cửa, Thị
Trưởng phu nhân rơi xuống biển, mấy chuyện đó có liên quan đến cô sao?"
Đường Khả Hinh cắn chặt môi dưới, từng viên nước mắt trong suốt lăn xuống.
"Nếu không có liên quan đến cô! ! Vậy cô ngẩng đầu lên cho tôi! Trần Mạn Hồng tôi không có loại nhân viên không có tiền đồ, không có khí phách! ! Cho dù có một ngày cô phải đi khỏi Khách sạn Á Châu, cô cũng phải trong sạch, ngẩng đầu lên cho tôi! ! Mà không phải sợ hãi rụt rè cút ra
ngoài! Cô mất mặt mũi! Tôi cũng mất mặt mũi! ! Phòng ăn ngự tôn cũng mất mặt mũi! !" Trần Mạn Hồng tức giận nhìn bộ dáng chịu đựng của Đường Khả Hinh, cô lại tức giận nói: "Tôi đã sớm nhìn Thị Trưởng phu nhân kia
không vừa mắt! Mềm mại giống như bông gòn, hơi thở mong manh, muốn tan
thành nước, sẽ chết không sống, nhìn cũng ghê tởm chết rồi ! Cô là một
cô gái kiên cường, tại sao phải vì thứ người mềm nhũn rơi xuống biển, mà gánh chịu cái giá mất đi công việc tốt ? Mạng của cô ấy là một mạng,
mạng của cô không phải là mạng hả ? Cô ấy sống cũng là sống, cô sống
cũng là sống! ! Bây giờ không phải nói người nào sống lâu hơn, mà là nói ai dũng cảm hơn để sống!"
Khả Hinh được sự cổ vũ, nhìn về phía Trần Mạn Hồng khóc nói: "Cám ơn
quản lý tin tưởng tôi . . . . . Chỉ là tôi không có mặt mũi ở lại chỗ
này nữa. . . . . . Tôi không xứng làm nhân viên của cô. . . . . ."
Trần Mạn Hồng nghe chua xót trong lòng, nhìn về phía Đường Khả Hinh, cắn răng nói: "Chỉ cần cô trong sạch, cho dù má trái đã bị hủy, tâm hồn của cô cũng phải sẽ sạch, tại sao cô không còn mặt mũi? Nói ra lời thất
vọng như vậy, tại sao trước kia sống ở trong kho hàng không biết xấu hổ ! Cho nên tôi nói, người sống phải sẽ sạch, sống thản nhiên! ! Tôi không
nhìn nổi cái loại sợ hãi gì đó!"
Văn Chi cũng tức giận tiến lên một bước, hướng về phía Khả Hinh khích lệ cô nói: "Đúng vậy! Chúng tôi đều tin tưởng cô không có làm sai việc gì. Mặc dù làm chung với cô không bao lâu, nhưng tôi cảm thấy cô là người
rất tốt, rất chăm chỉ, tan việc còn có thể ở lại giúp đỡ chúng tôi một
chút ! Cô là đồng nghiệp tốt của chúng tôi, không nên tùy tiện đi khỏi!
Mấy con bé chết tiệt ở bộ phận sảnh tiệc, sáng sớm hôm nay còn đắc chí,
nói phòng ăn chúng ta đều là người man rợ, tức chết tôi rồi!"
"Đúng vậy!" Tiểu Nhu cũng mím môi, tiến lên khóc nói: "Cô đừng đi. . . . . . Tôi không nở xa cô, chúng tôi đều tin rằng cô không phải là loại
người như vậy! Cái loại người nói xấu người khác, đều là người không có
tư cách, kiếm nhã, không lịch sự, không có lòng tốt, không tử tế! Cô
đừng vì người khác mà buông tha mình ! Tiền lương của cô thật cao, so
với Bộ trưởng còn cao hơn ! Đi rất đáng tiếc !"
Tất cả nhân viên từ trưởng kíp trở xuống, mọi người bất đắc dĩ nhìn về phía Tiểu Nhu.
Khả Hinh biết ơn, rơi lệ nhìn mọi người.
