Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 737: Quà sinh nhật



Buổi tối, âm nhạc từ sôi động dần trở nên lãng mạn và êm dịu hơn.

Một cơn gió mát lạnh, lẳng lặng lướt qua, giống như người yêu, dịu dàng vỗ về những tâm hồn cô đơn lạnh lẽo.

Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, lúc chờ quản gia mang quà tặng đến, lại im lặng liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh đang thần bí nở nụ cười có chút gian xảo, anh lại không hiểu cười nói: "Thật sự là một con bướm sao? Bướm thực sự rất khó bắt mà?"

"Tuyệt đối không khó bắt..." Đường Khả Hinh nhịn cười không được nói.

"Này!" Trang Hạo Nhiên vừa muốn nói gì đó, lại nhìn thấy quản gia đã nhanh chóng bưng khay, bước nhanh tới, anh lập tức đứng dậy, vươn tay nói: "Đến đây! Đến đây! Để tôi xem nào!"

"Vâng!" Quản gia nhanh chóng bưng khay, đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, tôn kính nói: "Đây là quà sinh nhật của Đường tiểu thư."

Nét mặt Trang Hạo Nhiên bộc lộ một chút buồn cười và vui mừng, cầm lấy hộp nhung màu xanh đậm kia, nâng niu trong tay hết nhìn trái lại nhìn phải...

Phốc!

Đường Khả Hinh nhịn không được cúi đầu cười, gương mặt ửng hồng như hoa đào.

Trang Hạo Nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, cuối cùng mới nửa đùa nửa thật ho khan một tiếng, chậm rãi vươn tay, trước tiên nhẹ kéo dải lụa trên hộp xuống, ngừng thở, có chút căng thẳng dùng tay, nhẹ nhàng mở hộp ra, thấy một chiếc đồng hồ kim cương lóe sáng lấp lánh, tôn quý mà vô cùng sáng chói giữa bầu trời đêm... Anh có chút sững sờ nhìn chiếc đồng hồ đeo tay này, liếc mắt một cái liền nhận ra đây là chiếc đồng hồ đeo tay duy nhất trên toàn thế giới, giá trị xa xỉ! !

"Này... ..." Trong lòng Trang Hạo Nhiên lập tức kích động dâng trào cầm cái hộp, kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Đường Khả Hinh, nói không nên lời! !

Đường Khả Hinh cũng có chút dịu dàng nhìn Trang Hạo Nhiên, mỉm cười.

"Em..." Đôi mắt Trang Hạo Nhiên run rẩy nghĩ tới nhiều tháng qua ẩn giấu tình cảm của mình, nhìn Đường Khả Hinh, muốn nói gì lại không nói nên lời.

Đường Khả Hinh nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nét mặt ôn nhu cười nói: "Vốn dĩ em cảm thấy... Một chiếc đồng hồ giá trị xa xỉ như vậy, năng lực của em thực sự không đủ sức mua, nhưng lại thấy một món quà, có thể quá mức một chút hay không? Anh sẽ không cho là em hối lộ anh chứ?"

Trang Hạo Nhiên tay cầm hộp đồng hồ, thâm tình nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh lại đúng lúc này, chậm rãi mở túi xách, từ bên trong lấy ra một tấm hình, nói: "Lúc em nghe giá chiếc đồng hồ đeo tay này, xin thứ lỗi em thực sự có

chút giật mình, không ngờ đúng lúc đó, điện thoại vang lên, lúc em nhận điện thoại, từ trong chiếc túi xách màu đen lâu ngày không dùng, bỗng rơi ra một tấm hình này..."

Cô nói xong, ngón tay đặt nhẹ trên mặt bàn một tấm hình, chậm rãi đẩy về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên kích động im lặng cúi đầu, nhìn thấy tấm hình chụp trong sân khấu hôn lễ, đó là ngày Tào Anh Kiệt và Trần Mạn Hồng kết hôn, còn có mấy người Lâm Sở Nhai chụp chung, mà khi đó, Đường Khả Hinh mặc váy lễ phục, kéo tay mình, đầu tựa vào vai mình, nhìn về phía ống kính, cười ngọt ngào mà lại dịu dàng... Giống như em gái, tựa vào lòng anh trai vậy... Anh nhìn tấm hình kia, thậm chí có cảm giác dường như đã trải qua mấy đời người.

