Tiêu Hào Oánh mặc váy ngắn màu đen bó sát người, bên ngoài khoác một cái áo tây trang màu trắng, vạt áo trước ngực cài đóa hoa Phượng Hoàng, vẫn là mái tóc ngắn cá tính, tay cầm một túi xách màu đen đi tới, mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng hấp dẫn trí tuệ trước cửa sổ sát đất, lập tức đầy tình ý, dịu dàng gọi: “Tổng Giám đốc Trang . . . .”
Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, quần tây thẳng màu đen, ở bên cạnh màn lụa trắng tinh tại cửa sổ sát đất lập tức quay đầu lại, nhìn tiêu oanh Oánh, nhanh chóng đi tới, vươn tay nở nụ cười nói: “Tiêu tiểu thư, kể từ gặp gỡ lần trước, đã lâu không gặp cô.”
Tiêu Hào Oánh vươn tay bắt tay với anh, khẽ chớp hai tròng mắt quyến rũ động lòng người, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, thật sự không nhịn được xúc động, nhưng vẫn vì chuyện chính mà đến, đè nén tình cảm xuống đáy lòng, nở nụ cười nói: “Ngài vẫn có chút trốn tránh tôi… mặc dù trong lòng tôi thất vọng, nhưng càng cảm thấy Tổng Giám đốc Trang ngài càng phát ra sức hấp dẫn.”
Trang Hạo Nhiên lập tức mỉm cười bắt tay với cô, mới xoay người giơ tay về phía ghế sa lon hai người trước cửa sổ sát đất, nói: “Nào có? Tôi làm sao dám trốn tránh phóng viên Tiêu? Đây chính là chuyện lớn hàng đầu, chỉ là những lúc gần đây quá bận rộn, cô không phiền lòng. Đến đây, ngồi.”
“Ngài vốn là người rất khéo léo, mặc dù tôi biết rõ đây không phải là lời nói thật.” Tiêu Hào Oánh mỉm cười đi đến ghế sa lon bên cạnh, nới lỏng cúc áo tây trang, quyến rũ cởi tây trang xuống, lộ ra váy ngắn cúp ngực hấp dẫn.
Trang Hạo Nhiên hết sức thân sĩ đi tới, nhận lấy tây trang cô mới vừa cởi ra, nở nụ cười nói: “Để tôi . . . . . .”
Trang Hạo Nhiên im lặng cười, đem áo khoác tây trang, giắt trên giá treo áo cổ , mới gọi: “Tiêu Đồng.”
“Vâng!” Tiêu Đồng lập tức đẩy cửa đi tới, nhìn Trang Hạo Nhiên, mỉm cười hỏi: “Tổng Giám đốc, anh có gì căn dặn?”
“Chuẩn bị cho Tiêu tiểu thư một cốc trà chanh nóng, cộng thêm hai phần bánh quế hoa cao, đốt đàn hương trong phòng, bên ngoài thêm một chút Bạc Hà.” Trang Hạo Nhiên thản nhiên nói.
Tiêu Hào Oánh có chút vui vẻ quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc Trang, ngài thành công là có lý do, bởi vì ngài tỉ mỉ và quan sát không ai bằng.”
“Đừng nói như vậy!” Trang Hạo Nhiên tao nhã ngồi xuống ở trên ghế phía đối diện nhắc chân dài bắt chéo, mới ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Hào Oánh, mỉm cười nói: “Hôm nay Tiêu tiểu thư tới đây, nói chuyện nói với tôi?”
Tiêu Hào Oánh cố ý thần bí nhìn anh, nói: “Có một chút tò mò hay không? Hoặc cảm thấy hưng phấn?”
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, không nhịn được bật cười nói: “Tiêu tiểu thư, cô là một người xem thời gian như châu ngọc, tới tìm tôi, không phải tán gẫu chứ, nếu có chuyện gì, cô chấp nhận chia sẻ với tôi, đây là vinh hạnh của tôi.”
“Nhìn Tổng Giám đốc Trang một chút sẽ nói.” Tiêu Hào Oánh cố ý nhìn anh, cười nói.
Tiêu Đồng bưng nước trà, bánh ngọt, nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, mới im lặng đi tới, đặt nước trà bánh ngọt xuống.
Tiêu Hào Oánh nhìn cô một cái, thấu hiểu cười nói: “Tổng Giám đốc Trang là người đẹp trai phóng khoáng, tự nhiên khiến không ít người đẹp gần gũi, nữ thư ký càng xinh đẹp động lòng người, đúng rồi, lần trước ăn cơm cùng ngài, không phải bên cạnh ngài có một người bạn gái rất xinh, tôi có ấn tượng sâu sắc với cô ấy, sao lại không thấy cô ấy? Theo mức độ thân mật của hai người, nên như hình với bóng chứ. . . . . .”
Tiêu Đồng liếc Trang Hạo Nhiên một cái.