Trần Mạn Hồng lại tức giận nhìn Nhã Tuệ ở một bên im lặng rơi lệ, nói:
"Cô động một chút là nói đi, không phụ lòng cô sao? Cô đã cố gắng rất
nhiều, tôi nhìn thấy! Tôi và cô học chung trường, các bạn học chúng ta
đều đi ngủ, một mình cô nắm đèn pin cầm tay, núp ở trong chăn học tiếng
anh, thật vất vả mới lên làm quản lý, nói buông tha liền buông tha?
Không phải khách sạn Á Châu cho cô tương lai, mà là bản thân cô tự cố
gắng! ! Ai bảo cô trộn lẫn số mệnh của cô và số mệnh quý giá của người
ta? Không trộn lẫn không được sao?"
Nhã Tuệ bất đắc dĩ nói: "Nhưng tôi tức giận!"
"Cô tức giận, mắng đã mắng rồi ! ! Huống chi, lúc đó người kia đáng
mắng! ! Tôi muốn nhìn một chút Tổng Giám đốc Tưởng vĩ đại có báo tư thù
hay không? Cô không thể chờ một chút sao? Mở to hai mắt, rốt cuộc anh ấy sẽ làm như thế nào! !"
Trần Mạn Hồng lại tức giận nói: "Cô có khí phách, chẳng lẽ không thể có
khí phách đến cuối cùng? Cần gì phải vào lúc nhạy cảm như vậy, kéo Khả
Hinh đi? Cô không có đầu óc hả! ! Tôi muốn ở chỗ này ngây ngô! ! Thị
Trưởng phu nhân rơi xuống biển, liên quan gì tới tôi? Tôi có nhiều năm
phúc lợi, tôi có tiền đồ tốt đẹp, nơi tôi đã từng cố gắng như vậy, tại
sao vì loại người này mà đi khỏi? Tại sao? Cô muốn hơn thua, thì phải
hơn thua như vậy!"
Nhã Tuệ không nói gì ngẩng đầu nhìn về phía Trần Mạn Hồng.
"Nếu mọi người quý trọng cuộc sống của mình, hãy cất giấu chút mềm yếu
đi! Cô. . . . . ." Trần Mạn Hồng chỉ vào Nhã Tuệ, tức giận đến run rẩy
nói:”Cút trở về nhà hàng đại dương cho tôi, hôm nay Kỳ Gia Minh tìm cô
cả ngày! Nói cô không xuất hiện nữa, tháng này cô cũng đừng nghĩ muốn
tiền thưởng!”
Nhã Tuệ nhìn về phía Trần Mạn Hồng, hai mắt rưng rung.
“Cút!” Trần Mạn Hồng lại tức giận quát lên!!
Nhã Tuệ cắn chặt răng, nhìn về phía Đường Khả Hinh
Đường Khả Hinh cũng nhìn Nhã Tuệ…
“Cô..” Trần Mạn Hồng lại chỉ vào Đường Khả Hinh tức giận nói:”Cô cút về
cho tôi, thay xong đồng phục đến bộ phận huấn luyện học bổ túc! Nếu trên đường đi,có ai dám trừng cô..cô hung hăng trừng lại cho tôi!!”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, có chút không biết nói gì, biết ơn nhìn về phía Trần Mạn Hồng
Trần Mạn Hồng có chút gấp gáp nhìn 2 người nghẹn ngào nói:”Bà cô của
tôi! Đừng suy nghĩ cho đối phương nữa! Như vậy chỉ biết hại đối phương!
Nếu như thực sự suy nghĩ cho đối phương! Nên kiên cường một chút!! Tôi
biết rõ mọi người đã rất không dễ dàng! Có một người cha đi tù chung
thân, có một người mẹ gả cho dân cờ bạc đã rất không dễ dàng! Tôi biết
rõ!”
Trong lòng Khả Hinh chợt đau nhói, nhìn Trần Mạn Hồng, ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt, hiểu rõ, gật đầu.
“Đi đi…mặc kệ có chuyện gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm!” Trần Mạn Hổng quay đầu, chớp mắt một cái, nổi lên hơi nước.
