Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 336: Trả giá



Bên trong phòng bếp nhà hàng tây.

Được sự đồng ý của lão đầu bếp, Đường Khả Hinh một mình dựa theo phương pháp cha dạy mình, chuẩn bị tỏi, hành tây đỏ, ớt chỉ thiên, nước sốt đậu nành, tương đậu, muối, đường cát, nước mắm, rượu vang đỏ. . . . . . Tất cả đều chuẩn bị sẳn sàng, rồi lấy thịt vai heo, cầm dao lớn đập mạnh xuống miếng thịt, sau khi đập xong, đem các loại tương, bôi trên thịt vai heo, cứ 10 phút lật trộn một lần, lại ngẩng đầu lên nhìn thấy lão đầu bếp làm theo căn dặn của mình, làm món ăn tây sở trường nổi tiếng của mình là “Ốc tháp phòng” dùng bánh ngọt kem tươi dựng lên hình tháp giống như ngôi nhà, bên trong đều là thịt bò tươi, trộn với nấm thông, salad và sốt tương. . . . . .

Tất cả đầu bếp tất cả im lặng nhìn.

Lúc này Tiểu Nhu theo căn dặn của Khả Hinh, nhanh chóng trở về nhà của cô, đem tới rượu táo cô tự chế, nói: “Rượu đến rồi!”

“Tốt!” Lúc này Đường Khả Hinh từ trong lò nướng, lấy ra thịt vai heo quay đã ướp gia vị tương ớt, nhanh chóng cầm con dao nhỏ, cắt phần thịt heo giòn nhất, lại lấy một quả táo đã ướp trong rượu, cắt thành từng miếng nhỏ, dùng một vài lát mỏng đặt trong cái đĩa lớn màu trắng, để lên vài cọng rau mùi tây, lại nhìn lão đầu bếp đã làm xong món ăn mình căn dặn, vớt Ốc hấp lên đặt vào trong đĩa, rồi vẫy lên một chút tương chua ngọt. . . . . .

“Được rồi chưa?” Lúc này Trần Mạn Hồng đi tới, có chút lo lắng hỏi.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, mỉm cười nói: “Gần xong.”

“Cô. . . . . .” Trần Mạn Hồng có chút lo lắng nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: “Cô chắc chắn có thể không? cô cũng đừng đập bảng hiệu phòng ăn của tôi đấy! ?”

Đường Khả Hinh nhìn về phía cô mỉm cười.

Chưa tới buổi trưa cho nên người trong phòng ăn hết sức thưa thớt, chỉ có một số ít khách cảm thấy đói bụng, chọn vài món ăn ngon để dùng cơm.

Vợ của chủ tịch tập đoàn điện tử Thế Phong đã qua đời, ngồi ở chỗ này đã ba giờ, cũng chỉ nhìn cái ghế ngồi trên ban công ngoài cửa sổ, hai mắt mang theo mệt mỏi và ảm đạm. . . . . .

“Thưa cô, bữa ăn của cô đã tới. . . . . .” Trần Mạn Hồng dẫn nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn, cùng với Đường Khả Hinh đi tới trước mặt của Diêu Tuyết Đình.

Diêu Tuyết Đình cũng không nhúc nhích, vẫn nhìn vị trí kia, nhớ nhung tình yêu lãng mạn và nụ cười nhẹ của ông, hai tròng mắt của cô đang xoay tròn, hiện lên nụ cười yếu ớt.

Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng cô, hết sức bình tĩnh đưa tới món ăn tây nổi tiếng “Ốc tháp phòng”, thịt nướng sốt cam, Ốc hấp, cá tầm sốt việt quất. . . . . . và một ly rượu táo, trên miệng ly trang trí một đóa hoa bách hợp. . . . . .

Mùi thơm quanh quẩn.

Rốt cuộc ánh mắt Diêu Tuyết Đình di động, nhìn các món ăn trên bàn ăn, còn có bình rượu táo, cô im lặng bất động.

