Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 718: Tiểu nhu



Một chiếc Landrover màu đen thắng gấp trước đại sảnh khách sạn!

Tô Thụy Kỳ nhanh chóng vọt ra khỏi xe, phịch một tiếng cửa đóng lại, tay cầm hộp thuốc màu đen, chạy thật nhanh về phía phòng tiệc lầu hai, bước qua cửa đại sảnh náo nhiệt, lại theo phương hướng mà Tiểu Vi và Tiểu Hà đã nói trước, nhanh chóng tiến vào phía sau phòng nhân viên nghỉ ngơi, anh mạnh mẽ đẩy cửa chính phòng nhân viên ra, nhìn thấy có vài nhân viên đang ngồi tại chỗ nghỉ ngơi, khó hiểu nhìn về phía mình... Anh nặng nề thở dốc, mồ hôi đầm đìa quay đầu, nhìn thấy bên trái có một căn phòng nhỏ cửa màu đỏ, anh lập tức nóng mắt lao về phía trước, phịch một tiếng mở cửa xông vào! !

Đường Khả Hinh sắc mặt tái nhợt, mặc chiếc váy dài trắng xinh đẹp, nằm trên ghế dựa, thoi thóp yếu ớt nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, ánh mắt mờ mịt thảm thiết, nhưng vẫn điềm đạm đáng yêu như vậy.

Tiểu Vi cùng Tiểu Hà ngồi bên cạnh cô, nhanh chóng ngẩng đầu.

Tim Tô Thụy Kỳ chùng xuống, đôi mắt bộc lộ sự đau đớn, gấp gáp thở hổn hển, chạy như bay đến ngồi xuống trước mặt cô, lập tức cầm cổ tay cô, vừa nghe mạch cho cô, vừa nghẹn ngào nhìn cô khiển trách: "Rốt cuộc em làm gì vậy? Em có biết em bây giờ nguy hiểm đến mức nào không? Em kiên trì ở lại là vì cái gì? Em mau nói đi !"

Đường Khả Hinh quay mặt lại trên ghế dựa, buồn bã bất đắc dĩ, đôi mắt đẫm lệ nhìn Tô Thụy Kỳ, hơi thở mỏng manh như tơ, lại dịu dàng như vậy khiến cho tim người ta không khỏi đau xót, nói: "Anh không nên tức giận..."

"Anh có thể không tức giận sao?" Tô Thụy Kỳ lại tức giận nhìn về phía Đường Khả Hinh, kêu to: "Em biết anh là bác sĩ! Mỗi ngày trong bệnh viện anh nhìn thấy biết bao người muốn sống, lại không được sống! Em biết tính mạng quý giá biết bao nhiêu không? Em lại có thể đem chính bản thân mình ra khổ sở chống chọi, lại còn tự mình cho như vậy là đúng sao?"

Đường Khả Hinh trong lòng đau xót, hai mắt bỗng nhiên đỏ bừng, nước mắt từ khóe mắt lăn dài!

Tô Thụy Kỳ vừa sốt ruột nghe mạch, vừa ngẩng đầu phẫn nộ nhìn Tiểu Vi cùng Tiểu Hà, lần đầu tiên tức giận đến mức trách mắng: "Thật vô dụng! Các cô làm cho cô ấy trúng độc, cũng đã là sai lầm của các cô! Bảo vệ nguyên thủ quốc gia, cũng lơ là như vậy sao? Mà khi tình hình như vậy, đã căn dặn lập tức mang cô ấy đi, vậy mà lại để cô ấy ở lại! Nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi muốn các cô chết theo!"

Tiểu Vi cùng Tiểu Hà một tiếng cũng không dám nói, chỉ lẳng lặng cúi đầu.

"Tô Thụy Kỳ..." Đường Khả Hinh vẫn sắc mặt tái nhợt, vội vàng lo lắng vươn tay, nhẹ nắm cổ tay anh, nghẹn ngào nói: "Anh không nên trách mắng các cô ấy, đều là lỗi của em... Là lỗi của em..."

