Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 320: Thượng đế sắp xếp



Ánh trăng màu bạc vẫn nhàn nhạt tỏa sáng, rơi vào trên mặt cỏ ướt át.

Tô Thụy Kỳ và Đường Khả Hinh cùng im lặng đạp sân cỏ mềm mại, đi ra ngoài cửa.

Khả Hinh có chút ngạc nhiên nhìn vẻ mặt Tô Thụy Kỳ bình tĩnh và cười chúm chím, có chút không hiểu.

Tô Thụy Kỳ cảm thấy ánh mắt kỳ lạ của Khả Hinh, liền quay đầu nhìn về phía cô, mỉm cười hỏi: “Thế nào?”

Đường Khả Hinh nhìn anh ánh mắt bình tĩnh của anh, ngay lập tức lấy dũng khí hỏi: “Chuyện. . . . . . làm phẫu thuật cho Tần phu nhân, anh. . . . . .”

Chiếc Suv đang ở phía trước, ánh sáng kim loại nhấp nháy.

Tô Thụy Kỳ dừng tại chỗ, nhìn vẻ mặt Đường Khả Hinh có chút căng thẳng, đột nhiên mỉm cười, nói: “Chuyện này, anh sẽ xem xét, em cũng không cần quan tâm.”

Đường Khả Hinh có chút sững sờ nhìn anh, không hiểu ý của anh.

Tô Thụy Kỳ nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Em phải nhớ, sau này có xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không liên quan tới em, em chỉ cần làm xong chuyện của em là được. Tất cả giao cho anh, từ chối hay đồng ý, không phải ở trong tay em, là trong tay anh. Em không cần có bất kỳ áp lực nào, cũng đừng vì bất cứ người nào đau đớn, mà chịu đựng chuyện gì, em không có trách nhiệm đó. . . . . .”

Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh.

Tô Thụy Kỳ nhìn kỹ Đường Khả Hinh, trong khoảng thời gian này càng thêm gầy, liền vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: “Nghe nói em sắp tham gia cuộc tranh tài rượu đỏ, phải cố gắng lên, vì tương lai của mình mà cố gắng. Hiểu chưa?”

Trong lòng của Đường Khả Hinh cảm thấy ấm áp, nhìn anh, cười nhẹ, gật đầu một cái.

“Tốt. . . . . .” Tô Thụy Kỳ nắm chặt bả vai của cô, cười nói: “Đi! Anh đưa em về.”

“Không cần.” Đường Khả Hinh lập tức nói: “Đã trễ thế này, còn đưa em làm gì? Mau trở về nghỉ ngơi.”

Tô Thụy Kỳ đột nhiên mỉm cười, xoay người đi về phía chiếc Suv của mình, mới nói: “Đi thôi. Đứa ngốc.”

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn về phía bóng lưng của anh, đột nhiên phát hiện, anh dễ nói chuyện nhưng vẫn có chút bá đạo, thật ra bá đạo nhất chính là Trang Hạo Nhiên, cô đột nhiên mỉm cười, bước nhanh lên, nhìn Tô Thụy Kỳ đã kéo cửa xe chỗ ngồi kế bên tài xế cho mình, trong lòng của cô đột nhiên rất thoải mái, cười nói: “Em cho là. . . . . . Cả đời cũng không có cơ hội ngồi xe của anh nữa.”

Tô Thụy Kỳ nhìn Đường Khả Hinh thật sâu, nói: “Cho tới bây giờ anh cũng không có cảm thấy, sẽ không ngồi xe của anh nữa.”

Đường Khả Hinh nhìn lại anh.

“Lên xe đi, thư ký Đường. . . . . .” Tô Thụy Kỳ cười nói.

Đường Khả Hinh cười phốc tiếng, được anh đở lên, ngồi lên xe, Tô Thụy Kỳ đóng cửa lại, vòng qua sườn xe, mình ngồi lên ghế lái, thắt dây nịt an toàn, nổ máy xe, cầm vô lăng, vòng qua mảng đất trống thật lớn, liền tăng tốc độ để cho xe chạy tới phía trước. . . . . .

