Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 414: Sỉ nhục



Gió thu thổi qua, quét qua một cơn lạnh lẽo, nước mưa rơi xuống róc rách, khua cành trúc rũ xuống, giống như bôi trơn.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời càng lúc càng mưa lớn, giọt mưa như hạt đậu, cô lập tức bước nhanh về phía trước, đứng ở nhà hàng, có chút rét lạnh đứng dán vào tường, tiếp tục kiên định thở ra luồng khí trắng chờ đợi.

Tưởng Thiên Lỗi và bọn người Laurence, ba người bọn họ rốt cuộc dùng xong bữa trưa, 1 giờ 45 phút, đi ra phòng ăn, lúc thư ký của mình mở cây dù màu đen, chuẩn bị muốn rời khỏi nhà hàng. . . . . .

Đường Khả Hinh nghiêng mặt vừa nhìn thấy khuôn mặt Vitas vẫn đông lạnh, chờ đợi thư ký che dù đi tới, chuẩn bị đi khỏi, cô lập tức đi tới trước mặt của ông, vội vàng nhìn Vitas nói: “Cho tôi một cơ hội! Tôi muốn biết vì sao?”

Tưởng Thiên Lỗi và Laurence đồng thời đứng ở một bên, im lặng nhìn cô.

Vitas lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống, nhìn vẻ mặt Đường Khả Hinh vội vã, mới châm biếm nói: “Cô. . . . . . Tiến vào tranh tài rượu đỏ, đối với người dự thi đều là một loại sỉ nhục!”

Sắc mặt Đường Khả Hinh lập tức trắng bệch, trong lòng lạnh lẽo, không thể tin nổi nhìn ông, kêu nhỏ: “Ngài nói cái gì?”

“Cô tiến vào tranh tài rượu đỏ, đối với người dự thi, đều là một loại sỉ nhục!” Vitas nói xong, liền lạnh lùng bước đi.

Thư ký lập tức che dù, che mưa cho ông, đi về phía trước.

Tưởng Thiên Lỗi và Laurence cùng im lặng nhìn cô.

Hai mắt Đường Khả Hinh nổi lệ, cả người hư mềm không còn hơi sức mệt mỏi đứng ở một bên, lời nói của Vitas kêu ong ong ở bên tai của cô, tất cả tự tin trong quá khứ, ầm ầm bị đả kích, cảm giác mình sai mọi thứ, cả cơ bản cũng không có. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi nhìn thấy đau lòng, liền chậm rãi vươn tay, mới vừa muốn vuốt bả vai của cô.

Đường Khả Hinh lại lập tức xoay người, vọt vào trong mưa, chạy về phía Vitas . . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi mới vừa muốn đuổi theo, nhưng Laurence lại đưa tay tay ngăn cản, nói: “Để cô ấy. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu nhìn Laurence, có chút nghi ngờ nói: “Vitas tiên sinh nói chuyệ có phải có chút quá mức hay không?”

Laurence nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh chạy đi xa, hai mắt thâm thúy chớp nhẹ, nói: “Trên đường cầu học, nếu như đụng phải một chút trở ngại, lại oán trời trách đất, vậy cô ấy sẽ không thành công. Mỗi người đều có phương hướng riêng, nếu như cậu muốn học tập phương hướng của người khác, đây là một việc cực kỳ khổ cực, giống như xé rách bản thân mình. Xác định cô ấy có thể trải qua cửa ải này hay không.”

Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, chỉ đành phải không cách nào, đau lòng nhìn phía trước.

Bong trúc lay động, nước mưa nhỏ tí tách tí tách.

Đường Khả Hinh đạp đường mòn ướt đẫm, chạy như bay đến trước mặt của Vitas, nhìn ông, tức giận nghẹn ngào nói: “Tại sao ngày nói tôi như vậy? Ngài đã không ủng hộ tôi, nhưng tôi đối với rượu đỏ là thật lòng! ! Thật lòng!”

Vitas lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh đứng ở trong mưa, nhìn chăm chú mình, vẻ mặt không chịu thua, liền trầm giọng nói: “Cô còn nhỏ tuổi, hiểu rượu đỏ cũng chỉ là da lông, cũng đã dám kiêu ngạo như vậy?”

