Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 345: Vợ bé nhỏ



Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn dáng vẻ lạnh lùng của con trai đứng ở trước cửa sổ sát đất, liền bất mãn nói: “Mọi người đều nói tính tình của con giống cha, nhưng cha không cảm thấy con là con của cha chút nào.”

Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, nhìn cha, không lên tiếng.

“Con không ngoan độc!” Tưởng Vĩ Quốc nhìn về phía con trai, nói thẳng nhược điểm của anh.

Ngược lại vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi mặt cười trào phúng nói: “Cha, cha nói con không đủ ngoan độc là nhằm vào chuyện công hay chuyện riêng.”

“Bất kỳ phương diện nào !” Tưởng Vĩ Quốc trực tiếp lạnh lùng ngồi ở trên ghế sa lon.

Tưởng Thiên Lỗi không nói lời nào, chỉ ngồi ở trên ghế sa lon, đưa điện thoại di động đặt ở trước gối vuốt vuốt, lạnh nhạt nói: “Năm đó Nhà họ Tưởng và nhà họ Trang tách khỏi Hoàn Cầu cũng không có phân chia chuyện này rõ ràng, đến nỗi sau này con làm việc bị vướng tay vướng chân, hôm nay một cuộc họp như vậy, cha và chú Trang đều muốn tham gia, để cho chúng con phải làm việc dưới sự giám sát của hai người, thật sự là bất lợi!”

Tưởng Vĩ Quốc nhìn về phía con trai nói: “Con làm việc luôn cẩn thận, tuy nhiên sau khi Hạo Nhiên về nước, hai lần bị cậu ta đâm sau lưng con, thậm chí một tay cậu ta tách Văn Phong ra ngoài, ánh mắt của cậu ta rất sắc bén, cuộc họp lần này, con có nắm chắc lấy được mười tỷ từ trên tay của cha và chú Trang không?”

Tưởng Thiên Lỗi ngửa mặt nhìn về phía trước một chút, hai mắt phát ra sát khí lạnh lẽo nói: “Sợ thua, thắng sẽ không thú vị.”

“Chưa lấy được văn bản phê duyệt của Vĩ Nghiệp, chuyện này làm thế nào?” Tưởng Vĩ Quốc hỏi anh.

“Con tự có biện pháp, bởi vì tối hôm qua con xác định một chuyện để tránh lo âu sau này rồi.” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng ngồi ở trên ghế sa lon, nói.

Phủ Thủ tướng.

Tịnh Kỳ đứng ở phòng đọc sách Thủ tướng, trong tay cầm một phần tài liệu, nhẹ nhàng gõ cửa.

Tô Thụy Kỳ mặc len màu trắng cổ chữ V, quần thường màu đen, cầm lên một tây trang nhung màu đen, khoác lên cánh tay, nhìn Tịnh Kỳ đã đi vào, trong tay tài liệu có in logo của Khách sạn Á Châu, tay anh nắm tay cầm cửa, suy nghĩ một chút, liền không nói thêm gì nữa, im lặng đi ra ngoài.

“Ầm!” Ngọc Sư Tử lăn trên sàn nhà!

Tô Thụy Kỳ lập tức quay đầu lại, nhanh chóng dùng tay mở cửa phòng đọc sách của ông nội, thấy Tịnh Kỳ im lặng nhặt Ngọc Sư Tử lên, ông nội bình tĩnh ngồi ở trên ghế thái sư, nhìn một phần tài liệu, sắc mặt nghiêm túc, cũng không có xảy ra chuyện gì lớn, anh liền quan tâm hỏi nhỏ: “Ông nội, không có sao chứ?”

“Không có việc gì.” Thủ tướng ngẩng đầu lên nhìn về phía cháu trai, hỏi: “Hôm nay cháu muốn đi bệnh viện?”

“Vâng, các thủ tục cũng làm xong. Cháu tới bệnh viện trước, xem tình hình ghép tim của Thị Trưởng phu nhân một chút, cháu muốn kiểm tra đối chiếu tài liệu lần cuối cùng. . . . . .” Tô Thụy Kỳ nói.