Đường Khả Hinh cũng có chút ngượng ngùng cúi đầu cười, nói: "Em vẫn nghe mọi người nói, trước đây em được tổng giám đốc Trang anh coi trọng, em vẫn còn có chút khó hiểu, đây là mối quan hệ thế nào, thế nhưng khi em nhìn thấy tấm hình này, trong hình em cười ngọt ngào như vậy, vui vẻ như vậy, dựa vào anh như vậy, em liền biết, có lẽ trước đây anh thực sự yêu thương và bảo vệ em..."

Trang Hạo Nhiên kìm lòng không được ngẩng đầu, nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng mỉm cười ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: "Cho nên... Em không đi ra khỏi cửa hàng kia... Bởi vì tấm hình này... Cuộc sống của em, vẫn luôn quá cảm tính ... Em cứ như vậy mà đi tới, tương lai có lẽ vẫn muốn tiếp tục như vậy mà bước... Chỉ là, anh không nên hiểu lầm em tặng quà cho anh, là vì muốn được thứ gì đó... Bởi vì hiện tại thưởng quý của em cũng khá nhiều... Cũng nhờ một phần được anh xem trọng. Muốn tỏ thành ý cảm ơn, anh đã nắm tay em, đi đến tận hôm nay... Hôm nay đúng dịp quan trọng sinh nhật ba mươi tuổi của anh, em muốn dùng món quà này, để báo đáp lại những yêu thương anh đã dành cho em trong quá khứ..."

"... ..." Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh đang mỉm cười nhìn mình, đôi mắt anh run run kích động, muốn nói gì đó, nhưng lại cố gắng kìm nén, chỉ cười nói: "Em có biết tặng đồng hồ cho một người đàn ông trong ngày sinh nhật, là một chuyện vô cùng long trọng không?"

Đường Khả Hinh ngẩng đầu, trầm mặc nhìn anh.

"Ý nghĩa của việc tặng đồng hồ đeo tay, chính là muốn người đàn ông này từng phút từng giây đều nghĩ về em!" Trang Hạo Nhiên thâm tình nhìn cô nói.

Đường Khả Hinh nghe lời này, lập tứccó chút ngượng ngùng cười nói: "Em... Em... Em không có ý này... Em chỉ xem nó..."

"Cảm ơn!" Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, cười.

Đường Khả Hinh nhìn anh, cũng mỉm cười.

Trang Hạo Nhiên không muốn nói nữa, mà nhanh chóng lấy đồng hồ từ trong hộp ra, vừa muốn đeo vào... Lại phát hiện chốt dây đồng thật khó mở...

"Em giúp anh..." Đường Khả Hinh mỉm cười hơi nghiêng người về phía trước, nhận lấy đồng hồ từ trong tay anh, dùng ngón tay thon dài của mình nhẹ nhàng mở chốt dây đồng hồ, sau đó sẽ dịu dàng đặt sang bên cạnh, lại vươn hai tay, xắn ống tay áo cho Trang Hạo Nhiên...

Trang Hạo Nhiên mở to mắt, nhìn thấy Đường Khả Hinh dịu dàng như vậy, trong lòng không hiểu sao có chút ấm áp.

Đường Khả Hinh xắn xong ống tay áo cho Trang Hạo Nhiên, lại lấy đồng hồ trên bàn ăn, thật cẩn thận đeo vào cho anh, rồi lại xoay cổ tay anh, nhẹ nhàng cài chốt dây đồng hồ cho anh... Lại xoay cổ tay anh lại, nhìn chiếc đồng hồ quý giá này, vô cùng phù hợp với thân phận tôn quý của người đàn ông này, cô có chút xúc động cười nói: "Thật là đẹp..."

Trang Hạo Nhiên cũng hơi nhấc cổ tay, nhìn chiếc đồng hồ đeo tay này, tôn lên khí chất cao quý và thời thượng của đàn ông, nhất là kim đồng hồ hình mũi tên kia, bàn thân mình vẫn luôn rất thích đeo đồng hồ... Nhớ tới đã từng cùng cô đi chọn đồng hồ đeo tay, lúc đó mình thực ra có vài phần thèm muốn hi vọng có một món quà sinh nhật như vậy, đến bây giờ mới có... Anh bỗng nhiên ngạc nhiên vui vẻ cười, cười hết sức vui vẻ...

Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên vui vẻ như vậy, trong lòng cô cũng ấm áp, dịu dàng buột miệng nói: "Thích không?"

Trang Hạo Nhiên mỉm cười ngẩng đầu, cảm động nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Thích..."

Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên thật sự thích, cũng cúi đầu vui vẻ cười.

"Cái này trị giá một trăm hai mươi vạn, có phải muốn cả tính mạng em rồi không?" Trang Hạo Nhiên mặc dù trong lòng kích động cùng vui mừng, nhưng vẫn nhấc tay, nhẹ xoa cằm, cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Dù cho công ty chúng ta tiền nhiều hơn nữa, đoán chừng... Một trăm hai mươi vạn này, cũng không phải một con số nhỏ..."

"... ... ..." Đường Khả Hinh nghe lời này, đột nhiên đỏ mặt, cúi đầu cười.

***

Biệt thự trên đỉnh núi !

Vitas vừa tham gia cuộc họp với tổng bộ bên Anh xong, cũng không có thời gian tham dự tiệc sinh nhật học trò nên trực tiếp về nhà.

Buổi tối, tiếng ve kêu, từng trận tiếng kêu hỗn loạn, mang theo chút bướng bỉnh vang lên.

Vitas trầm mặc bước ra khỏi xe, sau đó đẩy rào chắn trước vườn hoa, vì không con cây táo kia, vườn hoa có vẻ trống trải hơn nhiều, ông không lên tiếng, trầm mặc đi vào nhà, không hiểu sao lại phát hiện, đèn phòng khách đang mở, ông nhíu mày nhìn xung quanh, hẳn là không thể nào có trộm được, bởi vì nơi này có thiết bị báo động, hiện nay chỉ có một mình Khả Hinh có thể tự do ra vào nhà mình, đoán chừng cô đã trở về ...

Nghĩ tới đây, ông không đắn đo nữa định bước lên lầu, đột nhiên cảm giác có gì đó không ổn dừng bên cạnh cầu thang, trong nháy mắt xoay người, nhìn về phía tủ rượu tinh xảo của mình đã mở ra, bên trong lúc trước để chai Khang đế 1965, giờ lại không thấy nữa, ông vô cùng kinh ngạc bước qua, cho là mình hoa mắt, lần đầu tiên cảm thấy mất bình tĩnh như vậy, vươn tay, lại hướng về phía tủ rượu mò mẫm, đã không còn! !

Vitas nóng mắt xoay người, nhanh chóng tự hỏi, không cần nghĩ, nhất định là học trò lấy trộm rượu đi rồi! Cô lấy trộm rượu làm gì chứ? Trong nháy mắt ông tức giận cầm điện thoại lên, bấm số học trò! ! !

****

Điện thoại trong túi chợt vang lên.

Đường Khả Hinh có chút sững sờ nhẹ nhàng mở túi xách, lấy điện thoại di động ra nhìn vào, cư nhiên thấy số thầy gọi đến, cô lập tức cúp máy, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, bưng ly cocktail trước mặt Trang Hạo Nhiên lên, uống một ngụm, vì uống quá nhanh nên lại ho khan.

Trang Hạo Nhiên thấy cô có chút không ổn, liền cười hỏi: "Em làm sao vậy?"

"Không có việc gì!" Đường Khả Hinh trong lòng suy nghĩ, có thể một vạn năm nữa mình cũng không dám gặp thầy, trong lòng có chút hoảng sợ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, nói: "Tổng giám đốc... Nếu như thầy muốn sa thải em, anh có thể giữ em lại được không?"

"... ..." Trang Hạo Nhiên nhịn cười nhìn cô.

"Không... Sẽ không sao?" Đường Khả Hinh nhìn anh, cảm thấy chiếc đồng hồ đeo tay này rõ ràng không nên mua.

"Rốt cuộc em đã làm gì?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cười hỏi.

"Không có việc gì... Món quà anh thích là được rồi... Em không làm phiền anh nữa... Có thể thị trưởng Tống đang tìm em..." Đường Khả Hinh nói xong, liền vội vàng đứng lên, muốn rời đi...

Trang Hạo Nhiên lại nắm cổ tay cô, kêu nhỏ: "Khả Hinh..."

