Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 419: Lần đầu tiên nói chia tay



Tưởng Thiên Lỗi cũng theo ánh mắt khác thường của Trần Tuấn Nam, quay đầu, nhìn thấy Đường Khả Hinh đang đứng ở ngoài cửa, ngây ngô nhìn mình, hai mắt anh ngưng tụ, sắc mặt lại bình tĩnh dị thường.

Trần Tuấn Nam nhìn hai người bọn họ, ánh mắt ngạc nhiên, lại không dám lên tiếng, im lặng cầm văn kiện, đứng lên, yên lặng đi qua bên cạnh Đường Khả Hinh đi ra ngoài.

Đường Khả Hinh vẫn cảm giác thân thể có chút trôi nổi nhìn Tưởng Thiên Lỗi, không thể tin được lời nói mới vừa nghe, mặc dù hiểu, có một số việc không thể tránh né.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi tại chỗ, không lên tiếng.

Đường Khả Hinh nhìn nửa khuôn mặt của anh, giống như nhìn thấy trong tròng mắt anh một chút ánh sáng lạnh lẽo, trái tim chậm rãi buộc chặt, muốn nói gì đó, lại phát hiện không nói được, lặng lẽ xoay người, mới vừa muốn đi khỏi. . . . . .

“Khả Hinh. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhẹ nhàng gọi.

Đường Khả Hinh dừng bước chân, cúi xuống, không lên tiếng.

“Đi vào một chút. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi ngưng mặt kêu nhỏ.

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, nhưng vẫn nắm tờ đơn mới vừa đổi đi nơi khác, muốn đi đi khỏi trước.

Tưởng Thiên Lỗi lập tức đứng lên, đi về phía ngoài cửa, kéo nhẹ cổ tay Khả Hinh, nhẹ nhàng dắt cô đi vào, đóng cửa lại.

Đường Khả Hinh đứng dán ở cửa, cũng không ngẩng đầu lên.

Tưởng Thiên Lỗi cúi xuống, nhìn vẻ mặt cô, nhẹ nhàng hỏi: “Em làm sao vậy?”

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, liền ngẩng đầu lên nhìn anh, hai mắt xẹt qua một chút đau lòng nói: “Anh biết không? Em vẫn luôn chờ Tổng Giám đốc trở lại. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi dừng lại nhìn cô.

Hai mắt Đường Khả Hinh xẹt qua một chút tối tăm, nói: “Mặc dù em cũng biết rõ, anh ấy có thể sẽ không trở về nữa, nhưng em vẫn đang đợi anh ấy. . . . . . Bởi vì anh ấy là người thầy rất quý trọng trong cuộc đời em, em cũng chứng kiến qua năng lực của anh ấy, sức hấp dẫn từ nhân cách. . . . . . Chỉ là. . . . . . Ở trong lòng em rất coi trọng anh, cũng rất thưởng thức anh, nhất định phải cùng Tổng Giám đốc đấu chết sống sao? Là bởi vì Như Mạt tiểu thư sao?”

“Khả Hinh!” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, gọi to!

“Thật là như vậy phải không?” Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói nhỏ.

“Chúng ta đã nói không nói đến người thứ ba!” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, nói!

“Không đề cập tới cũng không đại biểu ở trong lòng anh, chị ấy không quan trọng! Bởi vì em chính tai nghe anh nói, lấy được Hoàn Cầu, chính là ngày anh cưới chị ấy!” Đường Khả Hinh cao giọng nói!

Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn cô.

“Em mặc kệ chuyện này, em chỉ lo lắng. . . . . .”

“Em không muốn trông nom chuyện này?” Tưởng Thiên Lỗi buồn cười nói: “Vậy em trông nom cái gì? Trông nom Trang Hạo Nhiên làm thế nào? Cậu ta đã xảy ra chuyện, thì làm thế nào? Em nhất định rất đau lòng khổ sở! Em sẽ không sợ, anh xảy ra chuyện?”

“Tưởng Thiên Lỗi!” Đường Khả Hinh không thể tin nổi, gọi anh !

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Tưởng Thiên Lỗi tức giận nói: “Em mới vừa nghe nói anh muốn đối phó cậu ta, em lại phản ứng lớn như vậy !”

“Anh không tin em yêu anh sao?” Đường Khả Hinh nhìn anh, lớn tiếng hỏi!

“Anh tin em yêu anh ! Nhưng anh không hy vọng em hướng về phía cậu ta! ! Tương lai, Hoàn Cầu nhất định là của anh đấy! ! Em không thể ở cùng cậu ta cả đời, em nhất định phải đứng ở bên cạnh anh ! Anh không hy vọng em và cậu ta có liên lạc gì! !” Tưởng Thiên Lỗi lại lạnh nhạt nói.

