Đường Khả Hinh ôm tài liệu, ngẩng đầu lên nhìn lên tòa nhà màu trắng trước mặt, trầm ngâm nghĩ nghĩ, liền quyết định đi vào trong.
Khu đánh giá so tài rượu đỏ, tầng trệt.
Đường Khả Hinh chậm rãi đi ra thang máy, nhìn thấy đã có không ít phóng viên liên quan trong và ngoài nước, vẫn theo cuộc tranh tài lần này, rất hứng thú hỏi thăm người phụ trách liên quan, cuộc tranh tài lần này, một là vì tìm kiếm nhân tài, hai là thực hiện tuyên truyền cho Hoàn Cầu rất tốt, ở trong một công ty lớn, mỗi quyết định, cũng suy tính rất kỹ, không chút nào bỏ qua cơ hội có thể lợi dụng, có lẽ từ ban đầu, Ban Tổ chức cũng đã tính xong thủ đoạn tuyên truyền.
Đường Khả Hinh im lặng ôm tài liệu, tiếp tục đi về phía trước, dựa theo địa chỉ Tiêu Đồng đã nói cho mình, đi tới cuối hành lang thật dài, lập tức nhìn thấy một cửa lớn màu nâu sậm ở giữa có hoa văn, đóng thật chặt, bên trái là phòng thư ký và trợ lý, cô liền đi tới trước cửa phòng thư kí, nhẹ nhàng gõ một cái.
Thư ký Mộng Đình ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh, ngạc nhiên hỏi: “Xin hỏi cô là. . . . . .”
Đường Khả Hinh lập tức lễ phép gật gầu chào cô, cung kính nói: “Chào cô, tôi là Thư ký của Tổng Giám đốc Trang, Đường Khả Hinh. . . . . .”
Mộng Đình nghe được thân phận của cô, liền đáp nhẹ một tiếng, cũng mỉm cười cung kính đứng lên, đi tới trước mặt cô, nói: “Chào cô, thư ký Đường, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?”.
Đường Khả Hinh lập tức mỉm cười nói với Mộng Đình: “Tôi . . . . . hôm nay tôi rất mạo muội quấy rầy, muốn tìm Vitas tiên sinh. . . . . .”
Trợ lý mặc đồng phục màu trắng, đang ngồi ở trước máy vi tính, thẩm tra đối chiếu tài liệu, nghe nói như thế, không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .
Vẻ mặt Mộng Đình cũng lộ ra khó xử nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Tìm. . . . . . Tìm Vitas tiên sinh?”
“Đúng vậy.” Khả Hinh mỉm cười nói.
Mộng Đình nghe xong, liền mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Thư ký Đường, cô tới tìm Vitas tiên sinh, bởi vì biết thói quen làm việc của ông ấy chứ?”
Đường Khả Hinh lắc đầu một cái, bởi vì ông là người quá là bí ẩn, mình tìm tòi tài liệu, cũng chỉ xem được chuyện lien quan đến ông đánh giá rượu đỏ, cũng không có ghi chép bản thân ông, không có manh mối gì, người bên cạnh cũng không cách nào nhắc nhở mình, bao gồm Tiêu Đồng.
Quả nhiên Mộng Đình bất đắc dĩ cười cười, mới nhìn cô nói: “Thư ký Đường, tôi muốn nói đơn giản với cô, lúc Vitas tiên sinh đang làm việc, không gặp khách, ngay cả hẹn trước cũng không có cơ hội, ngay cả chủ tịch, Tổng Giám đốc, muốn gặp ông ấy, cũng sẽ không gặp ông lúc đang làm việc và thời gian dùng cơm, thậm chí lúc ông ấy đang nghỉ ngơi giải trí, cũng sẽ không gặp người. . . . . .”
Đường Khả Hinh ngây người, nhìn Mộng Đình, nhớ tới lần trước đích thân Vitas ở đại sảnh chờ mình, đây là đặc ân to lớn đến cỡ nào. . . . . . Cô lập tức có chút gấp gáp hỏi: “Vậy. . . . . . Tôi có thể thông qua biện pháp nào, có thể gặp ông ấy?”
Mộng Đình gần như cảm thấy không có khả năng, cười nói: “Trừ khi ông ấy tự mình hẹn cô, nếu không không có cách nào.”
Đường Khả Hinh chán nản ôm tài liệu, ngây ngô đứng ở một bên, không biết nên làm sao.
Mộng Đình mỉm cười nói với Khả Hinh nói: “Hay là cô đi về trước. Ở chỗ này chờ, thật không phải là biện pháp.”
Đường Khả Hinh nghe vậy, liền khẽ gật đầu một cái, chậm rãi xoay người, đi ra ngoài.
Thư ký và trợ lý cũng im lặng nhìn cô xoay người đi khỏi.
Khả Hinh từng bước từng bước đi ra khỏi phòng làm việc, lại đi qua cánh cửa đóng chặt, nhớ tới ông đứng ở dưới ánh mặt trời, đầy mạnh mẽ cúi xuống nhìn mình, thậm chí mang theo giễu cợt nói: cô hoàn toàn không xứng làm một chuyên gia hầu rượu! Những lời này, giống như đầu quả chùy đập vào trái tim của mình!
