Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 409: Chờ anh là được



Ngôi lầu nhỏ.

Truyền đến âm thanh lục tung! !

“Khả Hinh, cô làm gì vậy?” Lần đầu tiên Tiêu Đồng tới nhà Khả Hinh, còn chưa kịp đi thăm, cũng đã thấy Đường Khả Hinh vẻ mặt kích động run rẩy, quỳ trên mặt đất, kéo ra rương hành lý cũ kỷ của mình, mở ra, đem từng bộ quần áo, thật khổ sở nhanh chóng ném vào, nước mắt từng viên rơi xuống, nói: “Tôi muốn đi Anh quốc tìm anh ấy! Không phải tôi có hộ chiếu sao? Sắp xếp máy bay cho tôi tối nay hoặc sáng sớm ngày mai đi tìm anh ấy! !”.

Cô nói xong, lại nhét một cái áo khoác vào trong rương.

“Khả Hinh! Lão đại sẽ trở lại!” Tiêu Đồng kích động nắm chặt tay của cô, ngồi xổm xuống nói.

“Anh ấy sẽ không trở về nữa !” Đường Khả Hinh đột nhiên kích động nhìn Tiêu Đồng, bật khóc nói: “Chị cho rằng tôi không biết sao? Anh ấy đi như vậy, là buông tha tôi rồi !”

Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn cô.

“Anh ấy buông tha tôi rồi . . . . .” Đường Khả Hinh nói đến đây, đột nhiên bật khóc, nói: “Tôi chỉ nghĩ một người mang theo tôi chạy bộ lên núi, bị tôi làm tổn thương bỏ đi, tôi liền khổ sở muốn chết, đau khổ đến sắp chết! ! Hôm nay tôi còn nghi ngờ anh ấy, tôi còn nói chuyện tổn thương anh ấy, chị biết anh ấy nói với tôi cái gì không?”

Khả Hinh lập tức nắm chặt tay Tiêu Đồng, giống như đang nắm một nọng cỏ cứu mạng!

Tiêu Đồng đau lòng im lặng nhìn cô.

Khả Hinh khóc nói: “Anh ấy nói, cô nhóc của tôi, cô không thể hiểu tôi sao?”

Hốc mắt Tiêu Đồng đỏ lên.

“Không ai có thể hiểu được ý nghĩa của anh ấy ở trong sinh mệnh của tôi. . . . . .” Đường Khả Hinh quỳ trên mặt đất, lại co quắp khóc rống: “Tôi làm sai chuyện, anh ấy dạy tôi, tôi bị tổn thương, anh ấy ôm tôi..tôi đau khổ, anh ở bên tôi..tôi khổ sở, anh ấy cùng khổ sở với tôi. . . . . . Trong tiệc sinh nhật của Tô Thụy Kỳ, tôi bị bỏ rơi, đi tìm mẹ, anh núp ở trong hẻm nhỏ với tôi, ôm tôi giống như cha. . . . . . Những chuyện nhỏ này, đâm thủng từng lổ nhỏ trong trái tim của tôi, rất nhiều rất nhiều ánh mặt trời chiếu vào trong tâm hồn tôi làm cho tôi từ một cô gái tự ti, sống lại một lần nữa. . . . . . Một người như vậy, tôi làm tổn thương trái tim của anh ấy, để cho anh ấy bỏ đi. . . . . . Nếu tôi không nói câu kia, tôi không biết anh ấy từng đau lòng buồn bã vì tôi. . . . . . Bởi vì anh vẫn là một người như vậy, tôi đã quên mất, anh ấy cũng cần được an ủi. . . . . .”

Nói tới chỗ này. . . . . .

Đường Khả Hinh đau đến không thở nổi, nằm ở trên rương, rơi lệ nói: “Anh ấy sẽ không trở về nữa, anh ấy sẽ không trở về nữa ! Tôi muốn đi tìm anh ấy! ! Tôi nhất định muốn đi tìm anh ấy!”

Cô nói xong, lập tức kích động ôm quần áo trên giường, xốc xếch căng thẳng nhanh chóng ném vào trong rương!

“Khả Hinh! !” Tiêu Đồng đột nhiên nắm chặt tay của cô, chân thành nói: “Cô đừng như vậy! ! Cô như vậy, không phải hủy bỏ mình sao?”

Đường Khả Hinh lập tức ngừng tay, nhìn cô.

