Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 544: Anh muốn làm một chuyện



Đêm hôm đó , Trang Hạo Nhiên cũng không quấy rầy Đường Khả Hinh, bởi vì biết đối với cô cuộc thi đấu hiện tại đang vào thời điểm quan trọng nhất, cho nên tùy tiện tìm một khách sạn ở gần đây nghỉ ngơi, nằm trên một chiếc giường thoải mái, cùng Khả Hinh nói chuyện ,tâm sự rất lâu mới từ từ đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau.

Ánh mặt trời rực rỡ, tươi đẹp diễm lệ, hoa đua nhau nở, chuồn chuồn, bươm bướm dang cánh bay lượn nhộn nhịp trên cao.

Trang Hạo Nhiên sau ba tháng mệt mỏi rốt cuộc cũng đã được nghỉ ngơi, mặc áo sơ mi trắng, quần xanh nhạt đi ra, đứng trên ban công, vừa vặn ở vị trí này, xuyên qua bụi cỏ cùng cây liễu xanh biếc liền nhìn thấy phòng ăn bách hợp ở phía trước, anh ngước mặt lên, nở nụ cười.

Đường Khả Hinh vào lúc này, cũng dậy thật sớm, thời tiết hôm nay nhiệt độ tăng nhẹ, cô mặc áo sơ mi trắng, buộc mái tóc lên cao, quần jean màu xanh nhạt, mang giày thể thao màu trắng, vừa mới đi ra khỏi phòng ăn Bách Hợp không xa lắm, liền nhìn thấy Trang Hạo Nhiên quần áo tươi mát, đeo kính râm, đẹp trai dựa vào một gốc cây cổ thụ hàng trăm năm, nhẹ đá mặt đất chỗ cây ngô đồng, cô vui vẻ kêu to: "Trang Hạo Nhiên?"

Trang Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Đường Khả Hinh hôm nay mặc quần áo tươi mát thuần khiết như vậy, giống như một đóa bách hợp, hương thơm lan tỏa động lòng người, anh chậm rãi nở nụ cười, vẫy tay về phía cô.

Đường Khả Hinh do dự một lúc, cuối cùng chạy chầm chậm tới, đặt tay vào trong lòng bàn tay của anh, mới hỏi: "Chúng ta đi đâu?"

Trang Hạo Nhiên lại bước qua mặt đường chỗ cây ngô đồng, mỉm cười kéo cô đi về phía trước, vừa đi vừa cười nói: "Nhân lúc phòng ăn của em buổi trưa mới bắt đầu kinh doanh, chúng ta đi dạo Cambridge một chút, sẽ mang em đi tham quan từng học viện, chúng mới chính là linh hồn của Cambridge..."

Đường Khả Hinh nghe , đột nhiên cảm động cười nói: "Làm sao anh biết, ở đây em chưa từng đi tới đó?"

"Bảo bối của anh, là một cô gái rất chịu khó." Trang Hạo Nhiên nắm bàn tay nhỏ bé của cô, mười ngón tay đan chặt với nhau nở nụ cười cùng cô đi về phía trước, nói.

Đường Khả Hinh nghe lời này, trong lòng ấm áp, cúi đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên tay nắm tay của mình, để lộ ra những ngón tay của anh thon dài, so với những người đàn ông thích vận động khác có phần trắng hơn, thế nhưng bàn tay người đàn ông hết sức tình cảm này, cô không hiểu sao chợt nghĩ, tay anh đeo nhẫn, nhất định sẽ rất đẹp…Không hiểu sao, cô suýt nữa quên mất chiếc nhẫn có hình phong tín tử trên ngón tay nhỏ của mình, vì làm việc ở phòng ăn, không thể đeo nhẫn, cô liền lấy ra, cất cẩn thận rồi…

Nghĩ tới đây, hai tròng mắt của cô lóe ra, không nói lời nào, sợi dây chuyền đeo trên cổ, nhẹ nhàng lấp lánh.

Hai người cùng nhau vừa nói vừa cười đi đến cửa hàng bánh ngọt hôm qua, hai người cùng chọn một phần bánh mì thật lớn, hai ly coca lớn, dọc theo con đường đi

tới 31 học viện, vừa ăn, vừa đi về phía trước, thỉnh thoảng Trang Hạo Nhiên xé một miếng chân giò hun khói thật ngon, đưa đến trước mặt Đường Khả Hinh...

Đường Khả Hinh há miệng ra vừa định ăn.

Trang Hạo Nhiên lại nhịn cười, đem bánh mì đưa vào trong miệng của mình!

"Ôi! Anh thật là lúc nào cũng như vậy!” Đường Khả Hinh rất tức giận đứng ở phía sau anh kêu to!