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, nở nụ cười ngượng ngùng nói: “Cô là một người rất nghiêm túc đối công việc, thời gian làm việc, đương nhiên là đang làm việc.”
“Là người yêu của mình, cũng không thể mở ra một con đường riêng?” Tiêu Hào Oánh liếc mắt nhìn Tiêu Đồng, Tiêu Đồng liền đi ra ngoài.
“Không được!” Trang Hạo Nhiên cười nói.
“Nói chuyện yêu đương với ngài thật không thú vị.” Tiêu Hào Oánh nâng ly lên, uống một hớp trà chanh, sau khi nuốt xuống bụng, mới im lặng đặt xuống, mỉm cười nói: “Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn ở tại Khách sạn Á Châu, thỉnh thoảng trở về nhà một chuyến, rồi đến Nhật Bản một chút, thời gian còn lại, đều dùng để thăm viếng lịch sử phát triển của Hoàn Cầu nhiều năm qua, bởi vì tôi cảm thấy, điều này thật sự là một câu chuyện huyền thoại, không phải nên tán gẫu say sưa với người sao?”
Trang Hạo Nhiên nghe được câu nói có ẩn ý khác, im lặng một chút, mới mỉm cười nói: “Liên quan đến lịch sử phát triển của Hoàn Cầu chúng tôi, nếu Tiêu tiểu thư muốn biết, tôi chấp nhận làm thân sĩ đưa cô đi đến Hoàn Cầu một chuyến, nơi đó có lịch sử phát triển đặc sắc của chúng tôi.”
“Phóng viên chính là muốn đào bới những gì không muốn cho người biết, như vậy mới có vẻ thú vị?” Tiêu Hào Oánh cố ý lộ ra vẻ mặt động lòng người nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên cười nhạt nhìn cô.
“Kể từ khi ông cụ Tưởng và ông cụ Trang gây dựng sự nghiệp Hoàn Cầu cho tới nay, người lãnh đạo luôn đón gió lướt sóng, đánh đâu thắng đó, hơn nữa ông cụ Tưởng và ông cụ Trang chung lòng chung sức hiếm có, càng hiểu cách quản lý doanh nghiệp độc tài, nếu sinh mạng của bọn họ tan thành mây khói thì cuối cùng rơi vào phân tán đổ nát, nhưng thật vô cùng thần kỳ, Hoàn Cầu trải qua ba đời, chẳng những không có xuất hiện phân tranh quyền lợi mà doanh nghiệp quản lý thường xuất hiện, ngược lại không ngừng phát triển, thật sự làm người ta không thể không cảm thán. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, nhìn Tiêu Hào Oánh nói: “Tiêu tiểu thư, cô tới đây cho chúng tôi lời tâng bốc, tôi xin lỗi.”
“Ngài đừng cho rằng tôi không biết, ngài và Tổng Giám đốc Tưởng đều chung một lòng, đều nổ lực mơ tưởng muốn dùng khách sạn dưới nước dưới, lấy nguồn tài chính của Hoàn Cầu, tương lai dễ xử lý công việc. Thật đúng là một núi không thể chứa hai hổ, lúc ấy để tránh người đời sau sẽ xảy ra tranh đoạt quyền lợi đổ máu, ông cụ Tưởng để cho mọi người đều nắm giữ công việc, nhưng dù sao lịch sử đang lui về phía sau, loài người tiến bộ, trong thời đại thông tin và thời gian quý giá, nếu muốn thực hiện một kế hoạch, bị trói tay trói chân thật không thoải mái, điều này có lẽ ông cụ Tưởng không nghĩ tới. Bởi vì tín ngưỡng, tình cảm đều bị thay đổi.” Tiêu Hào Oánh sâu kín nói.
Trang Hạo Nhiên thật sự bất đắc dĩ cười, nói: “Đúng vậy, nhưng cô nói nhiều như vậy, thật ra là muốn chia sẻ với tôi cái gì?”
“Tôi vẫn luôn rất ngạc nhiên, nhiều năm qua, ba đời Hoàn Cầu gây dựng sự nghiệp đều đón gió lướt sóng, gần như không có bao nhiêu sự kiện khổng lồ phát sinh, điều này có chút không tầm thường, sau đó tôi đi tìm hiểu rất nhiều nơi, dò hỏi được không ít chuyện, mới biết lúc ấy Hoàn Cầu cùng một vị lãnh đạo nào đó của Chính Phủ quí quốc từng có tiếp xúc. . . . . .” Tiêu Hào Oánh mỉm cười nói.
“Lúc ấy tôi còn đang suy nghĩ, khách sạn chói lọi như thế cùng vị lãnh đạo gặp mặt, đây không phải là chuyện bình thường sao? Nhưng. . . . . . Tôi lại biết một chút truyền thuyết khác. . . . . .” Tiêu Hào Oánh nhìn Trang Hạo Nhiên, mỉm cười nói: “Truyền thuyết này bắt nguồn từ một chai rượu đỏ. . . . . .”