"Đương nhiên em cũng có lỗi!" Trong nháy mắt, Tô Thụy Kỳ gạt tay cô đi, đau lòng nói: "Em có biết ngày mà tim em suýt chút nữa bị lấy đi, anh phẫu thuật cho em, suýt chút nữa thì em đã chết rồi không? Nếu như không phải Tổng giám đốc Trang liều chết truyền máu cho em, em không thể sống được tới ngày hôm nay! Lúc đó em suýt nữa chết, anh ấy vì truyền máu cho em, suýt chút nữa cũng chết theo! Lúc anh phẫu thuật cho em, nhìn thấy bên trong máu chảy dầm dề nhưng tim vẫn còn đang đập, em có biết anh trong giờ phút đó, có bao nhiêu cảm kích với thượng đế không? Trên thế giới này, nếu như mất đi mạng sống, thì cái gì cũng sẽ không còn! Mỗi ngày lục phủ ngũ tạng phải hoạt động vất vả bao nhiêu, mới có thể đổi lấy tính mạng của em trong một ngày? Em lúc này có thể thở, có thể nói chuyện, có thể cảm nhận được, đều dựa

vào từng bộ phận trong cơ thể em! Em như vậy không phải làm thất vọng chính bản thân em sao?"

Đường Khả Hinh đau lòng rơi lệ, khổ sở nhìn anh. Nguồn : thichdoctruyen.com

"Em thật là làm cho anh quá thất vọng!" Tô Thụy Kỳ bực tức nhìn cô một cái, lại cầm tay bắt mạch cho cô!

Đường Khả Hinh nằm nghiêng trên giường, biết rõ mình đang gặp nguy hiểm, giờ phút này lại có thể bình tĩnh đến vậy, yếu ớt nhìn khuôn mặt giận dữ của anh, mỏng manh như tơ, nói: "Đột nhiên em hiểu rằng, có một phần cuộc sống, vốn dĩ có thể không thuộc về mình..."

Đôi mắt Tô Thụy Kỳ lóe lên, không để ý đến cô, tiếp tục bắt mạch!

Hai mắt Đường Khả Hinh đẫm lệ, nhìn anh chậm rãi nói: "Cha em thường nói, người đầu bếp, chính là hi sinh bản thân mình, cống hiến những vất vả cần cù mồ hôi và trí tuệ của mình cho cuộc đời... Em trước giờ vẫn không hiểu được những lời này, nhưng tới hôm nay, cuối cùng em mới hiểu được, em đã trả giá trong quá khứ, nhỏ bé và mong manh đến vậy... Em muốn hoàn thành tiệc thử rượu, chẳng qua là cảm thấy, đây chỉ là một chỗ trũng nhỏ trên con đường đi của mình, em bước qua là được ... Nhưng khi em giành được nhiều tiếng vỗ tay cùng sự khen ngợi của mọi người như vậy, em chợt bừng tỉnh, vốn dĩ... Mỗi một ngày... chúng ta đều phải hi sinh, cống hiến cuộc sống của mình..."

Sắc mặt Tô Thụy Kỳ hơi dịu lại, ngẩng đầu dịu dàng nhìn cô gái nhỏ này.

Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ, nước mắt lăn dài, nghẹn ngào nói: "Đây vốn là sự kiện có bao nhiêu long trọng và ý nghĩa?"

"Đồ ngốc..." Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ nhìn cô.

"Hôm nay em giành được nhiều tiếng vỗ tay như vậy, em thực sự cảm động muốn nói một câu, đó là cuối cùng em có thể hướng về phía cha mình mà buông lỏng rồi ..." Đường Khả Hinh rơi lệ xúc động nói: "Qua nhiều năm như vậy, em từ vài tuổi lớn dần, cắn răng kiên trì mà vượt qua, giữa khó khăn và đau khổ này, chỉ có bản thân em mới hiểu được mùi vị của nó, em chưa bao giờ dám nghĩ về cha em mà buông lỏng cuộc sống một phút giây nào, bởi vì chỉ cần thở một cái, đều có thể bị thương. Giờ phút này em có biết bao mong chờ, cha em đã cho em kiêu ngạo cùng tự hào... Đây chính là món quà mà con gái như em, có thể cho ông ấy thể hiện sự hiếu thuận lớn nhất... Em thật sự có chút luyến tiếc tiếng vỗ tay kia... Bởi vì cuộc sống của em cho tới bây giờ cũng chỉ có sự khinh bỉ, coi thường và tổn thương mà thôi..."