Tiêu Đồng nhìn Khả Hinh, thật lòng khổ sở nói: “Cô suy nghĩ lại một chút, tại sao Tổng Giám đốc thất vọng?”

Nước mắt lăn xuống.

Khả Hinh suy nghĩ một chút, không lên tiếng.

Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn cô, nói: “Cô. . . . . . cũng không nhớ rõ sao? Chỉ là cãi nhau, các người nói lời không nên nói, có đúng hay không?”

Đường Khả Hinh lau nước mắt trên mặt, nhưng mới lau đi, lại lăn xuống.

Tiêu Đồng nhìn cô, lại cười, nói: “Tổng Giám đốc đã từng nói với tôi, nước mắt của cô giống như nước mắt của Như Mạt tiểu thư, giọt còn lớn hơn, cô có thể hiểu, điều này có ý nghĩa gì sao?”

Khả Hinh ngây ngô, đỏ mắt nhìn cô.

Tiêu Đồng mỉm cười nói: “Nếu như cô hiểu rõ, vị trí của Như Mạt tiểu thư ở trong lòng lão đại như thế nào, tự nhiên sẽ hiểu. . . . . . Như Mạt tiểu thư là cô gái từ nhỏ lớn lên với lão đại, vô cùng quan trọng, mặc kệ bản thân anh ấy ở chỗ nào, ngẩng đầu lên cũng có thể nhìn thấy áng mây. . . . . . Thế nhưng chỉ có cô trong khoảng thời gian rất ngắn ở trong thế giới của anh ấy, anh có thể nói ra, đôi mắt của cô đẹp hơn so với cô ấy, giọt nước mắt lớn hơn giọt nước mắt của cô ấy, chứng minh ở trong lòng anh ấy, cô càng quan trọng hơn.”

Nghe đến đó. . . . . .

Nước mắt Khả Hinh lại lăn xuống.

“Nhưng. . . . . .” Tiêu Đồng có chút áy náy nhìn Khả Hinh, bất đắc dĩ cười nói: “Cô và Như Mạt tiểu thư không giống nhau, Như Mạt có rất nhiều thời gian quý giá với lão đại, vậy còn cô?”

Khả Hinh không hiểu nhìn cô.

“Không hiểu những lời này?” Tiêu Đồng nhìn cô, giống như chị gái nhìn em gái.

Khả Hinh lắc đầu một cái.

Tiêu Đồng mỉm cười nói: “Nói cách khác, tình nghĩa giữa cô và lão đại là vượt qua thời gian, anh ấy có thể ở trong khoảng thời gian ngắn, bỏ qua Như Mạt tiểu thư, thích cô, thương yêu cô, cưng chìu cô, nhất định là bởi vì bản thân cô, mà không phải vì những yếu tố thời gian và không gian vô nghĩa. . . . . .”

Đường Khả Hinh chớp mắt, lại nhỏ xuống một giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu.

Tiêu Đồng lại không nhịn cười, nói: “Không thể không nói, ý thích của lão đại có chút cực đoan, ví dụ như anh ấy thích chạy nước rút một phút cuối cùng, nhưng mãi mãi không cho phép nhân viên trễ, cũng thích khổ sở đến mức tận cùng, cũng sẽ không bị người đánh bại. . . . . . Giống như cô. . . . . .”

Đường Khả Hinh ; đau đớn đáng thương nhìn Tiêu Đồng.

Tiêu Đồng lại kiên nhẫn giải thích. . . . . .”Cho nên, nếu như cô thật lòng hi vọng lão đại chấp nhận cô một lần nữa, đừng quá chú trọng một chút phút giây gặp gỡ hay không gặp gỡ, mà bắt đầu từ bây giờ, chính bản thân cô tự làm . . . . . .”

“Chính tôi tự làm?” Đường Khả Hinh khóc nói: “Làm như thế nào?”

Tiêu Đồng bất đắc dĩ cười nói: “Lão đại thích cô như thế. Ví dụ như dụng tâm yêu và làm việc. Cái này đủ rồi. Bởi vì điểm này của cô thật sự rất hấp dẫn người. . . . . .”

Đường Khả Hinh yên lặng suy nghĩ cô những lời này.

