Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 729: Đón gió lướt sóng



Sáng sớm hôm sau.

Đường Khả Hinh mặc đồng phục bộ phận rượu màu đen, vừa đeo thẻ, vừa cầm túi xách nhanh chóng bước xuống lều.

Nhã Tuệ đang đứng phòng ăn, chuẩn bị bữa sáng, hơi ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hình, cười rộ lên nói: "Sớm vậy, hôm nay sao lại thức dậy sớm vậy chứ?"

"À. Hôm nay muốn tới Hoàn Á báo cáo công việc, sau đó đến phòng làm việc của thầy, lấy đề thi, cô cũng biết kiến thức cơ bản của tôỉ vốn không được vững chắc..." Đường Khả Hĩnh mỉm cười lại nhanh chóng đi tới trước cửa phòng, nhìn quanh các đôi giày cao gót, cuối cùng chọn một đôi màu đen mười hai cm mang vào.

Nếu không trong ngày mai và ngày kia sẽ không có chương nào, còn nếu mọi người nhiệt tình thì ngày mai hoặc ngày kia không những ra chương như bình thường còn được tặng rất nhiều nữa là đăng khác.

"Cô không ăn chút điểm tâm sao?" Nhã Tuệ khồ hiểu ngẩng đầu, nhìn Đường Khả Hinh hỏi.

"Không ăn, đang rất vội !" Đường Khả Hĩnh nói xong, người đã nhanh chóng bước ra khỏi phòng, đón ánh mặt trời chói chang ngày hè, chui vào trong xe, nhanh chóng mở máy tính xách tay ra, nhìn nội dung bên trong, nhanh chóng gọi điện thoại cho Tiểu Thanh, dặn dò cô ấy, nói: "Tiểu Thanh! Hôm nay có thể chiều tôi mới trở về bộ rượu được, cô giúp tôi đem tài liệu rượu đỏ xuất nhập cảng trong thời gian này, toàn bộ gửi đến phòng thư ký Tổng giám đốc Trang nhé.

"Vâng" Tiểu Thanh lập tức đáp lại.

"Còn nữa, cô nhớ chú ý đến câu lạc bộ bên phòng cơm Tây, mỗi lần tới xin rượu, cũng không theo quy định số lượng của chúng ta, sau đó còn đem một số rượu quá hạn chỗ chúng ta lấy về. Tôi nghĩ đến chuyện này cũng có chút bực bội, cô phải quản lý thật chặt chẽ, kiên quyết phải theo số lượng đã ấn định của chúng ta đấy!" Đường Khả Hĩnh lại dặn dò.

"Vâng!" Tiểu Thanh lại đáp.

"Vất vả cho cô rồi." Đường Khả Hinh nói xong, hơi thở có phần nặng nề, tựa vào ghế xe nhắm mắt nghỉ ngơi..

Tài xế vừa cầm tay láỉ, vừa nhìn Đường Khả Hình qua gương chiếu hậu, mỉm cười nói: "Đường tiểu thư gần đây thật vất vả, có cảm giác như mỗi một giây một phút cũng không hề ngừng nghỉ."

Đường Khả Hĩnh nghe lời này, đột nhiên cười khổ một cái, nặng nề thở hổn hển một hơl, ngẩng đầu liếc mắt nhìn phong cảnh dưới ánh mặt trời sáng chói ngoài cửa sổ, yếu ớt nói: "Thất lạc đi một chút ký ức, nếu thong thả với bản thân một chút làm sao có thể trở lại như trước đây được chứ?"

Cô nói xong, cũng không cho mình cơ hội nghỉ ngơi, lập tức cầm tư liệu thi hầu rượu bên cạnh ghế dựa lên, cẩn thận lật từng tờ từng tờ xem, từ lúc cuộc thi đến gầnới gần, những đề tài thầy giao cho mình càng lúc càng dày hơn, cô theo thói quen vừa xem, vừa muốn cầm một cái bánh mì lên ăn, lúc này mới phát hiện vừa rồi mình không đem bánh mì lên xe, cô khẽ bật cười, lại tiếp tục đọc sách.

