Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 305: Cô ấy không thích anh



Tưởng Thiên Lỗi suy nghĩ một chút, liền nói: “Không rõ lắm, lúc học đại học là 1m88. . . . . .”

Đường Khả Hinh vừa nghe xong, con ngươi sáng lên, nói: “Có thật không?”

“Anh chưa bao giờ nói dối. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nói.

Đường Khả Hinh vừa nghe vậy, lập tức nói cúp máy! !

Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, sửng sốt.

Đông Anh nhẹ nhàng đặt tài liệu trước mặt của anh, nhìn bộ dáng của anh, liền dịu dàng cười hỏi: “Tổng Giám đốc, anh có chuyện gì muốn hỏi hay cần căn dặn?”

Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi không biết biểu lộ như thế nào, nhìn về phía Đông Anh, có chút mất hồn hỏi: “Đông Anh. . . . . .”

“Vâng . . . . .” Đông Anh đáp nhẹ.

“. . . . . . . . . . . .” Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi vẫn không biết nên biểu lộ ra sao.

Đông Anh hơi cúi đầu, nghi ngờ nhìn về phía anh.

“Đàn ông. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đông Anh mở miệng nói: “Đàn ông. . . . . . Thân cao 1m88, còn thấp sao?”

Đông Anh đột nhiên mỉm cười, nói: “1m88 còn thấp à? 1m88 rất cao. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi cảm giác mình cũng rất cao, chẳng lẽ người kia 1m58.59 còn muốn tìm đàn ông cao 2m? Rốt cuộc anh có chút mất hứng nâng nhẹ Laptop, cau mày mở Baidu (google) ra, nhìn khung địa chỉ phía trên, muốn gõ vào ba chữ mình muốn, đột nhiên đầu óc nóng lên, tâm trạng không vui suy nghĩ, tôi mới không có thói quen như vậy, chẳng lẽ tôi còn hỏi mình phải cao phú suất hay không? Tôi không đủ cao sao? Tôi không đủ đẹp trai sao? Tôi không đủ có tiền sao?

Vậy rốt cuộc cao phú suất có nghĩa là gì?

Anh càng nghĩ, càng không nhịn được mở máy vi tính ra, do dự một lát, nhanh chóng gõ lên: “Cao. . . . . . Phú. . . . . . suất. . . . . .”

“Tổng Giám đốc. . . . . .” Đông Anh lại đem một phần tài liệu, đưa đến trước mặt của anh!

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đóng máy vi tính, ngẩng đầu lên, nóng nảy nhìn về phía cô!

Đông Anh giật mình nhìn về phía anh, có chút hoảng hốt hỏi: “. . . . . . . . . . . . Anh. . . . . . Anh có chuyện gì sao?”

Tưởng Thiên Lỗi thở dốc một hơi, chớp mắt hai cái, cầm lấy tài liệu cô đưa, mới nói: “Lúc đến đây phải một tiếng, làm giật mình. . . . . .”

“À?” Đông Anh kinh ngạc nhìn anh một cái, chỉ à một tiếng, nói: “Tốt. . . . . . Tôi . . . . . Tôi xin lỗi. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng.

Đông Anh im lặng, ngạc nhiên, nghi ngờ đi ra ngoài.

Tưởng Thiên Lỗi nhắc mí mắt, nhìn Đông Anh thật đi ra ngoài, anh mới chậm rãi mở máy vi tính ra, nhìn xuống dòng chữ cao phú suất, không ngờ còn có từ điển bách khoa, chắt lưỡi một tiếng, mở từ điển bách khoa ra, thấy: cao phú suất là từ ngữ lóng, tần số xuất hiện dày đặc ở các diễn đàn lớn, nó miêu tả người đàn ông chiều cao tám thước, tài năng, giàu có, vóc dáng hoàn mỹ vô khuyết. . . . . .

Anh hơi nheo mắt, hơi có chút hài lòng, tiếp tục nhìn xuống: nhưng trong cuộc sống hiện thực ngày nay, từ ngữ cao phú suất phần lớn dùng để giễu cợt kẻ kiêu ngạo cuồng vọng, không tự biết mình! !

Ầm! !

Anh tức giận đóng máy vi tính!

Tất cả lãnh đạo cấp cao cùng dừng lại động tác, im lặng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, ngạc nhiên anh có chuyện gì vậy ?

Đông Anh cũng kinh ngạc ngồi ở dưới khán đài, nhìn anh.

