Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 198: Không thích tới trễ



Đường Khả Hinh có chút mất hồn nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, lập tức cầm chai Conti Winery năm 1998, nghĩ tới ngày hôm qua uống mùi vị cũng hết sức tuyệt vời, cô hơi thất vọng ngẩng đầu, nhìn anh nói: "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Trong lòng của tôi chắc chắn!"

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn về phía cô nói: "Trong lòng chắc chắn thì nhất định là chân thật sao? Tại sao có một số người không thể thành công được cũng bởi vì bọn họ không phải thật sự tài giỏi! Nếu nói người thành công phải trải qua vô số lần thất bại, vô số lần sáng lập thành công, mới có thể thành công thì cô phải hiểu rõ, bây giờ cô thiếu sót chính là kinh nghiệm!"

Anh nói dứt lời, liền khẽ hớp một ngụm rượu đỏ được chưng cất ba năm, hơi nhíu lông mày, không hài lòng.

Đường Khả Hinh chân thành nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nói: "Thì ra anh muốn kiểm tra tôi, nhìn cảm thấy rất dễ dàng, nhưng thật ra khó khăn nhất vẫn còn. . . . . . Nhưng tôi vẫn chưa tin. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nâng ly nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: "Cạn ly?"

"Không! Tôi muốn nếm Conti Winery 1998 trước!" Trong xương Đường Khả Hinh có chút kiêu ngạo làm cho cô cố chấp.

Trang Hạo Nhiên cầm rượu đỏ, dịu dàng nhìn về phía cô, cảm tính nói: "Uống với tôi một ly này. . . . . ."

Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, không thể kháng cự được sự dịu dàng trong ánh mắt anh, không tự chủ nâng ly rượu đỏ đưa về phía anh.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười, hai người cụng ly.

Đường Khả Hinh nâng ly mút nhẹ một ngụm rượu đỏ, thật sự có cảm giác loại rượu này uống không ngon... hơi cau mày nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

"Đừng ở trên cao mà tùy ý phân loại cấp bậc rượu, mặc dù uống nó thật có chút không ngon. . . . . ." Trang Hạo Nhiên thở nhẹ một hơi, để ly rượu xuống, đứng dậy, đi qua phía sau bình phong, một lát sau, rốt cuộc lấy ra hai ly hình bán nguyệt, miệng ly hướng vào phía trong, đặt ở trên bàn trà, mới nói: "Lần trước cô làm chong chóng gió nhìn rất đẹp, làm lại cho tôi xem một chút?".

Đường Khả Hinh nghe vậy liền nhìn xung quanh, cười nói: "Không có giấy sao."

Trang Hạo Nhiên vừa nhìn hướng Khả Hinh, vừa lấy ra một xấp giấy hình vuông bảy màu từ dưới bàn thủy tinh.

"Ồ. . . . . . Tại sao anh có nhiều giấy chong chóng gió như vậy?" Đường Khả Hinh tò mò nhìn về phía Trang Hạo Nhiên hỏi.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, không lên tiếng.

Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt của anh, giống như biết trong lòng của anh đang suy nghĩ gì, liền hơi mỉm cười cầm một tờ giấy hình vuông màu tím rất cứng trong đó, nghiêng người tới trước, đặt trước bàn thủy tinh trong suốt, gấp một góc tờ giấy, trong lúc gấp, tâm trạng đột nhiên thật tốt, cười vui vẻ hỏi: "Có dao nhỏ và hồ dán không?"

Trang Hạo Nhiên nhìn cô cười tươi, chậm rãi đứng lên, đi tới trước bàn làm việc Tổng Giám đốc, lấy ra một con dao nhỏ, mới đi trở lại chỗ ngồi, ngồi xuống, đưa con dao nhỏ và hồ dán cho cô.

Đường Khả Hinh vui vẻ nhận lấy nói: "Cám ơn."

