Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 725: Đính hôn



Cơn gió trong lành lướt qua, khu rừng trúc, khẽ lay động, vân vê ánh mặt trời, từng vệt từng vệt rơi trên mặt đất.

Cửa sổ sát đất khẽ mở ra.

Cậu bé thật cẩn thận bước ra, liếc mắt nhìn trên mặt đất, xem có còn bò cạp nào hay không, chắc chắn không có, mới xoay người, nhìn cô bé mỉm cười nói: "Có thể! Ra đi?"

Cô bé vẫn còn sợ hãi đến mức siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình, lẩm bẩm nhìn ra bên ngoài, mới chậm rãi đi ra.

"Em tên là gì?" Cậu bé nhìn cô bé hỏi.

Đôi mắt cô bé to tròn sáng ngời, nghĩ một chút về vấn đề này, mới cúi đầu, giọng nói trẻ con yếu ớt vang lên: "Mẹ nói, không thể nói cho người lạ biết tên của mình, nếu không, sẽ bị người xấu bắt đi."

"Đúng! Chính là như vậy, không nên nói tên mình cho người lạ biết, nếu không, người xấu sẽ bắt em đi mất đấy!" Cậu bé cố ý vươn hai tay, giơ móng vuốt lên hù dọa.

Cô bé ngẩng đầu, nhìn thấy anh trai như vậy, cười khanh khách.

"Thế nhưng sao em lại muốn đến đây?" Cậu bé khó hiểu hỏi.

"Em và cha em cùng đến đây! Cha em nói, cho em ra ngoài dạo chơi một chút!" Cô bé nhìn anh trai, không hiểu sao cảm thấy yêu mến.

"Này này! Vậy em muốn vào trong đó dạo chơi sao?" Cậu bé nhìn em gái nhỏ, cười hỏi.

"Em muốn đi tìm giày cao gót, nghe nói thật sự rất đẹp! Khi mang vào, có phải em sẽ lập tức biến thành công chúa hay không?" Cô bé ngẩng đầu, nhìn anh trai, cười nói.

"Em mà mang vào sẽ không đứng dậy nổi! Bởi vì em không phải là công chúa.” Câu bé nói xong, liền cười quay người bước đi .

Em gái nhỏ lập tức phồng má, tức giận nhìn anh trai lớn, nhưng cũng tiếp tục cất bước nhỏ, cùng cậu bước đi.

Một bóng dáng màu trắng, bỗng xuất hiện bên cạnh cửa, cô bé mặc một chiếc váy lụa ngắn màu trắng, cô bé ước chừng mười tuổi, nghiêng mặt nhìn cô bé nhỏ đi theo phía sau lưng cậu bé, nhảy theo nhịp bước chân cậu bé, cô lại cắn môi dưới, lập tức xoay người!

Cánh đồng hoa oải hương mênh mông bát ngát, màu tím trải dài cả một vùng, lan rộng khắp nơi, xa xa là cối xay gió Hà Lan màu trắng, dưới bầu trời xanh thẳm, đang không ngừng xoay tròn.

Cậu bé bước nhanh qua cánh đồng hoa oải hương, thân thể màu trắng, giữa khung cảnh màu tím này di chuyển.

Cô bé trong tay vẫn cầm cành trúc kia, vừa đi về phía trước, vừa nhìn khung cảnh tĩnh lặng xung quanh, chỉ có những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, và cả cánh đồng hoa oải hương, cô có chút sợ hãi nói: "Anh trai lớn, ở đây có thể có người xấu, bắt em đi hay không?"

"Sẽ không!" Cậy bé cúi người xuống, bẻ gãy một cành hoa oải hương, hướng về bầu trời xanh thẳm, liều mạng vẫy.

"Vì sao?" Cô bé thực sự vui vẻ hỏi vì sao.

"Em chưa từng nghe qua truyền thuyết về hoa oải hương sao?" Cậu bé hỏi.

"Cái gì?" Cô bé khó hiểu hỏi.

"Hoa oải hương có thể làm cho linh hồn kỳ dị hoặc người xấu biến thành hoa! Nếu như nơi này có người xấu, sẽ ngay lập tức hiện thân!" Cậu bé vừa đi vừa cười nói, lại phát hiện phía sau không có tiếng động gì, cậu sửng sốt xoay người, chỉ phát hiện khắp cánh đồng oải hương, cô bé đáng yêu kia, không biết đã đi đâu rồi ... Cậu sửng sốt, có chút khẩn trương gọi: "Em gái nhỏ! ! Em gái nhỏ?"

Xung quanh hoa oải hương khắp nơi lay động, từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, đáp lại tất cả chỉ là tiếng róc rách.

"Em gái nhỏ?" Cậu bé có chút khẩn trương, tìm cô bé khắp nơi.

***

"Ha ha ha..."Tại phòng khách một ngôi biệt thự xa hoa.

