“Anh chính là một người không có trái tim! ! Đối mặt tình huống như thế, anh cũng có thể cười được, cho nên nói anh không có trái tim! ! Trong thế giới của anh, chỉ có ích lợi của anh, tiền tài của anh, quyền lợi của anh, người yêu bệnh hoạn của anh nằm ở trong phòng bệnh! !” Đường Khả Hinh cũng tức giận hét lên! !
Đôi tay Tưởng Thiên Lỗi lại siết chặt bả vai của cô, kéo cô đến trước mặt mình, trừng mắt cô, lạnh lùng nói: “Cô nói lại lần nữa! !”
“Tôi nói một trăm lần tôi cũng vậy dám nói! Anh đừng cho rằng tôi sợ anh! Tôi anh đã từng nói tôi không xứng gọi tên của cô ấy! ! Tôi gọi thì thế nào hả? Anh có thể làm gì tôi?” Đường Khả Hinh tức giận nói: “Tôi là người sống, cho nên tôi phải chịu cái tội này? Ngày đó tôi muốn chết, tôi cũng tìm một người giống như anh! Thương hại tôi, đồng tình với tôi, ở bên tôi cả buổi tối!”
“Đừng đem loại chuyện như vậy nói với tôi, Đường Khả Hinh! ! Ai cũng có thể nói như vậy, cô không được!” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên tức giận, thoáng qua một chút đau lòng nói!
“Tại sao tôi không được? Tôi mới là người bị hại!” Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống!
Đường Khả Hinh nóng mắt nhìn anh, nước mắt lại run rẩy lăn xuống.
Cửa thang máy nhanh chóng mở ra!
Trang Hạo Nhiên lao ra thang máy, lập tức nghe được tiếng của Đường Khả Hinh từ hành lang đầu kia truyền đến, anh lập tức căng thẳng nương theo âm thanh chạy như bay đến, lập tức nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi vặn Đường Khả Hinh giống như vặn một con gà, Đường Khả Hinh vừa liều mạng đẩy anh ra, khóc kêu to buông tay, hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng lên, càng tức giận nắm chặt cô! !
“Aiz aiz aiz!” Trang Hạo Nhiên lập tức đi tới, tách hai người ra, căng thẳng cười nói: “Này này này, xảy ra chuyện gì? Trở nên như vậy?”
Tưởng Thiên Lỗi thấy Trang Hạo Nhiên tới, lập tức ánh mắt cuồng nộ nhìn về phía anh, tức giận nói: “Cậu đã đã đến rồi! Vừa đúng! ! Cậu xem đi cậu dạy ra là thứ gì? Có thể kêu gào ở trước mặt ba người khách quan trọng của tôi, phá hỏng đại sự của tôi! Rốt cuộc cậu nhét thứ gì trong đầu cô ấy ! ! ?”
Một tiếng rống giận! !
Lỗ tai Trang Hạo Nhiên cũng muốn nổ ra, căng thẳng nghiêng qua một bên, liếc con bé Đường Khả Hinh thấp lùn đáng chết, đứng ở bên tường, cúi đầu yên lặng rơi lệ, anh thở dài một cái, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, bất đắc dĩ nói: “Người nào vừa sanh ra đã biết đi? Mỗi người đều có giai đoạn lớn lên mà !”
“Hoàn toàn khác biệt!” Tưởng Thiên Lỗi chỉ về phía Đường Khả Hinh, tức giận nói: “Cô ấy đã cảm thấy mình trưởng thành! Đại khái có thể thao túng tất cả thị trường rượu đỏ! ! Có thể mang đến hạnh phúc cuộc sống cho 1.3 tỷ dân Trung Quốc! Cô ấy không chỉ trưởng thành, cô ấy thành tiên rồi !”
Đoán chừng người này tức giận muốn nổ tung!