Trang Hạo Nhiên dừng phía trước, cất giọng cười to, tiếp tục nhai bánh mì, đi về phía trước.

Đường Khả Hinh giậm giậm chân, liền bưng coca đi về phía trước, hai người cùng nhau dạo chơi ở Cambridge vào đầu mùa xuân, đi tham quan 31 học viện nổi tiếng nhất thế giới, đi xem tòa nhà cổ kính thời Trung cổ, nhân tiện lúc bước vào sân của 31 học viện thiêng liêng giải thích cho cô nghe về lịch sử vẻ vang của học viện, bao gồm rất nhiều những nhân vật vĩ đại như Newton, Bacon...

"Mau tới đây————" Đường Khả Hinh người đã chạy đến ngã rẽ bên cạnh của tòa nhà kiến trúc xưa nào đó, ôm gốc cây thấp thấp ở gần đó, nhẹ nhàng tao nhã tách từng cành lá cây táo ra, vui vẻ cười nói: "Đây là cây táo, chính là quả táo lúc đó đã rơi xuống đập trúng đầu của Newton sao?"

Trang Hạo Nhiên đứng bên này mỉm cười, nhìn Đường Khả Hinh giống như một đứa trẻ, đứng dưới cây táo, bộ dáng đắc ý vui vẻ, liền gật đầu nói: "Có một vài truyền thuyết, một trong số các truyền thuyết đó là như vậy, còn có..."

"Em rất thích truyền thuyết này" Đường Khả Hinh nhanh chóng dặn dò Trang Hạo Nhiên, cười nói: "Nhanh! ! Lấy điện thoại chụp ảnh cho em!"

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, không có cách nào đành lấy điện thoại di động của mình ra, đến gần cây táo, nhìn thấy Đường Khả Hinh trước ống kính làm động tác YEAH tạo dáng chụp ảnh, anh nhìn vừa nghĩ vừa cười nói: "Em với tư thế này, mẹ anh nhất định rất thích em "

"Vì sao?" Đường Khả Hinh ôm cây táo không hiểu cười hỏi.

"Bởi vì mẹ anh rất thích động tác tay này, bà cảm thấy cô gái tạo dáng này nhìn rất đáng yêu, đáng tiếc chị gái của anh từ lúc 2 tuổi trở đi, đều không chịu giơ, nói trẻ con chết đi được!" Trang Hạo Nhiên nói xong, đã muốn cười.

Đường Khả Hinh sắc mặt thu lại, tức giận nhìn anh, nói: "Anh chửi xéo em phải không?”

"Không có, anh đang khen em!" Trang Hạo Nhiên nhịn không được cười nói.

"Anh mau tới đây! Chúng ta cùng nhau chụp! Cùng nhau làm tư thế này gửi cho dì xem tấm hình này! Nhanh lên một chút!" Đường Khả Hinh vẫy tay gọi anh.

"Không muốn! Trẻ con lắm!" Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người muốn rời đi!

"Nhanh lên một chút! ! !" Đường Khả Hinh đứng ở đó giậm chân, kêu to nói: "Nếu như dì nhìn thấy chúng ta như vậy,bà ấy nhất định sẽ rất vui vẻ! ! Nhanh lên một chút! !"

"Không muốn!" Trang Hạo Nhiên muốn đi đến học viện giáo đường! !

"Em không thích anh đâu! ! !" Đường Khả Hinh đột nhiên đùa giỡn kêu to!

Trang Hạo Nhiên sửng sốt quay đầu, nhìn về phía cô...

"Qua đây!" Đường Khả Hinh tính tình cố chấp, vẫy tay gọi anh! !

Trang Hạo Nhiên đứng ở tại chỗ, nặng nề thở dài, đành miễn cưỡng quay lại, đi tới dưới cây táo…

Đường Khả Hinh lập tức chạy đến phía trước, nhờ một du khách vừa mới tới, giúp mình và Trang Hạo Nhiên chụp tấm hình, du khách đồng ý ,cô lại lại tức khắc thật vui vẻ chạy về, đi tới bên cạnh Trang Hạo Nhiên, một tay khoác vào cánh tay của anh, theo thói quen dựa vào bờ vai anh, lại giơ tay kia lên, làm động tác YEAH, cười to: "Cà!"

Trang Hạo Nhiên nhất thời bị cô chọc cười, liền cùng với cô, lúng túng vươn tay, làm động tác YEAH , cười nhìn về phía ống kính.

Du khách cũng bị bầu không khí của bọn họ cuốn hút, liền cầm di động của bọn họ, nhẹ nhàng nhấn nút chụp.