Đường Khả Hinh vẫn giống như lúc xưa, quay cửa kính xe xuống, vươn tay quét qua trận gió lạnh thấu xương, tâm trạng thật tốt.

Tô Thụy Kỳ cầm tay lái, quay đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Đường Khả Hinh, chậm rãi vươn tay, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, tựa vào trước ghế, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khớp xương nho nhỏ của cô.

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn anh.

“Mệt không ?” Tô Thụy Kỳ lái xe một tay, để cho xe nhanh chóng chạy qua rào chắn, tất cả cảnh vệ lập tức đứng ở một bên, chào hỏi, anh khẽ gật đầu, mới nhìn con đường trúc thật lớn phía trước, hỏi.

Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, mặc cho anh nắm bàn tay nhỏ bé của mình, không biết nên nói gì.

Tô Thụy Kỳ cũng không nói gì, chỉ nhanh chóng lái xe chạy nhanh tới phía trước! !

Ngôi lầu nhỏ.

Tô Thụy Kỳ lái xe dừng ở dưới lầu, cởi dây nịt an toàn, thấy Đường Khả Hinh cũng cởi dây nịt an toàn, nhìn mình mỉm cười nói: “Tối hôm nay cám ơn anh.”

“Đừng khách sáo.” Tô Thụy Kỳ cố ý cười nói.

“Một lát nữa anh trở về, lái xe cẩn thận một chút.” Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn về phía anh cười nói.

“Ừ. Anh không tiễn em lên đi.” Tô Thụy Kỳ nói.

“Được!” Đường Khả Hinh mở cửa xe, muốn nhảy xuống xe, nhưng cô lập tức ngẩn người tại đó, quay đầu nhìn về phía Tô Thụy Kỳ nói: “Anh chờ một chút! !”

Tô Thụy Kỳ Kỳ dừng lại động tác, nhìn Đường Khả Hinh nhảy xuống xe, đi thật nhanh về phía tiệm bánh bao bên kia, mua hai bánh bao kim chi nóng hổi, khuôn mặt nở nụ cười ngọt ngào, đi tới cửa sổ bên ghế lái, đưa bánh bao cho anh, nói: “Này, thật ra em biết rõ anh đói bụng. Cố ý nói đau đầu, đồ xấu xa!”

Tô Thụy Kỳ đột nhiên mỉm cười, nhận lấy bánh bao, bỏ một cái bánh bao thịt kim chi vào trong miệng, ăn trước, nhìn Khả Hinh đứng ngoài cửa sổ, cười rất ngọt ngào, anh vừa nhai vừa cười nói với cô: “Ngày mai. . . . . . Chờ điện thoại của anh.”

“Chuyện gì vậy ?” Đường Khả Hinh không hiểu nhìn về phía anh.

“Ngày mai anh có chuyện phải tới Khách sạn Á Châu, buổi trưa em chờ anh, anh và em đi ăn cơm. . . . . .” Tô Thụy Kỳ đã nhanh chóng ăn xong bánh bao thứ hai, cũng đã lái xe, không đợi cô trả lời, liền nổ máy xe chạy nhanh tới phía trước, sợ cô từ chối!

“Tô Thụy Kỳ! !” Đường Khả Hinh đột nhiên trở nên mất hồn muốn gọi anh, nhưng anh đã lái xe đi, cô đứng ở giữa đường, đột nhiên bất đắc dĩ mỉm cười.

Sáng sớm hôm sau.

Khách sạn Á Châu!

Không trung sáng sủa, ánh nắng ban mai tan đi, bầu trời trong xanh, không mây, gió biển lẫm liệt vẫn điên cuồng gào thét.

Xe buýt dừng ở trước trạm.