“Đi đi.” Thủ tướng nhàn nhạt đáp.

Tô Thụy Kỳ nhìn ông nội một cái, mới mỉm cười đóng cửa, nhắc áo khoác, đi qua hành lang thật dài, lúc đi xuống lầu, cảm thấy hơi lạnh lẽo, liền khoác tây trang, ngồi lên chiếc SUV của mình, lái xe, ngẫm lại ánh mắt của ông nội mới vừa rồi có chút không đúng, nhưng vẫn không nghĩ nhiều, lái xe đi khỏi, vừa lái xe ra vườn hoa, vừa gọi điện thoại cho bệnh viện, Văn Văn sẽ là y tá và trợ lý của mình, căn dặn nói: “Văn Văn, tôi là bác sĩ Tô, cô lập tức đem tài liệu của người hiến tặng tim để tiến hành ghép cho Thị Trưởng phu nhân, gửi tới máy vi tính của tôi, còn có số liệu phân tích cũng gửi luôn.”

“Vâng” Văn Văn đáp lời.

Tô Thụy Kỳ cúp điện thoại, cầm tay lái, lái chiếc suv chạy đi.

Phòng đọc sách đưa tới ánh sáng xanh, bóng cây lay động cũng xuyên qua một chút lạnh lẽo.

Thủ tướng xem phần tài liệu này, nhàn nhạt hỏi: “Phần tài liệu này, người nào đưa tới?”

“Một vị tiên sinh đưa đến nơi cảnh vệ, cũng không có đi vào.” Tịnh Kỳ nói: “Cũng không có nói tên họ, chỉ giao tài liệu, sau đó đi khỏi.”

Thủ tướng thở dốc một hơi, nhìn số liệu trên tài liệu, không thấy nói chuyện nữa.

Phòng làm việc Thị Trưởng.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Tần Vĩ Nghiệp đang nhanh chóng phê duyệt tài liệu, sau đó muốn đi thăm Như Mạt, nghe có người gõ cửa, liền đáp: “Vào đi”.

Thư ký cẩn thận đi vào, trong tay đang cầm một phần tài liệu, đặt nhẹ ở trước mặt của Tần Vĩ Nghiệp, nói: “Thị Trưởng, đây là một phần tài liệu một vị tiên sinh giấu tên đưa tới lúc nảy.”

Tần Vĩ Nghiệp nghe nói như thế, liền ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, mới nhận lấy tài liệu, mở ra, xem xong, hơi giật mình ngẩng đầu lên, nhìn về phía thư ký nói: “Vị tiên sinh kia đâu? Đi rồi chưa?”

“Đi rồi.” Thư ký nói.

Tần Vĩ Nghiệp im lặng một chút, lại mở tài liệu ra, xem nội dung bên trong, không lên tiếng.

“Thị Trưởng, mới vừa rồi Tập đoàn Á Châu lại phái người đi tới hỏi thăm, có liên quan đến văn bản phê duyệt dự án khách sạn dưới nước. . . . . .” Thư ký nhìn về phía anh nói.

Tần Vĩ Nghiệp hơi nghiêng mặt nhìn phần tài liệu bên cạnh có đóng con dấu màu đỏ, im lặng.

Cuộc họp lần thứ hai nhanh chóng tổ chức.

Tiêu Đồng và Đông Anh dẫn hai đội thư ký chính thức đi vào phòng họp gần ngàn người, lúc này ở giữa sảnh phía trên, toàn bộ màn hình lớn sáng lên, lãnh đạo cấp cao và Ban Giám đốc các công ty đến từ các quốc gia trên thế giới, chia ra ngồi vào vị trí, mà vị trí ở chính giữa màn hình lớn nhìn thấy một cái bàn làm việc theo phong cách Châu Âu và một góc không gian xa hoa, cũng không có nhìn thấy có người ngồi, Khả Hinh còn đang nghi ngờ, Tiêu Đồng vừa dọn xong máy vi tính và tài liệu, vừa khe khẽ nói với Khả Hinh ở bên cạnh: “Vị trí ở giữa màn hình lớn chính là chủ tịch Hoàn Á của chúng ta, Trang Tĩnh Vũ. Đồng thời cũng là chủ tịch Hoàn Cầu.”