Trang Hạo Nhiên liếc Tưởng Thiên Lỗi tức giận đến nổi mặt cũng trắng bệch, hai mắt nóng đến muốn xì khói, anh lập tức tiến lên, vươn tay vuốt mạnh lồng ngực của Tưởng Thiên Lỗi nói: “Xin anh bớt giận, xin bớt giận, con bé đáng chết tôi sẽ dạy dỗ, anh đi vào trấn an mấy cái lão già sắp chết nước ngoài trước. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi đẩy anh ra, tức giận nói: “Tôi cảnh cáo cậu! Nếu một lúc nữa không kí được hợp đồng, cậu nghĩ biện pháp lấy chênh lệch giá cho tôi !”
“À?” Trang Hạo Nhiên kêu to ! !
Tưởng Thiên Lỗi sửa sang lại tây trang, lại tức giận nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới nói: “Chuyện này chúng ta chưa xong đâu! ! Hai người các người đều chờ đó cho tôi ! !”
Anh nói xong, liền nhanh chóng xoay người đi trở về câu lạc bộ xì gà! !
Trang Hạo Nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi tức giận biến mất, trên mặt của anh mới từ từ nóng lên, nhưng vẫn đè nén tức giận, quay đầu giống như có chút bình tĩnh nhìn về phía Đường Khả Hinh!
Đường Khả Hinh chớp mắt, đứng ở bên tường, nước mắt lăn xuống, lần này là chết không nhận sai rồi !
Lồng ngực Trang Hạo Nhiên nóng lên, đang chậm rãi thiêu đốt, duỗi ra ngón tay chỉ Đường Khả Hinh muốn nói chuyện, nhưng mặt thật sự vặn vẹo nói không ra lời, cũng chỉ run rẩy đứng ở trước mặt của cô, nóng mắt nhìn cô! !
Rốt cuộc Đường Khả Hinh bắt đầu có chút hoảng sợ ngẩng đầu lên liếc Trang Hạo Nhiên một cái, vừa tiếp xúc với ánh mắt muốn giết gà cho dọa khỉ của anh, lập tức cúi đầu.
Trang Hạo Nhiên giận run mới vừa muốn mở miệng nói một câu, thấy nhân viên đang lặng lẽ liếc qua, anh tức giận ngẩng đầu lên, tạm thời đè nén tức giận, vươn tay véo mạnh lỗ tai của cô một cái, nắm cả người cô đi ra ngoài, nói: “Đi về cùng tôi !”
“Đợi lát nữa cô sẽ biết rõ, cái gì là kêu đau! !” Trang Hạo Nhiên ném cả người cô vào thang máy! !
***
Phòng làm việc Tổng Giám đốc! !
Trang Hạo Nhiên lạnh lùng, nín thở, đè nén tức giận, cởi áo khoác tây trang xuống, ngồi ở trên ghế sa lon, cau mày nhìn vào Laptop, bộ phận theo dõi lập tức truyền hình ảnh cho mình, sau đó thấy Đường Khả Hinh đứng ở trước mặt của mấy ông chủ trang trại, gào lớn: ! Đừng xem người Trung Quốc là kẻ ngu! Trung quốc chúng tôi có lịch sử 5000 năm, rượu ngon đếm không xuể! Các người ngông cuồng như vậy, cũng bởi vì một phần rượu đỏ mang tới cảm giác bí ẩn so với quốc tửu của chúng tôi! Nếu như có một ngày, cảm giác bí ẩn đột nhiên biến mất, chúng tôi nhận ra thủ đoạn lăng xê của các người, các người còn có thể đoạt lấy thị trường nơi này sao? Chúng tôi yêu nó là bởi vì nó xứng đáng được yêu, các người không biết quý trọng, để cho nó trở thành một loại thủ đoạn! Bất kỳ đồ vật gì bị dùng làm thủ đoạn, cũng không thể tồn tại vĩnh viễn trên trái đất này, tận tình thao túng tuệ của con người! !”
