"Tôi họ Đường. . . . . . Tên là Khả Hinh. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười nói.
"Phụ nữ Trung Quốc?" Đạt Khoa vẫn có chút không chắc chắn.
"Đúng vậy. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu, sau đó cũng lễ phép nhìn anh ta, nhẹ nhàng hỏi: "Xin hỏi ngài là. . . . . ."
"Bọn họ gọi tôi Đạt Khoa. . . . . ." Anh ta nâng ly mỉm cười nói.
"Chào Đạt Khoa tiên sinh. . . . . ." Đường Khả Hinh theo phương thức truyền thống Trung Quốc, thử dò xét gọi anh ta.
"Chào cô." Đạt Khoa nhìn cô, nói nhỏ, một luồng gió biển mãnh liệt mang theo mùi vị hoa hồng xanh mãnh liệt nhào về phía mình, nhất thời kí ức trước kia quay về.
Đường Khả Hinh hơi xoay người, nâng ly rượu đỏ hớp một ngụm nhỏ, nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên khẽ gật đầu, vẻ mặt biểu lộ cô một mình cẩn thận, liền im lặng bỏ đi, cũng đang lúc xoay người, nhìn thấy nơi xa có một người đàn ông đi cùng ba gã vệ sĩ và hai cậu ấm nhà giàu, mới vừa lên thuyền, lập tức bị ánh mắt mọi người mãnh liệt ném tới, dáng người anh ta cao chừng 1m80, mặc tây trang màu đen, khuôn mặt nguội lạnh, giống như cha mình, nhưng anh ta là thương nhân, hai mắt sắc bén mạnh mẽ, khuôn mặt đẹp trai, mang theo vài phần tính cách quả quyết của người Mỹ, anh tốt nghiệp đại học Havard ngành kinh tế, là một doanh nhân mới của Trung quốc, đã từng thành công tiến cử 31 công ty nước ngoài đầu, kích thích kinh tế của thành phố, làm cho nhiều người có nghề nghiệp, xem ra mặc dù anh là thương nhân, lại hết sức quan tâm sự nghiệp của cha!
Anh chính là con trai của Ủy viên Trương, người đàn ông kim cương thời đại mới, Trương Bồi Hiên!
Trang Hạo Nhiên nhìn anh ta ngang tàng đi tới phía bên này, anh lập tức lẩn tránh ở sau cánh buồm, trên mặt lộ ra nụ cười hả hê, lập tức từ một cánh cửa khác, đi xuống cabin du thuyền!
"Trang Hạo Nhiên có tới không?" Trương Bồi Hiên vừa đi về phía trước, vừa lạnh lùng hỏi.
"Đến rồi!" Người ở sau lưng nói.
Trương Bồi Hiên dừng bước lại, nhìn anh ta một cái, lập tức hỏi: "Đến từ lúc nào?"
"Mới vừa đến !" Vệ sĩ nói.
Trương Bồi Hiên tức giận nhìn anh ta nói: "Có phái người trông chừng anh ta chưa?"
"Không có. . . . . . Không có ?" Vệ sĩ nhìn anh, suy nghĩ cậu chủ cũng không có căn dặn!
"Bây giờ đi ngay!" Trương Bồi Hiên lập tức nói.
"Vâng! !" Vệ sĩ lập tức nói.
Trương Bồi Hiên lập tức bước nhanh lên boong thuyền, xung quanh chính giới nổi tiếng, rối rít nhìn, thiên kim nổi tiếng ảo tưởng tiến vào chính giới rối rít nhìn anh, phóng ánh mắt mập mờ, anh đều không chú ý, chỉ sải bước đi về phía trước, hai mắt di chuyển, muốn tìm bóng dáng của Đạt Khoa, lại thật bất ngờ nhìn thấy ở đầu kia lan can, một cô gái hấp dẫn đang trò chuyện với Đạt Khoa thật vui vẻ, anh lập tức sửng sốt.
"Thì ra ngài cùng đi với Quốc vương đến Quốc Nội du ngoạn?" Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn anh, nói.
Đạt Khoa nhìn Đường Khả Hinh thật sâu, mùi thơm làm anh say mê, đáp nhẹ: "Đúng vậy."