"Cảm ơn!" Đường Khả Hinh thật vui vẻ chạy tới, nhận lấy di động, lại đi đến bên cạnh Trang Hạo Nhiên, điều chỉnh ống kính nói: "Đến đây! Chúng ta cùng nhau tự sướng!"

"Không muốn!" Trang Hạo Nhiên thật muốn đi !

"Nhanh lên một chút! !" Đường Khả Hinh lập tức kéo Trang Hạo Nhiên qua...

"Em thấp như thế, chụp thế nào được?" Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn cô một cái, lại muốn xoay người rời đi.

"Đáng ghét! ! Em biết Giai Giai của anh cao!" Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, tức giận nói!

Trang Hạo Nhiên không nói gì xoay người, nhìn về phía Đường Khả Hinh đang tức giận đứng đó, cúi đầu, anh lại nặng nề thở dài một hơi, liền quay trở lại, sau đó nhẹ nhàng ngồi dưới gốc cây táo, vẫy tay gọi cô nói: "Đến đây!"

Đường Khả Hinh liếc nhìn anh.

"Đến đây!" Trang Hạo Nhiên nhịn cười, lại đưa tay gọi cô.

Đường Khả Hinh hai mắt chợt lóe, nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, lập tức đi qua, vừa giơ tay...

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng kéo bàn tay nhỏ bé của cô, đem cô thoáng cái kéo ngã ngồi ở trong lòng của mình, vây quanh cô, cười nói: "Như vậy em sẽ không thấp , em cao hơn anh rồi !"

Đường Khả Hinh ngồi trên đùi Trang Hạo Nhiên, nở nụ cười nhìn anh.

"Đến đây" Trang Hạo Nhiên cầm di động lên, giả vờ ho khan một tiếng, giơ cao lên, Đường Khả Hinh lập tức tới gần Trang Hạo Nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát vào khuôn mặt đẹp trai nghiêm nghị của anh, thật ngọt ngào hạnh phúc thậm chí có chút căng thẳng tươi cười... . . .

"Chụp nha!" Trang Hạo Nhiên giơ máy ảnh lên cao, lời vừa dứt, liền nhấn nút xuống chụp, trong nháy mắt, trên mặt của cô, hôn một cái, đèn flash sáng lên!

Đường Khả Hinh khiếp sợ quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên kêu to: "Này!"

"Ha ha ha..." Trang Hạo Nhiên đẩy Đường Khả Hinh ra, cầm lấy di động đi về phía trước.

"Trang Hạo Nhiên! ! Anh là người xấu! !" Đường Khả Hinh lập tức tiến lên phía trước, muốn đánh anh!

Thế nhưng, sau một trận tiếng cười phía trước, lại không thấy người đâu.

Đường Khả Hinh khó hiểu đi qua 31 học viện với tầng tầng lớp lớp mênh mông những công trình kiến trúc cổ kính, đi qua vô số những thân cây màu đỏ, màu vàng

không biết tên, sau đó đi đến một học viện nhà thờ, đứng trước nhà thờ, nhìn những thảm cỏ xanh biếc to lớn, vẫn không thấy người đâu, lại nhanh chóng bước chân về phía trước… Lúc đi qua công trình kiến trúc cổ hình mái vòm thật dài và rộng lớn cô quát to một tiếng: "Trang Hạo Nhiên! !"

Đột nhiên có người, từ phía sau ôm chầm lấy mình.

"A ————" cô sợ đến sắc mặt tái nhợt la to một tiếng.

Trang Hạo Nhiên cười rộ lên, ôm ngang cơ thể mềm mại của cô, hướng về phía trước đi đến nói: " Trong 31 học việc có học viện Cambridge, là học viện có khuôn viên và kiến trúc đẹp nhất, chúng ta đi từ từ, sẽ đến học viện Hoàng hậu dạo chơi, rồi đi đến chiếc cầu nơi mà Từ Chí Ma đã từng ngâm thơ, nghe một vài bài thơ của ông ấy…”

"Em biết!" Đường Khả Hinh mỉm cười ôm cổ Trang Hạo Nhiên, đắc ý nói.

"Em biết sao?" Trang Hạo Nhiên dịu dàng ôm Đường Khả Hinh đi tới tháp đồng hồ, mỉm cười nói: "Đọc nghe một chút?"

"Ta ra đi lặng lẽ, như khi ta lặng lẽ đến, ta lặng lẽ vẫy tay, chào tạm biệt sắc mây trời Tây, đúng hay không?" Đường Khả Hinh đắc ý cười hỏi.

"Đúng!" Trang Hạo Nhiên cười rộ lên nói: "Nhưng anh thích, không phải bài này."

"Còn có một bài khác sao?" Đường Khả Hinh nhìn anh, không hiểu hỏi.

"Đọc nghe một chút?" Đường Khả Hinh lập tức hỏi! !