Tiêu Hào Oánh bình tĩnh nhìn Trang Hạo Nhiên, mỉm cười nói: “Chai rượu đỏ này, đến từ. . . . . . . . . Bao nhiêu năm trước, cụ thể tôi không rõ ràng lắm, nhưng chai rượu đỏ này đã từng là một loại rượu đỏ vị lãnh đạo kia thích uống nhất, nhưng lúc ấy, rượu Vương này một giọt khó cầu, là ông cụ Tưởng phí hết tâm tư, đi đến hầm rượu của một vườn nho nhỏ ở Pháp, dùng 30 ngày, áp dụng tất cả dụng cụ tinh chuẩn mới đào lên được từ dưới nền đất. Nghe nói nó là men rượu, có từ thời kì La Mã. . . . . . có giá trị vô giá. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên mỉm cười một cái.
“Nhưng thú vị nhất không phải chai rượu này, mà lúc ấy, trong quá trình ông cụ Tưởng muốn mang chai rượu này hiến tặng, không cẩn thận bị đánh tráo !” Tiêu Hào Oánh mỉm cười nói.
Trang Hạo Nhiên tiếp tục lắng nghe.
“Phải biết, rượu hiến năm đó, không chỉ là rượu hiến, còn có nhiều quan hệ hợp tác. . . . . . Rượu này bị đánh tráo, rượu không còn quan trọng, nhưng rốt cuộc người đánh tráo là ai? Chuyện này cũng rất đáng sợ. . . . . .” Tiêu Hào Oánh từ từ nhìn anh, mỉm cười nói: “Người này. . . . . . Muốn đánh tráo để làm gì? Nếu như không có hợp tác lẫn nhau và có thủ đoạn cưỡng ép, Hoàn Cầu có thể ngàn cân treo sợi tóc hay không? Do vậy. . . . . . Ông cụ Tưởng đem bí mật lớn nhất của Hoàn Cầu, thông qua kỹ thuật khác nhau che giấu ở trong một bình rượu Vương trăm năm khác, cống hiến cho người nào đó, đưa ra giá trao đổi rất cao! Nhưng có một điều kiện tiên quyết, chính là nếu như Hoàn Cầu xuất hiện người phản bội ông ấy, chai rượu đỏ này mới có thể mở ra! Nếu không, đời đời kiếp kiếp không được mở ra! !”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhấp nháy, nhìn cô.
“Dĩ nhiên, chai rượu đỏ này có mở ra hay không, không cũng biết. Nhưng trong chai rượu đỏ này lại có một chuyện càng thú vị. . . . . . Chính là trong đó còn bao gồm bí mật thân thế mờ mịt của hai đứa trẻ.” Tiêu Hào Oánh tiếp tục mỉm cười nói.
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, cũng thú vị, nhìn cô cười nói: “Lời này là thật sự. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . Thân thế của tôi và Tổng Giám đốc Tưởng có gì khó hiểu? Hay là anh em …?”
Tiêu Hào Oánh cười nói: “Chuyện này cũng không thể. . . . . Bởi vì tôi đã từng lấy tóc của ngài đi xét nghiệm ADN . . . .”
Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn cô.
“Cho nên ngài và Tổng Giám đốc Tưởng không thể nào là anh em. . . . . .” Tiêu Hào Oánh mỉm cười nhìn anh.
“Vốn cũng không phải mà! Tôi đây đẹp trai!” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, thân thiết nhìn cô một cái, mới nhắc cổ tay, liếc nhìn thời gian, mới nói: “Được rồi, chúng ta cũng trò chuyện rất lâu, vừa đúng giờ nghỉ trưa, đi ăn một bữa cơm đi, ăn một bữa cơm sẽ từ từ tán gẫu. . . . . .”
“Sẽ không phải dùng rượu chuốc cho tôi say chứ?” Tiêu Hào Oánh nhìn anh cười nói.
“Đừng nói như vậy! Cô đầy kinh nghiệm chiến trường, giơ tay nổi gió, tôi làm sao dám làm loại chuyện như vậy? Đến đây, mau dậy đi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười hết sức thân sĩ đứng lên, cẩn thận dắt Tiêu Hào Oánh đứng lên, sau đó tự mình lấy tây trang của cô, giúp cô mặc vào. . . . . .
“Đừng đối với tôi tốt như vậy, tôi sẽ không chịu nổi!” Tiêu Hào Oánh cười nói.
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, liền buồn cười, cẩn thận sửa lại áo khoác cho cô, mới nói: “Cô cũng biết, tôi là cây cỏ đã có chủ, sẽ không có ý đồ gì đối với cô, đi thôi?”
“Hôm nay làm một thân sĩ!” Tiêu Hào Oánh chậm rãi đưa tay, nhét vào khuỷu tay Trang Hạo Nhiên, quyến rũ nhìn anh.
“Tốt!” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười kéo tay của cô, cùng với cô đi ra ngoài.