Đêm, sâu thật sâu, phải chăng là thời điểm bí mật thức tỉnh?
Tiếng mưa vẫn tí ta tí tách rơi xuống đất .
Nghe nói trong hầm rượu, có rất nhiều câu chuyện thần bí, ví như khi người ta trải qua trăm năm trong hang động dài và sâu thẳm kia, có thể tình cờ nghe thấy tiếng gào thét của người đang khai quật hang dộng... Loại âm thanh này, không hề chân thực, thật giống với nốt nhạc của thời gian.
Hai người cùng nhau đi vào phòng ăn, nhìn thấy cửa phòng NIKY mở, rất hắc ám và đáng sợ.
Khả Hinh cả người không khỏi run lên cầm cập, vừa mới thoát ra khỏi cảm giác đó, một lần nữa lại bị hang động thần bí sâu thẳm kia hớp hồn, trái tim cô lại bịch bịch bịch đập nhanh.
"Hi?" Allen vươn tay, vỗ nhẹ bả vai cô.
"A?" Đường Khả Hinh bỗng chốc cả người lạnh run, ngẩng đầu có chút hoảng sợ nhìn anh.
"Are-you-ok?" Allen nhìn cô, có chút quan tâm hỏi.
Đường Khả Hinh sắc mặt tái nhợt, nuốt một ngụm, cổ họng khô khốc, nhìn cánh cửa nhỏ kia, hai tròng mắt kiên định chợt lóe, gật đầu nói: "OK "
Allen nhìn cô một cái, gật gật đầu, liền im lặng đỡ cô cùng nhau đi về phòng.
NIKY đã ngủ, suy nghĩ của cô đơn giản, cho nên lúc ngủ, ngủ rất sâu.
Allen lặng lẽ kéo cánh cửa gỗ hầm rượu nhỏ, lập tức cảm thấy một trận lạnh buốt cùng gió ẩm ướt bay tới, anh im lặng đi xuống cầu thang, từng bước từng bước đi xuống dưới, rồi mới dắt Đường Khả Hinh xuống.
Tiếng nước nhỏ giọt vang lên.
Hành lang hầm rượu thật dài, thỉnh thoảng gian còn có tiếng gió gào thét, cảm giác này, tựa như câu chuyện tận thế, một loại chuyện xưa.
Allen nhẹ đỡ Đường Khả Hinh đi xuống bậc thang nhỏ, rồi lại men theo không gian sâu thẳm đi đến, trái phải hai bên tường là những ngọn đèn màu vàng quả quýt, tòa ra ánh sáng lờ mờ nhợt nhạt, càng lúc càng lạnh .
Sắc mặt Khả Hinh cũng càng lúc càng tái nhợt, tựa trong lòng Allen, từng bước một đi về phía trước, sau khi đi qua vài chỗ uốn khúc, cuối cùng nhìn thấy cửa chính phòng rượu nặng nề mà cũ xưa, bên cạnh đó là cánh cửa gỗ được trang trí hoa văn cổ xưa, cảm giác âm u lập tức truyền đến, Đường Khả Hinh sắc mặt trắng bệch mắt dán chặt vào cánh cửa kia, nhớ tới lúc đó, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông như từ thế kỷ trước, giống như âm hồn đáng sợ đi tới, hướng mình vươn tay kêu nhỏ một tiếng: "Jenny..."
"Ai?" Đường Khả Hinh lập tức xoay người, kinh hoàng và sợ hãi nhìn về phía con đường đá sâu thẳm, thực sự nhận ra rằng mình muốn nghiên cứu bí mật này là một sai lầm! Cô lập tức sợ hãi muốn bỏ đi...
"NO" Allen đột nhiên nắm chặt tay cô, nhìn cô sắc mặt tái nhợt ánh mắt sợ hãi, vội vàng nói: "Chúng ta không thể rời khỏi lúc này, chúng ta đã từng nghe vô số câu chuyện kinh khủng, nhưng cuối cùng nguyên nhân làm cho chúng ta không sợ hãi, là tìm ra chân tướng!"
"Anh nói cái gì vậy?" Đường Khả Hinh thực sự rất sợ hãi, lắc lắc đầu, khẩn trương run rẩy chống cự nói: "Tôi không muốn đi, chỗ đó quá đáng sợ! Kỳ thực chúng ta không cần phải tự mình đi thăm dò, chúng ta có thể hỏi Bruce..."
"Tôi không biết..." Một giọng nói tựa như âm hồn từ phía sau truyền đến.
"A ——————" Đường Khả Hinh nghe được giọng nói này, lập tức ôm đầu thét chói tai.
Allen cũng hoảng sợ xoay người, cư nhiên nhìn thấy Bruce toàn thân mặc đồ ngủ, tay cầm đèn pin, vẻ mặt buồn cười đứng một bên, bất đắc dĩ nhìn mình, anh lập tức thở phào nhẹ nhõm, nuốt một ngụm nước bọt, kêu nhỏ: "GOD! BLUCE!"
