Đường Khả Hinh cầm thuốc mỡ, ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Người khác vẫn lạnh lùng ngồi ở trên ghế sa lon, cũng không nổi giận, nhưng vẫn có thể cảm giác hơi thở trong lồng ngực anh tăng vọt, như không thỏa hiệp.
Cô trừng mắt liếc nhìn anh một cái, mới nói: “Thoa thuốc một chút, Tổng Giám đốc đã đi lấy thuốc mỡ rồi.”
Tưởng Thiên Lỗi vẫn ngồi tại chỗ, không lên tiếng, hai mắt lạnh lùng.
Đường Khả Hinh nhìn chằm chằm dáng vẻ đáng chết của anh, một cảm giác tức giận chợt chui lên, phịch một tiếng, đem bình thuốc nện ở trên bàn trà, mới hét kên: “Ghét nhất dáng vẻ không lên tiếng chết tiệt của anh! Nếu không muốn thì thôi, tôi mới không cầu anh!”
Cô đột nhiên đứng lên, vừa muốn đi ra ngoài!
Tưởng Thiên Lỗi chợt vươn tay, nắm chặt cổ tay của cô, kéo cả người ngồi xuống!
Đường Khả Hinh bị kéo ngồi trở lại, quay đầu lại tức giận nhìn về phía anh.
Tưởng Thiên Lỗi vẫn không lộ vẻ gì ngồi tại chỗ, im lặng không lên tiếng.
Có lẽ Đường Khả Hinh có chút hiểu anh, cũng im lặng nghiêng người tới trước, cầm thuốc mỡ lên, lạnh nhạt nói: “Cởi tây trang ra !”
Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, dừng lại một lát, rốt cuộc cởi bỏ cúc áo tây trang, cởi tây trang ra, thả vào một bên, rất tao nhã lịch sự ngồi ở chỗ đó, vẫn không lên tiếng.
Đường Khả Hinh nhìn anh, trừng mắt, ngay lập tức đặt bình thuốc xuống, vươn tay cầm tay trái anh bị thương, đặt trên đầu gối mình, cởi cúc tay áo sơ mi của anh, sau đó dùng bàn tay nhỏ bé mềm mại, xắn ống tay áo của anh. . . . . .
Một cảm giác mềm mại và nhột nhột, mang theo một chút ấm áp trên cánh tay nhẹ nhàng truyền đến, vọt thẳng vào tim.
Đường Khả Hinh chăm chú xắn ống tay áo, cho đến vị trí cùi chỏ, rốt cuộc nhìn thấy cánh tay anh, vừa đỏ vừa sưng, thậm chí có một mảnh da hơi rách ra, cô trợn mắt hốc mồm, không ngờ Trang Hạo Nhiên xuống tay ác như vậy, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, có chút lo lắng nhìn một bên mặt của anh, nói: “Này! Anh có nên đi chụp hình một chút .. không? Tôi cảm thấy bị gãy xương ở trong.”
Tưởng Thiên Lỗi không lộ vẻ gì, hời hợt nói: “Vết thương này như thế nào, tự tôi biết, không cần cô nói nhảm!”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn người này, liền im lặng nặn thuốc mỡ, nhẹ nhàng thoa lên trên cánh tay của anh, lại dùng ngón trỏ nhẹ nhàng nhấn một cái, có chút lo lắng anh bị đau, liền ngẩng đầu lên nhìn anh, phát hiện vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt, không nhúc nhích chút nào, hai mắt của cô chợt lóe, ngón tay chợt nhấn một cái!
Tưởng Thiên Lỗi lập tức cau mày nhìn cô!
Đường Khả Hinh thầm nở nụ cười, mới buông nhẹ tay, xoay theo chiều kim đồng hồ, nhìn làn da màu đồng của anh sưng đỏ, liền xoa nhẹ nhàng, ngay sau đó từ đỏ chuyển sang tím, cô lại chăm chú xoa vết thương cho anh.
Tay của Tưởng Thiên Lỗi vẫn đặt ở trên đầu gối cô, để cho ngón tay mềm mại của cô dừng lại ở trên da thịt của mình, hai mắt cũng đang chuyển động, nhớ lại cô khàn giọng la hét: Anh chính là một người không có tim! ! Đối mặt tình huống như thế, anh cũng có thể cười được, cho nên nói anh không có trái tim! ! Trong thế giới của anh, chỉ có ích lợi của anh, tiền tài của anh, quyền lợi của anh, người yêu bệnh hoạn của anh nằm ở trong phòng bệnh!
Nghĩ tới những lời này.
Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi mở miệng: “Cô ấy không phải là người thích bệnh.”
Ngón tay Đường Khả Hinh ngừng lại, im lặng ngẩng đầu lên nhìn anh.
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, lúc này mới lưu ý đến một cái chong chóng gió màu tím cắm ở bên cửa sổ, thật vui vẻ xoay tròn, mới chậm rãi mở miệng: “Cô ấy là người tôi yêu nhất yêu nhất, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, ngồi ở trên ghế sa lon nhà tôi, ánh mắt dịu dàng yếu ớt nhìn về phía tôi, liền đi vào trong lòng của tôi, cả đời này cũng không có cách nào biến mất.”
Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ bừng, duỗi ngón tay, im lặng xoa nhẹ vết thương cho anh.
Lần đầu tiên Tưởng Thiên Lỗi thẳng thắn nói về tình yêu này với người khác. . . . . .”Tôi yêu cô ấy, từ trước đến bây giờ, tôi chưa từng nói với bất cứ người nào về tình yêu này, tôi vẫn luôn âm thầm yêu cô ấy.”
Đường Khả Hinh thở nhẹ một hơi, tiếp tục đè nén cảm xúc xoa vết thương, lại nhớ tới hai người hôn nhau ở hồ sen, hai người đưa mắt nhìn nhau môi hôn rất ngọt ngào.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra một chút dịu dàng, nhưng cảm giác trái tim dâng lên một chút khổ sở, nói: “Tôi không biết lúc nào tôi mới không còn yêu cô ấy, tôi chỉ biết, lúc tôi đi tới bên cô, tôi rất vui vẻ, tâm trạng rất vui vẻ, nói cô cho tôi một chút thời gian là thật, muốn hôn là thật, muốn cùng cô đi thăm cha là thật, tâm ý là thật. . . . . . Xin lỗi không có cách nào nói ra khỏi miệng, bởi vì nói rồi, giống như nó không còn thật nữa.”
Hai mắt Đường Khả Hinh tràn lệ.
“Ít nhất phải để cho cô biết điều này. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, đột nhiên khẽ luồn tay , cầm tây trang lên, im lặng nhanh chóng mặc vào, sau đó đứng lên, vội đi ra ngoài.
Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, cảm giác vô cùng khổ sở làm để cho cô đột nhiên nhảy dựng lên, chạy như bay về phía anh, lúc tay anh sắp cầm khóa tâm, kéo cửa ra trong chớp mắt, chợt từ phía sau cô chợt ôm hông của anh, đột nhiên thất thanh khóc rống lên, nước mắt từng viên rơi xuống.
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, hai mắt lộ ra một chút đau lòng, nhưng không có xoay người.
Đường Khả Hinh không có lên tiếng, mặt dính vào trên lưng của anh, cảm thụ nhiệt độ thân thể của anh, ngửi mùi thân thể quen thuộc của anh, cảm giác chua xót, lộ ra tuyệt vọng thật sâu, thật khổ sở run rẩy khóc.
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi xẹt qua chút ửng đỏ, hai tay buông thỏng ở một bên, chậm rãi nhúc nhích ngón tay, dần dần đưa lên, nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé quấn ở bên hông của mình, ngón cái trượt nhẹ mu bàn tay mềm mại của cô, giống như tiếp xúc được rất nhiều rất nhiều dịu dàng từ cô, cảm giác thân thể nhỏ nhắn ở phía sau thật khổ sở run rẩy, anh cắn chặt răng, ngăn đôi bàn tay nhỏ bé của cô, bước lên trước, rời khỏi thân thể của cô, mở cửa, sải bước đi ra ngoài! !
Đường Khả Hinh nhìn bóng dáng kia, rất quyết liệt biến mất, thân thể chợt mềm nhũn, ngã xuống đất, đau lòng khóc, nghẹn ngào nói: “Nếu anh muốn xoay người, ít nhất phải hạnh phúc một chút, cứ đi như thế, em làm sao yên tâm về anh?”
Tưởng Thiên Lỗi sải bước đi ra phòng làm việc, giống như nghe được tiếng nghẹn ngào khóc ngất của cô gái ở bên trong phòng, tình yêu rất tươi đẹp một lần nữa xông vào trong sinh mệnh mình, giống như mới xuât hiện đã nghe được tiếng đổ vỡ vang lên trong trái, anh nắm chặt quả đấm, im lặng mang theo Đông Anh, sải bước đi về phía trước! !
Điện thoại di động vang lên.
Đông Anh lại đi vào trước thang máy, nhanh chóng nghe điện thoại, ứng: “Alô ?”