Đường Khả Hinh mặc sơ mi kẻ ô vàng trắng, quần ống ngắn màu đen, bên ngoài khoác áo khoác màu xanh dương đậm, mang giày cao gót màu đen, cầm túi xách nhỏ hình vuông màu đen, ngẩng đầu lên nhìn về phía tòa Khách sạn Á Châu với kiến trúc hùng vĩ, nhớ tới câu nói của Tô Thụy Kỳ: Em phải nhớ, sau này có xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không liên quan tới em, em chỉ cần làm xong chuyện của em là được. Tất cả giao cho anh. . . . .”

Trong lòng của cô ấm áp, mỉm cười vui vẻ, nắm túi xách, bước nhanh vào Khách sạn Á Châu, nhắc cổ tay nhìn thời gian, đã chín giờ 15 phút, hẹn với Laurence tiên sinh 10 giờ kiểm tra kho rượu, cô nhanh chóng đổi đồng phục, chào hỏi Trang Hạo Nhiên, nói rượu mẫu đã để cho Nhã Tuệ mang về nhà, bàn giao công việc xong, liền trực tiếp đi thang máy đến tầng lầu phụ của tòa nhà, cửa thang máy mở ra, chỉ thấy ánh đèn màu đỏ chiếu sáng đại sảnh kho rượu gần trăm mét vuông, phía trên bày áp-phích các loại rượu đỏ cùng với hình ảnh trang trại nho, mà trên kệ thủy tinh xoay tròn cũng bày các loại rượu đỏ, Laurence tiên sinh mặc tây trang phẳng phiu, đứng ở trước một tấm hình, xuất thần nhìn hình ảnh trang trại này, xung quanh nhân viên làm việc cũng không dám quấy rầy, mà làm công việc của mình.

“Laurence tiên sinh!” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng bước tới phía sau lưng ông ta, gọi nhỏ.

Laurence vẫn đứng ở trước áp-phích đó, nhìn hình ảnh từng trang trại, nhìn vườn nho kéo dài đến phía bên kia chân trời, màu xanh biên biếc lộ ra sức sống mạnh mẽ, một thợ nấu rượu ngồi xổm ở dưới gốc cây nho, tay nắm bùn đất, ánh mắt thâm thúy xa xăm . . . . . .

Đường Khả Hinh cũng có chút nghi ngờ nhìn tấm áp-phích kia.

Laurence biết Khả Hinh đã tới, hai mắt lấp lánh hữu thần, thoáng qua một chút ánh sáng hoài niệm, nở nụ cười, kéo ra nếp nhăn, lộ ra một chút thương tang, mới chậm rãi nói: “Biết câu chuyện xưa ở thế giới bên kia không?”

Đường Khả Hinh liếc mắt nhìn Laurence, mới chậm rãi lắc đầu một cái.

Laurence mỉm cười một cái, mới nói: “Nếu muốn thực sự hiểu được ý nghĩa rượu vang đỏ, cô phải đích thân tới chỗ đó, cảm thụ bầu trời nơi đó, ánh mặt trời, gió mưa sương tuyết, thấy thợ nấu rượu ở trong quá trình chưng cất rượu, lộ ra ánh sáng trí tuệ, giải quyết khó khăn thì đằng sau sự mệt mỏi, cô mới có thể thực sự hiểu được, muốn sản xuất một chai rượu ngon, thật sự do thượng đế sắp xếp. . . . . .”

Đường Khả Hinh nhất thời cảm thấy cuộc sống thật rộng lớn.

“Rượu đỏ là máu của thượng đế, những lời này nói không sai, mấy chục năm, mới có được mấy năm tốt? Một năm nước mưa, ánh mặt trời, gió, mưa, tuyết, phải phối hợp vừa đúng, thiếu một loại, hoặc nó tới chậm, hay tới sớm cũng không được. . . . . . Chúng ta có thể làm cũng chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi ánh mặt trời, chờ đợi sương, cho dù trong lòng cô có nóng như lửa đốt, nhưng thượng đế sắp xếp rất xảo diệu, cũng rất vô tình.” Laurence nói tới chỗ này, trong tròng mắt lộ ra một chút tiếc nuối. .

