“Chúng ta nói chuyện một chút! Cho anh mấy phút!” Tưởng Thiên Lỗi cũng không để ý lui khách và nhân viên lui tới, lập tức nắm cổ tay của cô, muốn kéo cô đi!
Đường Khả Hinh lại cắn răng, dung sức kéo tay của anh xuống! !
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô, nói: “Cho anh một cơ hội! ! Cho anhmột chút thời gian, để cho anh giải thích với em! Làm ơn! Tha thứ cho anh một lần!”
Bọn người Trần Mạn Hồng, Tiểu Nhu cùng căng thẳng nhìn Khả Hinh.
Lồng ngực Nhã Tuệ cũng đã sắp nổ tung, hai tay nắm chặt quả đấm, nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Đường Khả Hinh chỉ lạnh lùng nhìn anh, giống như người xa lạ, im lặng.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn ánh mắt cô, trái tim chợt đau nhói, lại muốn tiến lên nắm nhẹ tay của cô. . . . . .
Đường Khả Hinh rút tay lại, lạnh lùng xoay người, bước nhanh đi về phía trước!
Đường Khả Hinh cũng không quay đầu lại, tiếp tục bước đi. Nhã Tuệ căm giận, vừa muốn xông lên trước, nhưng Trần Mạn Hồng kéo cô lại, chớp mắt nhìn cô, lắc đầu một cái.
Nhã Tuệ nhìn cô một cái, liền đè nén khổ sở, cũng tức giận xoay người, bước nhanh đi khỏi.
Trần Mạn Hồng và Tiểu Nhu cùng đứng chung một chỗ, hướng về phía Tưởng Thiên Lỗi cung kính khẽ gật đầu, sau đó muốn lặng lẽ đi khỏi. . . . . .
“Ngày hôm qua có phải Khả Hinh cùng mọi người ở chung một chỗ hay không?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Khả Hinh đi phía trước, chậm rãi hỏi.
Lưng Trần Mạn Hồng cứng ngắc, chớp mắt một cái, mới có chút miễn cưỡng cười nói: “À. . . . . . tối hôm qua chúng tôi không có ở cùng nhau. . . . . .”
“Vậy cô đến đâu đón cô ấy?” Tưởng Thiên Lỗi lại nhanh chóng quay đầu, nhìn cô, hỏi.
Tiểu Nhu cảm thấy tê dại da đầu, quay đầu, lo sợ nhìn Trần Mạn Hồng.
Trần Mạn Hồng lại chớp mắt, suy nghĩ một chút, tâm trạng hơi căng thẳng cười nói: “À. . . . . . Bọn họ ở dưới lầu chung cư nhà tôi, tôi . . . . . Tôi liền lái xe đưa bọn họ về khách sạn. . . . . .”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhíu lại, lạnh lùng nhìn cô, nói: “Cô không có nói dối?”
“Tôi không có nói dối. . . . . .” Trên trán Trần Mạn Hồng rịn mồ hôi, sớm biết có thể như vậy, cô nên để Nhã Tuệ tiến lên, quất cho hai người bọn họ một bạt tai!
“Lấy chức vị của cô đứng ra bảo đảm?” Tưởng Thiên Lỗi lại chậm rãi, lạnh lùng nói.
Sắc mặt Trần Mạn Hồng lập tức trắng bệch, hoảng sợ đến gan rớt dưới đất, thở hổn hển cười nói: “Vâng . . . . . Vâng . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn cô một cái, mới nói: “Làm việc đi.”
“Vâng . . . . .” Trần Mạn Hồng thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán, bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa quạt tay, thở phì phò nói: “Trời ạ! Thực là tình bạn vạn tuế! ! Tôi lấy nghề nghiệp của tôi ra đùa giỡn! ! Tôi rất đẹp gái có phải không. . . . . . Có phải không ? Có phải không? Rốt cuộc có phải không?”
Sau lưng không có thanh âm.
Trần Mạn Hồng ngạc nhiên dừng bước chân, cảm giác sau lưng không khí cũng nhẹ, trong chớp mắt xoay người, nhìn thấy Tiểu Nhu còn đứng cúi đầu ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, giống như rất sợ hãi, đang nói cái gì. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một đầu, uy phong lẫm lẫm nhìn cô! !
“Mẹ ơi! ! Nghề nghiệp của tôi kiếp này hủy ở trong tay cô sao?” Trần Mạn Hồng chợt toát mồ hôi, lặng lẽ men theo một chỗ khác, đến gần đại sảnh, nhìn con bé Tiểu Nhu đáng chết, rốt cuộc đang nói cái gì?
“Tối ngày hôm qua, tôi giúp các cô ấy dọn nhà. . . . . .” Tiểu Nhu cúi đầu, lí nhí nói.
Trần Mạn Hồng trừng mắt, năm ngón tay siết lại, nắm chặt mặt tường!
“Dọn đi nơi nào?” Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh hỏi.