Đường Khả Hinh mỉm cười tiến lên, nói với Diêu Tuyết Đình: “Xin chào quý khách, tôi là Đường Khả Hinh, chuyên gia hầu rượu của chị hôm nay, hi vọng bữa ăn và rượu trái cây hôm nay, có thể làm cho chị hài lòng. . . . . .”

Diêu Tuyết Đình chậm rãi nhìn tất cả các món ăn, đầu tiên là ốc tháp phòng, có thể thấy bên trong nhân kem có thịt bò tươi mềm, da bánh ngọt bao kín món ăn, ốc hấp, bay ra mùi thơm, nước mắm chua ngọt. . . . . . ly rượu táo có màu sắc khó coi. . . . . . Cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, chợt hai mắt đỏ thắm, thoáng qua một chút lạnh lùng giễu cợt và bi thương. . . . . .

Đường Khả Hinh nhìn hai mắt Diêu Tuyết Đình mới vừa còn bình tĩnh, lúc này đỏ thắm kích động, lộ ra cực hạn tức giận, cô sững sờ. . . . . .

Sắc mặt của Diêu Tuyết Đình đột nhiên cứng rắn, chợt nắm ly rượu táo, soảng một tiếng, đập xuống sàn, thủy tinh vỡ tan ra! !

Đồng nghiệp cả phòng ăn, rối rít kêu lên.

Trần Mạn Hồng và Đường Khả Hinh cũng giật mình lui về phía sau một bước, nhìn mảnh thủy tinh vỡ nát văng lên, không biết nên nói gì.

Diêu Tuyết Đình kích động nhìn về phía Đường Khả Hinh, giọng nói run rẩy hỏi: “Ai bảo cô tự tiện đổi món ăn cho tôi? Tôi có yêu cầu cô sao? Tôi có sao? ? ? ? tại sao Phòng ăn ngự tôn có thể có loại chuyên gia hầu rượu như cô? Quản lý của cô là ai? Tại sao cho phép loại chuyện này xảy ra ?”.

Trần Mạn Hồng hoảng sợ, lập tức muốn tiến lên, mới vừa muốn giải thích cho Khả Hinh, nhưng Đường Khả Hinh lại tiến lên, nhìn Diêu Tuyết Đình nói: “Không liên quan đến quản lý, là tôi tự chủ động yêu cầu đổi món ăn cho chị.”

Diêu Tuyết Đình tức giận lập tức trợn trừng mắt nhìn cô: “Cô dựa vào cái gì?”

Đường Khả Hinh im lặng một lúc lâu, mới nói: “Bởi vì đóa hoa nhỏ màu trắng trên tóc chị.”

Diêu Tuyết Đình cắn chặt răng, ánh mắt tràn đầy máu đỏ nhìn chằm chằm về phía cô.

Đường Khả Hinh sâu kín nói: “Loại cảm giác này, tôi hiểu, rất khổ sở.”

Diêu Tuyết Đình đột nhiên cười khổ một tiết nói: “Cô hiểu? Người yêu của cô đã chết rồi sao? Cô hiểu cái gì?”

Trần Mạn Hồng muốn đỡ lời cho Đường Khả Hinh. . . . . .

“Bởi vì cha tôi làm sai một chuyện, làm cho một bà dì rất hiền lành mất chồng.” Đường Khả Hinh dịu dàng nói.

Diêu Tuyết Đình nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh nhớ lại chuyện cũ, tâm trạng không khỏi chìm xuống mất mát, giống như lại rơi vào trong thế giới đau thương đó, hai mắt di động giọt lê, sâu kín nói: “Lúc tôi còn rất nhỏ, nhìn thấy bà dì kia mất chồng quỳ trên mặt đất khóc rống, cái cảm giác tuyệt vọng và bi thương vẫn luôn ở trong đầu của tôi, xua đi không được, mặc dù rất nhiều năm tháng sau này, tôi van xin dì ấy tha thứ cho cha tôi, nhưng lần nào dì ấy cũng từ chối tôi ngoài cửa, chỉ quan tâm vườn vải và chồng của dì, hàng năm đến mùa tưới nước, bón phân, thu hoạch, xách từng sọt trái vải xuống núi buôn bán, lúc đó tôi còn nhỏ, không dám quấy rầy dì ấy, chỉ đi theo phía sau dì ấy, nhặt từng trái vải dì làm rơi xuống. . . . . . Loại cảm giác này, tôi hiểu rất rõ, phải nhặt một năm, hai năm, mười năm. . . . . . Thậm chí cả đời. . . . . .”

