Tô Thụy Kỳ mỉm cười hỏi: "Cô hỏi chuyện này làm gì?"
Hai mắt Nhậm Tử Hiền chợt lóe sáng, cầm điện thoại di động, dứt khoát nói: "Tôi có việc tìm cô ấy.
Tô Thụy Kỳ cầm điện thoại di động, đứng lên, đi tới trước cửa sổ sát đất
trong văn phòng, nắm ly cà phê trên bàn thủy tinh, khẽ hớp một ngụm, cảm giác mùi vị tinh khiết nhàn nhạt. . . . . .
"Làm gì vậy? Nếu tôi thật muốn tổn thương cô ấy, cô ấy còn sống được sao?" Nhậm Tử Hiền bật
cười nói: "Tôi không nể mặt tăng, cũng phải nhìn mặt phật!"
"Tử
Hiền. . . . . ." Tô Thụy Kỳ cầm điện thoại di động, hướng về phía Nhậm
Tử Hiền thật lòng nói: "Tôi mặc kệ giữa các người xảy ra chuyện gì,
nhưng tôi khẳng định Khả Hinh tuyệt đối không có ý định tổn thương bất
kì ai, hoặc có ý đồ gì."
Nhậm Tử Hiền đột nhiên phì cười nói: "Nhìn anh lo lắng bảo vệ cho cô ấy, thật thích người ta à?"
Tô Thụy Kỳ im lặng không lên tiếng.
Nhậm Tử Hiền nhắc nhở anh: "Tôi cảm thấy yêu mến, thưởng thức, cảm tình tốt, thậm chí tim đập dồn dập cũng cách tình yêu rất xa, đó là một loại
trong sáng và rõ ràng, nếu anh không yêu thì chú ý bảo vệ tốt cho cô ấy! Phụ nữ dễ bị tổn thương nhất không phải khuôn mặt đó mà là tình yêu."
Tô Thụy Kỳ nghe xong, mỉm cười nói: "Thật ra cuộc đời tôi may mắn nhất
chính là gặp được người bạn như cô, cô nhất định phải làm cho người ta
móc ra hết đáy lòng, mới có thể làm cho người ta phát hiện lòng tốt của
cô."
"Đừng trốn tránh tình yêu của anh! !" Nhậm Tử Hiền chậc một
tiếng, nhịn không được bật cười, tiếp tục cất bước đi về phía trước, đi
khỏi bệnh viện.
Gần tối!
Sau khi tan việc, Nhã Tuệ xách
theo thức ăn mua về, trò chuyện với các ông cụ cách vách một lúc, nhìn
thấy bà dì mua báo thừa dịp mưa đã tạnh, ngồi ở dưới cây đa phe phẩy cây quạt, nói xấu chuyện nhà ai đó, cô chán ghét nhìn bà dì, trong miệng ý
ác nói: "Có phải miệng dì là quạ đen hay không? Ngày nào cũng oang oang, thật ghê tởm!"
Cô vừa nói vừa xách thức ăn đi vào ngôi lầu nhỏ,
ánh đèn nhỏ chợt sáng lên, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn ánh đèn kia chiếu trên mặt mình, tỏa ánh sáng ấm áp, cô ngạc nhiên nghĩ, là ai sửa
đèn sáng vậy? Cũng đã tối thật lâu.
Từng bước đi lên cầu thang.
Trong lòng của cô âm thầm nghĩ tới, tối nay làm thịt bò xào hành tây, hay
thịt bò xào ớt xanh, lấy chìa khóa cắm vào trong ổ khóa, vặn mở khóa,
đẩy cửa đi vào, nhất thời một luồng hơi lạnh đập vào mặt, cô không nhịn
được cả người đột nhiên run lên, ôi một tiếng, trợn to hai mắt kêu lên:
"Xảy ra chuyện gì?"
"Cô đã về rồi, nhanh đóng cửa lại!" Giọng nói từ trong phòng bếp truyền đến.
