Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 432: Nước Anh



Anh quốc.

Quán rượu Thánh Đạt!

Tiệc rượu xa hoa, quyền quý!

Hôm nay là bữa tiệc kỉ niệm Năm mươi năm ngày cưới của vợ chồng"Sử Mật An”**, khách mời đến từ khắp nơi trên thế giới, sôi nổi, nhộn nhịp nâng chén chúc mừng, mỉm cười, sàn nhảy ở đầu bên kia , mười người đẹp được mời đang nhẹ nhàng khiêu vũ.

** mình cũng chắc là có phải tên nv hay không tại mình chưa đọc hết truyện. Mong các bạn góp ý

Ở một góc đoàn người mặc âu phục đen sang trọng, truyền đến cuộc nói chuyện thú vị của bọn họ.

Một trong số đó có người đàn ông Anh quốc tao nhã, lịch sự, mặc âu phục đen, phối hợp với nơ màu đen, tay bưng một ly "Edinburgh 1993",trên mặt nở nụ cười ưu nhã, nhưng lại có một chút bất đắc dĩ nói: "Tất cả phụ nữ cũng không biết, kim cương chẳng qua là một hợp chất của than mà thôi, nó thậm chí còn dễ kiếm hơn so với Hồng Ngọc, thế nhưng mà tất cả kim cương trên thế giới này, lại bị người của đất nước Bill hoàn toàn chiếm đoạt rồi! Còn nói dối với toàn thể phụ nữ trên thế giới , cũng không biết bọn họ cất trữ một núi kim cương như thế để làm gì, lại chỉ tung ra thị trường quốc tế một số ít kim cương như vậy?. Tôi ngày đó, chính là nói phu nhân của mình như vậy mà cô ấy đúng ba ngày không để ý tới tôi, bởi vì cô ấy vừa mua vào một viên kim cương giá trị bằng ba mươi vạn 'Ngôi sao Hải Dương' "

Cả đám đàn ông xung quanh lại được một trận cười sảng khoái.

Trang Hạo Nhiên mặc âu phục màu đen, sơ mi trong màu lam , cổ thắt một chiếc nơ màu trắng trang nhã, đầy khí phách, đứng trong đám người, chỉ cần một cái giơ tay nhấc chân ,cũng phong độ, quý tộc như vậy. Nhiều ngày không về nước, sau khi trở về, được các mỹ nữ, các vị tiểu thư vây quanh, tay nâng ly rượu "Đế khang" 1999, đầy quyến rũ,nhẹ nhàng thưởng thức .

"Hạo Nhiên..." Một vị khách Nhật Bản , hướng về phía Trang Hạo Nhiên bước tới, dùng tiếng Anh lưu loát mỉm cười nói: "Nghe nói, cậu ở Nhật Bản mua một hòn đảo nhỏ ? Thế nào, muốn ở Nhật Bản của tôi mở rộng thị trường sao ?"

"Làm sao anh biết?" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía người đàn ông mới tới, mỉm cười nói.

"Tại sao tôi lại không thể biết?" Người đàn ông cười nói: "Ngày đó tôi cùng với quan chức của Bộ Ngoại Giao ăn cơm, trong lúc vô tình có đề cập đến chuyện này ."

"Xem ra thế giới này không có gì là bí mật a?" Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.

"Gần đây cổ phiếu của công ty Hoàn Á các anh đang rớt giá thảm hại, hình như là bị ảnh hưởng không tốt bởi mấy tờ báo lá cải ,sao không thấy anh ra mặt vậy ?" Người đàn ông nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, đầy hứng thú cười hỏi.

Trang Hạo Nhiên khẽ cười, nhẹ xoay tròn ly thủy tinh trong tay, quan sát chất lỏng màu đỏ trong ly rượu, trong mắt lóe lên một tia sáng, nói: "Trên thế giới này, việc gì cũng có hai mặt của nó, lúc này có xảy ra chuyện không tốt, khi khác nhất định sẽ có vô số cơ hội cùng hi vọng."

Lúc này, mọi người đều trầm mặc , rồi nâng ly hướng về phía hắn.