Đường Khả Hinh sửng sốt quay đầu, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn cô một lúc lâu, đồng hồ trên cổ tay sáng lấp lánh, anh không hiểu sao bỗng cười nói: "Em và thị trưởng Tống... là mối quan hệ gì?"

Đường Khả Hinh trầm mặc một lúc, mới nhìn anh, cười nói: "À... Quan hệ bạn bè... Bởi vì trước đây có việc nhờ anh ấy, cho nên, còn nợ anh ấy một ân tình..."

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, đôi mắt lóe lên ánh nhìn khó nắm bắt, cười.

***

Ân Nguyệt Dung đang nằm bên cạnh chồng, vừa uống ly trà sâm, vừa nhìn thị trưởng Tống, cười.

Lúc này, Tiêu Đồng nhanh chóng đi tới, bên tai Ân Nguyệt Dung thì thầm nói câu gì đó, đôi mắt bà lập tức sáng ngời, nhìn về phía Tống Vĩ Thần, đôi mắt híp lại!


Trong nháy mắt Ân Nguyệt Dung ngồi trước bàn ăn trong phòng, ngẩng đầu, nhìn về phía bốn tên cầm thú! !

Bốn tên cầm thú cũng lập tức nhìn bà!

"Thị trưởng Tống này..." Ân Nguyệt Dung hơi nhấc chân, ngồi bắt chéo, nhìn về phía bốn tên cầm thú, nói: "Người của ai?"

"Người của ủy viên Trương!"Lâm Sở Nhai nhanh chóng nói.

"Ủy viên Trương..." Ân Nguyệt Dung vuốt nhẹ khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của mình, đôi mắt nhanh chóng lưu chuyển.

"Mẹ! !" Trang Ngải Lâm ngẩng đầu nhìn mẹ, bất đắc dĩ thở dài, nói: "Khả Hinh người ta có người theo đuổi là tốt rồi, người không thể đuổi người ta như đuổi ruồi bọ như vậy!"

"Bác Dịch đâu?"Ân Nguyệt Dung nhanh chóng nhìn con gái, hỏi.

Trang Ngải Lâm lập tức nhíu mày, vươn tay, nhẹ chống huyệt thái dương, giả vờ như không có gì xảy ra.

"Con đừng có chống huyệt thái dương như vậy nữa cho mẹ!" Ân Nguyệt Dung tức giận nhìn con gái, nói: "Con suốt ngày chỉ biết bắt nạt nó! ! Lần trước cùng với tên đàn ông người Anh thân mật nhảy múa, bị nó bắt gặp, nó tức giận lại quay về vườn nho rồi! Con muốn mẹ cho Điệp Y đánh con đến tàn phế có phải không?"

"Mẹ! Đó là xã giao bình thường!" Trang Ngải Lâm thực sự không có cách nào đành nhìn về phía Ân Nguyệt Dung, nghiêng người về phía trước, nói: "Mẹ xem em trai kìa! ! Không phải vừa rồi mới nhảy múa mặt kề mặt đó sao?”

"Con và em trai con giống nhau sao? Nó là một người đàn ông trưởng thành, nhân dịp sinh nhật, nhảy múa một chút cùng không hề gì! Thế nhưng con đã có bạn trai, cũng không có chút phép tắc nào,coi Bác Dịch như không khí vậy! ! Ngày mai ngày mốt ngày kia không được phép lên bàn ăn cơm!" Ân Nguyệt Dung lại tức giận nói.

"Không ăn thì không ăn!" Trang Ngải Lâm không sợ! !

"Nếu như trong vòng ba ngày, con không mang Bác Dịch đến trước mặt mẹ! !Cả đời này con cũng đừng mong ăn cơm cho mẹ, cắn một hạt gạo, mẹ cũng để Điệp Y đem con treo ngược lên phơi nắng!" Ân Nguyệt Dung lại tức giận nhìn con gái nói.

"Mẹ! !" Trang Ngải Lâm ai cũng không sợ, chỉ sợ một mình Điệp Y!

"Đừng gọi tôi là mẹ! Tôi còn hoài nghi cô có phải do tôi sinh ra không đây!" Ân Nguyệt Dung nhanh chóng nói.

"Con thật hi vọng con không phải do mẹ sinh ra!" Trang Ngải Lâm cãi lại!