"Phía trước ghế xe có kẹo que..." Tài xế hiểu được thói quen Đường Khả Hĩnh, biết lúc cô đọc sách, có thói quen ăn thứ gì đó, liền cười nói VỚI cô: "Hôm qua Vitas tiên sinh mới mua một hộp kẹo que lớn."

"Thật vậy sao?" Đường Khả Hình lập tức nghiêng người về phía trước, nhìn thấy trên ghế lái phụ thực sự có một chiếc hộp tinh xảo, cô vui vẻ cười rộ lên, cầm lấy cái hộp kia, mở ra quả nhiên bên trong có thật nhiều kẹo que vị, trong nháy mắt hình như cô lại nhớ lại một chút ký ức nào đó, cười nói: "Tôi nhớ, thầy đã từng mời tôi ăn kẹo que! Quả nhiên chính là như vậy!"

Tài xế cười rộ lên nói: "Có đôi khi ông ấy thường đem kẹo que giấu trong túi, có lúc muốn cho cô, lại cảm thấy xấu hổ."

Đường Khả Hinh nghe lời này, trong lòng đau xót, đôi mắt lại rưng rưng cười, mang theo vài phần kích động bóc vỏ kẹo que, đem kẹo que v| táo kia, bỏ vào trong miệng, vừa mút, vừa cười vui vẻ.

Chiếc xe con màu đen, nhanh chóng dọc theo con đường bờ biển rộng lớn, hướng đại sảnh khách sạn Ấ Châu chạy tớl, cuối cùng dừng trước thảm đỏ.

Đường Khả Hinh nhanh chóng ra khỏi xe, nhận lấy tài liệu mà trợ lý đã chuẩn bị cho mình trước đó, hướng về phía cô mỉm cười nói lời cảm ơn, lại nhanh chóng đi vào đại sảnh, bởi vì vừa rồi kẹt xe trên đường, cô vừa đi về phía trước, vừa nhấc tay, nhìn đồng hồ, đã tám giờ năm mươi phút, nghe nói Tổng giám đốc Trang không thích người tới trễ, cô lập tức ôm tài liệu bước nhanh về phía trước...

Tòa nhà Hoàn Á, vì hôm nay Tổng giám đốc trở về, nên có vẻ náo nhiệt hơn vài phần so với lúc trước, rất nhiều nhân viên cấp cao, tất cả đều vì báo cáo công việc mà đến sớm vài phút, bọn họ đều chờ ngoài phòng họp, nhỏ giọng nói chuyện gì đó... cửa một chiếc thang máy khác mở ra, Đường Khả Hinh đều đầy mồ hôi lao ra khỏi thang máy, nhìn thấy cửa phòng họp vẫn đóng, vô số nhân viên cấp cao, đều đứng ngoài cửa, vừa nói vừa cười, cuối cùng cô mới thở phào nhẹ nhõm, dựa vào bên tường, lau mồ hôi trên trán, nghĩ tại sao mình lại sợ hãi như vậy?

Không bao lâu sau.

Phía trước truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Mọi người cho là tổng giám đốc tới, lập tức nhao nhao nhìn sang, Đường Khả Hỉnh cũng bởi vì cảm xúc rối loạn, tâm tình có chút căng thẳng, ôm văn kiện,

trong lòng không hiểu sao bỗng chấn động, chậm rẫi ngẩng đầu...

"Các vị!" Tiêu Đồng dẫn theo đồng nghiệp trong phòng thư ký đến, mỉm cười nhìn các vị nhân viên cấp cao, xin lỗi nól: "Thực sự vô cùng xin lỗi, tổng giám đốc chúng tôi vì gặp vấn đề lệch múi giờ, thân thể có chút khó chịu, cho nên báo cáo công việc hôm nay, tạm thời hủy bỏ. Cụ thể lúc nào sẽ tỉến hành, tôi sẽ cử người thông báo cho các vị. Thành thật xin lỗi."