Dẫn đầu là một người đàn ông tuổi chừng sáu mươi, mặc âu phục đen, phong thái kiêu ngạo, bộc lộ khí phách mạnh mẽ, ngồi trên sô pha dành cho chủ nhân màu nâu, nhìn về phía Đường Chí Long bên cạnh, mặc âu phục màu xám, dù đã gần bốn mươi, nhưng tác phong vẫn nhanh nhẹn, phong độ tao nhã, ngồi trên sô pha, nhận lấy tách trà búp trên đỉnh núi Nga Mi do người giúp việc đưa đến, nhẹ nhàng mở nắp tách trà, ngửi ngửi, rồi mới uống một ngụm nhỏ trà trên đỉnh tuyết thơm ngon này... Ông cười rộ lên gọi: "Chí Long này!"

"Vâng, chủ tịch!" Đường Chí Long mỉm cười đặt tách trà xuống, xoay người nhìn về phía chủ tịch.

"Tôi vừa mới nhìn thấy Tiểu Hinh, hết sức thích nó, không bằng cậu để nó ở lại, làm cháu dâu của Thiên Lỗi nhà chúng ta!" Tưởng lão cười rộ lên nói.

Cậu thanh niên lạnh lùng, ngồi bên cạnh, không lên tiếng.

Đường Chí Long nghe, lại ôn hòa khiêm tốn cười nói: "Mẹ con bé vẫn không muốn cho Tiểu Hinh qua đây chơi, chính là vì sợ Tưởng lão gia người sẽ thích, liền giữ nó ở lại."

"Ha ha ha..." Tưởng lão thẳng thắn cười rộ lên, nhìn Đường Chí Long, nói: "Cậu nói những lời này, chẳng lẽ cho rằng Thiên Lỗi nhà chúng tôi không xứng với Tiểu Hinh nhà cậu sao? Vẫn luôn đem con gái mình giấu đi, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến sẽ

có ngày hôm nay sao? Việc này cứ quyết định như vậy đi, hôn sự này do tôi quyết định!"

Cậu thanh niên nhàn nhạt nhìn ông nội mình.

"Chủ tịch..." Đường Chí Long lập tức cười nói: "Tiểu Hinh nhà chúng tôi không dám trèo cao."

"Tôi nói trèo được thì chính là trèo được. Tôi không thích con bé Như Mạt kia, quá im lặng. Không giống như Tiểu Hinh của chúng ta, hoạt bát đáng yêu, xuất thân từ gia đình danh tiếng, lại giáo dục tốt. Vừa rồi mặc dù trốn đi, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia, cười vô cùng ngọt ngào! Tôi thực sự rất thích!" Tưởng lão hai tay cầm lấy tay vịn ghế dựa, cười rộ lên nói; "Cứ quyết định vậy đi! Nếu như cậu đồng ý đem con gái bảo bối gả vào nhà họ Tưởng chúng tôi, tương lai tôi sẽ con bé trở thành chúng tinh phủng nguyệt (*)!"

(*): vô số những vì sao vây quanh mặt trăng.

Cậu thanh niên ngồi một bên, vẫn im lặng không nói gì, dường như đối với sự sắp xếp này, không có ý kiến.

Bên ngoài phòng khách, bóng người nhỏ màu trắng kia, dựa vào một bên cửa, nghe những lời này, đôi mắt đột nhiên bộc lộ ánh nhìn tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống.

***

Cánh đồng hoa oải hương kia, chính là vùng đất trù phú của nhà họ Tưởng, vì ngàn năm vẫn luôn gieo trồng loại cây này, xua đuổi ô uế, cũng chính là một tấm gương soi tâm hồn của nơi này.

Cô bé chợt bước vào từng thế giới mộng ảo, cô đón gió, nhìn thấy trước mặt có thật nhiều những Thiên nga trắng cao như những căn nhà, có xe của công chúa Bạch Tuyết, còn có quả bí ngô, cô lập tức vui vẻ hệt như một con bướm, bay lượn khắp chốn, cảm thấy nơi này, chơi rất vui... Cô bé liền đứng nhìn bức tượng điêu khắc Thiên nga trắng, rồi lại tung tăng khắp nơi, cuối cùng ở một nơi nào đó, lại nhìn thấy một chiếc giày cao gót thủy tinh trong suốt cao chừng hai mét, sừng sững giữa cánh đồng hoa oải hương, giữa sắc tím nổi bật lên, ánh sáng rực rỡ của câu chuyện cổ tích lấp lánh mộng ảo, đôi mắt cô bé sáng ngời, kêu oa lên một tiếng, vui vẻ chạy như bay tới, kêu to: "Giày cao gót! Giày cao gót thật là cao, mang vào mình có thể cao như anh trai lớn rồi."

Cô vui vẻ chạy nhanh tới, đứng trước chiếc giày cao gót kia, lập tức cúi người ôm lấy chiếc giày, cười khanh khách không ngừng, lúc này mới phát hiện, thì ra bên trong chiếc giày cao gót này, còn có thể chơi cầu trượt, cô bé lập tức chạy ra phía sau giày cao gót, quả nhiên có cầu thang nhỏ đi lên, cô bé nhanh chóng cố hết sức leo lên đỉnh giày cao gót, vì được đứng ở trên cao, nhìn xa xa cánh đồng hoa oải hương mênh mông bát ngát, cách đó không xa còn có cối xay gió Hà Lan, cô bé bất ngờ oa lên một tiếng rồi cười thật vui vẻ...