“Cho dù cô bay đi Anh quốc, có thể cứu vãn cái gì chứ ? Cãi nhau ầm ĩ trước đó, có thể bù đắp mơ ước cô theo đuổi sao? Tôi chỉ muốn nói. . . . . . Đừng lãng phí thời gian nữa, lão đại hy vọng nhất, chính là cô có thể thật sự trưởng thành, thông qua học tập, chiến thắng cuộc tranh tài, nâng cao tương lai, sau đó nhận được công nhận và cho phép của cha mẹ. . . . . .” Tiêu Đồng mỉm cười nói.

“Làm sao chị biết anh ấy đang nghĩ tới những chuyện này?” Đường Khả Hinh nhìn cô hỏi.

Tiêu Đồng nhìn Khả Hinh, suy nghĩ một số chuyện.

“Đừng buồn tôi . . . . . Cầu xin chị. . . . . .” Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, nhìn cô hỏi.

Tiêu Đồng nghe xong, sâu kín nhìn khuôn mặt cô hiền lành đáng thương, chỉ đành phải nói: “Thật ra cô không biết, lão đại vẫn luôn chăm sóc mẹ của cô. . . . . .”

“À?” Đường Khả Hinh khiếp sợ kêu lên: “Luôn. . . . . . Chăm sóc mẹ tôi?”

Tiêu Đồng gật đầu một cái, mỉm cười nói: “Phái người đi tìm hiểu hoàn cảnh mẹ của cô, chỉ sợ giúp quá mức, cô sẽ từ chối, cho nên dùng quan hệ, để cho dì có công việc khá hơn một chút, sau đó cố ý nâng cao tiền lương, còn phái người đi cảnh cáo người cha dượng của cô. . . . . . Chuyện này, vẫn do Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành đi làm.”

Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống.

“Thậm chí anh ấy còn đến quán ăn của anh trai cô ăn cơm, nói muốn nhìn xem người anh trai có đứa em gái đáng yêu, như thế nào. . . . . . Vẫn đi cùng với tôi. . . . . .” Tiêu Đồng cười nói.

Trái tim lại đau.

Đường Khả Hinh che miệng, lặng lẽ rơi lệ.

“Chỉ có cha của cô, anh ấy không chạm đến. . . . . . vì nói đây là cuộc sống cuối và tôn nghiêm của cô. . . . . .” Tiêu Đồng nhìn Khả Hinh, ngạc nhiên nói: “Cuối cùng tôi cảm thấy rất ngạc nhiên, lão đại và cha của cô chưa bao giờ gặp mặt, nhưng giống như quen biết thật lâu, biết mong đợi của cha cô, tất cả mọi chuyện . . . . . .”

Đường Khả Hinh nhớ tới lời nói và chuyện Trang Hạo Nhiên thường làm. . . . . .

“Cho nên. . . . . .” Tiêu Đồng nắm nhẹ bả vai nhỏ nhắn của Khả Hinh, mỉm cười nói: “Tự mình làm đi, giống như ban đầu cô nỗ lực, dùng hành động của mình để chứng minh, cô đáng được thương yêu. . . . . . Giữa các người, không phải bởi vì có chung mơ ước mới đi chung với nhau sao?”

Đường Khả Hinh im lặng, hít hít đỏ bừng lỗ mũi.

Tiêu Đồng khẽ thở dài, nói: “Cho nên. . . . . . Đừng kích động như thế, anh ấy trở về, thật sự vì công việc, rất bận rộn công việc. . . . . .”

“Anh ấy và Cố Di tiểu thư cùng nhau trở về!” Đường Khả Hinh lập tức nói!

Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn cô gái ngốc này, cười nói: “Lão đại lớn lên ở Phương Tây, không có tỉ mỉ như đàn ông Phương Đông, đây cũng là chuyện không có biện pháp, ở đất nước đó, gặp mặt, phải hung hăng ôm nhau, mặt dán mặt đấy. Cô lo lắng cái gì chứ ?”

“Tôi sợ anh ấy có người yêu, sẽ ở chỗ đó ăn sâu bám rễ nảy mầm. . . . . .” Đường Khả Hinh lại khóc nói.

“Còn nảy mầm? Còn nở hoa!” Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn cô, cười nói: “Khó trách có lúc lão đại nóng nảy. . . . . .”

“Cái gì?” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn cô hỏi.

