Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 393: Đôi nam nữ ngồi ở đầu hẻm



Thời gian càng ngày càng muộn.

Phố xá sầm uất lại càng ngày càng nhiều người, bên đường nhà hàng Trung Quốc, nhà hàng Pháp, còn có nhà hàng Nhật, bắt đầu đông đúc, bên kia quán rượu, tiếp tục có người cao giọng hò hét.

Hai người dắt tay đi về phía trước, thật đói bụng.

“Em muốn ăn món gì?” Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười hỏi.

Đường Khả Hinh đôi tay quấn cánh tay Tưởng Thiên Lỗi, suy nghĩ một chút, liền chỉ vào nhà hàng tây trên boong tàu, cười nói: “Đi đến đó ăn đi.”

“Đừng chìu theo anh, em muốn ăn thì ăn cái đó. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, mỉm cười nói.

Đường Khả Hinh lại ngẩng đầu lên, nhìn anh, bật cười nói: “Có phải cảm thấy em nhất định muốn ăn hàng quán hoặc ăn vặt ven đường mới được hay không?”

“Không phải ý này.” Tưởng Thiên Lỗi rất nghiêm túc trả lời cô.

“Thật ra e thật thích ăn hàng quán. . . . . .” Đường Khả Hinh cười nói: “Nhất là Nhã Tuệ, lúc tâm trạng không tốt, đến đó ăn sáng, uống bình rượu trắng, vừa ăn, vừa phát tiết bất mãn đối với xã hội này.”

“Vậy thì đi ăn, anh ăn cùng em.” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, liền muốn ôm nhẹ cô đi về phía trước.

Đường Khả Hinh lại nắm chặt cánh tay của anh, nhìn anh, cười nói: “Nhưng. . . . . . anh chìu theo em, anh không phải là anh nữa.”

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, liền có chút hứng thú, nghe đề tài này. Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh, cười ngọt ngào nói: “Em thích xem anh làm bất cứ chuyện gì, sau đó đem tất cả ý thích của anh chia sẻ lại cho em…em sẽ không cần thích nữa. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nhìn cô, chậm rãi nói: “Bị anh thu phục nhanh như vậy sao ?”

“Đây không phải là thu phục, đây là chia sẻ. . . . . .” Đường Khả Hinh cười ngọt ngào. . . . . .”Anh luôn có một loại ma lực, để cho người khác đi theo anh.”

Trong đầu của Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua một giọng nói khác, nói qua những lời này, anh hai mắt ngưng tụ. Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt anh, trong lòng có chút ảm đạm, nhưng vẫn cười hỏi: “Có phải. . . . . . Nhớ tới người nào hay không?”

Tưởng Thiên Lỗi xin lỗi nhìn cô, vừa muốn giải thích. . . . . .

“Em hiểu, lúc em mới vừa đi chung với anh, em cũng nhớ tới người kia, đây là một loại không tự chủ. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười đi về phía trước.

Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, kéo cả người cô trở lại, rất để ý hỏi: “Em nhớ tới người nào?”

Đường Khả Hinh im lặng ngẩng đầu lên, nhìn anh, có chút áy náy cười.

“Nói cho anh biết! !” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên cao giọng hỏi. Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng của anh, khẽ mỉm cười, xoay người muốn rời khỏi.

Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt bả vai của cô, nhìn về phía cô, gấp gáp nhìn thẳng nói: “Đường Khả Hinh! Tình yêu giữa chúng ta! Như Mạt nhất định sẽ ở trong thế giới của chúng ta trong một đoạn thời gian! Mà anh không phải cố ý! Anh cũng không muốn cố cô ấy, bởi vì anh tin tưởng. . . . . . anh sẽ không có bao nhiêu cơ hội, nhớ tới cô ấy. . . . . .”

Hai mắt Đường Khả Hinh xẹt qua một chút đau, nhìn anh. Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô, nói: “Tin tưởng anh, Mới vừa rồi, thật sự là không cố ý. . . . . .”

Đường Khả Hinh nhìn anh, đột nhiên cười. Tưởng Thiên Lỗi nghi ngờ nhìn cô.