Đường Khả Hinh khẹ gật đầu, sau đó mắt to lóe lên, nhìn thấy Đạt Khoa nhìn mình chằm chằm, rốt cục cô một chút nghi hoặc, gọi nhỏ: "Excuse me?"
Đạt Khoa nghe cô gọi nhỏ, liền xin lỗi nói: "Thật xin lỗi."
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt Đạt Khoa, ẩn nhẫn cúi đầu uống rượu, lại bày tỏ quan tâm hỏi: "Lúc nảy tôi đi tới, nhìn thấy ngài một mình đứng ở mép thuyền, vẫn còn ngạc nhiên, ngài có tâm sự?"
". . . . . . . . . . . ." Đạt Khoa không lên tiếng, khuôn mặt trải qua tang thương, lộ nụ cười bình tĩnh.
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, cũng không lên tiếng, nâng rượu đỏ lên, khẽ hớp một ngụm, lại nhìn thấy trước mặt có một người đàn ông chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, đứng ở đầu kia boong thuyền, hết sức cuồng ngạo nhìn mình, cô khẽ chớp mắt, nâng rượu đỏ lên, ngửa mặt uống một hớp nhỏ.
"Cô thích mùi nước hoa hoa hồng xanh ?" Đạt Khoa nhìn Đường Khả Hinh, rốt cuộc hỏi.
Đường Khả Hinh giống như có chút sững sờ, nhìn Đạt Khoa nói: "Không phải hết sức thích."
Đạt Khoa nhìn cô chằm chằm.
Đường Khả Hinh cầm rượu, nhìn Đạt Khoa, thật lòng mỉm cười nói: "Hoa hồng xanh, mặc dù xinh đẹp, nhưng cho người ta có cảm giác hít thở không thông."
Đạt Khoa nghe lời giải thích khác lạ, liền hỏi: "Vậy hôm nay tại sao cô muốn dùng nước hoa này?"
Đường Khả Hinh nhìn anh, mỉm cười nói; "Ngài không cảm thấy, mùi thơm có thể giúp tâm trạng của mình sao?"
Đạt Khoa không hiểu.
Đường Khả Hinh nâng ly rượu lên nhìn người đàn ông nơi xa, vẫn đứng ở đầu kia, nhìn mình chằm chằm, cô bình tĩnh uống một ngụm rượu, nói: "Mùi quýt làm tinh thần sảng khoái, mùi Bạc Hà tâm trạng dễ chịu, mùi hoa hồng tăng cảm giác tình yêu, Đinh Hương lại làm người ta tuyệt vọng, Hương Lan Tử (hạt é) làm cho người ta khát vọng tình yêu, mà Hoa hồng xanh làm cho người ta hít thở không thông, nhưng lại là nguyên nhân làm kẻ khác say mê, đó là tượng trưng cho cực hạn tình yêu. . . . . ."
Đạt Khoa nhìn cô chằm chằm.
Đường Khả Hinh quay đầu, cũng có chút nghi ngờ nhìn anh, cười nói: "Thế nào? Ngài yêu thích mùi thơm tôi trên người?"
Đạt Khoa vẫn không lên tiếng.
Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt anh, chợt mỉm cười.
Đạt Khoa nhìn cô, mỉm cười hỏi: "Cô cười cái gì?"
"Không có việc gì. . . . . . Tôi đi trước. . . . . ." Đường Khả Hinh nâng ly, sắp tránh ra.
"Vợ của tôi rất ưa thích mùi nước hoa này. . . . . ." Đạt Khoa đột nhiên nói.
"Cả đời cô ấy chỉ dùng một loại nước hoa này. . . . . ." Đạt Khoa nói.
"Cô rất dũng cảm." Đường Khả Hinh nói nhanh.
Đạt Khoa trầm ngâm nhìn cô, hỏi: "Tại sao?"
Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Phụ nữ dùng nước hoa, phần nhiều hơn là vì đàn ông. . . . . ."
Đạt Khoa nhìn cô, khẽ mỉm cười.