“Tôi không có! !” Đường Khả Hinh nhìn ông kêu to!

“Sự vật trước mắt cô đều là một loại trùng hợp, bên trong căn bản cũng không có cố gắng của cô.” Vitas lạnh lùng nói xong, liền xoay người đi về phía trước!

“Rốt cuộc có ý gì?” Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng của ông, kêu to!

“Không phải mỗi người muốn cô chờ đợi, sau đó tha thứ cho cô. . . . . . Tôi hận loại người muốn thông qua chờ đợi, để cho người khác thấy được quyết tâm của cô, đây là loại người không có trí tuệ, đang lãng phí thời gian, làm chuyện vô vị!” Giọng nói của Vitas xuyên qua tiếng nước mưa róc rách, truyền tới trước mặt của Đường Khả Hinh.

Một câu nói như vạn tên xuyên tim, cắm thẳng vào trái tim Đường Khả Hinh.

Cô không còn hơi sức đứng ở trong mưa, mặc cho nước mưa trút xuống, nghe Vitas nói, một loại cảm thật sự giác nhụt, để cho cô đột nhiên hư mềm ngồi xổm xuống, không còn hơi sức suy nghĩ lời của Vitas. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi che dù, đau lòng đi tới bên cạnh cô, cúi xuống nhìn cô, gọi nhỏ: “Khả Hinh?”

Đường Khả Hinh ngồi xổm trên mặt đất, không lên tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngồi xổm người xuống, nhìn cô khổ sở như vậy, im lặng một lúc, mới chậm rãi nói: “Cần anh . . . . . Đi sắp xếp với ông ấy một chút không?”

Thân thể Đường Khả Hinh ướt đẫm, hai mắt mờ mịt nhìn phía trước, trong đầu vẫn quay cuồng ánh mắt quyết tuyệt của Vitas, trong lòng đau nhói, hai mắt đỏ bừng rưng rưng, cả người lạnh run chống mặt đất ướt đẫm, chậm rãi đứng lên, nện bước bước chân mềm nhũn đi về phía trước. . . . . .

“Khả Hinh. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi lại nắm nhẹ cánh tay cô ướt đẫm.

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng tránh thoát tay của anh, tiếp tục từng bước từng bước đi về phía trước, trong đầu lại hiện lên lời của Vitas: Cô tiến vào tranh tài rượu đỏ, đối với người dự thi, đều là một loại sỉ nhục! Trong lòng chua xót, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, trái tim cô đột nhiên đau đớn, vừa đi về phía trước, vừa nhẹ nhàng nức nở. . . . . .

“Anh có thể giúp em, anh khẳng định!” Tưởng Thiên Lỗi lại nói rất chắc chắn.

“Không có ai có thể giúp em…em đã đứng ngoài cửa lớn rồi, anh giúp em, không phải em muốn đứng xa hơn?” Cô tiếp tục đi về phía trước, mặc cho nước mưa trút xuống, nhưng sắc mặt tái nhợt, hai mắt rời rạc, bước đi.

Một ngày này, tại sao thời gian quá dài như vậy?

Một ngày này tại sao nước mưa vô tận như vậy?

Một ngày này tại sao tâm trạng bết bát như vậy?

Gian phòng thay đồ.

Vòi sen nước nóng phun thẳng xuống.

Thân thể Đường Khả Hinh trần truồng đứng ở dưới vòi nước, mặc cho nước nóng dọc theo cần cổ rơi xuống, nước mắt hòa cùng nước nóng lăn xuống, rốt cuộc sắc mặt đã có một chút hồng hồng, nhưng hai mắt vẫn rời rạc không còn hơi sức, co rúc trên sàn, thân thể trắng nõn, cứng lại sáng ngời, ngọn lửa màu đỏ trên bả vai cũng ở trong nước chảy, mờ mịt, giống như đang muốn cháy lên hừng hực. . . . . .

Giống như người đàn ông ở một đất nước khác xa xôi, là ngọn lửa đỏ thẫm ở trước mặt mình, ôm nhẹ mình, để lại một câu nói: Chân chính đối mặt với bản thân mình rất đáng sợ, bởi vì nó giống như một chiếc gương, phản chiếu hình ảnh xấu xí nhất, yếu đuối nhất, thất bại nhất của mình, cho dù là ai cũng không muốn đối mặt với mình, nhưng chỉ cần cô dũng cảm vượt qua nó, cô sẽ phát hiện, cuộc sống không có gì đặc biệt, ngoại trừ chết chóc.”