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía mọi người, bỗng thả lỏng cười, nói: "Nếu báo có viết gì không tốt,, tôi sẽ cố gắng làm sáng tỏ bằng mọi cách, nói không chừng lúc ấy còn cần mọi người giúp đỡ một tay?"

Mọi người lại lần nữa bội phục cười rộ lên.

" Nhưng tôi lại thích tại thời điểm mà người khác làm việc, cho hắn để lại dấu vết ! Đây mới thật sự là thứ tốt!" Trang Hạo Nhiên bỗng cười, nâng chén nói.

Mặc dù không hiểu...

Mọi người lại cùng nhau nâng chén nói câu: "Cụng ly!"

Đinh một tiếng, mọi người cùng nhau đụng ly!

"Đang nói chuyện gì thế?" Cố Di mặc váy dài lộ ngực, hai tay quấn lấy tay Trang Hạo Nhiên, ngửa gương mặt đầy quyến rũ nhìn về phía hắn.

Trang Hạo Nhiên cúi đầu, ôn nhu nhìn về phía cô, tình cảm nói: "Đang nói chuyện về phụ nữ..."

“ Ồ? Nói em nghe một chút?" Cố Di lấy một ly rượu đỏ từ nhân viên phục vụ, giơ lên hướng mấy vị xung quanh.

Mọi người cũng cùng nhau hướng về phía cô nâng chén, lễ phép đáp lại.

"Đang nói chuyện phụ nữ mua kim cương, chẳng qua cũng chỉ là mua một hợp chất của than mà thôi" Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.

Cố Di thu lại sắc mặt vui vẻ.

Mọi người lại lần nữa cười rộ lên.

"Nào,cùng em khiêu vũ..." Cố Di thoáng cái kéo Trang Hạo Nhiên rời khỏi mấy người đàn ông xấu xa, hướng về phía sàn nhảy đi tới.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười, đem ly rượu giao cho nhân viên phục vụ, Cố Di cũng để ly rượu xuống, vươn hai tay, nhẹ kéo cổ của hắn, ngửa mặt đầy say mê nhìn về phía hắn...

Trang Hạo Nhiên cũng nhẹ kéo hông của cô, đặt tay lên,rồi nhìn về phía cô.

"Còn bao lâu nữa hả?" Cố Di nhìn về phía hắn, đột nhiên yêu kiều hỏi.

"Hử?" Trang Hạo Nhiên không rõ, nhìn về phía cô, cùng cô nhẹ nhàng tiến về phía giữa sàn nhảy.

"Còn muốn em chờ bao lâu nữa,thì mới kết hôn, sinh con đây?" Cố Di nhìn về phía hắn, dụ hoặc hỏi.

Trang Hạo Nhiên dương cười rộ lên, nói: "Như em nói, là muốn gả cho tôi, hử?"

"Đương nhiên! Người ta vẫn đang đợi anh nha ! Trên thế giới này sẽ chẳng có ai xứng đôi với anh , ngoài em cả !" Cố Di đầy tự tin nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, đắc ý cười.

"Ừ." Trang Hạo Nhiên chỉ thản nhiên trả lời cô!

"Nói thật! ! Anh không có khả năng cả đời chỉ yêu một người đi? Không muốn muốn làm người cha ghẻ! ! Không được! ! Em phải sinh con cho anh !" Cố Di lại ôm chặt cổ của hắn, kiễng chân, muốn hôn hắn!

Di động vang lên.

Trang Hạo Nhiên tức khắc buông cô ra, cười cười, liền lấy điện thoại di động ra, ấn nút nghe, a lô một tiếng...

Điện thoại bị cắt đứt.

Hắn sửng sốt, cầm lấy di động, thấy là điện thoại của Lâm Sở Nhai, đang suy nghĩ xem chuyện gì xảy ra?

--------------

Không gian lại trong nháy mắt thoáng qua!

P/s: truyện được dịch nhanh nhất độc quyền tại truy en.com tránh copy nếu ai copy xin ghi lại nguồn , thanks

Lâm Sở Nhai bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Khả Hinh...

Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt, nước mắt tuân rơi nhìn về phía hắn, trong tay nắm chặt lấy điện thoại di động...

"Khả Hinh..." Tiêu Đồng gọi nhỏ .