Đường Khả Hinh cũng im lặng đứng ở một bên, không lên tiếng.

Laurence nghĩ tới đây, liền mỉm cười quay đầu, nhìn cô gái nhỏ nhắn mong manh, hiền hòa hỏi: “Cô có khát khao tiếp xúc với thế giới rượu vang xinh đẹp không?”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía Laurence, hai mắt xẹt qua một chút khiêu chiến, ánh sáng kiên nghị đến từ bản năng cuộc sống, nhẹ nhàng, lại tràn đầy năng lượng nói: “Có!”

Laurence nghe lời này, nhìn hai mắt cô lộ ra ánh sáng mãnh liệt, an ủi mỉm cười, vươn tay vỗ nhẹ bả vai của cô, cùng với cô im lặng đi tới kho rượu, mới nói: “Cùng Tổng Giám đốc Trang học tập rượu đỏ tới đâu rồi ?”

“Nói đến thật xấu hổ, Tổng Giám đốc để cho tôi bắt đầu từ những điều cơ bản, bắt đầu học rượu đỏ lại từ đầu, rồi đến tập hợp so sánh, gần đây học được nguồn gốc mùi hương. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười nói.

Laurence khẽ gật đầu nói: “Tốt. Tổng Giám đốc Trang coi trọng việc bồi dưỡng nhân tài, cũng tùy theo tài năng tới đâu mà dạy tới đó, biết mặc dù cô có thiên phú, nhưng bởi vì sự hiểu biết trước kia đều là kiến thức nhặt được, không toàn diện, tự nhiên sẽ yêu cầu cô bắt đầu học tập lại, nhất là cậu ấy hiểu được như thế nào mới có thể phát huy trí tuệ của một nhân tài lớn nhất, toả sáng thực lực của cô, làm cộng sự với cấp trên như thế, mới thật sự là hợp tác lẫn nhau.”

Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười.

Laurence đi về phía hành lang thật dài hình vòm, ngọn đèn nhỏ màu trắng sữa, chậm rãi sáng lên, bước chân có tiết tấu, nhẹ nhàng, sợ đánh thức rượu trân quý giấu ở trong vách tường, hỏi: “Bình thường có tiếp xúc qua kiến thức làm thế nào lưu trữ rượu đỏ không?”

Đường Khả Hinh khiêm tốn nói: “Biết sơ một chút, nhưng vẫn không hiểu lắm.”

Laurence gật đầu một cái, đi tới trước một cánh cửa, đẩy nhẹ ra, lập tức tủ rượu chiều dài 50 mét, ở trong ánh đèn màu vàng nho nhỏ, tầng tầng sáng tiếp nối, rượu đỏ được giữa theo phương hướng quy định, đặt nằm ngang giá, mỗi một thước, có một vỏ chai rượu đứng lên, trước giá thủy tinh có đánh dấu, Khả Hinh ngây ngô đứng ở bên cửa, không nghĩ tới hành lang nho nhỏ, một cánh cửa nho nhỏ, có thể ẩn giấu hầm rượu sâu thẳm như thế, hơn nữa đây chỉ là một trong những cánh cửa, nghe nói nơi này tổng cộng có 70 cánh cửa. . . . . . Cô kinh ngạc.

Laurence mỉm cười đi tới, giải thích nói: “Chúng ta cũng biết, rượu đỏ là một loại rượu rất tuyệt vời, nó có một đặc tính, sau khi vào chai còn có thể tiếp tục phát triển trong chai, cho nên nơi cất giữ rượu phải vô cùng chú trọng, trước mắt cô nhìn thấy, đã là loại sản xuất từ nhà máy rượu đỏ, những loại rượu ngon mấy chục năm thậm chí trên trăm năm vẫn còn đang ở một nơi nào đó ở thế giới bên kia, trong hầm đất kín bít phủ đầy bụi bậm.”