Đường Khả Hinh ở trong nước nóng, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhớ lời của anh, hai mắt lại lộ ra một chút kiên cường, tự tin.

Ngày hôm nay, trôi qua thật dài đăng đẳng.

Nhã Tuệ vẫn bận rộn, Đường Khả Hinh một mình ngồi ở phòng thư kí, sững sờ nhìn phía trước, không có một chút phương hướng, rốt cuộc nên làm như thế nào? Nên đi con đường nào? Cho dù muốn cố gắng, thì phải cho mình một phương hướng . . . . . .

“Khả Hinh?” Tiêu Đồng sắp tan việc, nhìn vẻ mặt cô như đưa đám, liền hỏi: “Cô làm sao vậy?”

Đường Khả Hinh muốn lắc đầu một cái, nhưng cô thật sự không có chủ ý, liền ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Đồng, có chút gấp gáp hỏi: “Tiêu Đồng, chị. . . . . . có từng nghe qua Tổng Giám đốc hoặc chính chị nghe đến ông Vitas hay không?”

Tiêu Đồng nhìn cô, im lặng một lúc, mới mỉm cười hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Ông ấy. . . . . . Không biết vì sao, thật đáng ghét tôi” Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nói: “Tôi muốn tìm ra nguyên nhân, mới có biện pháp giải quyết vấn đề, nhưng giống như từ trước đến giờ ông ấy đều không nghe ý kiến người khác, tôi không cách nào.”

Tiêu Đồng đột nhiên mỉm cười, nói: “Tôi không hiểu Vitas, nhưng tôi hiểu một chuyện.”

“Chuyện gì?” Đường Khả Hinh căng thẳng nhìn cô hỏi.

“Chính là mỗi người đều có cảm xúc và một chút cố chấp cùng nguyên tắc của mình. . . . . .” Tiêu Đồng cười nói.

Đường Khả Hinh sững sờ, nghĩ tới cô giống như chưa nói gì.

“Cô tốt nhất suy nghĩ một chút, theo tôi được biết, Vitas tiên sinh sẽ không vô duyên vô cớ ghét ai . . . . .” Tiêu Đồng thật lòng nói.

Đường Khả Hinh sửng sốt.

Tiêu Đồng nhìn cô như vậy, chỉ là vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của cô, liền im lặng muốn rời khỏi. . . . . .

“Chờ một chút!” Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, gọi cô lại.

“Hả?” Tiêu Đồng quay đầu, mỉm cười nhìn cô.

“Tổng Giám đốc. . . . . . Hiện tại. . . . . . Tới đó chưa?” Đường Khả Hinh nói đến Trang Hạo Nhiên, tim đập mạnh.

Tiêu Đồng nhìn cô, mỉm cười nói: “Đoán chừng lúc này, anh nên nằm ngủ trên giường mềm mại ở nhà ở Anh quốc. . . . . . có thể vẫn còn điều chỉnh chênh lệch múi giờ. . . . .”

Đường Khả Hinh nhìn cô, hai mắt xẹt qua một chút đáng thương van xin.

“Không được!” Tiêu Đồng cười cười đi khỏi.

Đường Khả Hinh lầu bầu cúi đầu, lại cảm thấy không còn hơi sức.

Ban đêm, mưa tiếp tục nhỏ giọt róc rách.

Ánh đèn ngôi lầu nhỏ đã sáng thật lâu.

Đường Khả Hinh mặc áo ngủ màu trắng, ngồi trước máy vi tính, mở ra em­ail, nhập vào địa chỉ Trang Hạo Nhiên, nhìn hộp thư trống không, nhẹ nhàng vươn tay, ở trên mặt bàn phím, nhẹ nhàng gõ. . . . . .”Tổng Giám đốc, nghe Tiêu Đồng nói, anh đã trở lại nước Anh, hôm nay lúc hỏi thăm anh, nghe nói anh đang ngủ. . . . . . Có khỏe không? Anh đã đi một ngày rồi, tôi ở trong phòng làm việc của anh, pha một ly trà sữa, uống rất ngon nha. Bởi vì anh không có ở đây, toàn bộ công việc của tôi ngưng lại, còn sót lại nhiệm vụ, chính là chuẩn bị cuộc thi, hầu rượu và học bài tập anh để lại cho tôi lúc trước. . . . . . Hôm nay tôi nghe lời anh, đi tìm Vitas tiên sinh, nhưng ông ấy vẫn không để ý tới tôi,chán ghét tôi một cách khó hiểu, tôi vô cùng ngạc nhiên, nhưng mặc kệ tôi hỏi thế nào, ông ấy không muốn nói cho tôi biết. . . . . .”