“Một người đã từng chấp nhận vì anh lao vào biển lửa, làm sao anh có thể dễ dàng quên mất?” Đường Khả Hinh cười nhìn anh, lại nói: “Anh đi về phía em đã rất không dễ dàng. Mặc dù có một ngày, em sẽ giống như chị ấy, em cũng không ngại. . . . . .”

“Sẽ không giống như với cô ấy. . . . . .”

“Em biết rõ.” Đường Khả Hinh khẳng định cười nói: “Bởi vì em là em, mặc dù có một ngày, em rời khỏi anh, em tin khi đó anh nghĩ đến, nhất định sẽ là em . . . . .”

“Tại sao chúng ta phải nói đến chuyện tách ra? Chẳng lẽ em không có lòng tin đối với anh như vậy sao?” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên thật kích động nhìn cô, nói: “Bây giờ chúng ta không phải đang yêu sao? Không phải sao?”

“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên kích động, chợt mỉm cười, lại tinh nghịch nói: “Hay là chúng ta chơi một trò chơi nhé? Em để cho anh toàn tâm suy nghĩ đến em . . . . .” .

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, nghi ngờ hỏi: “Trò chơi gì?”

“Trò chơi duyên phận. . . . . .” Đường Khả Hinh cười nói.

Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhìn đường phố phía trước nói: “Đường phố trước mặt có ngã rẽ, một hướng bên trái, một hướng bên phải, anh đi bên trái, em đi bên phải, xem chúng ta đi tới đi lui ở trong phố xá sầm uất này, có thể tìm về đối phương hay không. . . . . .”

“Anh không muốn!” Tưởng Thiên Lỗi nói rất chắc chắn.

“Thế nào?” Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Thiên Lỗi, thật lòng nói: “Anh không có lòng tin sao? Đối với duyên phận giữa chúng ta không có lòng tin sao?”

“Em cầm hoa hồng, đứng ở rạp chiếu phim chờ anh, còn không có bao lâu. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô!

“Nếu như em biết, anh sẽ xuất hiện ở tương lai, em sẽ đứng ở nơi đó chờ cả đời!” Đường Khả Hinh nhìn anh, rất bình tĩnh nói.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô.

“Bắt đầu đi.” Đường Khả Hinh mỉm cười dắt anh, bước nhanh đi về phía trước, trải qua đám người đông đúc ở bên cạnh, đi tới ngã rẽ đầu đường, nhìn xung quanh hai bên đường phố vẫn náo nhiệt và tủ kính phát ra ánh sáng, người người đông đúc. . . . . .

“Em đi bên phải, anh đi bên trái, chúng ta không thể quay đầu, cứ đi về phía trước, xem có thể tìm được đối phương hay không.” Đường Khả Hinh nói xong, ngay lập tức xoay người Tưởng Thiên Lỗi, mặt ngó bên trái.

Trong lòng của Tưởng Thiên Lỗi không khỏi hoảng hốt, nghiêng mặt nói: “Đường Khả Hinh! ! Không nên như vậy! !”

Đường Khả Hinh đứng ở sau lưng anh, hai mắt xẹt qua một chút dịu dàng và đau lòng, lại cười nói: “Em đối mặt. . . . . . Tất cả khiêu chiến. . . . . . Em đi nha. . . . . . Nếu người nào như xoay người, chính là không tuân theo quy tắc trò chơi, phạt không thể gặp đối phương ba tháng!”

“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi không nói nên lời, nghiêng mặt.

Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng anh cô đơn, hai mắt kiên định nhấp nháy, nhẹ nhàng di chuyển bước chân về phía sau, từng bước từng bước lui về phía sau, cuối cùng biến mất ở trong đám người.

Tưởng Thiên Lỗi đứng tại chỗ, cảm giác sau lưng không có tiếng động, anh hai mắt thoáng qua một tia đau lòng, muốn xoay người lại nhưng nhớ tới quy tắc trò chơi, chỉ đành phải cất bước đi về phía trước, nhưng bởi vì cô không có ở bên cạnh, toàn bộ thế giới lập tức trống trải, anh thở dài một cái, tâm trạng không vui, vừa đi về phía trước, vừa tức giận nói: “Anh biết ngay, anh biết ngay, anh không có biện pháp với em mà! !”