"Phụ nữ mê luyến nước hoa, giống như mê luyến đàn ông, họ dùng nước hoa khác nhau, tạo ra tâm trạng khác nhau, dùng nó để thay thế mình, trút hết tình cảm và dục vọng của mình. Mà phụ nữ chỉ dùng một loại nước hoa chứng tỏ cô ấy không sợ bị chán ghét, vứt bỏ, không sợ bị quên lãng. . . . . . Cho nên cô ấy là một cô gái rất dũng cảm. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười nói.
Đạt Khoa không lên tiếng, hơi xoay người, nhìn ra biển rộng mênh mông.
Đường Khả Hinh nâng ly nhìn anh, hai mắt thoáng qua một chút không đành lòng.
Trương Bồi Hiên đứng ở đàng xa, nhìn Đường Khả Hinh, mặc váy dài cúp ngực màu đỏ thẫm, nâng ly đứng ở bên mạn thuyền, đón gió váy dài tung bay, lộ ra chân dài khiêu gợi, bộ ngực tròn lẳng khít khao như ẩn như hiện, hai mắt anh ta, lập tức lộ ra ánh sáng mập mờ, nhàn nhạt hỏi: "Cô gái này là ai ?"
"Bạn gái của Tổng Giám đốc Trang!" Vệ sĩ ở phía sau trả lời.
Trương Bồi Hiên lập tức quay đầu, nhìn vệ sĩ, kinh ngạc hỏi: "Cái gì?"
"Bạn gái của Tổng Giám đốc Trang !" Vệ sĩ lại nói rất chắc chắn.
Trương Bồi Hiên nhìn nửa khuôn mặt xinh đẹp của Đường Khả Hinh, nhìn Đạt Khoa, ánh mắt che giấu sắc bén, sắc mặt của anh lập tức cứng rắn, nói: "Mau! ! Tìm ra Trang Hạo Nhiên! ! Lập tức!"
"Vâng!" Vệ sĩ lập tức phái người đến trên thuyền tìm người! !
Tầng hai boong thuyền! !
Trang Hạo Nhiên từ cầu thang boong thuyền, nhanh chóng đi xuống, đi qua phòng nhảy đầm xa hoa tầng hai, đạp thảm màu tím, đi về phía hành lang bên trái, dựa theo tin tức nhận được, phòng VIP số 2012 của Đạt Khoa! Mặt anh không lộ vẻ gì, cất bước đi về phía trước, vừa đi ánh mắt vừa di chuyển nhìn số phòng hai bên!
Tân khách lui tới, ra ra vào vào cũng không có thiếu!
Có một cô gái hấp dẫn mặc váy ngắn màu hồng, mới vừa từ trong phòng Quốc vương đi ra, đang tựa tại cạnh cửa, lấy gương ra trang điểm lại, thấy Trang Hạo Nhiên đi qua, ánh mắt quyến rũ chợt lóe sáng.
Trang Hạo Nhiên đi qua bên cạnh cô, chợt đá lông nheo một cái.
Trái tim của cô gái khẽ nhảy lên, nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhanh chóng đi về phía trước, đã đi tới cuối,hành lang, bên trái là phòng số 2009, bên phải là số 2010, anh đột nhiên dừng lại, tựa vào hành lang bên này, ghé đầu nhìn cuối sang bên trái, quả nhiên phòng 2012 có vệ sĩ bảo vệ chặt chẽ, ánh mắt anh chợt lóe, thấy phòng 2009 đang treo bảng hiệu quét dọn, anh lập tức dùng thẻ mật mã đặc biệt của khách sạn, quét nhẹ qua, đinh một tiếng, đèn đỏ sáng lên, vặn cửa đi vào, mới đóng cửa lại!
Cuối hành lang, lập tức đi qua năm người mặc áo đen, tất cả đều là vệ sĩ tiếp nhận huấn luyện của quốc gia, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua, cũng hết sức có kinh nghiệm cầm máy điện đàm, căn dặn: "Lập tức điều tra, phòng khách số 2009 và 2010, có người vào ở hay không, nếu như có, thì vào lúc nào?"
"Vâng!" Đối phương đáp.