Anh nghe những lời này, cảm giác không còn hơi sức gào khóc, cuối cùng tuyệt vọng trợn mắt nhìn về phía Đường Khả Hinh quỳ trên mặt đất, như cô gái Nhật Bản, cô đang giơ lên cao quyển sách rượu đỏ dày 12 cm, nặng có chừng 10 kg, đôi tay cô run rẩy giơ lên, đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn không lên tiếng. . . . . .
Trang Hạo Nhiên cắn răng nghiến lợi nhìn về phía con bé đáng chết, thở dài một hơi, cũng đã nghe được Tưởng Thiên Lỗi kéo Đường Khả Hinh ra ngoài, nện cô ở bên tường, sau khi gây gổ xong, Đường Khả Hinh khóc nói với Tưởng Thiên Lỗi: “Rõ ràng một chai rượu ngon 38 đô la, bị những thương nhân vô đạo đức tăng lên 100 đôla, 1000 đôla! Để cho nó trở thành loại rượu cao không thể chạm đến, theo không kịp, như vậy chỉ biết tăng nhanh sự chết chóc của nó! Giống như lá trà Trung quốc chúng ta, chưa bao lâu, Thiết Quan Âm hương vị Mộc Lan là đồ uống bình thường của mỗi gia đình chúng ta, đến hiện tại, nó chỉ có thể được đặt ở trong lon phong kín, đặt ở trước tủ kính thật cao, cho người thưởng thức! ! Những loại nấm thong thơm ngon đã từng mọc đầy khắp núi đồi, đến hôm nay bị nhào nặn, buộc phải đào sạch sẽ! Lá trà Trung quốc chúng ta phát triển sao? Nấm thông còn có thể sống sao? Rốt cuộc còn có bao nhiêu người không hiểu biết, uốn ba tấc lưỡi? Để cho một số người có thể sống sót, có thêm một chút cơ hội để thở? Tôi thấy tình trạng như thế, tôi làm sao có thể không đau lòng! ?”.
Nghe lời này, hai mắt Trang Hạo Nhiên chợt lóe, lại bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh!
Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ lên, cúi đầu! !
Trang Hạo Nhiên chỉ Đường Khả Hinh, tức giận bất đắc dĩ nói: “Lúc cha mẹ của cô sinh cô ra, trên đầu đội quốc kỳ sao? Lúc mẹ của cô sinh cô ra, có phải nuốt vi sinh vật hay không? Làm sao sinh ra loại ngoại tộc như cô? Nói chuyện không dùng đến não sao? Cho cô làm như vậy sao?”
Đường Khả Hinh cắn chặt môi dưới, không dám lên tiếng!
“Cô nói xem, cô biết sai chưa?” Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, chỉ Đường Khả Hinh, hỏi !
“Không sai! Ông ta trở lại, tôi lại mắng tiếp! Vẫn muốn mắng! !” Đường Khả Hinh cố chấp nói!
“Cô. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mới vừa muốn tiến lên, lại nghe cửa bị đẩy ra thật mạnh, Tưởng Thiên Lỗi giống như tượng phật, dẫn nhân viên điều tra của Hoàn Cầu, đến Phòng làm việc Tổng Giám đốc Trang, nóng mắt nhìn về phía hai người!
Trang Hạo Nhiên vừa nhìn thấy vẻ mặt của Tưởng Thiên Lỗi, trong lòng suy nghĩ, xong rồi, nhất định không vui, anh lập tức cười tiến lên nói: “Tổng Giám đốc Tưởng, anh đừng nóng giận! Tôi đang dạy dỗ cô ấy! Anh xem! Cô ấy cũng quỳ một giờ rồi ! ! Thấy không?”
Anh lập tức chỉ Đường Khả Hinh!
Tưởng Thiên Lỗi vẫn tức giận nhìn về phía Đường Khả Hinh, vẫn không thể tha thứ, hung hăng cởi bỏ cúc áo tây trang, bộ dạng muốn giết muốn băm muốn đòi chênh lệch giá, ngồi ở trên ghế sa lon! !