Anh sải bước sải bước đi về phía trước, dựa theo trí nhớ mới vừa đi dạo phố, lại chuyển sang trái, trở về phương hướng mới vừa rồi, lại nghĩ đến nếu như Đường Khả Hinh không đi đường này, càng chạy càng xa thì làm thế nào? Anh đột nhiên dừng bước chân, nhớ tới Đường Khả Hinh mới vừa nói: Nếu như em biết, anh sẽ xuất hiện ở tương lai, em sẽ đứng ở nơi đó chờ cả đời. . . . . . Anh đột nhiên giật mình, lập tức xoay người, đi qua biển người đông đúc, chạy thẳng phía trước, kêu to: “Đường Khả Hinh! !”

Người xung quanh tới lui đông đúc, không có ai đáp lại anh.

Tưởng Thiên Lỗi lại di chuyển bước chân chạy thật nhanh về phía trước, chạy qua từng dòng người, cuối cùng chạy về giao lộ lúc nảy, đứng tại chỗ, nhìn con đường trống trải bên kia, chỉ có ánh đèn tủ kính nhấp nháy nhiều màu sắc, tim của anh chấn động mạnh một cái, biết cô ở trừng phạt mình mới vừa rồi nhớ tới một người khác, trong lòng của anh nặng nề gọi: “Anh không phải cố ý, anh không phải cố ý! !”

Anh nhìn về phía phương hướng Đường Khả Hinh đi khỏi, thật nhanh chạy về phía trước, vừa chạy vừa kêu to: “Đường Khả Hinh!”

Hôm nay náo nhiệt khác thường, thật nhiều người, thật nhiều người đang vui cười.

Tưởng Thiên Lỗi gấp đến độ sắp phát điên, chạy qua từng đám người bên cạnh, thậm chí va chạm bả vai người ta, cũng không kịp nói xin lỗi, tiếp tục chạy về phía trước, kêu to: “Anh sai rồi! ! Đường Khả Hinh! ! Anh không phải cố ý nhớ tới cô ấy! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!”

Nghe nói, kiếp trước năm trăm năm ngoái đầu nhìn lại, đổi lấy kiếp này gặp thoáng qua. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi hối tiếc chạy qua sóng người đông đúc, chạy xa hơn rồi vòng trở lại, dọc theo đường lúc đến, lại điên cuồng chạy về phía trước, vừa chạy vừa kêu to: “Đường Khả Hinh! !”

Không có ai đáp lại.

Bóng dáng anh vội vã, gấp gáp thoáng qua bên ngoài nhà hàng tây, cũng đang nghe được một bài hát “Đôi nam nữ ngồi ở đầu hẻm” do ban nhạc nhà hàng biểu diễn cho mọi người thì dừng bước lại, không thể tin nổi xoay người. . . . . .

Tất cả đều là nhạc công người Mỹ, thật là nhẹ nhàng trình diễn bài hát vui vẻ, mà trước khán đài có một cô gái để tóc ngắn chạm vai, mặc áo len cổ lọ màu đen, quần jean màu xanh dương, ném áo khoác màu đen trong tay, tay cầm microphone dựng đứng cố định, mỉm cười theo âm nhạc mà lắc lư qua lại. . . . . .

Khách trong phòng ăn còn có đoàn người lui tới, rối rít đi tới rào chắn bên hồ sen, cuồng nhiệt vỗ tay, phối hợp với cô.

“Cô muốn làm gì?” Tưởng Thiên Lỗi thở hổn hển hơi xoay người, cách boong thuyền hồ sen nho nhỏ, ngạc nhiên nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh nắm microphone, theo nhịp điệi, cười ngọt ngào, dùng giọng đặc biệt ngọt ngào, lắc lư cái đầu, tinh nghịch hát khẽ: ” La, la lá la là, là là lá la, La, la lá la là, là là lá la, đôi nam nữ ngồi ở đầu hẻm ôm nhau thật chặt, ngồi tại chỗ không cử động, thời gian giống như không ảnh hưởng đến bọn họ, thật là cảm động, thật là cảm động, chẳng lẽ đây chính là tình yêu?”

