Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 308: Bị thương



Đêm hỗn loạn! !

Tại hiện trường chuẩn bị buổi tiệc tối, một số phu nhân và chủ tịch tổ chức từ thiện đang ở trước kịch viện, bàn về chuyện thứ tự các minh tinh xuất hiện trong đêm từ thiện.

Như Mạt mặc váy dài màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác lông thú màu đen, cảm thấy trái tim có chút không thoải mái, liền chậm rãi xoay người đi vào phòng nghỉ ngơi VIP, ngồi xuống, cởi nhẹ giày cao gót, uốn éo chân trần, lại nghe được bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nghe có người nói: “Nhậm tiểu thư, phu nhân của chúng tôi đang nghỉ ngơi ở bên trong, một chút nữa cô vào có được không?”

“Tránh ra!”

Một âm thanh thủy tinh vỡ nát.

Trái tim của Như Mạt chợt run lên, ngẩng đầu lên, thật căng thẳng nhìn về phía cánh cửa đóng chặt.

Ầm!

Cánh cửa màu vàng chợt bị đẩy ra!

Nhậm Tử Hiền mặc váy dài màu đen, giống như màu đen của chết chóc, trong tay cầm một phần tài liệu, đứng ở trước cửa, lạnh lùng nhìn về phía Như Mạt!

Sắc mặt của Như Mạt lập tức tái nhợt, vẻ mặt căng thẳng, hoảng sợ, run rẩy nhìn về phía Tử Hiền, muốn gọi cô, nhưng bởi vì quá sợ, gọi không ra tiếng, vẻ mặt run rẩy nhìn về phía cô.

“Phu nhân. . . . . .” Người giúp việc gấp gáp đi tới, nhìn về phía Như Mạt.

Nhậm Tử Hiền phịch một tiếng, đóng cửa lại, ánh mắt lạnh lùng, giống như chết nhìn về phía Như Mạt!

Như Mạt lại căng thẳng nhìn về phía cô.

Nhậm Tử Hiền đột nhiên mỉm cười, từng bước từng bước xinh đẹp đi về phía Như Mạt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, sâu kín nói: “Tôi vẫn luôn mơ. . . . . .”

Như Mạt ngồi ở trên ghế dựa, căng thẳng nín thở nhìn về phía cô.

Hai mắt Nhậm Tử Hiền đỏ bừng nhìn về phía cô nói: “Tôi vẫn luôn mơ, sẽ có một ngày, Như Mạt cô đột nhiên bị bỏ rơi. . . . . .”

Hai mắt Như Mạt kịch liệt đỏ bừng, nhìn về phía cô.

Nhậm Tử Hiền đột nhiên bật cười, có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nắm chặt tài liệu trong tay, tức giận đến mạch máu trong thân thể muốn vỡ tung, tuôn chảy khắp nơi, cô thở dốc một hơi, đè nén thân thể bị thương và lung lay, lại nhìn về phía Như Mạt nói: “Hôm nay giấc mộng này đã thành hiện thực. . . . . .”

Như Mạt nghi ngờ nhìn về phía cô.

Nhậm Tử Hiền mỉm cười nhìn ánh mắt nghi hoặc của Như Mạt, nói: “Cô cũng nghi ngờ chứ? Cô cũng cảm thấy ngạc nhiên chứ? Trên thế giới này, bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể sẽ vứt bỏ cô, nhưng Tưởng Thiên Lỗi thì không thể! Có phải cô cũng cho rằng như thế hay không?”

Như Mạt đột nhiên có loại dự cảm xấu nhìn về phía cô.

Nhậm Tử Hiền đột nhiên mỉm cười, cảm thán nói: “Tôi cũng cho là như vậy, cho nên tôi vẫn cảm thấy, anh ấy vứt bỏ cô mà lựa chọn tôi, đây là một giấc mộng của tôi. . . . . . Nhưng hôm nay giấc mộng này, có thể thành hiện thực, không! Nó thành hiện thực một nửa! Anh ấy từ bỏ cô, tôi cũng không có được anh ấy! ! Không nghĩ tới chứ? Tưởng Thiên Lỗi cũng sẽ có một ngày như thế! Ha ha!”

Cô cười hai tiếng, sắc mặt thu lại, nhớ tới nội dung trong tài liệu kia, Tưởng Thiên Lỗi vì điều tra chuyện Đường Khả Hinh bị hại ở Trung tâm spa, điều tra mình ngày hôm đó đi chỗ nào, thậm chí điều tra mình tiếp xúc qua người nào, anh không tin mình! Anh lại có thể cho rằng mình muốn đi giết con kiến hôi như Đường Khả Hinh! ! Đâm sâu vào trái tim của mình, cô cắn răng nghiến lợi nhớ tới vận mệnh bi thảm của mẹ mình, ít nhất còn có thể trú ẩn một trái tim lương thiện, còn trái tim của mình lại bị một người đàn ông mà mình yêu nhiều năm, dội nước bẩn ! ! !