Tiểu Nhu do dự một lát, rốt cuộc nói: “Dời đến chung cư Quản lý Trần, trong một biệt thự nhỏ, ngôi biệt thự nhỏ kia rất đẹp! Nghe bảo vệ nói, 100 ngàn nha!”
Quả nhiên. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi không tin nhìn cô, nói: “Được rồi! Đi thôi!”
“Vâng!” Tiểu Nhu ngoan ngoãn nhanh chóng xoay người đi.
Trần Mạn Hồng không nói nên lời, nhìn cô.
“Quản lý, tại sao chị ở chỗ này?” Tiểu Nhu ngạc nhiên nhìn Trần Mạn Hồng, hỏi.
“Cô. . . . . . Cô mới vừa. . . . . . Nói. . . . . . Nói thật ra à?” Trần Mạn Hồng nhìn cô, có chút lo sợ.
“Đúng nha! Nhưng anh ấy không tin!” Tiểu Nhu nói, cũng lắc đầu một cái.
“Tại sao?” Trần Mạn Hồng nhìn cô nói.
“Bởi vì tôi nói chuyện có rất ít người tin tưởng!” Tiểu Nhu ngây ngốc cười.
“Hắc…! ! Trời ạ! Bạn bè vạn tuế!” Trần Mạn Hồng muốn khóc đi về phía trước, nói: “Quả nhiên là nói thật, an toàn !”
Phòng ăn ngự tôn! !
Đường Khả Hinh mới vừa đổi đồng phục, nhanh chóng đi vào phòng ăn, thấy Trần Mạn Hồng cũng đã thay đồng phục, vỗ vỗ tay nói với đồng nghiệp ca sáng: “Mọi người cực khổ, công việc của hôm nay sắp bắt đầu! Mọi người vào vị trí của mình!”
“Vâng . . . . .” Nhân viên cả phòng ăn đều gật đầu, vừa muốn tiếp nhận chỉ đạo buổi sớm . . . . . .
“Hôm nay phòng ăn ngự tôn ngừng buôn bán! ! Doanh thu báo của ngày hôm qua! !” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên lạnh lùng, dẫn Đông Anh đi tới, nói nhanh.
Đường Khả Hinh đứng ở trước đội ngũ nhân viên, ngẩng đầu lên, nhìn anh!
Tất cả nhân viên cũng ngạc nhiên nhìn trái nhìn phải, đang suy nghĩ xem chuyện gì xảy ra?
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở cửa nhà hàng, nhìn Đường Khả Hinh, lạnh lùng nói: “Tất cả nhân viên, hôm nay nghỉ phép một ngày có lương! Lập tức đi khỏi nơi này! Đường Khả Hinh ở lại! Cô không nghỉ!”
Trần Mạn Hồng cùng mọi người quay đầu nhìn Đường Khả Hinh.
Hai mắt Đường Khả Hinh nóng lên, tức giận nhìn anh!
Đông Anh có chút khiếp sợ tiến lên, nhìn mọi người, miễn cưỡng cười nói: “Các vị nhân viên, hôm nay cám ơn mọi người đến khách sạn, nhưng hiện tại Tổng Giám đốc có chút việc gấp, muốn nói chuyện với Khả Hinh một chút, bởi vì cuộc tranh tài rượu đỏ sắp bắt đầu, cho nên mọi người mặc dù không hiểu rõ ràng, lúc ra ngoài cũng không nên nói lung tung. Được không?”
“Vâng . . . . .” Tất cả nhân viên nhao nhao gật đầu, sau đó vẫn vui vẻ tan việc, chỉ có Trần Mạn Hồng và Tiểu Nhu đứng tại chỗ, có chút lo lắng nhìn Đường Khả Hinh.
Sắc mặt của Đường Khả Hinh cứng rắn, đứng ở bên cạnh một góc bàn, không lên tiếng.
“Quản lý Trần, cô còn có việc sao?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, lại lạnh lùng hỏi.
“À?” Trần Mạn Hồng nhìn anh một cái, có chút căng thẳng, miễn cưỡng cười nói: “Không có. . . . . . Không có việc gì. . . . . .”
“Mang theo nhân viên của cô đi khỏi!” Tưởng Thiên Lỗi nói nhanh.
“. . . . . . . .” Trần Mạn Hồng đứng tại chỗ, do dự một lát.
Đông Anh lập tức tiến lên, nhìn Trần Mạn Hồng mỉm cười nói: “Quản lý Trần, tôi hiểu rõ cô quan tâm Khả Hinh, nhưng. . . . . . Không có tổn thương. . . . . . Cô yên tâm. Cho bọn họ một chút thời gian nói chuyện một chút, đi thôi. . . . . .”
Trần Mạn Hồng nghe lời này, liền lo lắng nhìn thoáng qua Đường Khả Hinh, mới dẫn Tiểu Nhu đi khỏi. Phòng ăn nhất thời vô vắng lặng, Đông Anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng ăn.
Bên trong, chỉ còn lại hai người!