“Hay!” Khách xung quanh cùng mọi người đều vỗ tay.

Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi mới vừa còn nặng nề, nghe bài hàt nhẹ nhàng này đột nhiên mỉm cười.

Đường Khả Hinh cũng nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, lại vẫn rất chăm chú theo âm nhạc, ngọt ngào hát: “La, la lá la là, là là lá la. . . . . . Ngồi ở đầu hẻm đôi nam nữ kia, trên mặt không lộ vẻ gì, đèn đường từng ngọn từng ngọn tắt ngấm, bọn họ trước sau vẫn không nói nửa câu, lthật là cảm động, thật là cảm động, chẳng lẽ đây chính là tình yêu? Boom boom boom. . . . . . Để cho người ta vừa khóc vừa cười nắm bắt không được, để cho người ta bay bỗng, để cho người ta rơi xuống đáy cốc, a . . . . . . chẳng lẽ đây chính là tình yêu?”

Đường Khả Hinh cố ý kéo dài âm thanh, nắm chặt hai quả đấm, chìm đắm kích động cười ngọt ngào vừa hát, vừa nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô, không nhịn được cúi đầu, nở nụ cười, không có cách nào với cô, thở dài một cái, cuối cùng chỉ đành phải lắc đầu.

“Đôi nam nữ ngồi ở đầu hẻm kia, tiếng cười chưa bao giờ ngừng lại, giáo viên mời lên sân khấu tự giới thiệu về mình, cũng không thấy người kia mất tự tin, thật là can đảm, thật là can đảm, tôi nghĩ đây là tình yêu. . . . . . La, la lá la là. . . . . . La, la lá la là. . . . . . Tôi nghĩ đây là tình yêu. . . . . .” Đường Khả Hinh lắc lư người, xinh đẹp ngọt ngào cười hát xong câu cuối cùng, đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi cũng dịu dàng nhìn về phía cô.

Âm nhạc dừng lại, ban nhạc sau lưng và tất cả mọi người đều vỗ tay cho Khả Hinh, nghĩ một giọng hát trong trẻo như vậy, rất khó được. . . . . . Muốn cô hát tiếp một bài, khách xung quanh cũng vỗ tay muốn cô hát tiếp một bài, trong tiếng hoan hô, hai tay cô nắm microphone, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi không xa, dịu dàng cười, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay. . . . . . Là ngày tôi rất vui vẻ, bởi vì tình yêu tôi chờ đợi từ trước đến giờ, rốt cuộc đã trở về bên cạnh tôi . . . . .”

Tất cả khách nghe lời này đều im lặng nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt chợt đỏ bừng, mỉm cười nói: “Cám ơn anh xoay người, bởi vì. . . . . . cho dù anh đi bao xa, em cũng sẽ luôn ở tại chỗ chờ anh. . . . . . Chỉ cần anh không buông bỏ em . . . . .”

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhấp nháy, nổi lên hơi nước.

Đường Khả Hinh thở dài một cái, nén nước mắt, nhìn về phía khách khứa, kích động nghẹn ngào cười nói: “Hôm nay tôi bài hát này, tặng cho người tôi yêu nhất trong đời, anh rất cao, rất đẹp trai, có chút bá đạo, có chút chung tình, hiện tại đang yêu thích tôi, nhưng lại nhớ tới bạn gái trước. . . . . . Anh ấy có thật xấu xa hay không?”