Đường Khả Hinh run rẩy, nghe thấy tiếng kêu gọi, vội vã ngẩng đầu, cũng đã nhìn thấy Bruce vẻ mặt bất đắc dĩ, bước qua bên cạnh mình, nói: "Tôi không biết trong căn phòng nhỏ này phát sinh chuyện gì, bởi vì từ trước tới giờ tôi không có đi vào, chỉ dựa theo quy tắc Hoàn Á dặn dò, phái người đúng giờ quét dọn phòng này, tôi cũng rất
muốn biết bên trong rốt cuộc có bí mật gì? Nghe nói từng có con trai của một vị tướng quân ở đây, ở thời kì loạn lạc lẩn trốn đến đây..."
"Hả?" Đường Khả Hinh nghe không rõ lời lão đầu nói.
Allen im lặng nghe, liền cầm từ điển tiếng Anh lên, nhanh chóng gõ một loạt chữ, sau khi làm cho cô hiểu, càng hạ quyết tâm đi vào phòng nhỏ kia xem rốt cuộc trong đó có gì.
"GO" Bruce - ông lão đã trải qua nửa đời người, cầm đèn pin trong tay, đi trước hai người trẻ tuổi, bước tới trước cánh cửa kia, mặc dù có chút căng thẳng, nhưng vẫn ra dáng đẩy cửa...
Tiếng kẹt kẹt truyền đến, gió lạnh nhẹ thổi.
Đường Khả Hinh giật mình, núp sau Allen sống chết kéo ống tay áo của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt cánh tay anh, không dám nhìn phía trước nữa.
Allen mỉm cười, tay vỗ vỗ nhẹ lưng cô, trấn an cô, dắt cô cùng nhau đi về phía trước, đi tới bên cửa, cùng Bruce nhìn vào căn phòng nhỏ u ám kia, bị đèn pin rọi vào một góc, vừa vặn rơi vào một chiếc giường nhỏ...
Đường Khả Hinh liếc trộm chiếc giường nhỏ kia, liền nhớ lại người trong giấc mơ, thâm tình khẽ hôn mình, ngay lúc đó bản thân mình giống như bị mê hoặc, say mê, thống khổ, đau thương... Không hiểu , hai tròng mắt cô lúc này, run run rơi lệ, khẩn trương nhìn chiếc giường nhỏ kia...
Allen lại lập tức phát hiện không ổn, nhíu mày, thân thể không hiểu sao bắt đầu cứng ngắc.
Bruce đi vào phòng nhỏ, bốp một tiếng, ngọn đèn ố vàng sáng lên, căn phòng được bày biện theo phong cách cổ xưa, trang nhã mà thần bí, lập tức sáng lên, chiếc giường nhỏ mấy trăm năm kia, tủ quần áo trang trí hoa văn, bút lông chim dài...
"Căn phòng này có vấn đề!" Sắc mặt Allen, lập tức lại cứng lại khẳng định nói.
"Cái gì?" Bruce kỳ quái nhìn về phía anh.
Đường Khả Hinh cũng sợ hãi nắm chặt cánh tay anh, sắc mặt tái nhợt, gấp rút thở phì phò, nhìn về phía anh, hỏi: "Có cái gì không ổn?"
Hai tròng mắt Allen thâm thúy nhẹ lưu chuyển, nhìn về phía cái gương cổ trong tủ treo quần áo, phản chiếu ra nét mặt ba người khác nhau nhìn về hướng đó, lại chậm rãi nhìn một cái ghế dựa màu đỏ thẫm bên cạnh, giá sách cổ, chiếc giường nhỏ, màu sắc vẫn tươi đẹp như vậy, người bình thường không thể ngửi ra được ba mùi vị này, chỉ có những đầu bếp thiên tài mới có thể ngửi được...
"Ở đây có một mùi hương rất kỳ dị..." Allen im lặng đi tới trước bàn đọc sách cổ, nhìn mặt trên bày biện đơn giản, còn có hộp mực mấy chục năm không biến đổi, cư nhiên hoàn hảo không tổn hao gì... Anh cẩn thận xem qua, cuối cùng nhìn thấy một bản nhật ký, đặt trên mặt bàn, anh nghi ngờ cầm nhật ký lên, nhẹ mở ra...
"NO!" Bruce đột nhiên đi đến, vươn bàn tay to, giật lấy nhật ký, sắc mặt nặng nề nói với Allen: "Đây là nhật ký! ! Chúng ta không thể tùy tiện xem nhật ký của người khác, đó là rất không lễ phép ."
Allen im lặng nhìn Bruce luôn luôn ôn hòa, ít khi nào nghiêm túc, anh lấy làm lạ trịnh trọng nói: "Chúng ta đều không muốn tìm tòi nghiên cứu đời tư của người khác , thế nhưng Khả Hinh bị sợ hãi một cách kỳ lạ, tôi nghĩ có chút nguyên nhân, có lẽ cùng với chủ nhân căn phòng này có liên quan, sự việc đã qua nhiều năm, vì sao không thể tìm hiểu nguyên nhân trong đó?"