“Đi đi!” Tất cả đồng nghiệp cũng động viên cô:”Cố gắng lên!! Ngẩng đầu
lên! Tất cả đồng nghiệp phòng ăn chúng ta đều tin tưởng cô!”
“Tôi đi với cô! Nếu như có người nào trừng cô, tôi sẽ trừng lại cô ta!” Tiểu Nhu lập tức muốn xông lên.
“Đi!” Các đồng nghiệp ríu rít kéo cô.
“Để cho cô ấy đi 1 mình! Nếu như sống không trở lại, vậy thì chết ở bên
ngoài đi! Nhưvậy cô không phụ lòng cha mẹ của cô! Tôi vẫn luôn tin tưởng một câu nói cô vấp ngã ở nơi nào, cô phải bò dậy nơi ấy!!” Trần Mạn
Hồng lạnh lùng nói.
Đường Khả Hinh nghe lời này, cắn chặt răng, cố nén nước mắt nói:”Tôi không đi….tôi không có làm việc gì sai…tôi không đi…”
Hốc mắt mọi người cũng đỏ bừng nhìn cô.
Nhã Tuệ càng thêm đau lòng rơi lệ.
“Cút về thay quần áo! Sau đó đi học bổ túc! Cô ngồi chỗ nào thì ngồi
đúng vào chỗ ấy, nếu có ai dám chiếm chỗ của cô, cô đẩy cô ta ra, để cho cô ta cút!!” Trần Mạn Hồng kiên quyết nói.
Đường Khả Hinh cắn chặt môi dưới, kiên quyết gật đầu 1 cái!
“Đi đi!” Trần Mạn Hồng xoay người, nhìn bầu trời phía ngoài cửa sổ, hai mắt chợt đỏ bừng.
Bên ngoài nhà hàng, có một bóng dáng nhàn nhạt đứng ở một bên nhìn về
phía Trần Mạn Hồng, anh cười khẽ, thầm nói:”Trần Mạn Hồng, không uổng
công tôi và cô cùng trông nom phòng ăn ngự tôn nhiều năm, cô dám ngăn
cản chuyện này, xứng đáng để tôi tôn trọng.”
Tào Anh Kiệt khẽ thở dài, buồn cười đi khỏi, lại nhìn thấy thư ký Hà Hà
Na, mặc đồng phục màu đen, dẫn ba người trợ lý đi ra khỏi thang máy, cầm trong tay 1 phần tài liệu, sải bước đi vào phòng ăn, sau đó ở một cái
thang máy khác, Giám đốc và 2 người bảo vệ khách sạn cùng đi ra, lạnh
lùng đi vào phòng ăn…Anh nhìn thấy tình huống này, chau mày, lập tức đi
ra ngoaà!
Khả Hinh lau khô nước mắt vừa muốn đi ra ngoài cũng đã thấy thư ký Tổng
giám đốc và giám đốc nghiêm túc đi tới, hướng về phía nhân viên phòng ăn ngự tôn nói:”Vị nào là Đường Khả Hinh?”
Khả Hinh sửng sốt đứng ở cửa, nhìn về phía Hà Hà Na.
Trần Mạn Hồng có chút kinh ngạc xoay người, nhìn thấy thư ký Tổng giám
đốc xuất hiện tại phòng ăn, cô lập tức sải bước đi lên trước, ngăn ở
trước mặt của Khả Hinh, ngẩng mặt lên, khẽ nhíu lông, mỉm cười nói:”Tôi
là quản lý phòng ăn ngự tôn!! Xin hỏi cô tìm Đường Khả Hinh có chuyện
gì?”
Hoắc Minh nhìn về phía Trần Mạn Hồng, cau mày nói:”Mạn Hồng”
Trần Mạn Hồng làm bộ như không nghe được, chỉ lạnh lùng nhìn về phía Hà Hà Na!
Hà Hà Na cũng nghiêm túc nhìn về phía Trần Mạn Hồng nói:”Chúng tôi nhận
được thông báo của Tổng giám đốc, nhân viên Đường Khả Hinh gần đây làm
trái với nội quy quy định của khách sạn phải chịu xử phạt. Hạ lệnh cho
cô ấy lập tức rời khỏi khách sạn!Bồi thường 1 năm tiền lương!”