“Đúng vậy! !” Rất nhiều nữ tân khách, tức giận bất bình nói. Nam tân khách cũng cười không dám lên tiếng. Tưởng Thiên Lỗi càng thêm bất đắc dĩ cười nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh chớp mắt, lại thâm tình nhìn về phía anh, cầm microphone nói: “Nhưng làm thế nào? Lúc này số mạng để cho anh đi tới bên cạnh em, cho dù tiếp nhận khổ sở nhiều hơn nữa, chỉ cần anh ở bên cạnh em, em tiếc nuối, em bất đắc dĩ, em mất mát, so với hạnh phúc khi anh ở bên cạnh emem may mắn hơn chị ấy quá nhiều! ! Em tin, anh sẽ thoát khỏi mê cung tình yêu, đi về phía emi . . . . . . em yêu anh, Tưởng Thiên Lỗi! em yêu anh! Em sẽ dốc hết tất cả lòng mình để cho anh vui vẻ, thật vui vẻ! Anh vui vẻ, là hạnh phúc lớn nhất trong đời em, em chấp nhận, ở trong đêm tối, dùng linh hồn của mình làm một ngôi sao trên bầu trời, mãi mãi bên anh. . . . . . Em yêu anh!”

“Ồ! ! ! !” Tất cả tân khách đều vỗ tay, vì ủng hộ cô gái nhỏ dũng cảm tỏ tình.

Lúc này mặt của Đường Khả Hinh có hơi hồng nhìn về phía mọi người, kích động giơ tay nói: “Mời các vị tránh ra một chút để cho bạn trai tôi tới đây, cho mọi người nhìn xem, anh ấy có đẹp trai hay không?”

Tất cả tân khách cùng đám người rối rít xoay lại nhìn thấy một người đàn ông cao 1m90, đẹp trai nghiêm nghị , đang thâm tình mà cảm động nhìn về phía cô gái trước mặt. . . . . .

“Xin mời bạn trai của em tới đây một chút được không?” Đường Khả Hinh nắm microphone, nhìn về phía anh, dịu dàng gọi.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Đường Khả Hinh, đột nhiên mỉm cười, đang do dự, tất cả mọi người cuồng nhiệt nhìn về phía mình, anh không cách nào, hơi lúng túng mỉm cười, cất bước đi về phía trước.

“A. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Mọi người lại rối rít vỗ tay.

Đường Khả Hinh đứng trước microphone, nhìn Tưởng Thiên Lỗi đi tới mình, cô đột nhiên mỉm cười, nước mắt lăn xuống. Tưởng Thiên Lỗi đi từng bước đi lên boong tàu, hai mắt hiện lên dịu dàng thâm tình, đi tới trước mặt cô, nhìn cô chằm chằm.

Tiếng vỗ tay lại cuồng nhiệt vang lên.

“Mọi người nói, bạn trai tôi có đẹp trai hay không?” Đường Khả Hinh nắm chặt cánh tay của anh, mặt nhìn mọi người, cười hỏi.

“Đẹp trai! ! !” Tân khách kêu to.

Tưởng Thiên Lỗi ngượng ngùng cúi đầu cười.

“Có cao hay không?” Đường Khả Hinh lại nhìn về phía mọi người, hỏi.

“Cao! ! !” Tân khách lại hô lớn hơn.

“Mọi người hỏi anh ấy, bạn gái có xinh đẹp không?” Đường Khả Hinh cười nói.

“Bạn gái xinh đẹp không?” Tân khách cười, kêu to.

Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được mỉm cười, dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh đang nở nụ cười ngọt ngào, nói: “Xinh đẹp. . . . . . Rất xinh đẹp. . . . . .”

“Anh có yêu em hay không?” Đường Khả Hinh nhìn anh, đột nhiên hỏi.

“Yêu!” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, dịu dàng nói.

“Sau này, chỉ muốn một mình em đúng không?” Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống.

“Hiện tại chỉ muốn một mình em. . . . . . Chỉ muốn một mình em. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi lại khẳng định nhìn cô, đau lòng nghẹn ngào nói.

Đường Khả Hinh mỉm cười, nước mắt lại chảy xuống.

“Bạn gái rất xinh đẹp, rất đáng yêu, hát rất ngọt ngào, ở trước mặt mọi người cô ấy đi! !” Có người đứng dậy kêu lên.