“Vậy bây giờ anh có thể lập tức tách khỏi Như Mạt tiểu thư sao?” Đường Khả Hinh hỏi! !

“. . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn cô.

Hai mắt Đường Khả Hinh chợt đỏ bừng, nghẹn ngào nói: “Anh đừng cho rằng, lúc anh đi gặp chị ấy, lòng của em không đau! Lòng của em không khó chịu! Nhưng em biết rõ, đây là quá khứ của các người, duyên phận khó được, không thể nào nói đoạn liền đoạn! Tại sao anh không thể hiểu cho em? Duyên phận giữa em và Tổng Giám đốc, là do anh cho!”

“Anh để cho em học tập với cậu ta! ! Không phải để cho em phát triển quan hệ với cậu ta! Anh nhịn được ít sao? Em và cậu ta nằm ở trên một cái giường, anh cũng tin tưởng em!” Tưởng Thiên Lỗi cũng bất đắc dĩ nói.

“Anh dám nói lúc ấy anh không có nghi ngờ?” Đường Khả Hinh tức giận nói!

“Anh có nghi ngờ! !” Tưởng Thiên Lỗi cũng nói.

Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn ánh mắt cô, lập tức biết mình nói sai, lập tức thu lại vẻ mặt, thở dài một cái, nắm chặt bả vai của cô, cúi xuống bất đắc dĩ nói: “Được rồi, giữa chúng ta đừng gây gổ. . . . . . Chúng ta khó được đi tới hôm nay. . . . . . Chúng ta . . . . .”

Đường Khả Hinh lập tức vươn hất tay của anh ra, lạnh lùng nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn cô, lại nói: “Lúc đó, cho dù là ai cũng sẽ hiểu lầm. . . . . .”

“Anh và Như Mạt tiểu thư lúc nào mới cắt đứt quan hệ?” Đường Khả Hinh đột nhiên nhìn anh, nhanh chóng hỏi!

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô.

“Lập tức cắt đứt! ! Lập tức! ! Em lệnh cho anh sau này cũng không cho phép gặp lại chị ấy! !” Đường Khả Hinh cứng rắn ngẩng mặt, vô tình nói.

“Em đừng như vậy! ! Em đã nói, thông cảm cho anh mà!” Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nói!

“Hiện tại em không muốn cho anh thời gian! Một phút cũng không muốn cho! ! Anh lập tức cắt đứt quan hệ với chị ấy! ! Nếu như anh không muốn cắt, em đi tìm chị ấy, công khai chuyện giữa em và anh!” Đường Khả Hinh đã bị chọc tức.

“Đường Khả Hinh! ! Vì Trang Hạo Nhiên, em muốn đối với anh như vậy sao?” Tưởng Thiên Lỗi lại cao giọng!

“Em chính là vì anh ấy, mới đối với anh như vậy! ! Như vậy anh đủ hiểu rồi chứ! Em hạn cho anh trước ngày mai, giải quyết xong chuyện Như Mạt tiểu thư! !” Đường Khả Hinh đột nhiên sụp đổ hét to! !

Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên cảm thấy tức giận, nhìn cô, cảm xúc bùng nổ nói: “Nếu như anh không giải quyết !”

“Vậy chúng ta chia tay ngay!” Đường Khả Hinh nói xong, đôi tay đẩy mạnh Tưởng Thiên Lỗi, cả người liền xoay người, kéo cửa đi ra ngoài!

“Em dám đi?” Tưởng Thiên Lỗi quát cô!

“Ầm! !” Cửa ầm một tiếng, nặng nề đóng lại, rơi xuống bụi bậm!

Tưởng Thiên Lỗi im lặng đứng ở trước cửa, nghĩ tới bình thường cô rất yêu mình, rất thuận theo mình, một người thật dịu dàng thật dịu dàng, hôm nay lại nổi giận lớn như vậy, anh bất đắc dĩ thở dốc một hơi.

Đường Khả Hinh cảm thấy tức giận bừng bừng đi vào thang máy, ngay cả Như Mạt gọi, cô cũng không để ý tới, phịch một tiếng đóng cửa lại! ! !

Như Mạt đứng ở đó đầu, ngạc nhiên nhìn Đường Khả Hinh mới vừa đi vào còn cười ngọt ngào, lúc đi ra, tức giận bừng bừng như vậy? Cô cảm thấy nghi ngờ, đẩy nhẹ cửa ra, thấy Tưởng Thiên Lỗi cũng một mình, ngồi ở trên ghế sa lon, quay lưng lại mình, cũng đang hờn dỗi, cô sững sờ, đang suy nghĩ có chuyện gì?

Phòng thư kí Hoàn Á!