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên trong thang máy, xoay người, im lặng nhìn về phía Đông Anh.
Đông Anh vui mừng nghe cuộc điện thoại này, chợt mỉm cười, nói: “Là thật sao? Anh ấy đã đồng ý?”
Lời này rất kì quái.
Tưởng Thiên Lỗi hơi nghiêng mặt nhìn về phía Đông Anh, ánh mắt hơi nghi ngờ.
“Tốt, cám ơn cô nhắn tin này cho chúng tôi.” tâm trạng Đông Anh rất vui vẻ, cúp điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi vui mừng nói: “Tổng Giám đốc, mới vừa nhận được điện thoại của người Nhà họ Tần, nói Cậu chủ Tô thông báo chấp nhận làm phẫu thuật lần này, cũng chấp nhận theo dõi bệnh tình của Như Mạt tiểu thư.”
hai mắt Tưởng Thiên Lỗi sáng lên, ngay sau đó trên mặt hiện lên nụ cười vui mừng, nói: “Thật?”
“Vâng!” Đông Anh mỉm cười nói.
Giống như thấy được một tia hi vọng.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng xoay tròn, giống như tìm được hi vọng vậy.
Tô Thụy Kỳ mặc áo len màu trắng cổ chữ V, quần thường màu đen, lái chiếc Land Rover SUV dừng ở trước đại sảnh khách sạn Á Châu, cầm điện thoại di động, mỉm cười nói: “Ừ. . . . . . Tốt. . . . . . Vậy anh ở đại sảnh chờ em. Tốt.”
Anh nói xong, liền cúp điện thoại, đi xuống xe, đem chìa khóa giao cho tiếp tân, liền cất bước, tràn ngập nụ cười đi về phía đại sảnh.
Cháu trai của Thủ tướng tới, khách và nhân viên làm việc tại đại sảnh, cũng rối rít ghé mắt, nhẹ nhàng nói rất đẹp trai.
Tô Thụy Kỳ nhếch miệng mỉm cười, tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Tưởng Thiên Lỗi từ Hoàn Cầu đi ra, chuyển vào đại sảnh khách sạn, hỏi tình huống của Như Mạt hôm nay, tình hình ghép tim ra sao, Như Mạt đều nhanh chóng trả lời.
Tưởng Thiên Lỗi vừa nghe vừa đi về phía trước, cũng đang trong lúc này, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ vẻ mặt nhẹ nhõm, vui vẻ đi tới, anh dừng bước lại.
Tô Thụy Kỳ đang cất bước đi về phía trước thì nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đứng ở đó, anh cũng ngừng lại, thu lại vẻ mặt nhẹ nhõm, trở nên nghiêm túc chuyên nghiệp.
Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi lại hiện lên nụ cười, cất bước đi về phía Tô Thụy Kỳ, mang theo một chút lòng biết ơn, duỗi tay về phía anh, lễ phép nói: “Cậu chủ Tô, anh khỏe chứ. Hôm nay khó được nhìn thấy anh, cũng mớ vừa nhận được tin anh chấp nhận làm phẫu thuật cho Như Mạt, thật sự rất cám ơn.”
Tô Thụy Kỳ nhìn dang vẻ Tưởng Thiên Lỗi giống như thần, vì người phụ nữ yêu mến, mà có thể buông bỏ tư thái, liền mỉm cười nói: “Tôi là một bác sĩ, cứu người là chuyện tất nhiên, nhưng bởi vì nhiều năm không có cầm dao, cho nên mới có điều do dự, nhưng vì Khả Hinh tới tìm tôi, nói một câu làm cho tôi rất cảm động. . . . . .”
Sắc mặt của Đông Anh tức thì trắng bệch.
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi từ từ thu lại, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, lộ vẻ không tin miễn cưỡng cười nói: “Anh nói. . . . . . Anh nói. . . . . . Khả Hinh bởi vì Như Mạt chuyện đi tìm anh ?”
“Đúng vậy. . . . . .” Tô Thụy Kỳ nghĩ đến Khả Hinh, liền cười khổ một tiếng, mới nói: “Cô ấy nói với tôi, mỗi người đều có quyền khỏe mạnh và hạnh phúc của mình, tôi đột nhiên nghĩ đến những lời này của cô ấy, quyết định cố gắng một chút, so với tôi, cô ấy càng giống một bác sĩ hơn.”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng xoay tròn, ttái tim chấn động mạnh một cái, quay đầu lại, mang theo một chút tức giận nhìn Đông Anh.
Đông Anh thật căng thẳng đứng tại chỗ, hoảng sợ đến nói không ra lời.