Nhã Tuệ nhanh chóng đặt chìa khóa ở trước tủ kính, quên chào hỏi chai chào
hỏi rượu đỏ trong ngăn kéo đã bước nhanh đi vào phòng bếp, nhìn thấy
Đường Khả Hinh ngồi một mình ở trong phòng bếp tối tăm, đóng cánh cửa sổ nhỏ duy nhất trong phòng bếp, mở cửa tủ lạnh trong phòng bếp, sau đó
đặt một nhiệt kế tròn trịa như trứng đà điểu ở bên cạnh, phía trên chừng 13,7 độ C, cô đặt cái bàn nho nhỏ chen chúc trong phòng bếp, mấy chục
chai rượu đỏ hàng mẫu sắp thành hàng, đặt ở trên kệ nhỏ, có vài Ly Tulip đã thưởng thức qua rồi, còn có một số ly chưa uống nằm yên ở nơi đó, cô ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ, mở ra rất nhiều rất nhiều phần tài liệu,
chất đống phải ngổn ngang, vừa uống một ly rượu đỏ, vừa ghi chép. . . . . .
"Trời ạ!" Nhã Tuệ trợn to hai mắt, nhìn bạn thân đã uống không ít rượu đỏ ở trước mặt, cả khuôn mặt đều hồng lên, ánh mắt bắt đầu phân tán, nhưng vẫn dựa vào ý thức mạnh mẽ, viết mùi vị Laffey năm 00 đã nếm thử, giống như học sinh tiểu học, cẩn thận ghi chép, cô sụp đổ kêu lên: "Này! ! Cô đang làm gì vậy?"
"Đây là môn học của tôi hôm nay!
Tôi muốn nếm hết tất cả rượu mẫu, ghi chép các dạng mùi vị rượu đỏ lưu
lại cho tôi qua nhìn, nghe thấy, ngửi, uống, sau đó xem tình tình trạng
"Terroir" của chúng. . . . . ." Đường Khả Hinh nói xong, cũng đã ghi
chép xong loại Laffey này, đem rượu đỏ uống xong, hút khô nước trong
không khí, đậy nút rượu lại, sau đó đặt lên kệ rượu, rồi lấy một bình
rượu đỏ khác, lưu loát cầm dụng cụ mở chai, xoay dao một cái, cắt nắp
rượu, cũng muốn bắt chước Trang Hạo Nhiên xoay tròn 360 độ là có thể làm cho nắp rượu tróc ra, nhưng tại
Sao mình làm thử cũng không có
cách nào mở nhanh như vậy! Cô nhăn mày, theo bản năng cứng rắn nắm chặt
nắp rượu, cứng rắn vặn một cái!
“A!” Khả Hinh liền phát hiện bàn
tay của mình bị nó cắt đau, cô thở một hơi, mở lòng bàn tay chỉ nhìn
thoáng qua, lại tiếp tục theo phương pháp của mình, xé ra nắp chai rượu, sau đó dùng dao xoay tròn, đâm vào trong nút gỗ, nhanh chóng xoay 365
độ, thông qua nút rượu, đặt nó xuống ở một bên, giải rượu, mình lật tài
liệu rượu đỏ tương ứng, kiểm tra tài liệu.
“Thân ái!” Nhã Tuệ nhìn tình huống này, cô hoảng sợ nói: “Cô đã uống mấy loại rượu đỏ rồi hả?”
“32! Còn có một chai, chắc không nhiều lắm!” Khả Hinh vừa nói vừa tập trung xem xét tài liệu.
“Trời ạ! Cô chịu đựng được hay không? Tửu lượng của cô không cao lắm!” Nhã Tuệ lo lắng nói.
“Không có việc gì!” Khả Hinh không để ý đến cô, tiếp tục xem tài liệu.
Nhã Tuệ không nói nên lời nhìn cô một cái, lại nhìn cả phòng bếp nhỏ bị
chiếm, rất bất đắc dĩ hỏi: “Nhưng thân ái, bên ngoài có chỗ thật rộng,
tại sao cô nhất định phải…..Ở trong phòng bếp?”
“Bên ngoài nhiệt độ không đủ. Có tám loại rượu đỏ cần 13 độ C, tôi đặt ở bên ngoài!” Khả Hinh cũng khoong ngẩng đầu lên đáp lời.
Nhã Tuệ nặng thở dài, nhìn cô im lặng, nói: “Nhưng……Bụng của tôi thật đói.