Trang Hạo Nhiên thoải mái tựa vào trên ghế sa lon, hai mắt lộ ra dịu dàng nhìn về phía Đường Khả Hinh mặc đồng phục váy ngắn rất xinh đẹp, hai chân khẽ khép lại, nghiêng người tới trước, rất chăm chú cầm con dao nhỏ, nhẹ nhàng cắt đường chéo, ánh mắt lấp lánh rất đáng yêu, giống như ánh nắng ban mai chiếu trên mặt biển, mang theo một chút kí ức, có chút cởi mở cũng có chút ưu thương. . . . . .

Anh yên lặng nhìn cô.

Đường Khả Hinh mỉm cười cắt giấy xong, gấp xong hình dáng chong chóng gió, dùng hồ cố định, sau đó cầm dao nhỏ cắt một lổ nhỏ ở giữa tờ giấy, mới nói: "Có cây que không?"

Trang Hạo Nhiên vừa nhìn cô, vừa lấy ra một nắm que chuyên dùng cho chong chóng gió đủ mọi màu sắc ở dưới bàn thủy tinh, toàn bộ đặt ở trên bàn.

"Cám ơn." Đường Khả Hinh vui vẻ cầm lấy một cây que năm màu ghim vào trong lổ chong chóng gió, cô lập tức đứng lên, đem cắm ở một góc cửa sổ sát đất, cũng không quay lại cửa sổ, mà trở về chỗ ngồi, vui vẻ lấy thêm tờ giấy màu vàng làm chong chóng gió thật nhanh, lại dùng que cố định, cắm ở phía bên kia khung cửa sổ, làm thêm gần mười cái, cắm ở cạnh bình phong trong phòng làm việc, trước bàn làm việc, cắm một cái màu đỏ trong bình Hoa Bách Hợp. . . . . .

Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn về phía Đường Khả Hinh, cô gái dịu dàng, quyến rũ, để mái tóc ngắn tinh nghịch, đem chong chóng gió cắm từng vị trí, ánh mắt to xoay tròn rất vui vẻ, hai mắt của anh cũng lộ ra dịu dàng, theo bản năng nhắc cổ tay nhìn thời gian.

"Làm xong rồi!" Đường Khả Hinh đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên Hữu chút vui vẻ nói!

Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, hơi mỉm cười nhìn cô.

Đường Khả Hinh tinh nghịch cười một tiếng, tay đột nhiên nhấn nút cửa sổ thủy tinh phòng Tổng Giám đốc, ánh đèn ‘tách’ một tiếng sáng lên, hai cánh cửa thủy tinh đột nhiên mở ra, gió biển ồ ạt lùa vào, thổi lướt qua Khả Hinh, xông vào phòng làm việc to lớn, kéo chong chóng gió bảy màu khắp nơi, tất cả đều ào ào chuyển động, hết sức đẹp mắt, bắt mắt và xinh đẹp.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, hai mắt lộ ra vui vẻ, nhìn cả phòng làm việc đầy chong chóng gió bảy màu, tất cả đều xoay tròn thật nhanh, giống như quay đi một chút kí ức, chuyển tới một chút kí ức, ý nghĩa cuộc sống cứ vô tình diễn ra, anh đột nhiên mỉm cười.

Đường Khả Hinh đứng ở trước cửa sổ, có chút đắc ý nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, mỉm cười nói: "Đẹp chứ? Cha tôi nói, chong chóng gió chính là bánh xe hạnh phúc, cuốn đi bi thương, mang đến vui vẻ!"

Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười, mở đôi tay, ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn về phía Đường Khả Hinh đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhắm mắt lại, đón gió biển, hưởng thụ thời khắc tươi đẹp, giống như trong thế giới của cô, khắp nơi là chong chóng gió hạnh phúc, anh chậm rãi mở miệng: "Cô qua đây. . . . . ."

Đường Khả Hinh mở mắt, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: "Cái gì?"

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô, vỗ nhẹ vị trí bên cạnh mình.