Nhân viên cấp cao nghe, liền rối rít mĩm cười gật đầu, rời khỏi.

Đường Khả Hĩnh đứng một bên, nghe lời này, đột nhiên sửng sốt, không khỏi cười bất đắc đĩ, muốn hủy lúc nào thì hủy, sao lại không thông báo từ sớm? Làm hại người ta vội vàng đến đây? Cô không nói gì thêm, chỉ ôm văn kiện, chậm rãi xoay người, muốn đi vào thang máy...

"Khả Hỉnh?" Tiêu Đồng mỉm cười bước qua phía Đường Khả Hĩnh, nói: "Cô chờ một chút. Tổng giám đốc chúng ta nói phiền cô đến nhà anh ấy báo cáo công việc, nói cô cuộc họp lần thứ hai, cũng không tham gia."

Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn Tiêu Đồng, há hốc mồm nói: "TÔI? Một mình tôi đi sao?"

"Đúng vậy.,. Chuyện này có vẻ rất cấp bách đấy..." Tiêu Đồng cười nói.

"À..." Đường Khả Hinh nghe, đành phải theo lệnh cười nói: "Được rồi, tôi biết. Hiện tại có lẽ tổng giám đốc đang ở phòng tổng thống... Vậy tôi..."

"Không!" Tiêu Đồng mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Tổng giám đốc không ờ phòng tổng thống, lúc trước ờ đó, cũng chỉ là tính toán tạm thời thôi, hiện tại anh ấy đang ờ nhà mình."

"Hả?" Đường Khả Hĩnh giật mình kêu lên: "Nhà mình sao?"

"ừ..." Tiêu Đồng cười nói: "Đường bờ biển, ngay cạnh câu lạc bộ đua ngựa. Đi đi. TÔI đã nói tài xế lộ trinh rồi."

"Được..." Đường Khả Hinh nghe, đành phải gật gật đầu.

Thời tiết hôm nay trời trong nắng ấm, bầu trời một màu xanh thẳm, những đám mây trắng nhẹ nhàng trôi.

Một chiếc xe con lại dọc theo đường bờ biển, chạy qua tòa nhà chính phủ náo nhiệt, lại dọc theo hướng đã định trước chạy tới, câu lạc bộ đua ngựa, vốn là khu vực hoàng kim, còn được gọi là "Hậu hoa viên", dọc theo đường có vườn cây, còn có bờ hồ đẹp, từng cành liễu buông xuống, xanh xanh nhẹ nhàng rũ ven mặt hồ, sóng nước lăn

tằn, cảnh sắc động lòng người... Đường Khả Hình nhẹ ấn cửa kính xe xuống, đón cơn gló mát lành, cô từ từ nhắm mắt lại, ngửa mặt mỉm cười, tâm tình khồng hiểu sao bỗng vui mừng.

Chiếc xe con tiếp tục chạy về phía trước, cuối cùng chạy tới một rừng cây rốt cuộc chạy tới một rừng cây

bao - vây quanh nhbao quanh sân gôn nho nhỏ, dừng lại trước cánh cửa sắt, tài xế xoay người nhìn Đường Khả Hĩnh, nói: "Đường tiểu thư, nhà họ Trang có quy định, bình thường xe cộ bên ngoài, không được đi vào. Phiền cô tự mình đi vào trong."