Nước mắt tức giận, thê lương lăn xuống!

Cô lại nhìn về phía Như Mạt, kích động bật cười, lau đi nước mắt trên mặt, đem một phần tài liệu ném tới trên người của cô, mới nói: “Thật ra tôi. . . . . . Vẫn rất biết ơn Đường Khả Hinh! Tại sao? Bởi vì cô ấy khiến cho Tưởng Thiên Lỗi bỏ rơi cô! Để cho cô từ nay về sau rơi vào trong cạm bẫy của nhà họ Tần, cũng không thể thoát ra được nữa! Tôi hết sức hết sức vui vẻ nhìn thấy loại phụ nữ như cô rơi vào địa ngục!”

Trong lòng của Như Mạt mãnh liệt rét lạnh, nghe lời của cô…, cảm giác nặng nề, có một loại dự cảm không tốt đang lan rộng ra trong thân thể của mình, hai mắt của cô mê man, mất hồn, mang theo một chút hoảng sợ, một chút kinh hoàng, đầu ngón tay rét run rút hình bên trong ra, đột nhiên thấy hình Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh ôm hôn nhau ở trong Dạ Vũ, ánh mắt của cô nhấp nháy, lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng, ôm chặt thân thể nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh, kịch liệt hôn môi của cô, đầu óc của Như Mạt nhất thời chao đảo, hình ảnh trước mắt giống như chia ra mấy chục hình ảnh, nhìn thấy Thiên Lỗi hôn Khả Hinh thì có thể tưởng tượng khi đó hai người rất cuồng nhiệt, trái tim đau đớn giống như bị vặn chặt, nước mắt tràn ra trong khóe mắt, rung động, chậm rãi tạo thành hàng, rơi xuống. . . . . .

Cô thở hổn hển, đè xuống trái tim khổ sở và xé rách, run rẩy lại nhìn xuống một tấm hình, Tưởng Thiên Lỗi đã bế Đường Khả Hinh lên, đi vào ngôi lầu nhỏ đó. . . . . .

Trái tim ầm một tiếng, vỡ tan !

Như Mạt đột nhiên đè chặt trái tim, cảm giác từng trận đau đớn, sắp làm cho sinh mạng mình biến mất, tay của cô mềm nhũn, hình ào ào rơi xuống đất, tất cả đều là hình thân mật của Tưởng Thiên Lỗi và Khả Hinh, còn có hình anh cười thật vui vẻ, đã thật lâu thật lâu mình cũng không có nhìn thấy anh cười như vậy, cô giống như hoài niệm khoảnh khắc như thế trong anh, khẽ nở nụ cười, trước mặt bỗng tối sầm, cả người ngã xuống đất ngất đi, trước khi ngã xuống, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng, vô tình của Nhậm Tử Hiền . . . . . .

Xe cứu thương vọt đi trong màn đêm! !

Như Mạt nằm ở trên giường di động, thở oxy, nhưng ý thức sinh mạng đang từ từ biến mất, bác sĩ thấy đường điện tâm đồ đã dần dần rơi xuống, lập tức cầm kim tăng áp, tiêm vào cổ tay của cô, gọi: “Lái nhanh một chút! ! Bệnh nhân gặp nguy hiểm!”

Hai người y tá thật căng thẳng nhìn về phía Như Mạt trên giường.

Cô đã nhắm hai mắt, nhớ lại đêm mưa thê lương, bà Tần quỳ gối trước mặt của mình, nắm chặt đôi tay, khóc nói: “Như Mạt, mẹ cầu xin con đừng rời bỏ Vĩ Nghiệp, từ nhỏ nó chỉ thích con, lần đầu tiên nhìn thấy con, liền không thể rời bỏ con, hiện tại mẹ sống đến tuổi này rồi, không có cầu xin gì, mẹ van con, cầu xin con đồng ý hôn sự này đi. . . . . .”

Bà Tần nói xong, khổ sở, chống hai tay dập đầu khóc xin rất đáng thương.

Trong mộng, cô cũng khổ sở rơi lệ quỳ xuống, hai tay đỡ mẹ nuôi, khóc nói: “Mẹ. . . . . . Mạng của con là mẹ cho, mẹ muốn cái gì, con cũng cho mẹ, nhưng trái tim của con, thật sự không cho anh trai được. . . . . . Thật xin lỗi, mẹ bỏ qua cho con đi. . . . . .”

“Như Mạt, mẹ biết làm như vậy rất ích kỷ, nhưng mẹ nhìn Vĩ Nghiệp chỉ vì con đã ba ngày không ăn cơm, bộ dáng tiều tụy, nếu như mất con, mẹ lo lắng nó có thể ngay cả mệnh cũng không cần, Như Mạt, con không thể ích kỷ như vậy, ba mẹ nuôi dưỡng con nhiều năm, cũng không sánh bằng một đoạn tình yêu của con sao? Nếu như lúc ấy không có mẹ và cha của con, con cũng không có hôm nay . . . . . .” Bà Tần lại khóc nói.