Trang Hạo Nhiên nở nụ cười ôm Đường Khả Hinh đi ra 31 học viện thiêng liêng, ánh mặt trời sáng chói tràn đầy ấm áp chiều xuống, đem Đường Khả Hinh đặt ngồi trên thảm cỏ, còn mình lại nằm xuống, đón những cơn gió ngọt ngào dưới bầu trời xanh thẳm, nhắm mắt lại...

"Không phải anh nói đọc thơ cho em nghe sao?" Đường Khả Hinh cũng nằm trên thảm cỏ xanh, đầu hướng về Trang Hạo Nhiên bên kia, chắp hai tay sau ót, mỉm cười nhìn về phía trời xanh mây trắng...

Trang Hạo Nhiên từ từ mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy những đám mây giống như những đóa hoa phong tín tử nhẹ nhàng bị gió thổi đi, anh đột nhiên xoay người, ngẩng cao mặt, ở khoảng cách thật gần nhìn Đường Khả Hinh, đôi mắt quyến rũ nhẹ chớp lóe, một trận hơi thở đàn ông, từ trong cơ thể theo quần áo bay ra…

Đường Khả Hinh từ hướng ngược lại, mở to mắt nhìn anh, có chút không hiểu.

Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn ửng hồng của cô, đột nhiên mỉm cười xúc động đọc: "Cambridge, tạm biệt... Trong lòng tôi chứa đầy cảm xúc ly biệt, người là tri kỷ khó mà tìm được của tôi, tôi năm đó từ giã cha mẹ gia đình quê hương, băng qua Thái Bình Dương ra đi, tính toán một thu hai thu, cũng đã qua bốn mùa xuân thu, khung cảnh ở nước ngoài, vùng đất châu Âu xinh đẹp, cảnh sắc mùa thu ở xứ sở phù tang, với những cây chuối tây cùng gỗ đàn hương, sóng biển ngoài khơi phẳng lặng, mở rộng tâm nguyện của lòng tôi, hiện tại đều thành giấc mộng núi sông... Tôi mỗi khi nghĩ đến đời người bao nhiêu bôn ba vất vả, bao nhiêu hi sinh, cũng chỉ là phí công vô ích, tôi bốn năm bôn ba, xưng danh đi

học, dù sao trên con đường tri thức ấy, cũng lấy được vài bông hoa ngọn cỏ, trong núi cao chân lý, hiện lên giữa lưng chừng ngọn núi... Tôi tự vui mừng vì những nhà cao tầng cùng dòng xe cộ hiện đại kia, chưa từng làm tâm hồn tôi vấy bẩn, hôm nay tôi đối với khung cảnh mang màu sắc cổ xưa này, gắn bó với hình ảnh chiếc cầu đầy rong rêu, vẫn thanh thản trong lòng mong được gặp lại, tỉnh táo mà chia ly..."

Đường Khả Hinh hai tròng mắt đột nhiên đỏ bừng, bộc lộ vài phần kích động cùng buồn bã nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên sâu sắc cúi mặt xuống nhìn về phía đôi mắt mơ màng của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, đôi môi nhỏ như cánh hoa anh đào, trong lòng anh đột nhiên ngập tràn tình cảm chân thành, hai tròng mắt mạnh mẽ lóe lên một cái, nặng nề thở dốc một hơi, yếu ớt nói: "Đường Khả Hinh... Anh muốn làm một chuyện..."

"Hả?" Đường Khả Hinh không hiểu đáp nhẹ một tiếng, nước mắt đột nhiên hiện ra lấp lánh, mới yếu ớt đáp lại: "Cái gì?"

Trang Hạo Nhiên nặng nề nuốt cổ họng một cái, xúc động nói câu: Hôn em... Liền cúi mặt xuống, ngược hướng nhẹ nhàng quay lại đặt trên môi cô gái này một nụ hôn.

Đường Khả Hinh vừa mở to mắt, thân thể cứng ngắc nằm trên thảm cỏ, đôi môi sợ tới mức hé mở.

Trang Hạo Nhiên không nói gì thêm, chỉ dốc hết mọi tình cảm cúi đầu dùng đôi môi mỏng gợi cảm của mình, nhẹ mút đôi môi như cánh hoa anh đào kia, thậm chí không do dự dùng đầu lưỡi, cuồng nhiệt xông vào bên trong môi cô, cùng đầu lưỡi của cô triền miên quấn quýt cùng một chỗ, vì căng thẳng mà tỏa ra hơi thở mang

theo khí nóng đầy gợi cảm, làm cho người đối diện, cũng triền miên quấn quýt theo, cuối cùng nhắm hai mắt, xúc động ôm hôn ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.