Bruce trầm mặc nhìn anh.
Đường Khả Hinh nhìn hai người bọn họ từng người giằng co, sắc mặt cô thoáng qua một chút cứng rắn, bỗng nhiên vươn tay, đem bản nhật ký kia ôm vào trong ngực! !
Hai người đàn ông đồng thời nhìn cô.
"Người đàn ông này trong mơ hôn tôi! ! Cho nên tôi... Có tư cách, tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra!" Đường Khả Hinh dũng cảm đem nhật ký ôm vào trong ngực, có chút căng thẳng nhìn bọn họ nói.
"WHAT?" Bruce cùng Allen đồng thời kinh ngạc nhìn cô.
Đường Khả Hinh lại không lên tiếng, lập tức ôm nhật ký bước nhanh ra khỏi phòng nhỏ, vừa đi vừa sợ hãi, nhưng vẫn thật nhanh đi về phía trước, thậm chí bịch bịch bịch nhảy lên cầu thang, nhanh chóng trở lại mặt đất.
NIKY bị tiếng vang giật mình tỉnh giấc, không hiểu ngồi dậy, xoa mi mắt, nhìn thấy trước mặt một bóng trắng lắc lư, cô a một tiếng, lại đưa ra mười ngón tay run rẩy thét chói tai! !
Đường Khả Hinh ôm nhật ký, đứng bên cửa, nhìn bộ dáng NIKY hoảng sợ, có chút buồn cười, cô nhịn không được phì một tiếng bật cười, sau đó ôm nhật ký, đi ra khỏi phòng nhỏ, nhìn lên mặt đồng hồ treo tường trong phòng ăn, đã ba giờ sáng , hai tròng mắt cô khẽ run sợ, thật nhanh trở về phòng mình, phịch một tiếng đóng cửa lại, nhanh chóng mở lên ngọn đèn nhỏ sáng rực, đem nhật ký đặt trên bàn, sau đó hai tròng mắt trong veo thông suốt, đi tới bên cạnh lò sưởi âm tường, đem vài gốc củi ném vào, châm một chút dầu, đốt lửa, châm lửa vào lò sưởi.
Ánh lửa lập tức hừng hực bốc cháy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh ánh đỏ, cô ngồi xổm một bên, nhìn lửa lớn bên trong, cứng rắn tin trên thế giới này không có ma quỷ! ! Không có ma quỷ!
Cô lập tức đứng lên, đầu tiên đi vào phòng tắm, tắm nước nóng sạch sẽ, mặc quần áo ngủ dài bằng tơ tằm màu trắng, bên ngoài khoác áo ngủ màu đỏ thẫm mà Nhã Tuệ mua cho mình, nhẹ buộc, vừa ôm lấy nhật ký, muốn ngồi trên ghế dựa bên cạnh lò sưởi ấm áp, tiếng đập cửa vang lên, cô nghi ngờ đi về phía cửa phòng, mở ra...
Allen ôn nhu đẹp trai đứng bên cửa, nhìn về mình khẽ mỉm cười, xúc động nói: "Tôi nhớ là cô cần một người thông dịch, bởi vì từ điển không thể giải thích được tất cả sự việc, bao gồm một số dấu chấm than kích thích..."
Tối nay, Đường Khả Hinh có chút hiểu rõ, cô đứng cạnh cửa, thật sâu nhìn về phía Allen, phong độ nhẹ nhàng này, một người đàn ông nho nhã, khả năng nấu ăn thiên phú và nhiều cái khác nữa... Hai tròng mắt cô dịu dàng, bộc lộ ý cười ngọt ngào, nhẹ giọng hỏi: "Anh rốt cuộc là ai?"
Allen trầm mặc nhìn Đường Khả Hinh, cô gái nhỏ đáng yêu xinh đẹp động lòng người, khẽ cười, nói: "Tôi tên Allen..."
"... ..." Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, nhìn anh thật lâu, sau đó lại mỉm cười nói: "Vào đi..."
Allen mỉm cười đi vào gian phòng, Đường Khả Hinh nhẹ đóng cửa phòng lại, nhìn thấy anh đã đứng cạnh lò sưởi âm tường, nhìn vào bên trong lò sưởi đang hừng hực bốc cháy, hai tròng mắt sâu thẳm, thoáng qua một chút u buồn.
Đường Khả Hinh nhìn anh thật sâu.
Lửa tiếp tục hừng hực cháy, chốc chốc phát ra tiếng xèo xèo.
Cô gái bên cạnh lò sưởi, nằm trên ghế dựa, đắp chăn màu xanh, mặt nhẹ gối lên đệm lót tơ lụa mềm mại, nhìn ngọn lửa bốc cháy hừng hực kia...
Allen ngồi trên sô pha nhỏ cạnh lò sưởi, nhẹ mở ra tờ thứ nhất của nhật ký ngày ấy, lặng yên đọc: "My-jeane..."