“Họp đi! !” Tưởng Thiên Lỗi tức giận để máy vi tính xuống, mở tài liệu ra, quát khẽ.

Tất cả mọi người giật nảy mình.

“Đường Khả Hinh!” Tưởng Thiên Lỗi tức giận kêu cái tên này, nói: “Anh rất không có tự biết rõ, cuồng vọng tự đại sao? Anh không cao, anhkhông đẹp trai, anh không giàu? Em gả cho khỉ đột đi!”

“Haxxì! !”

Đường Khả Hinh nằm ở trên giường bệnh, đột nhiên hắc xì một cái, cô hít mũi một cái, mới nói: “Người nào mắng tôi?”

“Thế nào?” Tất cả người trong phòng bệnh đều dừng động tác, nhìn về phía cô.

Trang Hạo Nhiên chế giễu nhìn cô, nói: “Cô làm chuyện có lỗi à?”

“Mới không có!” Đường Khả Hinh lại hít mũi một cái.

“Vậy đúng là có người mắng cô rồi !” Tiểu Nhu rất mê tín, vừa nói, vừa bóc hạt kê, đưa đến trong tay Lãnh Mặc Hàn.

Lãnh Mặc Hàn cũng không nhìn nơi khác, ăn.

Tiểu Nhu rất cam tâm trạng nguyện cúi đầu, dùng ngón tay nho nhỏ bóc vỏ hạt kê của nhà mình cho Lãnh Mặc Hàn, kể từ ssau khi cô nhìn thấy đao pháp của anh, đối với anh sùng bái rối tinh rối mù, cô vừa dùng dao nhọn mở ra một cái lổ nhỏ trên hạt kê, mới hỏi nhỏ: ” Con gián trong nhà của anh đã đi chưa?”.

Lãnh Mặc Hàn nghe hỏi, suy nghĩ rất nghiêm túc, mới nói: “Dường như lại trở về rồi. . . . . .”

“Ồ. . . . . .” Tiểu Nhu rất nghiêm túc gật đầu một cái, lại nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: “Nếu không như vậy đi, con mèo cái nhà tôi mới vừa sinh ba con, cho anh một con.”

Lãnh Mặc Hàn quay đầu nhìn Tiểu Nhu hỏi: “Tại sao?”

“Anh không biết?” Tiểu Nhu há hốc miệng thành chữ A, nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: “Mèo ăn con gián !”

“Con mèo nhà cô ăn Con gián?” Rốt cuộc trên mặt người đàn ông núi băng Lãnh Mặc Hàn có một chút cảm xúc, nhìn cô.

“Ngày mai. . . . . . Tôi ôm tới cho anh một con! Ở trong nhà anh kêu một tiếng, con gián cũng chạy mất! Trong nhà của chúng tôi rất nhiều gạo, cũng không có gián, bởi vì con mèo cái nhà tôi kêu rất lợi hại!” Tiểu Nhu cầm hạt kê, lại gần Lãnh Mặc Hàn, thần bí nói: “Anh yên tâm! Trên thế giới này, ngoại trừ ba mẹ của tôi sinh ra tôi gien bất thường, thì chắc là cha mẹ của nó phải có con chứ!”

Cô nói xong rất cảm động lòng người!

Lãnh Mặc Hàn nhìn bộ dáng thật thà của cô, không biết nên nói gì cho phải.

“Quyết định như vậy đi!” Cô bóc hạt kê cuối cùng cho anh ăn, mình cũng thật vui vẻ nhảy lên, nhẹ nhàng chạy đi rửa tay.

Tô Lạc Hoành phù một tiếng, không nhịn được cười nhìn theo bóng lưng Tiểu Nhu.

Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, nhìn bạn bè đồng nghiệp bên cạnh, mọi người vô cùng náo nhiệt, trong lòng của cô vừa động, có chút cảm động nhìn mọi người xung quanh, tất cả đều thoải mái, cười rất vui vẻ, hơi cảm thán nghĩ: nếu như thế giới xung quanh có thể vui vẻ cả đời như vậy, thật tốt. . . . . . Cô nghĩ tới đây, lại cảm động nhìn về phía Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng đang gọt trái cây, Lâm Sở Nhai muốn ôm Tào Anh Kiệt, Tào Anh Kiệt liều mạng tránh ra khỏi anh, cô yếu ớt mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt lại, có lẽ bởi vì quá mệt mỏi, rốt cuộc ngủ thiếp đi.