Đường Khả Hinh tiều tụy vô lực, mệt mỏi nắm lấy di động, ôm vào trong ngực, yên lặng rơi lệ nói: "Nước Anh bên kia... Bây giờ hẳn là buổi tối đi..."

"Ừ..." Lâm Sở Nhai ngây ngốc trả lời cô.

"Đừng làm phiền anh ấy, nỗi đau của em , không cần anh ấy phải gánh chịu..." Nước mắt Đường Khả Hinh lại rơi xuống.

"Khả Hinh..." Tô Lạc Hành nhìn thấy cô bộ dáng yếu đuối như vậy, an ủi, khuyên bảo nói: "Em phải hiểu được, tổng giám đốc cậu ấy mặc dù người ở Anh quốc, thế nhưng tôi tin tưởng cậu ấy vẫn luôn rất quan tâm em , nhìn em thương tâm như vậy, biết đâu em và cậu ấy nói chuyện có thể sẽ tốt hơn? Đúng không?"

"Em không sao..." Đường Khả Hinh nắm chặt điện thoại, nhìn về phía Tô Lạc Hành, hỏi: "Anh cảm thấy em thì có thể có chuyện gì được?"

Mọi người cùng nhau nhìn về phía cô, không nói gì.

Đường Khả Hinh kiên cường lau đi nước mắt, lại vẫn như cũ ôm chặt điện thoại, tựa như phải đem nó bao bọc thật kỹ, mới nghẹn ngào nói: "Việc của em, chính em sẽ tự gánh chịu... Nếu như em chuyện gì cũng dựa dẫm vào anh ấy, một ngày nào đó, rồi anh ấy cũng chán ghét em... Mặc dù có khả năng là anh ý đã chán ghét em , nếu không cũng sẽ không đi rồi, mà không liên lạc lại với em..."

"Khả Hinh..." Tiêu Đồng một trận đau lòng nhìn về phía cô mà gọi

"Từ nay về sau, cuộc sống của em, em nghĩ sẽ tự mình bước đi... Nếu như mọi người thực sự quan tâm tới em , hãy đáp ứng em , ... Xin đừng quấy rầy anh ấy! Cầu xin mọi người..." Đường Khả Hinh nhìn về phía bọn họ, thật tình nói.

Mọi người trầm mặc không nói gì.

Đường Khả Hinh nhìn về phía mọi người, hiểu được mọi người đã đáp ứng, liền mới nhẹ nhàng đem điện thoại, giao cho Lâm Sở Nhai...

Lâm Sở Nhai trầm mặc nhận lấy.

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng đứng lên, muốn đi ra ngoài...

"Em lại muốn đi nơi nào hả ?" Tiêu Đồng đâu lòng nhìn về phía cô.

"Đến chỗ của ngài Vitas ..." Đường Khả Hinh lại nhàn nhạt nói.

"Em không thể nghỉ ngơi một ngày sao?" Tiêu Đồng sốt ruột hỏi.

"Nghỉ ngơi làm cái gì?" Đường Khả Hinh lau khô nước mắt, nói: "Nghỉ ngơi một ngày, sẽ bị trừ một ngày tiền lương. Dù cho trên trái đất này không có người nào muốn ăn cơm... Huống chi, em còn muốn đi làm việc quan trọng của mình..."

Lúc này cô bước từng bước vô lực đi ra ngoài,trong đầu thoáng hiện ra hình ảnh ba ba trông mong....,.

Mọi người đứng ở bên trong phòng làm việc, nhìn về phía thân hình tiều tụy của Đường Khả Hinh, từng chút đi ra phòng làm việc, cuối cùng chẳng biết làm thế nào đóng cửa lại...

"Cái này thì phải làm sao a?" Tô Lạc Hành có chút không để ý nói: "Đợi một lát, cô ấy ra , vạn nhất lại... Gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ?"

"Chính là thế !Cậu xem cô ấy như vậy, trong nháy mắt liền muốn té xỉu !" Tào Anh Kiệt lại lo lắng nói.

"Để cô ấy đi..." Tiêu Đồng lại nói.

Mọi người cùng nhau nhìn về phía cô.