Trang Hạo Nhiên lập tức cười nói: “Con bé đáng chết thiếu dạy dỗ! Quả thật là thiếu dạy dỗ! Tôi đã hạ lệnh, trừ một năm tiền lương của cô ấy!”
“A?” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, kêu lên!
“A cái gì? ?” Trang Hạo Nhiên lập tức đi tới, véo lỗ tai của cô một cái nói: “Cô còn không biết xấu hổ? Cô hại Tổng Giám đốc Tưởng tổn thất làm ăn lớn như vậy, cô kêu tôi bảo vệ thế nào! ! Người đâu! ! Tiêu Đồng! !”
Tiêu Đồng run sợ đi vào, giấu đôi tay về phía sau !
“Lấy ra!” Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên như anh dũng hy sinh, vươn tay!
Tiêu Đồng đau lòng nhìn về phía Khả Hinh, không dám động!
Đường Khả Hinh cũng nghi ngờ nhìn về phía Tiêu Đồng, ngạc nhiên phía sau cô ẩn giấu thứ gì?
Tiêu Đồng run rẫy, nhưng vẫn hết sức chấp nhận đem gậy bóng chày ở sau lưng giơ ra ngoài.
“Mẹ ơi!” Cả người Đường Khả Hinh ngã trên mặt đất, ôm quyển sách rượu đỏ, nhìn gậy bóng chày còn to hơn bắp đùi của mình kêu to: “Lão đại, anh muốn làm gì? Anh thật muốn đánh chết tôi à?”
Tưởng Thiên Lỗi cũng nghi ngờ xoay người nhìn thấy gậy bóng chày, cũng sợ hết hồn, ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên!
Dáng vẻ Trang Hạo Nhiên như thà chết chứ không chịu nhục, quét qua một trận gió, đoạt lấy gậy bóng chày trong tay Tiêu Đồng, khí thế mãnh liệt đi đến trước mặt của Đường Khả Hinh . . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi lập tức đứng lên, nắm chặt cánh tay của anh, lạnh lùng nói: “Cậu làm gì?”
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên giống như anh em thân thiết với Tưởng Thiên Lỗi, ngẩng mặt lên, dáng vẻ như vì anh em, sắp hy sinh người nhà, nói: “Tôi đánh chết cô ấy! ! Tôi đánh chết cô ấy, trả thù cho anh! ! Nuôi một người không có tiến bộ, cô ấy sống cũng vô ích! Hôm nay tôi muốn đánh chết cô ấy !”
Anh nói xong, kéo mạnh tay của Tưởng Thiên Lỗi xuống, muốn đánh cây gậy lên cái mông Đường Khả Hinh !
“A . . . . . .” Cả người Đường Khả Hinh hoảng sợ rúc vào bên tường, kêu to: “Đừng đánh!”
Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt tay của anh, tức giận nói: “Cậu nổi điên làm gì! ?”
“Không phải anh hận cô ấy sao? Hận không được băm vằm cô ấy? Tôi đánh chết cô ấy để cho anh sảng khoái!” Trang Hạo Nhiên vừa nói xong, lại tránh ra khỏi Tưởng Thiên Lỗi một lần nữa, chợt vung gậy đánh xuống cái mông của cô. . . . . .
“A! !” Đường Khả Hinh nhìn thấy cây gậy sắp rơi xuống, cả người tay vừa đỡ, nằm trên mặt đất, không ngờ trước mặt bỗng tối sầm, bên cạnh ấm áp, cô hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi giành một bước đi tới trước mặt của mình, dùng cánh tay đỡ được một gậy đó! Mặt của anh căng ra, một cơn đau đớn cuốn tới, làm cho anh nhăn nhó ! !
Trang Hạo Nhiên sợ ngây người, cây gậy trong tay rơi trên mặt đất!
Đường Khả Hinh nhìn cánh tay Tưởng Thiên Lỗi sưng đỏ, tâm trạng không khỏi đau nhói, lại tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên kêu to: “Này . . . . . .. . . . . . “