Tiêu Đồng nhìn cô bé Khả Hinh thật sâu, thật lòng nói: “Cuối cùng có một ngày, cô sẽ cùng người yêu của cô đi lên thảm đỏ, đi về phía cuộc sống lý tưởng của mình, lão đại không thể ở bên cạnh cô cả đời, cô lệ thuộc như vậy sau này sẽ ảnh hưởng đến tình yêu và tương lai của cô. Ví dụ như hôm nay cô ồn ào ầm ĩ, nếu cô đang yêu, chính là không để ý đến cảm thụ của đối phương.”

Đường Khả Hinh sửng sốt.

Tiêu Đồng nhìn cô thật lòng nói: “Đôi khi phải chín chắn một chút, xử lý chuyện, hả?”

Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, không lên tiếng.

Tiêu Đồng lại thật lòng khuyên giải: “Tôi có thể hiểu tình cảm của cô đối với lão đại, bởi vì chúng tôi ở bên cạnh nhìn thấy cũng rất cảm động, nhưng nếu như đó không phải là tình yêu, vẫn nên kéo ra một khoảng cách đi, đối với nhau đều tốt, cô nói đúng không?”

Đường Khả Hinh im lặng.

Tiêu Đồng cũng nhịn cười nhìn cô, nói: “Chẳng lẽ, cô yêu Tổng Giám đốc Trang vĩ đại của chúng ta. . . . . .”

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt khoa trương, vừa định giải thích. . . . . .

“Cho nên. . . . . .” Tiêu Đồng hiểu ánh mắt của cô, cười nói: “Làm ngay chuyện quan trọng nhất đi. . . . . . phải thật cố gắng, chờ anh ấy trở về, chứng minh cho anh ấy nhìn. . . . . . Hơn nữa, thật ra tôi còn có một nghi vấn. . . . . .”

“Cái gì?” Đường Khả Hinh yếu ớt hỏi cô.

Tiêu Đồng không nhịn được cười nói: “Tại sao. . . . . . Cô cảm giác mắc nợ lão đại?”

“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh trợn tròn mắt, nhìn cô nói: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

Tiêu Đồng hận con bé này không có tiền đồ, không biết suy nghĩ được mất, cười nói: “Cô cũng chưa có bỏ ra cho anh ấy sao? Ví dụ như pha coffee cho anh ấy, làm món ngon cho anh ấy, bình thường cùng chơi đùa, cùng ầm ĩ với anh ấy. . . . . . Cô cảm thấy, anh ấy rời khỏi cô, không nhớ nhung cô sao?”

Đường Khả Hinh cúi đầu.

“Cho nên . . . . . . Chúng ta phải không chịu thua một chút, không gọi điện thoại cho anh ấy! ! Treo anh ấy!” Tiêu Đồng cố ý cười nói.

Đường Khả Hinh lại chớp mắt nhìn cô, nói: “Không được. . . . . . Tôi không chịu nổi. . . . . .”

“Chính là phải làm như vậy! Cho anh ấy biết, Khả Hinh chúng ta cũng là người vô cùng đáng được thương yêu, đừng vì một cây nói hung dữ như vậy, liền quên mất quá khứ, tôi cũng không tin, anh ấy không nhớ tới cô. . . . . .” Tiêu Đồng cười nói.

“Chẳng may anh ấy thật không nhớ tới thì làm thế nào?” Đường Khả Hinh nóng nảy.

“Sẽ không! Tin tưởng tôi, chúng ta không để ý tới anh ấy!” Tiêu Đồng lại cười nói.

Đường Khả Hinh vẫn còn đang do dự chuyện này. . . . . .

Tiêu Đồng cũng đã đưa tay muốn kéo quần áo trong rương hành lí, Đường Khả Hinh lại níu lấy quần áo một đầu khác, nhìn cô, vẫn suy nghĩ muốn muốn đi. . . . . .

Tiêu Đồng hơi híp tròng mắt, từ từ kéo quần áo Khả Hinh nắm chặt.

“Tôi . . . . . Tôi đi một chuyến! Đạp chân lên đất nước đó, lập tức trở về!” Đường Khả Hinh ôm cái rương, gấp gáp nói.

“Tương lai cô sẽ đi chỗ đó! Chỗ đó, trời thường mưa, không dễ chơi!” Tiêu Đồng lại kéo cái rương của cô.

“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh lại chớp mắt nhìn cô.

“Cô ngoan ngoãn làm việc cho giỏi, không để cho anh ấy thất vọng. Anh ấy sẽ trở về, tin tưởng tôi,” Tiêu Đồng lại khẳng định cười nói!