Một cảm giác không còn hơi sức, tập kích tới.

Đường Khả Hinh dừng động tác trong tay, nhìn chăm chú màn hình máy vi tính suy nghĩ một chút, mới tiếp tục gõ chữ: “Chỉ là, anh yên tâm, tôi sẽ thật cố gắng, tìm ra nguyên nhân, để cho ông ấy tiếp nhận tôi, học tập với ông ấy thật tốt. . . . . . Suy nghĩ lại cũng đúng, trí tuệ tinh hoa nhiều năm người khác, cũng sẽ không dễ dàng truyền thụ cho mình. . . . . . Không phải mỗi người, đều giống như anh, dốc hết tất cả cho tôi. . . . . .”

Hai mắt khẽ đỏ thắm.

Đường Khả Hinh hít mũi một cái, nghẹn ngào tiếp tục gõ chữ. . . . . .”Không biết vì sao, trong lòng có chút chua xót, lại muốn khóc, nhưng anh đã từng nói với tôi, nếu như tôi quá lệ thuộc vào anh sẽ để cho anh sinh ra hiểu lầm, tôi rất xin lỗi, sau này tôi sẽ tận lực kiên cường. Gần đây tôi rất khỏe, anh khỏe không? Nơi đó còn đang mưa không? Bên này từ hôm qua tới hôm nay trời vẫn mưa, giống như không có cơ hội ngừng lại. . . . . . Có phải vì anh đi hay không? Nhớ nhung nụ cười vui vẻ và tiếng nói nhiệt tình của anh. . . . . . Chỉ mong anh ở đất nước đó, sống thật tốt, tôi ở bên này cũng sẽ thật tốt, sẽ cố gắng, xin yên tâm.”

Tay ngừng lại.

Phong Tín Tử trên ngón giữa, lóe ra ánh sáng yếu ớt.

Cô gái trước máy vi tính nhìn chăm chú chữ trong màn hình, không tiếp tục suy nghĩ nữa, nhẹ nhàng nhấn gửi đi, liền cúi đầu nằm ở trên bàn máy vi tính, mặt tựa vào bên cạnh bàn phím, nhắm hai mắt, một giọt nước mắt nhỏ xuống.

Hộp thư nhẹ nhàng bay ra lá thư màu trắng, bay tới một đất nước khác, không biết nơi phương xa anh có nhận được hay không?

Cô gái ngồi trước máy vi tính, phương thức duy nhất liên lạc với anh chính là máy vi tính, phương thức liên lạc nho nhỏ này. . . . . . Không phải là không thể gọi điện thoại, cũng không phải là sợ gọi điện thoại, mà cô biết anh muốn buông tha mình, chỉ có dùng một trái tim dịu dàng của mình, nhẹ nhàng bày tỏ nhớ nhung, lại không dám nói nhiều hơn, chỉ sợ anh có gánh nặng và áp lực. Cứ như vậy, sau khi viết xong lá thư, cô giống như ở trong thế giới của anh yên ổn ngủ.

Một chút suy tư bay vào trong mộng, bay vào một thế giới giả tưởng.

Cô vẫn khép chặt hai mắt, ngủ thật sâu, đột nhiên trong đầu xuất hiện một câu nói: Không phải mỗi người muốn cô chờ đợi, sau đó tha thứ cho cô. . . . . . Tôi hận loại người muốn thông qua chờ đợi, để cho người khác thấy được quyết tâm của cô, đây là loại người không có trí tuệ, đang lãng phí thời gian, làm chuyện vô vị!

Đường Khả Hinh mở choàng mắt, giống như tìm được một chút đột phá cửa ải, ngây người! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.