Một bóng người màu trắng, chợt xuất hiện, đứng phía dưới nhìn thấy cô bé đang ngồi trên đỉnh giày cao gót, vui vẻ ngắm nhìn phong cảnh phía xa, sắc mặt cô u ám, nhón chân, từng bước một đi lên cầu thang, nhìn bóng lưng nho nhỏ kia, trong lòng cô dâng lên một cơn căm ghét, nhớ tới vừa rồi Tưởng lão gian nói muốn Thiên Lỗi cưới con bé này, cô lại cắn chặt răng, vươn tay dùng sức đẩy!

"A ——————" Một trận tiếng kêu la thất thanh của cô bé vang lên, cả người từ cầu trượt chiếc giày cao gót lăn thẳng xuống dưới, mắt cá chân va phải hòn đá nhỏ bên cạnh, máu chảy ra, cô bé oa oa dùng tay nâng mắt cá chân lên, thân thể đau đớn ngửa đầu khóc kêu: "Cha, mẹ..."

Cô gái sau chiếc giày cao gót lập tức biến mất giữa cánh đồng hoa oải hương, chạy đến một nơi cách đó không xa, mới quay người lại, đem cái túi nhỏ đã được chuẩn bị sẵn, thoáng cái mở ra, đem thật nhiều những con rắn nhỏ giũ ra ngoài!

"Cha, mẹ..." Cô bé vẫn tiếp tục ngồi trên thảm cỏ, khóc lên.

Một cơn gió nhẹ thoáng qua, xung quanh chiếc giày cao gót nhẹ nhàng lan tỏa mùi lưu huỳnh, những sinh vật kia giống như một mũi tên lao thẳng tới cô bé, vèo một tiếng liền biến mất! !

Cậu bé nghe thấy tiếng khóc, lập tức ném cái túi nhỏ mà mình đã nhặt từ dưới đất lên, mặc kệ chất lưu huỳnh rơi đầy đất, nhanh chóng chạy tới phía bên này chiếc giày cao gót, kêu to: "Em gái nhỏ, em gái nhỏ!"

Cô bé nghe thấy giọng nói anh trai lớn, lập tức run run rơi lệ nhìn về phía trước.

Cậu bé sốt ruột chạy qua bên này, nhìn thấy em gái nhỏ bị thương ngã bên cạnh giày cao gót, ngửa đầu rơi lệ khóc lớn, tay cầm mắt cá chân bị thương, máu vẫn cứ thế tuôn ra, cậu gọi một tiếng, lập tức ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, lấy ra khăn tay trắng của mình, quấn lấy mắt cá chân cho cô bé, nói: "Sao lại bị thương?"

"Em từ trên đỉnh chiếc giày cao gót ngã xuống..." Cô bé vừa nức nở vừa nhìn cậu bé, mím môi khóc nói: "Đau quá, đau quá, em muốn cha em..."

Cậu bé băng bó vết thương bằng khăn tay trắng xong, chậm rãi ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô bé một cái, liền lập tức đứng lên, hướng cô bé vươn tay nói: "Đến đây! Anh cõng em về nhà!"

Cô bé có chút xấu hổ ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn anh trai lớn, nước mắt lại lăn xuống.

"Đến đây!" Cậu bé nhìn cô bé, cười rộ lên nói.

Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn lấp lánh, một dòng nước mắt lại lăn xuống, nhưng vẫn nhẹ nhàng vươn tay, đặt vào lòng bàn tay cậu bé.

Từng cơn gió lướt qua, sắc hoa oải hương tím ngắt cả một vùng, lan rộng ra, mộng ảo như một bức tranh.

Hai bóng người, giao chồng lên nhau thành một bóng, đi về phía trước.

Cậu bé cố hết sức cõng cô bé đi về phía trước, cô cười khanh khách, tay giơ lên chong chóng gió màu tím, mặt trên còn đính những bông hoa oải hương tự mình làm, vui vẻ xoay tròn dưới bầu trời xanh thẳm...

"Em có phải là con gái của chú Đường hay không?"

"Em có phải là con gái của chú Đường hay không?"

"Em sao lại bắt chước nói theo anh như vậy?"

"Em sao lại bắt chước nói theo anh như vậy?"

"Này!"

"Này!" Cô bé vui vẻ giơ chong chóng gió, cười ngọt ngào nhìn nó, hiện ra dưới bầu trời xanh thẳm, vui vẻ xoay tròn...

***

Ly tách trong thư phòng, bỗng rầm một tiếng rồi vỡ vụn! !

Vẻ mặt Tưởng lão gia u ám, xoay người, nhìn Đường Chí Long phía sau!

Đường Chí Long đứng đó, vẻ mặt khẩn trương nhìn ông, nói: "Chết sao ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.