Mọi người tán gẫu, Tiêu Đồng đang cùng mọi người nói đến xì căng đan có liên quan một ngôi sao làng giải trí, lại nghe ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng bước chân nôn nóng, cô sững sờ, hơi ngẩng đầu lên, liền thấy Đường Khả Hinh, cả khuôn mặt giống như chôn một đống thuốc nổ, tức giận rầm rầm đi vào, cô đột nhiên mỉm cười, nói: “Không phải là. . . . . . chuyện đến phòng ăn làm việc bị thất bại chứ? Cô hối hận, hay người khác không đồng ý?”

“Làm xong rồi!” Đường Khả Hinh lập tức mở văn kiện ra, lạnh lùng chuẩn bị làm bàn giao!

Đồng nghiệp Phòng thư kí nhìn cô, nói đùa “Làm xong, cô còn tức giận cái gì chứ?”

Đường Khả Hinh nhớ tới mới vừa gây gổ, đột nhiên cảm thấy chán nản nói: “Không tức giận gì.”

Tiêu Đồng ở phía sau, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh, liền cao giọng nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Không có chuyện gì.” Đường Khả Hinh lập tức cầm tài liệu, bỏ toàn bộ vào trong ngăn kéo, mới nói: “Mặc dù tôi trở về phòng ăn phụ giúp, nhưng tài liệu rượu đỏ và hồ sơ, tôi vẫn còn phải nhập, cà phê của mọi người, mỗi sáng sớm, tôi sẽ cố gắng trở lại, pha cho mọi người uống! ! Tôi có chuyện, đi xuống trước!”

Cô nói xong, người đã đứng lên, đi ra ngoài.

Cả văn phòng đều sửng sốt, mọi người cũng ngạc nhiên nói: “Cô ấy có chuyện gì vậy?”

Tiêu Đồng cũng lắc đầu một cái, cười nói: “Không hiểu.”

Tâm trạng Đường Khả Hinh không tốt đi ra thang máy, chuẩn bị đến phòng ăn trình diện, vào lúc này điện thoại di động vang lên, cô cầm lên vừa nhìn, là điện thoại của Tô Thụy Kỳ, cô khẽ mỉm cười, nhận điện thoại, đáp: “Alô. . . . . .”

“Đang làm gì? Bận rộn không ?” Tô Thụy Kỳ cầm điện thoại di động, mỉm cười hỏi.

“Không bận. Thế nào? Rất lâu không có nói chuyện với anh.” Khả Hinh mỉm cười nói.

Tô Thụy Kỳ mỉm cười tháo mắt kính xuống, dịu dàng nói: “Bệnh viện chúng tôi có một đầu bếp mới tới, làm một cái bánh ngọt, dùng nước ép cà chua làm, hương vị rất ngon, muốn hẹn em qua đây ăn. . . . . . Có thời gian rãnh không?”

Đường Khả Hinh tính toán thời gian một chút, liền mỉm cười nói: “Hiện tại . . . . . em tới phụ giúp phòng ăn, bây giờ không có biện pháp, đúng sáu chiềugiờ tan việc, nhưng em sẽ nói với quản lý một chút, có lẽ khoảng chín giờ, em đi bệnh viện tìm anh.”

“Tốt. Lúc đến đây, cẩn thận chút.” Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói.

“Ừm.” Đường Khả Hinh cúp điện thoại, cảm thấy phiền muộn, cầm điện thoại di động, lại nhớ tới lúc nảy nói lời dứt khoát với Tưởng Thiên Lỗi, mới hơi động lòng, lập tức cứng rắn, đi vào thang máy!

Văn phòng Tổng Giám đốc! !

Mấy người lãnh đạo cấp cao Khách sạn Á Châu vẫn ngồi chung một chỗ, mở cuộc họp nhỏ.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở vị trí Tổng Giám đốc, nhớ tới Đường Khả Hinh mới vừa nói: Hiện tại em không muốn cho anh thời gian! Một phút cũng không muốn cho! ! Anh lập tức cắt đứt quan hệ với chị ấy! ! Nếu như anh không muốn cắt, em đi tìm chị ấy, công khai chuyện giữa em và anh! Anh cảm thấy phiền muộn, nhíu mày, cầm điện thoại di động, đang xoay tròn, không tự chủ rớt xuống.

Lãnh đạo cấp cao cùng nhau ngẩng đầu lên, nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn ngồi tại chỗ, hơi mất hồn, nhớ tới lúc Khả Hinh đi khỏi, bộ dáng tức giận, nặng nề thở dốc một hơi.

“Tổng Giám đốc. . . . . .” Đông Anh nhìn bộ dáng Tưởng Thiên Lỗi thất thần, liền có chút căng thẳng gọi nhỏ.

Tưởng Thiên Lỗi không có đáp lời, vẫn còn đang nghĩ tới Đường Khả Hinh nói: vậy chúng ta ngay chia tay, anh mới còn muốn vươn tay, chống trán, lại thấy mọi người mất hồn nhìn mình, anh sững sờ, hỏi: “Hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.