Trang Hạo Nhiên đứng ở bên trong cửa, nghe âm thanh này, đột nhiên mỉm cười, lập tức xoay người, thấy trước mặt là phòng VIP hào hoa, phòng khách nhỏ, bày trí sang trọng, bình phong đầu kia chính là giường tròn to lớn, giường nệm hết sức xốc xếch, ngay cả có thể ngửi thấy một mùi tình dục, anh đột nhiên mỉm cười, lập tức cởi tây trang màu trắng của mình xuống, sau đó có đi qua tủ quần áo âm tường, đặt chung vào một số quần áo đàn ông, nhìn những bộ tây trang rất khó coi, tây trang màu trắng của mình rất đẹp, anh chắt lưỡi lắc lắc đầu, nói: "Ánh mắt quá kém, không có cách nào so với tây trang của tôi!"
Anh nói xong, lập tức xoay người, đi về phía cửa sổ bên cạnh giường, biết tường đối diện chính là phòng của Đạt Khoa, ánh mắt lạnh lùng, lập tức kéo ra cửa sổ! !
Một tiếng oanh truyền đến! !
Du thuyền lập tức khởi hành, cánh quạt bắt đầu chuyển động!
Một trận gió mãnh liệt thổi đến! !
Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt tránh trận gió kia, theo bản năng tay chống bên cửa sổ, ló đầu ra ngoài, quay mặt sang, quả nhiên thấy cửa sổ bên kia, chính là cửa sổ nhỏ gian phòng Đạt Khoa, xem bản vẽ, chính là cửa sổ nhỏ toilet, vừa vặn! ! Anh lại ló đầu ra ngoài, cửa sổ bên này nhìn sang cửa sổ kia, tổng cộng một mét, vị trí trên bệ cửa vừa đúng có một xà ngang, anh ngẫm nghĩ, lập tức đưa đến một cái ghế nhỏ đặt ở dưới bệ cửa sổ, đạp tới phía trước, vóc người tráng kiện thoát ra cửa sổ, tay nắm chặt xà ngang cửa sổ, đón gió, trong lúc du thuyền khởi hành thì kéo cửa sổ gian phòng 2009. . . . . . .
Đường Khả Hinh cầm rượu đỏ, cùng Đạt Khoa trò chuyện về mùi hương cảm thấy thú vị, lúc du thuyền đang khởi hành, vừa muốn uống rượu, lại ngửi được một mùi Đinh Hương càng nồng nặc ở bên cạnh, cô sững sờ, theo bản năng cầm ly rượu, hơi nghiêng mặt ngửi mùi nước hoa này từ nào truyền đến?
Cô khẽ nhăn mày, mượn sức gió biển thổi mạnh, hòa mùi thơm, hơi nghiêng người tới trước, loáng thoáng nhìn xuống dưới, sau đó không thể tưởng tượng nổi, trợn mắt nhìn thấy Trang Hạo Nhiên có thể hứng gió biển thổi mạnh, đứng ở bên xà ngang cánh cửa sổ, ngón tay hơi nắm xà ngang, từ từ di chuyển về phía cửa sổ bên phải, nguy hiểm giống như xiếc dây trên cao, chỉ cần hơi không cẩn thận, người rơi xuống, nhất định sẽ bị cánh quạt mới vừa khởi động cuốn vào, không chết cũng tàn tật! !
Chân của cô loạng choạng, người thiếu chút choáng váng !
"Cô không có sao chứ?" Trương Bồi Hiên lập tức đưa tay, đứng ở bên cạnh lan can, đỡ Đường Khả Hinh!
Cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn Trương Bồi Hiên, mới vừa rồi nhìn thấy anh trong hình, sắc mặt của cô lập tức tái nhợt. . . . . .
"Cô làm sao vậy?" Trương Bồi Hiên hết sức lấy lòng, cũng nghiêng người tới trước, muốn nhìn dưới thuyền, nói: "Nhìn thấy gì?"
"À?" Đường Khả Hinh lập tức giống như bị trặc chân, nhào vào trong ngực Trương Bồi Hiên.
Trương Bồi Hiên lập tức đưa hai tay ra, ôm nhẹ thân thể nhỏ nhắn của cô, căng thẳng hỏi: "Tiểu thư?"