Đường Khả Hinh nghe lời này, đưa mắt nhìn phía trước, nhớ tới Trang Hạo Nhiên tập trung tinh thần chăm chú xem tài liệu, trong đầu chậm rãi hình thành một chút ý tưởng. . . . . .

***

Văn phòng Tổng Giám đốc.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trước bàn làm việc, trầm ngâm nhìn phía trước, nhớ tới bộ dáng Đường Khả Hinh đáng thương khóc rống vọt vào đại sảnh lúc nảy, mắt giống như không nhìn thấy ai, trong lòng không khỏi căng thẳng, nghi hoặc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tiếng gõ cửa, nhẹ nhàng vang lên.

Tưởng Thiên Lỗi hơi tỉnh hồn, đáp: “Vào đi”.

Đông Anh khẽ đẩy cửa đi vào, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc. . . . . .”

“Ừ.” Tưởng Thiên Lỗi lập tức xoay mặt nhìn cô.

Đông Anh đi tới trước mặt của anh, có chút cười bất đắc dĩ, dịu dàng nói: “Tôi . . . . . Mới vừa đến Hoàn Á biết được một chút, thì ra hôm nay là ngày Tổng Giám đốc Trang trở về nước.”

Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nhíu lại.

Đông Anh cũng nhớ tới bộ dáng Khả Hinh khóc thầm hôm nay, nói: “Nghe nói, trước khi Tổng Giám đốc Trang ra đi, cùng Khả Hinh náo loạn không vui, dường như còn ở phòng làm việc rùm beng, không đến bao lâu, hai người còn tiếp tục tranh cãi ở phòng ăn nhân viên, nghe nói Tổng Giám đốc Trang trách cứ Khả Hinh mấy câu. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi không thể tin nổi nhìn cô, nói: “Trách cứ? Trước mặt tất cả nhân viên?”

“Đúng vậy. . . . . .” Đông Anh khẽ lên tiếng trả lời.

Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt, nhớ lại mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, sắc mặt anh trầm xuống, thở dài một hơi, nói: “Đi ra ngoài đi. Tôi biết rồi.”

“Vâng.” Đông Anh gật đầu, xoay người lui ra ngoài.

Tưởng Thiên Lỗi dựa vào trên ghế da, lại nhớ tới Khả Hinh đi qua bên cạnh mình, khóc đến sưng cả hai mắt, chậm rãi cầm điện thoại di động lên, ngón cái quen nhẹ nhàng trượt, thấy mã số của Khả Hinh, liền nhấn xuống mã số, vừa đứng lên đi về phía bên cửa sổ sát đất nhìn mặt biển tối đen, con sóng tuôn trào, vừa nghe tiếng chuông dễ nghe. . . . . .

Điện thoại vang lên thật lâu thật lâu, không có ai nghe.

Tưởng Thiên Lỗi khẽ cau mày, nhưng vẫn còn nghe được câu “Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. . . . . .”

Anh thở dài một hơi, tiếp tục nhấn dãy số, nghe tiếng chuông truyền đến lần nữa.

Vẫn không người nào nghe.

Lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên.

Tưởng Thiên Lỗi để điện thoại xuống, ngón cái trượt nhẹ màn hình điện thoại di động, đáp: “Vào đi”.

Đông Anh đẩy nhẹ cửa ra, đi tới, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Tổng Giám đốc, bà chủ Lưu có chuyện muốn nhờ anh, nói biết Như Mạt tiểu thư ngã bệnh, muốn cùng anh đi thăm cô ấy. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi hiểu ý bà chủ Lưu, do dự một lát, mới nói: “Không rãnh.”

Đông Anh nhìn anh một cái, gật đầu một cái, lui ra ngoài.

Tưởng Thiên Lỗi chờ Đông Anh hoàn toàn lui ra ngoài, mới nắm lên điện thoại di động, có chút căng thẳng nhấn số điện thoại của Khả Hinh, nhưng trong tay chấn động, nhìn điện thoại di động điện gọi tới, chính là Khả Hinh, anh lập tức cầm điện thoại di động lên, gọi: “Khả Hinh?”

“Vâng. . . . . .”

Giọng nói yếu ớt, mềm nhũn, có chút nghẹt mũi, thật không dám tưởng tượng cô bé này, lúc gan lớn, người nào cũng dám xúc phạm, người nào cũng dám kêu gào.

Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ mỉm cười, có chút đau lòng nói: “Tại sao giọng nói thế này?”

“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Đối phương không nói gì.

Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, nhìn phía ngoài cửa sổ, mặt biển cuộn trào, cũng im lặng.

“Anh. . . . . . Gọi điện thoại cho em là. . . . . .” Khả Hinh hỏi khẽ.

“Nhìn thấy khóc lóc rối rít chạy qua bên cạnh anh, cũng không nhìn anh một cái, đoán chừng là có chuyện. . . . . . Hạo Nhiên đi, em đau long sao?” Anh dịu dàng nhẹ nhàng hỏi.

Khả Hinh cầm điện thoại di động, hai mắt ảm đạm, nói: “Thật xin lỗi. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi im lặng.

“Anh đừng hiểu lầm. . . . . . Em chỉ là . . . . .”

“Ngày nào đó anh cũng đi như vậy, em có đau lòng như vậy hay không?” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên cười hỏi.

Đường Khả Hinh sững sờ, lập tức ngẩng đầu lên.

“Đừng căng thẳng. . . . . . Anh sẽ không đi khỏi em. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt cười nói: “Phải biết, em yêu thích an, cần mạnh mẽ trong lòng, anh thích em, cũng cần mạnh mẽ trong lòng. . . . . .”

Câu nói có ẩn ý khác.

Đường Khả Hinh khẽ chớp mắt, nhất thời nói không ra lời.

“Ăn cơm chưa?” Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng hỏi.

“Không có. . . . . .” Khả Hinh nói nhỏ, bởi vì bi thương quá độ, hoàn toàn không có khẩu vị.

Tưởng Thiên Lỗi dừng lại một lát, mới hỏi: “Bây giờ em ở chỗ nào?”

“Ở nhà. . . . . .” Khả Hinh dịu dàng nói.

“Anh đi sang đón em.” Tưởng Thiên Lỗi quyết định nói.

Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, hơi ngẩng đầu lên, nói: “Không cần. . . . . . Em biết rõ anh bận rộn. . . . . .”

“Bận rộn đi thăm bạn gái đau lòng khổ sở?” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên cười nói.

Đường Khả Hinh sững sờ, mặt ửng đỏ.

“Em biết không?” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói: “Anh có rất nhiều thân phận, ở trong thế giới của Như Mạt, anh đã từng là anh trai, ở trong thế giới của Tử Hiền, anh là chồng chưa cưới, ở trong thế giới của em, anh là bạn trai. . . . . .”

Đường Khả Hinh yên lặng lắng nghe.

“Ba chữ này không có lệ thuộc, nhưng rất kì lạ, anh lại nhớ thân phận này rất rõ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi chân thành mỉm cười nói.

Hai mắt Đường Khả Hinh ửng đỏ.

“Mỗi một tình cảm thay đổi và tách ra, đều hết sức mệt mỏi và giày vò, cho nên tâm trạng hiện tại của em, anh hiểu. . . . . . Anh có thể hiểu.” Tưởng Thiên Lỗi thông cảm nói.

Đường Khả Hinh biết ơn cầm điện thoại di động, nghe lời này, nước mắt tràn ra.

“Nhưng có một điều anh không hiểu . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được cười nói: “Khi em đau lòng khổ sở, lúc cần giúp đỡ, tại sao không tìm anh? Là em không quen, hay. . . . . . Không thích?”

“Em . . . . .” Đường Khả Hinh sửng sốt.

“Anh sẽ không nghi ngờ một cô gái hướng về phía toàn thế giới nói yêu anh, anh không thiếu điểm tự tin này, nếu như sau này, nếu em đối mặt với khổ sở, hi vọng em có thể nhớ thân phận này, anh chấp nhận chia sẻ tất cả với em, cho em lồng ngực ấm áp nhất.” Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi hiện lên một chút dịu dàng nói.

Đường Khả Hinh cúi xuống, lau nước mắt, trong lòng cảm thấy chua xót.

“Hiện tại. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhẹ nhàng ra lệnh cho cô gái ngốc, nói: “Nghe lời của anh, đi tắm nước nóng, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh..anh tới đón em . . . . . .”

“Đi đâu?” Đường Khả Hinh nghẹn ngào hỏi.

Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi lại hiện lên dịu dàng, mỉm cười nói: “Chờ anh là được. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.