Đường Khả Hinh lập tức hiểu ra, nhẹ nhàng hỏi: “Ông ấy không có tới sao?”

“Ông ấy ở nước Anh, rất ít trở về nước. Có lẽ cũng giống như Trang tổng và Tưởng tổng, một là kiêng kỵ, hai là không rảnh phân thân. Mấy ông cụ cũng quá bận rộn, sẽ rất ít tham gia cuộc họp trọng đại của hai nhà, nhưng vì Tổng Giám đốc Tưởng đề xuất kế hoạch khách sạn dưới nước, mới để cho hai người bọn họ ngồi lại với nhau, nhưng hôm nay bọn họ chỉ hẹn nghe báo cáo, chiếu theo quy củ của Hoàn Cầu bắt đầu từ Tưởng lão và Trang Lão, hai vị chủ tịch không được can thiệp vào nội bộ của hai CEO cao nhất của tập đoàn Hoàn Á và Á Châu, chỉ tham nghị quyết và bỏ phiếu lần cuối cùng.” Tiêu Đồng nói khẽ.

Đường Khả Hinh im lặng gật đầu một cái, nhưng vẫn rất kinh ngạc nói: “Trời ạ, tôi phát hiện hai vị sáng lập ra Hoàn Cầu rất lợi hại, làm mọi thứ đều rất tốt, bất kể là chuyện chú trọng bồi dưỡng nhân tài, hay quyền quyết định, từng việc từng việc, quyết không để cho người làm loạn.”

“Dĩ nhiên, ông cụ Trang chúng ta là hiện thân của thần Jehovah Witnesses, bạn học bên cạnh, không phải là Thủ tướng thì là Tổng Thống, trải qua nhiều mưa gió, bao nhiêu trận chiến chưa từng thấy qua, cũng giống như lão đại chúng ta và Tổng Giám đốc Tưởng, người bình thường có thể thuần phục sao?” Tiêu Đồng kéo nhẹ Đường Khả Hinh ngồi xuống.

Đường Khả Hinh cũng ngồi xuống, trong chớp mắt, rốt cuộc hỏi tới một vấn đề nhạy cảm. . . . . . “Tôi theo bên cạnh mọi người đã lâu, luôn nghe nói Tổng Giám đốc Tưởng dùng dự án khách sạn dưới nước 100 tỉ, viện cớ thâu tóm. . . . . .”

Tiêu Đồng quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhếch miệng mỉm cười, mở máy vi tính ra.

Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt giật mình, nhưng vẫn bạo gan hỏi: “Cuộc họp này không phải rất quan trọng? Quyết sách tương lai Hoàn Á chúng ta. . . . . .”

“Khả Hinh!” Tiêu Đồng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Khả Hinh, hời hợt nói: “Cô biết phố Wall ở Mĩ chứ?”

Hai mắt Đường Khả Hinh xoay tròn, khẽ gật đầu.

“Ở nơi đó, cô có thể chứng kiến rất nhiều công ty thăng trầm, giống như cưỡi ngựa xem hoa, ở nước ngoài, bất cứ lúc nào bởi vì một quyết sách, hoặc giống như sự kiện xe hơi Toyota ở nước Mĩ, bao gồm rất nhiều âm mưu và chiến tranh, các công ty không phải lúc nào cũng tồn tại mãi mãi. bất cứ lúc nào chúng ta cũng phải giữ chặt loại thái độ này và chuẩn bị.” Tiêu Đồng mỉm cười mở máy vi tính ra, ngay lập tức thấy một con heo thật lớn, trên đầu cắm ba nén nhang, hướng về phía mình bái bai, cô tức giận, gõ mạnh máy vi tính một cái, tức giận nói: “Tô Lạc Hoành, anh mãi mãi chưa trưởng thành sao?”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, trong lòng lại từng trận lạnh lẽo, nhìn về phía Tiêu Đồng nói: “Tôi cho rằng bản thân tôi đang ở trong môi trường tốt đẹp, những tòa cao ốc xinh đẹp tinh xảo, còn có tranh tài tốt đẹp, sẽ mãi mãi tồn tại, cũng sẽ mãi mãi không đổi chủ . . . . . .”