Laurence nói dứt lời, liền chậm rãi đi tới trước một cái giá, mới xoay người nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: “Nhiệt độ bảo quản ảnh hưởng rất lớn chất lượng rượu đỏ, chúng ta nhiệt độ lý tưởng là 10 – 15 độ, nếu nhiệt độ hầm chứa quá cao, sẽ ảnh hưởng độ trưởng thành của rượu, hơn nữa bị oxi hoá, làm cho cho rượu biến chất, nhiệt độ quá thấp, cũng sẽ làm cho rượu đỏ ngừng trưởng thành, cho nên đối với một chai rượu đỏ, nhiệt độ ổn định phải cực kỳ chú trọng.”

Đường Khả Hinh gật đầu một cái.

Tay của Laurence vịn vào trên giá rượu nào đấy, lại nhìn về phía Đường Khả Hinh, dùng giọng nói nhẹ nhàng thong thả, tiếp tục mỉm cười nói: “Cô nhìn thấy phía dưới giá rượu có dây chuyền sản xuất không ?”

Đường Khả Hinh nghe xong, liền thấy phía dưới giá rượu, quả thật có một dòng giống như dây chuyền sản xuất, cô không hiểu ngẩng đầu lên nhìn về phía Laurence.

Laurence mỉm cười nói: “Độ ẩm sẽ ảnh hưởng chất lượng rượu đỏ, hơn nữa độ ẩm quá thấp, sẽ làm nút gỗ mềm bị khô, không khí và vi sinh vật sẽ xâm nhập, cho nên bình thường bên trong phòng độ ẩm được duy trì chừng 70%, bởi vì độ ẩm sẽ thay đổi theo thời tiết, cho nên công việc của nhân viên chúng ta là cứ mỗi năm giờ, sẽ đi vào đo nhiệt độ và độ ẩm, yêu cầu này cực kỳ nghiêm khắc.”

Đường Khả Hinh gật đầu.

“Cô nhìn thấy ngọn đèn nhỏ trên nóc không?” Laurence ngẩng đầu lên mỉm cười nói.

“Vâng. . . . . .” Đường Khả Hinh không hiểu.

“Ánh sáng cũng sẽ ảnh hưởng chất lượng rượu đỏ, nhất là ánh sáng tia tử ngoại đối với rượu đỏ có ảnh hưởng rất lớn, cho nên tủ rượu của chúng ta và tất cả cửa kính đều là thủy tinh chống tia tử ngoại, đặc biệt là rượu sủi bọt và rượu trắng sức nhạy cảm với ánh sáng, cho nên rượu trắng luôn đặt ở giá gỗ tầng dưới chót. . . . . .”

Đường Khả Hinh lại gật đầu.

Sau khi Laurence mang theo Đường Khả Hinh lục tục kiểm tra kho rượu các nơi, sau đó dẫn cô đi ra bên ngoài kho rượu, mở một cánh cửa kính nào đó, chỉ tất cả các loại ly trong suốt và bình giải rượu, giải thích: “Tất cả những ly thủy tinh này đều là ly thượng đẳng, muốn phân biệt ly thủy tinh thượng đẳng, có một phương pháp vô cùng khéo léo. . . . . .”

Laurence nói xong, liền đưa ngón tay thanh nhã cũng đã già nua đầy nếp nhăn, nắm một cái ly thủy tinh trong đó đưa lên trên xem xét, búng nhẹ một cái. . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức nghe được một âm thanh trong suốt vang dội, xa xa. . . . . .

“Âm thanh càng xa, chứng tỏ độ lồi lõm của ly thủy tinh càng nhiều, cho nên sinh ra tiếng chấn động mãnh liệt. . . . . . Dĩ nhiên, điều này giới hạn ở dưới lớp kính. . . . . . mắt thường của chúng ta không nhìn thấy. . . . . .” Laurence mỉm cười nói.