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, liền chậm rãi cất bước đi về phía anh, hai mắt vẫn có chút nghi ngờ.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình nói: "Lại đây ngồi nơi này."

Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt dịu dàng kia, trong lòng của mình cũng hơi mềm mại, liền cẩn thận đi tới bên cạnh anh, ngồi xuống, xoay người nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ mở cánh tay, nhẹ khoác lên trên ghế sa lon phía sau lưng cô . . . . . . hơi thở đàn ông từ xông về phía Đường Khả Hinh, mang theo mùi nước hoa làm cho người ta thư thái.

Đường Khả Hinh có chút căng thẳng ngồi thẳng người, muốn xê dịch qua một chút, nhưng phát hiện bả vai bị người nhẹ nhàng nắm chặt, cô hơi căng thẳng muốn đứng lên, lại bị anh lại dùng sức đè xuống, mặt của cô đỏ lên, quay đầu nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên vẫn nhìn cô ở khoảng cách gần, thậm chí cảm giác lồng ngực của mình cũng hơi gần sát thân thể mềm mại của cô, hai mắt anh đột nhiên trở nên thâm thúy, có chút dịu dàng, nhìn môi đỏ mọng mềm mại của cô, cảm giác dịch rượu dần dần tan đi, liền đưa ngón tay thon dài của mình, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đỏ mọng trơn bóng của cô.

". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh có chút căng thẳng muốn tránh người ra.

Trang Hạo Nhiên lại nắm chặt bả vai của cô, để cho cô ngồi xong, mình nghiêng người tới trước, cầm chai Conti năm 1998, mở nút gỗ nói: "Đã đến giờ rồi, vị giác của cô đã khôi phục rồi. . . . . ."

Đường Khả Hinh không hiểu nhìn về phía anh nói: "À? Cái gì?"

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ nâng ly rượu đỏ, xoay tròn 360 độ, cảm giác rượu tiếp xúc với không khí đã đủ, phát huy mùi vị tốt nhất, mới đưa cho Đường Khả Hinh nói: "Uống đi. . . . . ."

Đường Khả Hinh vừa nhìn Trang Hạo Nhiên, vừa nhận lấy ly rượu đỏ, nâng ly khẽ nếm một ngụm nhỏ, chợt cảm thấy ly rượu đỏ mới vừa uống qua, ninh hơi chua, ở lại đầu lưỡi, có thể ly rượu đỏ này giống như Xích Hà Châu, phát ra mùi thơm hoa hồng nồng nặc, cô lập tức quay đầu, vui vẻ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: "Cái này không phải Conti Winery !"

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Tại sao?"

"Bản thân Conti Winery có mùi hoa hồng đặc trưng, nhất là sau giữa trưa trải qua nước mưa tẩy rửa, mang theo mùi thơm nồng đậm và man mác sầu muộn, lúc ấy tôi thưởng thức chính là vì mùi vị này! Nhưng. . . . . . Tôi nhớ . . . . . . Tối hôm qua tôi nếm hết Margaux 2000 anh đưa cho tôi. . . . . . Phát sinh loại biến hóa này. . . . . ." Đường Khả Hinh bật cười hắc một tiếng, vui vẻ nói: "Thì ra là như vậy. . . . . . Rượu đỏ biến hóa, thật là vô cùng vô tận. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên mỉm cười, cũng rót cho mình một ly rượu đỏ, khẽ hớp một ngụm.

"Vậy tôi nên làm cái gì?" Đường Khả Hinh đột nhiên có chút mất mát nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nói: "Tôi có thể vĩnh viễn không có cách nào hiểu nó sao?"

Trang Hạo Nhiên quay đầu nhìn ánh mắt Đường Khả Hinh kia, cũng mỉm cười nói: "Không người nào có thể dựa vào khứu giác để hiểu rượu đỏ, không phải tôi đang ở trước mặt cô sao?"