Tiêu Đồng mỉm cười, giúp Khả Hinh mở máy vi tính ra, mới nói: “Công ty chỉ có hai khuynh hướng! Một là thất bại, hai là tiến tới, an phận bảo vệ giang sơn, chuyện này thì không thể nào. Cô không tiến lên, trước sau gì người xung quanh sẽ vượt qua cô.”

“Cho nên mới có dự án khách sạn dưới nước. . . . . .”

“Cho nên. . . . . . Một nơi có hai chủ, đối với người không muốn một núi có hai hổ mà nói, cho dù là ai cũng là chướng ngại vật của họ.” Tiêu Đồng khẽ thở dài một hơi, mới nói: “Cái thời đại tiến bộ này, lý tưởng khác nhau dĩ nhiên phải tách ra mà đi.”

“Vậy, một chút nữa hội nghị, Tổng Giám đốc của chúng ta thua, không phải rất nguy hiểm sao?” Đường Khả Hinh nhìn về phía Tiêu Đồng.

Tiêu Đồng quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc Tưởng thua, cũng sẽ rất phiền toái.”

Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt rét lạnh, đặt mình trong phòng họp đỉnh cấp này, phát hiện sinh mạng con người và tình cảm đều rất nhỏ bé.

Đông Anh từ phía đối diện đứng lên, nhìn về phía Tiêu Đồng nói: “Cuộc họp bắt đầu!”

Tiêu Đồng nghe xong, lập tức gật đầu một cái, dẫn toàn thể thư ký cùng đứng lên, cúi đầu xuống.

Quản lý an ninh đã nhanh chóng kiểm tra toàn hội trường xong, lập tức mở cửa đại sảnh, thành viên hội đồng quản trị Hoàn Cầu tiến vào trước, rồi đến lãnh đạo cấp cao Hoàn Á và Khách sạn Á Châu, từng người không lên tiếng, im lặng đi tới vị trí được phân ngồi xong, một số mở tài liệu trước bàn ra xem, một số nghiêng người nói nhỏ, bọn người Lâm Sở Nhai cũng theo thứ tự ngồi vào chỗ hình bán nguyệt dưới vị trí Tổng Giám đốc, Trần Tuấn Nam vừa ngồi xuống, vừa lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Lạc Hoành.

Tô Lạc Hoành giống như không nhìn thấy anh, quay mặt sang, quét nhẹ cằm.

“Hừ!” Trần Tuấn Nam nhìn người này, nhớ tới mới vừa rồi toàn bộ máy vi tính của Khách sạn Á Châu thiếu chút nữa tê liệt, bị một con heo quậy cho thần hồn điên đảo.

“Chuyện gì?” Thẫm Quân Dụ ngồi ở một bên, lạnh lùng hỏi.

“Tôi nghĩ, người của Tổng Giám đốc Trang, tại sao vẻ mặt ai cũng cợt nhã như vậy, có nhiều chuyện vui vẻ như vậy sao?” Trần Tuấn Nam tức giận nói.

“Anh nói lão đại của người ta cũng cợt nhã, có lẽ chúng ta cũng không giống người bình thường.” Thẫm Quân Dụ xác nhận dữ liệu, dùng phần mềm anti-virus DCK.

Có người kêu nhỏ: “Chủ tịch Tưởng đến.”

Tất cả lãnh đạo cấp cao, Phó Tổng Giám đốc lập tức đứng lên.

Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng đi cùng ba thư kí của Hoàn Cầu đi về phía chỗ ngồi chính giữa hình bán nguyệt, nói: “Mời ngồi.”

Các vị cấp cao đồng thời gật đầu, khom lưng, mới im lặng ngồi xuống.

Lúc này Tiêu Đồng, mỉm cười đứng lên, nhìn về phía màn hình lớn chính giữa, nói nhỏ: “Xin mời chủ tịch Trang !”

Tất cả lãnh đạo cấp cao cung kính đứng dậy.