Tiêu Đồng nhớ tới Đường Khả Hinh vừa khâu vết thương lúc nãy, cư nhiên tuyệt đối không biết đau, liền thở dài, nói:” Cô ấy hiện tại chỉ còn lựa chọn này, hãy để cô ấy tự quyết định đi... Nếu không, cô ấy còn có thể làm gì?"

Mỗi người lâm vào trầm mặc.

Đúng lúc này di động lại vang lên.

Lâm Sở Nhai cầm di động lên, vô lực ấn kết nối, đáp: "A lô..."

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Bên kia giọng nói Trang Hạo Nhiên truyền đến.

Lâm Sở Nhai đầu vừa ngẩng đầu nhìn về phía mọi người.

Mấy người Tô Lạc Hành nhìn về phía hắn,nhìn ánh mắt này cũng biết là điện thoại của Trang Hạo Nhiên, liền tức khắc khẩn trương nhìn hắn, xem hắn định nói như thế nào...

"À..." Lâm Sở Nhai sửng sốt một hồi, mới cười nói: "Không có việc gì đâu.. Nhớ tới anh thôi..."

Trang Hạo Nhiên cầm di động, một tay ấn túi quần, vẻ mặt tiêu sái cười nói: "Cái gì? Nghĩ đến tôi ? Gọi điện thoại cho tôi?"

"Đúng vậy, anh không thích à ?" Lâm Sở Nhai nói với hắn! !

"Muốn cút khỏi Hoàn Á rồi phải không?" Trang Hạo Nhiên quát nhẹ, trong nháy mắt cúp điện thoại, xoay người vừa muốn đi vào bên trong, hai tròng mắt lại hiện lên một vẻ nghi hoặc.

***

Dưới sảnh lớn.

Vitas lại lần nữa đưa Đường Khả Hinh tiến vào phòng rượu.

Đường Khả Hinh thần sắc bình tĩnh đi vào, nhìn về phía bình rượu đỏ, dưới ánh đèn , lóe ra màu sắc say lòng người, cô liền cứ như vậy im lặng nhìn...

Vitas lần nữa cầm lên một chai rượu đỏ gần tới một trăm hai mươi năm, trong nháy mắt mở ra, lại bắt đầu tỉnh rượu.

Một trận mùi hương, tựa như ảo mộng thoáng lan tỏa toàn bộ không gian.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu, hai mắt ôn nhu khé chớp, dường như thấy hương thơm nhè nhẹ say lòng người ,giống như luyến tiếc vây quanh chính mình vậy, dường như nhìn thấy nhưỡng rượu kia tình cảm nồng nàn, chôn dấu theo thời gian, như vậy bất đắc dĩ cũng tan nát cõi lòng...

Vitas quay mặt sang, hai mắt nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh trong lúc mệt mỏi, thấy được một chút rượu đỏ, cả người dường như nhẹ bẫng, không biết tâm tư đặt ở nơi nào.

Vitas trong nháy mắt hoàn toàn tỉnh rượu, cầm lên chén rượu màu hồng phấn, rót một chén , đưa về phía Đường Khả Hinh, nói: "Gặp phải chuyện thương tâm sao ?"

"Ừ..." Đường Khả Hinh đáp nhẹ, tiếp nhận chén rượu.

"Có bao nhiêu đau đớn?" Vitas hỏi.

"Không có cảm giác..." Đường Khả Hinh sắc mặt tái nhợt, yếu ớt nói.

"Cụng ly!" Vitas nhìn về phía cô, nâng chén.

Đường Khả Hinh cũng yếu ớt nâng chén, tâm tình yên tĩnh đáng sợ...

"Chính là vậy sao" Vitas lại cười nói.

"Ừ?" Đường Khả Hinh nhẹ nhàng ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn về phía hắn.

"Tiếp nhận cái chén, chính là muốn có loại trạng thái này... . . ." Vitas hài lòng nói.

"A?" Đường Khả Hinh không rõ nhìn về phía hắn, hỏi: " Trạng thái gì ?"

Vitas nhìn về phía Đường Khả Hinh, cười nói: "Buông thả chính mình, bình tĩnh chính mình, không e ngại, không cần tỏ ra kiên cường, không mong đợi, mới có thể làm cho rượu đỏ, sản sinh ra từng cung bậc cảm xúc!"

Đường Khả Hinh hai mắt sáng ngời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.