Cô nói xong, sắc mặt tái nhợt, nhắm mắt lại, nước mắt lăn xuống, mới nghẹn ngào nói: "Cảm ơn tình yêu của Trang Hạo Nhiên, để cho em giữ lại... Để cho em hiểu được ý nghĩa trong đó, cũng cho em năng lực để làm chuyện kiêu ngạo cùng tự hào như vậy vì anh ấy... Anh ấy cùng với cha em chính là cuộc sống của em, cùng mang cho em lý tưởng của cả hai người... Em nguyện ý cống hiến một phút giây trong cuộc sống của em để họ được hạnh phúc... Em muốn giữ lại... Em muốn giữ lại... Tô Thụy Kỳ... Giúp em..."

Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ nhìn cô, hơi thở nặng nề, nhưng vẫn nhanh chóng căn dặn: "Lập tức đi tìm chủ vườn nho Bác Dịch – người có tham dự tiệc thử rượu lần này đến đây!"

Đường Khả Hinh nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, nước mắt lại rơi, nghẹn ngào hỏi: "Tìm anh ấy làm gì?"

Tô Thụy Kỳ nhìn cô, tức giận nhanh chóng nói: "Anh ấy không chỉ là chủ vườn nho, mà còn là bậc thầy về Đông y của anh! Mẹ anh ấy cũng là bậc thầy Đông y nổi danh trên toàn thế giới! Ở phương diện trị liệu nọc độc côn trùng, anh ấy càng am hiểu! Anh từng nghe nói Bác Dịch được mẹ mình truyền dạy! Anh vừa bắt mạch cho em, cũng nghe lại tình hình Tiểu Vi và Tiểu Hà báo lại, em rất có khả năng bị trúng nọc độc ong! Nhưng vì độc tính phát tác chậm, có thể phát bệnh trong vô thức, chuyện này, có người ra tay quá độc ác rồi!"

Anh nói xong, quay mặt nhìn về một điểm nào đó phía trước, đôi mắt ngưng đọng lại, vẻ mặt ẩn chứa sự tức giận! !

Tiểu Vi cùng Tiểu Hà cũng không dám chậm trễ nữa, lập tức xoay người đi ra ngoài!

Tiểu Nhu thoáng cái đứng trước cửa, làm các cô giật mình!

***

Phòng tiệc!

Bác Dịch đang thử rượu, lại nhìn thấy Trang Ngải Lâm đang cùng một vị khách nước ngoài nào đó mặt kề sát mặt, sau đó tay người đàn ông kia, đặt dưới lưng Trang Ngải Lâm, nhẹ nhàng ma sát, mắt anh nhíu lại, phía sau bị ai đó đụng vào, anh lập tức không vui xoay người, nhìn về phía người kia hỏi: "Ai!"

Tiểu Vi cất bước tiến lên, ở bên tai anh nhỏ giọng thì thầm một câu gì đó.

Sắc mặt anh nóng lên, đặt ly rượu xuống, lập tức bước nhanh đi về phía trước!

Bọn họ vừa mới đi ra khỏi phòng tiệc, lại thấy một giỏ hoa hồng đã được chuẩn bị sẵn, đang được nhân viên nâng lên, hoa hồng sâm panh trắng kia rất xinh đẹp, thực sự xinh đẹp.

"Tránh ra một chút, tránh ra một chút!" Mười nhân viên làm việc tay nâng mười giỏ hoa hồng, bước nhanh lên cầu thang, theo dặn dò của Nhã Tuệ, đi đến trước bàn của các vị nguyên lão, theo thứ tự đặt xuống.

Trong phòng!