Diêu Tuyết Đình nhìn về phương xa, hai mắt tràn ngập nước mắt.

“Khi đó, tôi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, nhưng thường thấy dì ấy kéo lê thân thể sau một ngày mệt mỏi, sau khi về đến nhà, ngồi ở vị trí chú thường ngời, bóc củ tỏi, hoặc ăn cơm, bóng đêm dần dần xuống, muỗi rất nhiều, dì ấy cầm cây quạt, vừa quạt, vừa đập muỗi, không nói gì. . . . . .” Trong lòng của Đường Khả Hinh đau xót, có chút nghẹn ngào nói: “Nhìn dì ấy như vậy, khi đó tôi có một loại cảm giác mãnh liệt, dì không tha thứ cho tôi, dì ấy vẫn bảo vệ chồng mình đến cả đời. . . . . .”

Nước mắt Diêu Tuyết Đình lăn xuống.

Đường Khả Hinh nhìn Diêu Tuyết Đình, sâu kín nói: “Khi đó, tôi nhìn thấy dì rất cô đơn, vẫn có một khát vọng, muốn làm bữa cơm cho dì ăn. . . . . . Cho nên làm một bữa cơm bày tỏ có người vẫn quan tâm dì. . . . . .”

Trong lòng của Trần Mạn Hồng không khỏi chua xót, nhìn về phía Diêu Tuyết Đình.

Đường Khả Hinh nhìn Diêu Tuyết Đình thật sâu, nói: “Tôi không có ý nghĩ khác, chỉ muốn nói người đã qua đời rồi, tôi làm một bữa cơm cho người yêu của ông ấy ăn. . . . . .làm thật lòng, tôi tin người đó đang ở thiên đường, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhất định ông ấy rất vui vẻ. . . . . . Thật ra tình yêu sẽ không biến mất theo thời gian, nó mãi mãi ẩn nấp ở trong thời gian, càng yêu sâu đậm. . . . . . giống như chị mãi lo thưởng thức món ăn và rượu đỏ, không có nhận ra được thời gian thay đổi, tình yêu thay đổi, yêu như vậy, thật ra sẽ từ từ sẽ mệt mỏi, tức giận, suy tàn và biến chất, giống như rượu đỏ, đến thời gian nhất định nó cũng sẽ dần dần bay hơi. Nếu như chị muốn sống vui vẻ với tình yêu chị và ông ấy mỗi ngày, thì hãy thưởng thức thật tốt mùi vị mà ông ấy chưa có ném thử, cho ông ấy trải qua hương vị mà ông ấy vẫn muốn nhưng lúc còn sống không có nếm thử, mang theo tình yêu và lòng tin, kiên cường vui vẻ để sống, tôi tin tưởng, trong tương lai, cho dù chị có người yêu hay không, ông ấy cũng cảm thấy an ủi và vui vẻ. . . . . .”

Diêu Tuyết Đình nghe những lời này, hai mắt đột nhiên chậm rãi chớp một cái, mang theo một chút bi thương và ôn hòa, nhìn món ăn trước mặt.

Một loại không kí thỏa hiệp, dần dần lan ra.

Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt cô, lập tức có chút vui mừng và vội vàng nhìn về phía Trần Mạn Hồng nói: “Mang lên một ly rượu táo!”

Trần Mạn Hồng nghe vậy, tự mình nhanh chóng đi về phía phòng bếp.

Đường Khả Hinh lại mỉm cười nhìn về phía Diêu Tuyết Đình, nói: “Loại rượu táo này, là lúc sinh nhật của tôi, cha tôi dạy cho tôi tự mình làm, ông ấy nói mỗi người phụ nữ đi tới thế giới này, cũng nên có một mùi rượu trái cây của riêng mình, loại rượu trái cây này sẽ tươi mới trưởng thành với mình theo bốn mùa và quen thuộc, cho nên hàng năm sinh nhật của tôi cũng sẽ làm loại rượu, ngọt ngọt chua chua, uống vào cảm giác mình là cô gái mười tám tuổi, thanh xuân, tốt đẹp, không có bất kỳ gánh nặng.”