Trang Hạo Nhiên và mọi người vừa cười đùa, vừa quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, cô gái yếu đuối, rốt cuộc mệt rã rời, nằm ngủ ở trên giường bệnh trắng như tuyết, nhưng trên khuôn mặt vẫn tràn đầy nụ cười ôn nhu, hai mắt anh lộ ra dịu dàng nhìn cô, nhớ tới vẻ mặt cô khổ sở rơi lệ khi bình phong rơi trên mặt đất, giống như mảnh vụn của tấm gương nào đấy, đâm vào trái tim của mình.

Anh không nhịn được. . . . . . vươn tay, nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô, có chút kiên định, tan chảy ở trong tay cô.

Sau lúc hoàng hôn.

Khả Hinh tỉnh lại trong cảm giác hư mềm và ánh trăng mờ nhạt, nhìn thấy một mình Nhã Tuệ ngồi ở bên giường, đem hạt kê Tiểu Nhu đưa tới, rất kiên nhẫn bóc từng hạt, đặt ở trên đĩa, cô khẽ mỉm cười, nhìn bạn than, âm thanh khàn khàn, kêu nhỏ: “Nhã Tuệ. . . . . .”

Nhã Tuệ lập tức ngẩng đầu lên, thấy Khả Hinh đã tỉnh lại, cô mỉm cười, đứng lên ngồi ở bên giường, nhìn bạn thân nói: “Có cảm thấy khá hơn một chút hay không?”

“Tôi đã không có việc gì . . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười nói.

“Không có việc gì, cũng phải ở lại theo dõi một buổi tối. . . . . .” Nhã Tuệ phủ thêm chăn cho cô.

Đường Khả Hinh nuốt cổ họng khô rát một cái, hai mắt không khỏi nhìn về phía đồng hồ treo trên tường, đã sáu giờ chiều, nghĩ có thể Tưởng Thiên Lỗi sắp đến, cô có chút lo lắng nhìn Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ cũng nhìn Khả Hinh, cảm thấy trong ánh mắt của cô hơi kí lạ, liền cười hỏi: “Thế nào?”

Đường Khả Hinh biết bạn thân phản đối Tưởng Thiên Lỗi, không nhịn được nhẹ nắm tay Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ cũng nhẹ nắm tay của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi tái nhợt, không yên lòng hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng chớp mắt, khẽ mỉm cười nói: “Không có việc gì. . . . . .”

Cô chậm rãi quay đầu, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, suy nghĩ lúc nào người đàn ông kia tới?

Phòng họp số một Tập đoàn Á Châu!

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên ngồi ở vị trí chủ trì, nghe báo cáo dự án khách sạn dưới nước lần thứ hai!

Kỹ sư Trưởng, đang báo cáo kết quả thí nghiệm thủy tinh dẻo của dự án khách sạn dưới nước lần thứ hai, Trang Hạo Nhiên hết sức yên lặng lắng nghe, độ dầy thủy tinh dẻo, rốt cuộc phù hợp yêu cầu của mình, anh tiếp tục im lặng.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, vừa nhìn tài liệu, vừa hơi nghiêng người sang Trang Hạo Nhiên, nhàn nhạt nói: “Tôi nói. . . . . . Nếu độ dầy thuỷ tinh dẻo còn chưa đủ, tôi quyết định dùng nó làm một chiếc quan tài. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên kì quái quay đầu nhìn người này, nhẹ nhàng nói: “Làm quan tài làm chi?”

“Nhốt cậu ở bên trong, để vạn người kính ngưỡng.” Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt nói.

“Anh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên hơi cao giọng nhìn anh.

Cả phòng họp cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía mọi người, đột nhiên ho mạnh một tiếng.

Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi tràn qua nụ cười, lại cảm thấy điện thoại di động trong ngực đang chấn động, là tin nhắn của Khả Hinh, hai mắt của anh hơi lộ ra dịu dàng, ngón cái nhẹ nhàng mở tin nhắn, vừa nhìn: tối nay Nhã Tuệ sẽ ở bên cạnh em, hay là anh đừng tới nữa, bởi vì cô ấy không thích anh lắm, em sợ anh đến rồi, cô sẽ đuổi anh ra ngoài. Em không muốn nhìn thấy anh bị mất mặt. . . . . . .

Anh nhíu mày, nhìn tin nhắn này, đột nhiên tức giận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.