Đường Khả Hinh nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, có chút nghi ngờ nói: "Vậy lúc nào tôi mới có thể đi đến trước mặt của anh?"

Trang Hạo Nhiên nghe nói như thế, hai mắt chợt lóe, nhớ tới chuyện tối nay, anh cố ý ho khan một tiếng, mới thả ly rượu, chậm rãi vươn cánh tay khoác lên thành ghế sa lon ở sau lưng Khả Hinh, quay đầu nhìn cô, hơi thở lộ ra một chút nhẹ tênh, nói: "Muốn đi tới tôi sao?"

Đường Khả Hinh như con dê con, quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, rất chân thành gật gật đầu.

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên hiện lên tia giảo hoạt, nhìn về phía cô, có chút vô tội nói: "Tôi dạy cho cô nhiều như vậy, có phải cô nên cám ơn tôi một chút hay không?"

"Vâng!" Đường Khả Hinh thật nghe lời gật đầu!

"Tối nay. . . . . . Đi ăn cơm với tôi?" Trang Hạo Nhiên vươn tay, nhẹ nhàng kéo kéo tóc ngắn giữa cổ Đường Khả Hinh.

"Tối nay. . . . . . Chúng ta cùng đi ăn cơm sao!" Đường Khả Hinh nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói!

Trang Hạo Nhiên chớp mắt giảo hoạt, hơi nấc một cái, không nhịn được cười nói: "Vậy cô hứa với tôi, cho dù xảy ra chuyện gì, cô cũng . . . . . . Giúp tôi một chút. . . . . ."

"Sẽ xảy ra chuyện gì?" Đường Khả Hinh hỏi.

"Không có chuyện gì!" Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên cười nói: "Làm sao có chuyện gì? Không có chuyện gì, không có chuyện gì! Đi ăn cơm chung với tôi! Đi ăn với tôi được không?"

". . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh không hiểu tại sao anh nhấn mạnh như vậy, không thể làm gì khác hơn là gật đầu!

"Cô đồng ý nha!" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nói.

"Ừm. . . . . ." Đường Khả Hinh chỉ đành nhận lời.

"Vậy sau khi cô tan việc, đi thẳng ra đại sảnh, tôi tự mình đi đón cô !" Trang Hạo Nhiên bật cười.

". . . . . . . . . . . . Không phải ăn cơm ở khách sạn chúng ta sao?"

"Đúng vậy!"

"Vậy tại sao phải đón tôi?"

"Cô mặc như vậy đi ăn cơm à? Tôi nói cho cô biết nha, tôi tan việc là tan việc, tuyệt không cho phép cấp dưới của tôi nhân lúc tôi tan việc, nói chuyện công việc! Chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm, cô mặc đồng phục, tôi sẽ sợ!" Trang Hạo Nhiên nghiêm trang nói.

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút liền cười nói: "Vậy tôi về nhà thay bộ quần áo rồi trở lại! Ngồi xe buýt là được!"

"Đi! Tôi đích thân đưa cô đi!" Trang Hạo Nhiên vỗ đầu gối, nghiêm trang nói.

"Không cần. . . . . ."

"Quyết định như vậy!" Trang Hạo Nhiên lập tức nắm chặt hai vai Đường Khả Hinh, xoay người cô lại, sau đó cố gắng đẩy cô, vừa đẩy vừa nói: "Nhớ nha! ! Năm giờ rưỡi cô tan việc! Đúng 5 giờ 40 ở nơi đó chờ! Tôi không thích người khác tới trễ!"

"À?" Đường Khả Hinh vừa bị anh đẩy đi ra ngoài, vừa nói: "Mười phút . . . . . ."

Trang Hạo Nhiên một tay đẩy cô đi ra, phịch một tiếng đóng cửa lại!

Đường Khả Hinh đứng ở cửa, xoay người nhìn về phía cánh cửa kia, lầu bầu nói: "Gấp gáp như vậy làm gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.