Đường Khả Hinh cũng đứng lên, tò mò nhìn vào màn hình lớn, rốt cuộc xuất hiện người đàn ông trung niên mặc tây trang màu bạc, trên mặt lộ ra nụ cười hiền hòa, hai mắt vẫn sáng quắc, có lẽ thân nhiều năm ở nước ngoài, cả người ông tản mát ra phong độ thân sĩ và khí độ quân tử hết sức nồng đậm, nhất là từng cử động có vẻ tao nhã lịch sự, nhìn về phía tất cả lãnh đạo cấp cao, nhấc nhẹ tay, cười khẽ: “Mời ngồi.”

Các vị lãnh đạo cấp cao lập tức ngồi xuống.

Khả Hinh nhìn người đàn ông trung niên trong màn hình, lập tức có chút trí nhớ ầm một tiếng lao ra, ánh mắt sáng lên, quên ngồi xuống. . . . . .

Mọi người cùng nhau ngồi xuống, nghi ngờ nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Tiêu Đồng nhanh chóng kéo cô ngồi xuống.

Lúc này Đường Khả Hinh mới đỏ mặt ngượng ngùng ngồi xuống, tự nhiên Trang Tĩnh Vũ ở trong màn hình lớn cũng nhìn thấy cô gái nhỏ này, khẽ mỉm cười.

Đông Anh nghe điện thoại nội bộ thông báo, hai vị Tổng Giám đốc đã đến, ngay sau đó đứng lên, nhanh chóng đi ra ngoài, Tiêu Đồng lại mỉm cười ngồi ở một bên, thích nhất nhìn Đông Anh bận rộn giống như con kiến nhỏ.

“Hai vị Tổng Giám đốc đến.” Ở bên ngoài có người hô.

Tất cả lãnh đạo cấp cao đồng thời nghiêm túc đứng lên, nhìn về phía lối vào.

Đường Khả Hinh đứng ở một bên, cũng không nhịn được cảm giác tim nóng lên, kích động và hoảng sợ ngẩng đầu lên, nghĩ tới người đàn ông này bình thường gần gũi với mình nhất, nhân vật phong vân như vậy, vào lúc này, chân thực thể hiện thực lực của bọn họ!

Một loạt tiếng bước chân nặng nề truyền đến, sau đó là hai bóng người.

Rốt cuộc, Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu trắng, vạt áo trước cài corsage màu tím của Hoàng thất Anh quốc, khí thế hiên ngang quân tử, mỉm cười đi tới, Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, khí thế nghiêm nghị đi vào, đồng thời đi lên ba bậc thềm, hai người ngồi vào vị trí Tổng Giám đốc.

“Tổng Giám đốc Tưởng, Tổng Giám đốc Trang!” Lãnh đạo cấp cao Á Châu và Hoàn Á đồng thời đứng dậy, cung kính gọi.

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đứng ở vị trí Tổng Giám đốc của mình, phong độ nghiêm nghị, khí thế ngàn vạn, nhìn toàn trường xung quanh, nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ ở vị trí trung ương, khẽ gật đầu, ý bảo.

Trang Tĩnh Vũ và Tưởng Vĩ Quốc cùng gật đầu.

Hai người liền im lặng nhìn mọi người xung quanh, khẽ nhếch nụ cười nói: “Ngồi đi!”

“Vâng!” Lãnh đạo cấp cao toàn trường im lặng ngồi xuống.

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên, hai CEO cao nhất cũng trong chớp mắt, lấy khí thế của một vị vua, ngồi vào ghế Tổng Giám đốc, ánh mắt cùng lộ ra khí phách, nhìn về phía mọi người.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, trong chớp mắt, hai mắt sáng ngời chợt lóe, cảm giác hình tượng này dường như quen thuộc khác thường, có một hình ảnh, nhất thời lóe qua trong đầu, trước đài có một ông Tổng Giám đốc đi xuống, vuốt nhẹ đầu của mình, nói . . . . . .”Khả Hinh, tương lai có đồng ý làm vợ bé nhỏ của anh trai lớn hay không?”

“Đồng ý !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.