“Đúng! ! Hôn! Hôn! Hôn! !” Tất cả mọi người cũng rối rít vỗ tay.

Đường Khả Hinh đột nhiên đỏ mặt.

Tưởng Thiên Lỗi nghe mọi người vỗ tay, cũng không còn cách nào, nhìn Đường Khả Hinh, cười nói: “Xem đi em tạo ra hoàn cảnh ở dưới, làm sao dọn dẹp?”

“Làm sao dọn dẹp?” Đường Khả Hinh lặng lẽ suy nghĩ những lời này, suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nhìn anh nói: “Không bằng chúng ta chạy đi?”

“Hả?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, kêu nhỏ.

“Đi thôi! !” Đường Khả Hinh lập tức nắm tay Tưởng Thiên Lỗi, chạy như bay ra bên ngoài, kêu to: “Chúng ta vì tình yêu đi đến chân trời . . . . . .”

“Ôi, đừng đi! !” Tân khách cười kêu to.

Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh một đường chạy như bay về phía trước, vừa chạy vừa nghe tiếng kêu gọi ở sau lưng, cũng không nhịn được bật cười, nhưng vẫn chạy nhanh về phía đầu kia phố xá sầm uất. . . . . . Cho đến khi chạy tới trước một quảng trường điêu khắc, mới thở hổn hển, ngừng lại cười. . . . . .

Lúc này, bầu trời rơi xuống cơn mưa nhẹ nhàng.

“A, tại sao trời mưa rồi?” Đường Khả Hinh có chút hối tiếc nói: “Em còn không có chính thức hẹn hò nha?”

Tưởng Thiên Lỗi kích động nhìn bộ dáng mất mát của Đường Khả Hinh đứng ở trong mưa, trong lòng kích động nói: “Mặc kệ, hẹn hay không, không quan trọng, nhưng có một chuyện nhất định phải làm!”

“À?” Đường Khả Hinh nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi nói xong, đột nhiên nắm chặt tay Đường Khả Hinh, chạy như bay về phía xe của mình ở trước mặt.

“Này, anh muốn làm gì?” Đường Khả Hinh nhìn anh hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi không nói gì, chỉ chạy đến trước xe của mình, dùng hộp điều khiển từ xa nhấn mở cửa xe, đột nhiên ném Đường Khả Hinh vào chỗ ngồi sau xe.

“Này. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức ngã vào chỗ ngồi sau xe, mới vừa muốn giãy giụa ngồi dậy, Tưởng Thiên Lỗi cũng đã đè người xuống, đôi tay ôm chặt eo nhỏ nhắn của cô, hôn trên môi của cô.

“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh mở mắt, nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, chỉ thở hổn hển mút môi của cô, ngậm môi của cô, tay nhè nhẹ quét sau lưng cô, đột nhiên vuốt nhẹ dây áo lót của cô. . . . . .

Đường Khả Hinh thở nhẹ, mặt lập tức đỏ lên, lại khẽ mở môi đỏ mọng, cũng mút môi mỏng hấp dẫn của anh, chủ động đưa đầu lưỡi ra, Tưởng Thiên Lỗi lập tức cùng với cô cuồng nhiệt quấy lấy chung một chỗ, lại dùng sức đè cô vào chỗ ngồi sau xe, thâm tình nóng bỏng hôn cô, tay cũng đã cách áo len, xoa nhẹ bộ ngực sữa của cô, hôn, điểm một cái ở trên môi của cô, trên mặt, trên cổ, nhẹ nhàng hôn vành tai. . . . . .

Đại não Đường Khả Hinh chợt xốc xếch, tay nắm chặt bên ghế, nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn của anh.

Tưởng Thiên Lỗi càng hôn càng nóng, càng hôn càng muốn có, tay vuốt nhẹ đùi đẹp thon dài của cô, cách áo len, hôn mạnh bộ ngực đầy đặn của cô, hít mùi thơm cơ thể thiếu nữ, mặt anh đột nhiên dính vào trước ngực cô, thở hổn hển nói: “Tối nay. . . . . . Thật không thể thả em về nhà. . . . . .”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.