Hai tròng mắt của cô lập tức đỏ bừng, đột nhiên từ trong thân thể dâng lên một khí thế quật cường, để cho cô ôm tài liệu, đứng ở bên ngoài phòng làm việc của Vitas, cũng không nhúc nhích.
Mộng Đình có chuyện, vừa định cầm tài liệu đi vào phòng làm việc, lại kinh ngạc thấy Đường Khả Hinh ôm tài liệu, như đứa bé ngây ngô, đứng ở một bên, cố chấp, bình tĩnh chờ đợi, có lẽ trong lòng cô hiểu rõ, muốn khuyên Đường Khả Hinh đi khỏi, lại suy nghĩ đây là cách của cô, liền im lặng đi vào phòng làm việc.
Đường Khả Hinh bình tĩnh đứng ở một bên không lên tiếng.
Thời gian từng giờ trôi qua, từ 9 giờ 30 phút sáng tới 11 giờ 30 phút.
Mộng Đình đi ra đi vào đến mấy lần, đều thấy Đường Khả Hinh kiên định đứng ở nơi đó, cũng không nhúc nhích, vẫn có thể nhìn ra thân thể cô hơi không yên, có chút mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn cắn răng cố chấp đứng ở nơi đó, im lặng giống như tôn pho tượng, tư tưởng và thân thể đều cứng lại . . . . . . Mộng Đình đứng ở cửa phòng làm việc, nhìn cô gái nhỏ với lòng kiên định, trên mặt lộ ra nụ cười khẽ, xin đừng quá tin tưởng cách nói thế tục trên thế giới này, thật ra chỉ cần bạn có lòng chân thành, thiện chí bỏ ra, thật sự sẽ làm cho người ta tin tưởng bạn và thưởng thức bạn. . . . . .
Một lần cuối cùng Mộng Đình đi vào phòng làm việc của Vitas, đem danh sách học viên mới tiếp nhận và quy định so tài cho ông xem qua.
Vitas ngồi ở trước bàn làm việc, im lặng xem tài liệu cùng tài liệu, chăm chú, sinh động, nghiêm nghị, cẩn thận tỉ mỉ, hơn nữa đang làm việc thời kỳ, không thể có cho dù là ai quấy rầy!
Mộng Đình nhìn dáng vẻ ông chăm chú, suy nghĩ một lát, rốt cuộc gọi nhỏ: “Vitas. . . . . .”
Vitas nghe gọi, hai mắt thâm thúy xẹt qua một chút không vui, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Mộng Đình có chút áy náy nhìn ông, nói: “Rất xin lỗi, quấy rầy ngài, Thư ký của Tổng Giám đốc Trang, Đường Khả Hinh đã đứng ở ngoài cửa gần ba giờ rồi, cô ấy không hiểu thói quen của ngài, nhưng tôi đã nhìn ra, cô ấy thật sự có chút lo lắng. . . . . .”
Vitas im lặng nhìn cô một cái, lại cúi đầu xem văn kiện.
Mộng Đình bất đắc dĩ nhìn bộ dáng ông, liền im lặng lui ra ngoài.
Cửa phòng làm việc nhẹ nhàng mở ra.
Mộng Đình đứng ở bên cửa, nhìn Khả Hinh vẫn đứng ở nơi đó cũng không nhúc nhích, trầm ngâm nhìn phía trước, hết sức kiên định, cô bất đắc dĩ thở dài, đi tới trước mặt Khả Hinh, thật lòng nói: “Cô đi về thôi, chờ ở chỗ này chỉ uổng công . . . . . .”
Đường Khả Hinh hơi lắc đầu một cái.
Mộng Đình bất đắc dĩ nhìn cô, đột nhiên mỉm cười, nhưng vẫn xoay người đi khỏi.
12 giờ.
Rốt cuộc cửa chính Phòng làm việc mở ra.
Vitas vẫn mặc tây trang màu đen, lạnh lung đi ra ngoài, dáng người to lớn cao ngạo, cực giống đàn ông Pháp, cất bước đi về phía trước, cũng không có nhìn Đường Khả Hinh.
Trợ lý và Mộng Đình lập tức đi theo ở phía sau.
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn ông bước đi, nuốt cổ họng khô khốc, nói: “Tôi không phục!”
Vitas không để ý tới cô, tiếp tục đi về phía trước.
“Tôi không phục! ! Hôm nay, tôi không phải đến thăm hỏi ngài hay học kiến thức của ngài! Tôi chỉ muốn một câu trả lời hợp lý!” Đường Khả Hinh đột nhiên cứng rắn nói.
Vitas cũng đã biến mất ở nơi thang máy.
Đường Khả Hinh xem chừng cánh cửa kia, cắn răng, vội vàng bước đi theo!
Nhà hàng Trung Quốc “Thúy Trúc Uyển”, đèn lồng đỏ lớn treo thật cao, tòa nhà này xây dựng hết sức tinh xảo lại cổ điển, tọa lạc trong khu rừng trúc xanh biếc, rất nhiều nhân viên phục vụ mặc sườn xám màu tím đang cầm khay, ra ra vào vào.