Đường Khả Hinh ngây người tại chỗ, trái tim chợt rét lạnh, nhớ tới ánh
mắt trần ngập ý muốn giết người của Tưởng Thiên Lỗi đêm qua, có chút
tuyệt vọng.
Trần Mạn Hồng mỉm cười nhìn về phía Hà Hà Na nói:”Ý của thư ký, tôi chưa hiểu rõ lắm, cô nói muốn xử phạt nhân viên làm trái với nội quy quy
định của khách sạn! Vậy tôi muốn biết, rốt cuộc cô ấy phạm lỗi gì? Các
người muốn sa thải cô ấy? Bởi vì hợp đồng làm việc của nhân viên chúng
ta cũng phải nói rất rõ ràng, bất kỳ ngành nghề, bộ phận nào của khách
sạn, nếu lý do không rõ ràng hoặc lý do không chính đáng, không được tùy ý sa thải nhân viên!! Nếu các người không nói được lý do, tôi từ chối
các người sa thải!!”
“Trần Mạn Hồng!” Hoắc Minh gào lớn với cô!
Trần Mạn Hồng ngẩng mặt lên nói:”Đường Khả Hinh là nhân viên phòng ăn
ngự tôn của tôi!! Cô ấy là nhân viên do chính tay tôi dốc hết sức dạy
dỗ, cô ấy đảm nhiệm công việc của tôi trong tương lai, đây không phải là khẩu hiệu quản lý của khác sạn đề ra từ trước đến giờ sao? Hôm nay mắt
của tôi nhìn thấy chuyện xảy ra không công bằng, nếu tôi nín nhịn, nhân
viên của tôi chịu uất ức tương lai tôi làm sao phục chúng? Xin mời thư
ký Hà cho tôi 1 lý do!! Cũng xin Tổng giám đốc cho tất cả nhân viên
chúng tôi một câu trả lời hợp lý! Rốt cuộc cô ấy làm sai chuyện gì?”
Đường Khả Hinh cũng sốt ruột nhìn thư ký Hà!
Thư ký Hà có chút khó xử nhìn về phía Hoắc Minh, bởi vì chính mình chỉ
truyền đạt thông báo của Tổng Giám đốc, đích xác không biết nguyên nhân
muốn sa thải Đường Khả Hinh, cũng không nghĩ đến Trần Mạn Hồng cứng rắn
đến mức này.
“Mạn Hồng!” Hoắc Minh nhìn về phía Trần Mạn Hồng, nghiêm nghị nói:”Hôm nay báo đưa tin, cô cũng xem qua chứ?”
“Xem rồi!” Trần Mạn Hồng trực tiếp nhìn về phía Hoắc Minh, chợt nhíu mày nói:”Vậy thì thế nào? Tâm trạng Thị trưởng phu nhân không tốt, đi tới
mép thuyền sau đó không cẩn thận té xuống, liên quan gì đến nhân viên
của tôi?? Khả Hinh chỉ là làm việc của cô ấy nên làm! Huống chi, đây là
lỗi của cô ấy sao? Tại sao cô ấy phải gánh chịu trách nhiệm vì tâm trạng của Thị trưởng phu nhân? Ai biết cô ấy có cãi nhau với người nào không? Bất mãn người nào không? Tự mình muốn nhảy xuống thì sao? Có phải thân
phận cô ấy tôn quý, còn mạng của nhân viên tôi so con kiến còn hèn mọn
hơn hay không? Xảy ra chuyện như vậy, muốn tìm người chịu tội thay hả?
Nhưng chuyện này đến trong tay Trần Mạn Hồng tôi là không được! Sau này
chỉ có chính cô ấy mới tư coi rẻ mình, không ai có tư cách này!! Có thể
sai thải cô ấy cũng được. Chỉ đạo phòng nhân sự giao cho tôi 1 lýdo hợp
lý, tôi sẽ thả người!! Nếu không, tất cả nhân viên phòng ăn chúng
tôi….không phục!!”