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở đó đầu, nhìn vẻ mặt Đường Khả Hinh tiều tụy cô đơn đứng ở một bên, tim của anh đau nhói, lập tức đi tới trước mặt cô, nắm chặt bả vai của cô, gấp gáp nói: “Khả Hinh! ! Nghe anh giải thích! Tối ngày hôm qua, anh thật sự rất bất đắc dĩ, anh không phải cố ý muốn tổn thương em và nghi ngờ em, anh chỉ là . . . . .”
Anh dừng lại một chút, nhìn cô.
Sắc mặt Đường Khả Hinh tái nhợt quay mặt đi, giống như căn bản không có nghe.
“Đường Khả Hinh! !” Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng bưng mặt của cô, gấp gáp gọi: “Em nhìn anh đi ! Nhìn anh đi ! Anh tìm em cả buổi tối, anh sắp lật ngược toàn thế giới! ! Em không tin anh sao? Em không tin cảm tình của anh sao? !”
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, cũng không nhúc nhích, giống như chết!
“Khả Hinh! Không nên đối với anh như vậy !” Trái tim của Tưởng Thiên Lỗi chợt run lên, lại bưng mặt của cô, đau lòng gọi!
Thân thể Đường Khả Hinh nhẹ nhàng lay động, nhưng hai mắt rời rạc không ánh sáng, không chút cử động! !
“Khả Hinh! !” Tưởng Thiên Lỗi lại kích động gọi cô: “Nhìn anh đây ! Nhìn anh đây, ngày hôm qua anh thật không phải cố ý muốn tổn thương em! ! Ngày hôm qua anh nghe lời của em, anh đi tìm Như Mạt nói rõ ràng! ! Anh muốn nói rõ ràng, em biết không? Bởi vì anh không muốn để cho em chờ đợi thêm nữa! ! Em phải tin tưởng anh.”
Hai mắt Đường Khả Hinh rốt cuộc di động một chút giọt lệ, nhưng rất lạnh lùng.
“Đường Khả Hinh! ! Em không yêu anh sao? Tại sao dễ dàng buông tha?” Tưởng Thiên Lỗi lại đau lòng gọi! !
Hai mắt Đường Khả Hinh vẫn lạnh lùng, nhìn phía trước, cũng không có nói gì.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng cô giống như đã chết, lập tức nói: “Anh không tin em không còn yêu anh, em không thể không yêu anh. ! Anh không tin!”
Anh nói xong, đột nhiên nâng chặt mặt của cô, cúi xuống, hôn trên môi của cô! !
Nước mắt Đường Khả Hinh rơi xuống, rốt cuộc trong thân thể tràn lên tức giận, chợt đẩy anh ra, muốn xoay người đi khỏi! !
Tưởng Thiên Lỗi lui về phía sau một bước, nhìn bóng dáng cô muốn đi khỏi, mạnh mẽ tiến lên, lại muốn nâng chặt mặt của cô, muốn hôn cô. . . . . .
Đường Khả Hinh lại cắn chặt răng, cắn mạnh ở trên môi anh một cái!
Tưởng Thiên Lỗi chịu đựng đau đớn, hai mắt xuất hiện giọt lệ, lại muốn hôn cô. . . . . .
Đường Khả Hinh chợt cầm cái mâm lớn ở trên bàn, soảng một tiếng, đập bể trên sàn! !
Tưởng Thiên Lỗi dừng lại động tác, cúi đầu, nhìn mảnh vụn trên sàn!
Đường Khả Hinh tức giận cầm chén chén đĩa và ly trên bàn, toàn bộ đập xuống sàn! ! Liều mạng đập! ! !
Miểng thủy tinh văng ở giữa hai người, khuôn mặt của Tưởng Thiên Lỗi xẹt qua một chút vết thương, lại nắm chặt quả đấm, nhìn cô!
Đường Khả Hinh thở dài một cái, ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nước mắt kích động, tức giận rơi xuống, mới nhìn anh, hét to: “Thấy mảnh vỡ không ? Thấy không! ! !”
“Nơi này đều là tim của em, rơi xuống tan nát! ! Tan nát dưới đất! ! Hiện tại em không muốn nói chuyện với anh, em cũng không muốn nghe anh giải thích! !” Đường Khả Hinh nói xong, lập tức đạp mảnh vụn, khanh khách vang dội, đi ra phòng ăn! !
“Em không còn yêu anh sao? Thật không yêu? Có dễ dàng như vậy sao?” Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn cô, nói: “Chúng ta mới xác định quan hệ bao lâu? Em cũng không tin anh sao?”
Đường Khả Hinh quay đầu nhìn anh, bật cười, nước mắt lăn xuống nói: “Ở trong mắt anh, mới xác định quan hệ yêu đương không đến bao lâu! Nhưng ở trong lòng của em, em yêu anh đã ngàn vạn năm rồi ! ! Đây chính là khác nhau! !”
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô.
Hai mắt Đường Khả Hinh lạnh lẽo, lau đi giọt lệ cuối cùng, xoay người đi khỏi! !