Hôm nay Tưởng Thiên Lỗi hẹn ăn cơm trưa với Laurence và Vitas, nhưng bởi vì có chuyện tạm thời tới chậm một chút, lúc này, đi dọc theo con đường mòn, cùng Đông Anh đi về phía bên này, vừa đi vừa nói sơ qua tình hình cuộc họp, lại nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc xuất hiện ở trước mắt, anh sững sờ, ở trong gió rét, ở trong cành trúc lay động, nhìn thấy Đường Khả Hinh đứng trước nhà hàng Trung Quốc, đứng ở bên khóm trúc, hết sức kiên định. . . . . .
Đông Anh cũng ngạc nhiên nhìn Đường Khả Hinh, vẻ mặt cô gái nhỏ này lại lộ ra kiên định, liền suy nghĩ một chút, mới nói: “Đoán chừng. . . . . . Là bởi vì chuyện của Vitas tiên sinh . . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhớ lại Đường Khả Hinh cũng đề cập tới chuyện này, liền cất bước đi về phía trước, cho đến khi đi tới trước mặt cô, cúi xuống, có chút dịu dàng nhìn cô.
Đường Khả Hinh cảm thấy trước mặt có một bóng đen, liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đã đứng ở trước mặt của mình, cô đã mệt mỏi không muốn cười, chỉ mệt mỏi nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi hiểu ánh mắt của cô, liền chậm rãi hỏi: “Cần anh giúp không ?”
Đường Khả Hinh lắc đầu một cái.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô một lúc lâu, rốt cuộc vươn tay, vỗ nhẹ bả vai của cô, liền im lặng đi khỏi.
Đông Anh đi tới trước mặt cô, nhẹ nhàng hỏi: “Có muốn. . . . . . Tôi rót một ly nước cho cô hay không?”
Đường Khả Hinh vẫn im lặng lắc lắc đầu.
Đông Anh nhìn cô một cái, đột nhiên mỉm cười, cũng im lặng đi khỏi.
Tưởng Thiên Lỗi lên tới lầu hai nhà hàng Trung Quốc, thấy Laurence và Vitas đã ngồi ở phòng dựa vào cửa sổ sát đất, chỉ nếm rượu đỏ Hansen Cabernet-Gernischt của Pháp mới vừa ủ năm nay, cụng ly, trò chuyện bằng tiếng Pháp, anh liền mỉm cười đi tới, nói: “Hai vị tiên sinh, rất lịch sự tao nhã.”
Laurence và Vitas xoay người, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, cùng hết sức thân sĩ đứng lên. . . . . .
“Mời ngồi.” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười đi tới, hơi giơ tay, sau khi quản lý phòng ăn kéo ghế ra, anh buông lỏng cúc áo tây trang, ngồi xuống, đầu tiên nhìn bọn họ một cái, mới hỏi: “Đang thưởng thức loại rượu đỏ gì?”
Laurence mỉm cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Bất kỳ một chuyên gia hầu rượu nào, ý tưởng cuối cùng cũng hy vọng có thể tìm được một loại rượu ngon để phối hợp mỗi loại thức ăn ngon trên thế giới. Nhưng tôi phát hiện, các món ăn ngon ở tại khách sạn Á Châu có hương vị rất nặng, muốn tìm được một loại rượu đỏ kết hợp, thật sự hết sức khó khăn.”
“Hả?” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nhìn Vitas nói: “Tôi còn tưởng rằng, hai người là pháp sư lợi hại nhất trên thế giới, luôn có thể nghĩ ra các loại biện pháp.”
“Cuộc sống chính là phải không ngừng vượt qua cản trở, pháp sư cũng không phải thật sự là người có bản lãnh, bọn họ chỉ là tương đối giảo hoạt thôi.” Laurence nhẹ nhàng nói đùa.
Tưởng Thiên Lỗi cũng cười, lại liếc về phía Vitas ngồi ở một bên, chỉ hơi lộ ra nụ cười, thể hiện lịch sự, liền nhìn ông nói: “Vitas tiên sinh, trong quá khứ cũng từng đã tới Trung Quốc, đối với món ngon của Trung quốc chúng tôi, có cái nhìn gì không?”
“Thức ăn là linh hồn của con người, người đến gần linh hồn cũng không nhiều, khi nói đến cái nhìn, chính là một loại xúc phạm đối với người chế biến ra thức ăn ngon, tôi vẫn không có ý kiến.” Vitas lạnh nhạt nói.
Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, hai mắt khẽ chuyển động, bởi vì hiểu ý nên không lên tiếng.
Laurence lại nhìn Vitas mỉm cười nói: “Lúc tôi mới vừa đến đây, thấy Khả Hinh đứng ở bên ngoài phòng ăn, đoán chừng muốn được ông chấp nhận?”
“Đừng nói với tôi, người bên ngoài cánh cửa rượu đỏ đều là người phàm tục.” Vitas lạnh lùng nói.