"Được..." Đường Khả Hinh mỉm cười bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn hoa vằn trên chiếc cửa sắt vô cùng sang trọng, cô liền im lặng đi lên phía trước, nhẹ nhấn chuông cửa, nhìn màn hình nhỏ sáng lên, cô đang muốn nói chuyện, cửa lại cách một tiếng mở ra, cô có chút nghi ngờ đẩy cửa sắt ra, đưa mắt nhìn qua, một thảm cỏ màu xanh thật lớn, dường như là sân gôn nhỏ, suối phun thật lớn, bọt nước đang bắn ra tung tóe, quả cầu thủy tinh không ngừng xoay tròn, căn biệt thự hai tầng hào hùng khí phách nhưng không mất đi vẻ thời thượng, những tấm thủy tinh trong suốt có thể nhìn xuyên thấu nội thất bên trong, thể hiện chủ nhân của nó là người quang minh lỗi lạc, chỉ có nguyện vọng là sự yên bình và thoải mái...

Đường Khả Hinh tò mò dọc theo con đường nhỏ trước hoa viên, từng bước một đi về phía tòa nhà hai tầng kia, ngẩng đầu, thậm chí có thể nhìn thấy trước bức tường thủy tinh tầng hai, còn đặt một chiếc ghế dựa màu tắng...

"Đường tiểu thư?" Một người nữ giúp việc, khoảng chừng 35 tuổi, mặc đồng phục màu đen, mỉm cười đi xuống cầu thang, nhìn Đường Khả Hĩnh nól: "Cô đã tới?"

"À... Vâng..." Đường Khả Hinh có chút ngượng ngùng, liền khẽ gật đầu cười đáp lại: "Tôi tới tìm tổng giám đốc, để báo cáo công việc."

"MỜI đi theo tôi..." Người giúp việc mỉm cười dẫn Đường Khả Hinh đi vào phòng khách xa hoa thời thượng, lại chuyển qua hành lang thật dài, dọc theo nơi đầy ánh sáng trước hành lang đi đến, Khả Hinh có chút kỳ quái, bởi vì càng đến gần, cô lại nghe thấy tiếng nước chảy... Lúc đang nhíu mày, lại thấy nữ giúp việc mở cửa kính ra, mỉm cười nói: "Mời vào."

Đường Khả Hinh sững sờ ôm văn kiện, đi vào bên trong cửa kính, bất ngờ nhìn thấy hồ bơi rộng hơn hai trăm mét vuông, mà hồ bơi rộng lớn này, chỉ có bóng dáng cường tráng to lớn của một người, đang bơi lội, thỉnh thoảng có thể thấy anh vươn hai tay, để lộ cơ bắp cường tráng, lại hướng người về phía trước, chuyển động dòng nước, để cho thân thể lẩn vào trong nước... Cô lập tức sửng sốt nhìn bóng người này, không cần nghĩ cũng biết anh là ai...

Người giúp việc mỉm cười Im lặng đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Chỉ còn lại hai người giữa bể bơi, một ở trong nước, một ờ trên bờ, từng trận tiếng hắt nước, vô cùng vang dội truyền đến.

Vẻ mặt Đường Khả Hinh vẫn còn sững sờ đứng cạnh bể bơl, ôm văn kiện, nhìn giữa những ánh sáng xanh trong bể bơi, người đàn ông kia vẫn dùng những động tác mạnh mẽ mà bơi, có lúc, thì bơi bướm, có lúc, bơi ngửa, lại có lúc, bơi theo kiểu tự do, dường như sức lực không bao giờ cạn kiệt, ờ trong nước nhanh nhẹn bơi khắp nơi, phần lưng rắn chắc hiện lên vô cùng vững chắc và đẹp mặt... Đôi mắt cô lóe lên, chậm rãi cúi đầu, không dám nhìn quá lâu, rồi lại nghĩ, không phải nói lệch múi giờ, thân thể khó chịu, đây là chuyện gì vậy?

Anh ngoảnh mặt nhìn người đang chờ đợi bên bờ hồ, lại tiếp tục tràn đầy sức sống vui chơi thỏa thích mà bơỉ vè phía trước, lúc vươn hai tay vùng vẫy, có vẻ tràn đầy tự tin, dường như đón gló lướt sóng!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.