Tôi muốn ăn thịt bò xào ớt xanh, hoặc thịt bò xào hành tây, tôi còn mua
rất nhiều cánh gà……Muốn làm chân gà Coca……”
Đường Khả Hinh không
có ngẩng đầu, chăm chú ghi chép rượu đỏ, thậm chí thấy thể rượu Margaux
năm 00 trước đó đã uống cùng với Trang Hạo Nhiên ghi chép lại, có chút
không giống với lúc mình uống, cô khẽ nhăn mày, cầm tài liệu, ngẩng đầu
lên nhìn chữ viết phái trên miêu tả Margaux: mở môi, tiếp xúc không khí
xông vào trong miệng, sẽ cps cảm giác mùi Bạc Hà……
Cô trợn mắt,
lập tức cầm chai rượu đỏ thật căng thẳng đưa vào giữa mũi hít, lập tức
phát hiện không ổn, ngay lập tức cầm ly rượu đỏ, đổ dịch rượu màu đỏ
thẫm ra cái ly này, xoay 360 độ, giơ ly rượu lên, quan sát màu sắc của
nó ở dưới ánh đèn, lại là màu đỏ thẫm! Tròng mắt cô trừng to, có chút
tức giận, mặt cũng vặn vẹo!
“Thân ái……” Nhã Tuệ thật rất đói, vẻ
mặt đau khổ nói: “Tôi thật sự rất đói, rất đói, tối hôm qua tôi mơ thấy
mẹ tôi làm chân gà Coca cho tôi, ăn rất ngon đấy, tôi khong thể chờ
đợi……”
“Ừm!” Khả Hinh cũng không có nếm thử ly rượu kia, mà ào ào thu dọn tài liệu để trước cái bàn nhỏ, sau đó đem nhiệt kế chim trứng
đà điểu bỏ vào trong hộp giữ lạnh, thấy nhiệt độ duy trì ở 13 độ, nagy
lập tức đêm tất cả loại rượu đỏ, toàn bộ nhét vào trong tủ lạnh, mới cắn răng đấy cái bàn đi ra ngoài, Nhã Tuệ nhìn cô, thật ra vóc người không
cao, khom người đẩy cái bàn nhỏ rất tội nghiệp, cô a một tiếng, bất đắc
dĩ lắc đầu một cái, nở nụ cười.
“Nhã Tuệ!” Khả Hinh đẩy cái bàn
tới bên ngoài phòng, đột nhiên trợn to hai mắt, quay đầu nhìn bạn thân
hỏi: “Nếu có một đôi tình lữ nào đấy ở trước mặt người nào đó nói tối
hôm qua chúng ta ngủ chung thật thoải mái, tì liệu người đó bị rớt xuống ào ào, sau đó đôi tình lữ kia xoay lại nói, rốt cuộc tối nay anh muốn
ngủ chung cùng em không? Sau đó tài liệu người đó lại rớt xuống apf ào
lần nữa, cô sẽ nghĩ người đó như thế nòa?”
Nhã Tuệ nghe xong liền suy nghĩ mới cười nói: “Người kia nhất định là cố ý!”
Đường Khả Hinh trừng to mắt, hơi mở miệng, có chút căng thẳng nhìn về phía Nhã Tuệ nói: “Có thật không?”
“Đúng vậy!” Nhã Tuệ đặt thức ăn ở trên tủ bếp, từ túi trong móc ra thịt bò,
hành tây, ớt xanh mới vừa mua……Động tác trong tay của cô ngừng lại, có
chút lo lắng nhìn về phía bên ngoài Đường Khả Hinh, cau mày nói: “Này!
Người đó không phải là cô chứ?”
Đường Khả Hinh lập tức bật cười nói: “Không phải!”
Cô cúi người xuống tiếp tục đẩy cái bàn ra ngoài phòng khách, vừa đẩy vừa
giống như lơ đãng hỏi: “Nhậm tiểu thư là một người thế nào?”
Nhã Tuệ đặt toàn bộ hành tây, tỏi, gừng xuống bàn lấy ra cái rổ nhỏ rửa sạch cánh gà nói: “Nhậm tiểu thư nào?”
“Là……vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc……” Đường Khả Hinh giống như lơ đãng hỏi.
Nhã Tuệ dừng động tác trong tay, nhìn về phía Đường Khả Hinh bên ngoài
phòng bếp, sau lưng thấy lạnh lẽo, nhìn cô, hai mắt lộ ra kinh hoảng,
giống như nhớ lại hình ảnh ba năm trước đây, ngón tay của cô trong chớp
mắt lạnh lẽo.
Khả Hinh cũng từ từ cảm giác sau lưng chợt lạnh,
chậm rãi quay đầu nhìn về phía Nhã Tuệ hai mắt lộ ra vẻ đáng sợ, trái
tim của cô cũng chợt căng thẳng, sâu kín hỏi: “Cô……Cô làm sao vậy?”