Đường Khả Hinh cũng khẽ mỉm cười.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Laurence cẩn thận để ly xuống, kêu nhỏ: “Vào đi”.

Một nhân viên làm việc mỉm cười đi tới, nhìn về phía Laurence nói: “Xin chào Laurence tiên sinh, Lãnh sự Pháp và ba ông chủ trang trại Bordeaux mới vừa xuống máy bay, trước mắt vào nghỉ ngơi tại câu lạc bộ xì gà tầng 12. . . . . . Muốn mời ngài đi qua tụ họp một chút.”

“Hả?” Laurence hiểu ý, liền nói: “Tôi sẽ đến ngay, cô đi ra ngoài trước đi.”

“Vâng!” Nhân viên làm việc lui ra ngoài.

Laurence không nói gì thêm, mà im lặng xoay người, từng bước từng bước bình tĩnh đi tới trước một giá rượu, đeo bao tay trắng, đưa tay vào trong giá, lấy Graf “Chateau ​haut ​brion (Hồng Nhan Dung)” năm 1995, giơ dưới ánh đèn, quan sát niên hạn, mới mỉm cười nói: “Bình thường chủ trang trại, bởi vì quá yêu tiếc rượu, cho nên sẽ không dễ dàng thưởng rượu ngon thượng đẳng, thưởng thức rượu ngon, là phải chú ý đến tâm tình, cơ duyên, còn có một chút chuyện xưa nổi lên.”

Cho nên Laurence chọn một “Hồng Nhan Dung” năm hạn thấp, xoay người nhìn về phía Khả Hinh mỉm cười nói: “Đi theo tôi, tôi dẫn cô đi xem câu lạc bộ xì gà thật sự, xem bọn họ thưởng thức rượu đỏ ở bên trong luồng khói thuốc lá.”

Đường Khả Hinh nghe vậy, nhất thời có chút căng thẳng, bởi vì cô chưa từng chính thức đối mặt với khách.

“Đừng sợ, sớm muộn gì cô phải đối mặt. . . . . .” Laurence dẫn cô, đi ra khỏi hầm rượu.

Câu lạc bộ xì gà nằm tại tầng 12 lầu phụ, tất cả đều thiết kế theo phong cách Russia, sau khi cửa thang máy mở ra, có thể nhìn thấy khắp nơi trang trí xa hoa và bay ra một mùi xì gà không dứt, ngay cả có thể nghe được mấy người đàn ông dùng tiếng Pháp đang trao đổi cái gì, Laurence dẫn Đường Khả Hinh mỉm cười đi về phía một gian phòng VIP yên tĩnh, bảo nhân viên làm việc đẩy qua một chiếc xe nhỏ đã chuẩn bị xong, phía trên đặt “Hồng Nhan Dung” rất tôn quý, giá rượu, ly thủy tinh, bình giải rượu, dụng cụ mở chai, khăn lông trắng. . . . . . ông ta nhìn tất cả đều chuẩn bị ổn thỏa xong, liền gõ nhẹ cánh cửa.

Bên trong cửa mấy người đàn ông nhẹ nhàng cười nói.

Laurence hiểu ý, liền đưa hai tay đẩy nhẹ cửa ra, nhìn về phía trong phòng VIP trang nhã, ngồi mấy người đàn ông quý phái, bọn họ tay cầm xì gà, đang cười nói, sau đó Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu xám tro, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước đeo corsages hình tam giác màu xanh dương đậm, đang ngồi ở vị trí chủ, cùng ba ông chủ Trang trại nho dùng tiếng Pháp lưu loát đang cười nói.

“Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . .” Laurence có chút vui mừng gọi nhỏ.

Đường Khả Hinh đứng ở ngoài cửa, lập tức giật mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.