Tuyết Nhi mặc váy ngắn cúp ngực mềm mại, mái tóc xoăn dài, đang ngồi cạnh mẹ mình chơi đùa với gấu Bảo Bảo, đúng lúc này, đôi mắt khẽ ngước lên, nhìn thấy đoàn người mạnh mẽ tiến vào phòng tiệc, có mười nhân viên, tay bưng hoa hồng sâm panh, đang cùng nhân viên làm việc bên ngoài sảnh tiệc qua lại, cô chớp mắt, đột nhiên tinh thần chấn động, cả người lập tức ôm lấy gấu Bảo Bảo, chạy như bay ra.

"Đúng đúng đúng! Cửa hàng hoa Lệ Giang chịu trách nhiệm đưa hoa tới, được..." Chủ cửa hàng nhận lấy giấy tờ từ nhân viên làm việc, ký tên, liền dặn dò nhân viên phía sau: "Đem lẵng hoa đưa vào trong đi! !"

"Được!" Mọi người vừa nghe, lập tức nhấc lẵng hoa, vừa muốn tiến vào.

Tuyết Nhi dường như rất tức giận đem nhân viên kia lập tức đẩy ra bên ngoài, thậm chí đập vào những đóa hồng trong tay hắn !

"Trời ơi! ! Cô, có chuyện gì sao?" Chủ cửa hàng hoa kinh ngạc nhìn Tưởng Tuyết Nhi sợ hãi kêu lên.

Tưởng Tuyết Nhi không để ý đến lời anh ta, chỉ cắn răng ôm chặt gấu Bảo Bảo, liều mạng đập hết những đóa hoa trong lẵng hoa của nhân viên, kêu to: "Tôi không thích hoa này! Tôi không thích thứ hoa này! Toàn bộ mang đi hết cho tôi! Một cây cũng không được để lại đây! Tôi không thích thứ hoa này!"

"Này này này!" Mọi người khẩn trương ôm lấy lẵng hoa tránh né cô, thế nhưng Tưởng Tuyết Nhi lại cắn chặt răng, điên cuồng tiến lên, cầm gấu Bảo Bảo của mình, lại phẫn nộ đập thật mạnh, vừa đập vừa lên tiếng kêu to: "Anh! ! Anh ơi! ! Mau ra đây! Có người bắt nạt em! ! Anh trai, mau ra đây! ! Em gái nhỏ sắp bị thương! A —————— "

Cô vẫn lên tiếng kêu to đến cùng.

Mọi người trong phòng tiệc đều khó hiểu về hành động rối loạn này!

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên hai người vượt lên trước, nhìn ra cửa phòng tiệc, cư nhiên nhìn thấy Tưởng Tuyết Nhi đang nổi điên dùng gấu Bảo Bảo đạp những lẵng hoa hồng kia, bọn họ lập tức hoảng sợ đi tới, kỳ quái hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Tưởng Tuyết Nhi lập tức xoay người, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, oa oa khóc, thoáng cái lao vào lồng ngực anh, ẫm ĩ kêu to: "Em không thích hoa hồng kia! ! Em không muốn! Em muốn bọn họ mang ra hết toàn bộ !"

Tưởng Thiên Lỗi liếc mắt nhìn thấy em gái như vậy, liền cũng nhìn về phía bọn họ tức giận hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Sao lại làm tiểu thư không vui như vậy?"

Trang Hạo Nhiên cũng khó hiểu ôm lấy Tưởng Tuyết Nhi, nhíu mày nói: "Vừa rồi còn rất tốt , sao lại chỉ vì vài bó hoa hồng lại khóc lên như vậy?"

"Em không thích! ! Em chính là không thích! !" Tưởng Tuyết Nhi tiếp tục kêu to ầm ĩ!

"Lập tức đem hoa bỏ đi!" Tưởng Thiên Lỗi nhìn thấy em gái như vậy, tức khắc căn dặn.

"Vậy... Còn năm lẵng hoa kia thì sao?" Có một nhân viên tò mò hỏi.

"Ném đi! !" Tưởng Tuyết Nhi lại thét chói tai! ! !

"Lập tức đem hoa bỏ hết đi!" Tưởng Thiên Lỗi lập tức theo ý em gái, căn dặn bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.