Diêu Tuyết Đình chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô gái còn trẻ tuổi ở trước mặt, thông qua lời nói liên tục của cô, cảm thấy cô chân thành và chúc phúc, rốt cuộc Diêu Tuyết Đình buông lỏng thái độ.

“Rượu trái cây tới rồi. . . . . .” Trần Mạn Hồng lập tức dâng lên một ly rượu táo, lần này cài nhẹ hoa anh đào đỏ.

Diêu Tuyết Đình không lên tiếng, hai mắt chợt lóe, vẫn nắm ly rượu lên nhẹ nhàng uống một ngụm, nhất thời phát hiện ở bên trong rượu có vị ngọt ngọt chua chua, quả thực không hề có gánh nặng xâm chiến tâm hồn của mình, cô chậm rãi cầm nĩa, mới hỏi: “Món ăn nào là cô tự mình làm cho tôi?”

“Thịt nướng sốt cam. . . . . .” Đường Khả Hinh nhẹ giơ tay, về phía món ăn mình đích thân nấu nướng.

Diêu Tuyết Đình suy nghĩ một chút, liền cầm nĩa lên, gắp một phần thịt bỏ vào trong miệng, nhai mấy cái, lông mi chớp nhẹ, nhớ tới chồng đưa mình đi khắp nơi thưởng thức món ăn ngon thì trong ánh mắt nồng nặc yêu thương, hai tròng mắt của cô chợt tràn nước mắt, nhưng khẽ nở nụ cười.

Trần Mạn Hồng và Đường Khả Hinh nhìn Diêu Tuyết Đình hôm nay đột nhiên ăn nhiều hơn, ăn xong Thịt nướng sốt cam, lại ăn Ốc hấp, gần như ăn hết cạn sạch từng món ăn, bọn họ nở nụ cười cảm động.

Sau khi Khả Hinh đi khỏi mới biết, bởi vì lần này cô hầu rượu, tập đoàn điện tử Thế Phong và Khách sạn Á Châu ký hợp đồng 10 năm, tổ chức các cuộc họp hằng năm, còn có lãnh đạo cấp cao ở nước ngoài về nước thì sẽ vào ở khách sạn, hợp đồng này, mang đến cho Khách sạn Á Châu nguồn thu không tưởng.

Tin tức tốt này truyền ra từ phòng ăn ngự tôn.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trước bàn làm việc, nghe một tin tức như thế, có chút mất hồn ngẩng đầu lên nhìn về phía Đông Anh, nói: “Cái gì? Ký hợp đồng mười năm?”

“Vâng!” Đông Anh vui vẻ nói: “Ở trong nước chúng ta, Tập đoàn điện tử Thế Phong có gần ba triệu nhân viên, trong đó số lãnh đạo cấp cao vào ở khách sạn chúng ta nhất định rất nhiều, hợp đồng mười năm này, thật sự là nguồn thu không tưởng.”

Tưởng Thiên Lỗi vẫn có chút ngạc nhiên để xuống bút máy, tựa vào trên ghế Tổng Giám đốc, nhìn vẻ mặt Đông Anh thật sự vui mừng, nghĩ đến cô gái ngốc Đường Khả Hinh, đột nhiên không nhịn được mỉm cười.

Lúc này tin nhắn lại vang lên.

Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được cầm điện thoại di động lên, mở ra, thấy nội dung tin nhắn: em không muốn bất kì ai mang theo bi thương và nước mắt qua đêm, bởi vì như vậy thật rất đau, mặc kệ hôm nay em không có thể mang đến cho anh cái gì, nhưng em sẳn sàng chấp nhận trả giá vì anh, trả giá vì từng người khách trong khách sạn của anh.

Anh xem tin nhắn này, hai mắt xẹt qua một chút cảm động, đau lòng nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.