Nước mắt Như Mạt từng viên lăn xuống, bất đắc dĩ khổ sở nhìn về phía bà Tần, muốn phản bác, nhưng không nói ra được một câu nào.

“Như Mạt, mẹ cầu xin con đồng ý với mẹ đi, cứu Vĩ Nghiệp đi, cứu mẹ đi, nếu như con quyết định muốn rời khỏi Vĩ Nghiệp, mẹ sẽ đập đầu chết ở trước mặt của con. . . . . .” Bà Tần đau khổ kêu khóc.

Thân thể Như Mạt ngã ngồi xuống, nhìn về phía mẹ nuôi, nước mắt của cô từng viên lăn xuống.

Xe cứu thương ở trong bóng đêm, xông vào bệnh viện hạng nhất gần Câu lạc bộ Á Châu.

Tròng mắt Như Mạt nhẹ nhàng nhắm lại, nước mắt rơi xuống.

Y tá ngẩng đầu lên, nhìn về phía đường điệm tâm đồ, kịch liệt nhảy lên mấy cái đã thành đường thẳng tắp sắp rơi xuống một chỗ khác, cô lập tức kêu to: “Bệnh nhân không xong! ! Mau! !”

Bác sĩ thấy thế, lập tức quỳ gối trước người của cô, hai bàn tay bắt chéo, đè ở trái tim của cô, ấn mạnh xuống! !

Thân thể Như Mạt đột nhiên nhún nhảy, lại rơi vào hôn mê như chết! !.

Bác sĩ nhấn mạnh xuống, vặn bung miệng của cô, hà hơi cho cô!

Xe cứu thương nhanh chóng lái vào lối đi phòng cấp cứu bệnh viện! !

Viện trưởng cùng bác sĩ khoa cấp cứu nghe nói Thị Trưởng phu nhân phát bệnh tim, lập tức nhào ra, sau lưng, hai người y tá nhanh chóng đẩy xe ra, xông về phía sau xe cấp cứu, mở cửa xe ra, bác sĩ và y tá lập tức đẩy giường di động, đẩy giường xuống xe, bác sĩ cấp cứu lập tức nói: “Nhịp tim của bệnh nhân đã sắp hết! Đánh mạnh tăng áp cũng vô hiệu! Tranh thủ một chút cơ hội cuối cùng làm cộng hưởng điện từ !”

“Mau!” Viện trưởng nói nhanh! ! !

Đám bác sĩ lập tức đẩy xe di động đi tới phòng cấp cứu! !

Đầu hành lang bên này cũng truyền tới tiếng bước chân gấp gáp ! !

Đông Anh nhào tới trước phòng bệnh của Khả Hinh, phịch một tiếng, đẩy cửa ra, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nghẹn ngào nói: “Không xong, Như Mạt tiểu thư giống như không khỏe, hiện tại cô ấy ở trong phòng cấp cứu của bệnh viện chúng ta!”

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên chợt đứng lên, khiếp sợ nhìn cô một cái, liền chạy thẳng ra bên ngoài ! !

Đường Khả Hinh cũng khiếp sợ nhìn về phía Đông Anh, hỏi: “Thị Trưởng phu nhân làm sao không khỏe? Xảy ra chuyện gì?”

“Dường như bị chuyện gì kích thích! Tôi đi trước một chút!” Đông Anh căng thẳng nữa xônng ra ngoài, ở trong lòng của cô, phụ nữ Thiên Lỗi yêu nhiều năm như vậy, thật ra là người thật dịu dàng và hiền lành, mặc kệ là lúc nào cũng lấy người khác làm đầu, nhớ tới cô cười khổ nói: sống vì người khác quá mệt mỏi. . . . . . Nhưng cô vẫn luôn dịu ngoan và thỏa hiệp, chưa từng lớn tiếng nói câu nào đối với người nào, không muốn oán trách người nào, trong lòng bị uất ức, tự mình một mình im lặng chịu đựng, có lần mình bị phỏng tay, Như Mạt tiểu thư lập tức cầm tay của mình, dùng bày tay lạnh băng xoa cho mình, sau đó thật dịu dàng chăm sóc mình, nghĩ tới đây, lòng của cô chua xót, cất bước chạy như bay về phía trước.

Đường Khả Hinh ngồi ở trên giường, đột nhiên lo lắng, cũng nhấc chăn lên, nói: “Tôi . . . . . Tôi cũng đi xem. . . . . .”

“Khả Hinh! !” Nhã Tuệ lập tức đỡ chặt thân thể của cô, đau lòng nói: “Cô không thể đi qua! Mặc kệ Như Mạt tiểu thư sống hay chết, cô nhất định sẽ bị thương! Không nên đi!”

Trong lòng của Đường Khả Hinh đau nhói, nhìn về phía Nhã Tuệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.