"Cô..." Ân Nguyệt Dung lập tức muốn cầm cái thìa, đánh vào đầu con gái!

"Dì Trang, không nên nổi giận!" Tiêu Đồng lập tức đỡ Ân Nguyệt Dung, để cho bà bớt nổi nóng.

"Tôi có thể không tức giận sao? Mắt thấy con dâu của tôi sắp sửa bay mất! Tôi đang vội muốn chết! Bác Dịch cũng thật là! Lúc đó cứu Hạo Nhiên nhà chúng ta lên, chữa trị, mất trí nhớ, bây giờ chữa trị cho con dâu tôi, cũng lại mất trí nhớ! Y thuật thật sự tốt quá rồi! !" Ân Nguyệt Dung thấy nóng lại dùng tay quạt gió, lại tiếp tục nói: "Các người nói xem, bọn nó sao có thể không phải trời đất tạo thành được chứ? Đến chuyện mất trí nhớ, cũng cùng nhau gặp phải rồi! Thật sự là quá xứng đôi !"

Phốc!

Mấy người Lâm Sở Nhai nhịn không được cười rộ lên.

"Lập tức! !Đối phó với Lâm Vĩ Thần cho tôi!" Ân Nguyệt Dung lại nhanh chóng lấy tay quạt gió, cảm thấy nóng quá nói.

"Tống Vĩ Thần..."

"Còn quan tâm hắn họ Lâm hay họ Tống làm gì, dù sao Khả Hinh nhà chúng ta, chính là họ Trang ! !" Ân Nguyệt Dung dùng tay vỗ mặt bàn, đơn thuần ngây thơ nói.

"Đang nói chuyện gì?" Trang Tĩnh Vũ nghe thấy vợ mình kích động như vậy, liền chậm rãi đi tới, nhìn một đống người nhét chung một chỗ, liền khó hiểu hỏi.

"Không có gì! !Nói chuyện Obama khi nào thì đến nhà chúng ta dùng cơm thôi!"Ân Nguyệt Dung trong nháy mắt xoay người, nhìn Trang Tĩnh Vũ mỉm cười nói: "Các anh nói chuyện xong rồi sao?"

"Không có... Ghé qua xem em chút thôi..." Tay Trang Tĩnh Vũ nhẹ nhàng đặt trên vai vợ mình, mỉm cười nói: "Đừng quá mệt mỏi..."

Ông nói xong, liền xoay người rời khỏi.

Trang Ngải Lâm nhìn cha mình bỏ đi, cô chậc một tiếng, coi thường nhìn mẹ mình, nói: "Sao vậy? Mẹ cũng sợ cha biết sao?"

Ân Nguyệt Dung nhìn về phía Trang Ngải Lâm, nheo nheo mắt cười, nói: "Cha con là một người chính trực như vậy, để cho ông ấy giúp theo đuổi con dâu, đến lúc mẹ vào quan tài cũng đợi không được! !Mẹ cũng không thể để cho con dâu của mẹ trốn thoát! Nếu như nó chạy mất, từ đâu mẹ lại có thể tìm được một cô gái làm động tác kéo tay đáng yêu như vậy chứ? Nó với mẹ thời còn trẻ, giống nhau như đúc!"

"... ..." Mọi người đều không lên tiếng, nhìn bà.

Ân Nguyệt Dung phát tiết nói một lượt xong, đột nhiên hai mắt chợt lóe, ngẩng đầu nhìn bốn tên cầm thú, đột nhiên vui vẻ cười rộ lên, nheo nheo mắt nói: "Có không?"

"Cái gì?"Mọi người cùng nhau nhanh chóng nhìn bà! !

Ân Nguyệt Dung nói xong, xoay người chăm chú nhìn phía trước, đột nhiên cười!

***

Tiệc tối vẫn tiếptục , Trang Hạo Nhiên cùng Đường Khả Hinh bước trên mặt cỏ xanh mềm mại, đi về phía sàn nhảy bên kia, thỉnh thoảng anh lại nhấc cổ tay, nhìn chiếc đồng hồ kim cương trắng đen xếp thành hoa văn thời thượng, phản chiếu ánh sáng lấp lánh đẹp mắt, anh lại mỉm cười.

Đường Khả Hinh cũng xoay người, dịu dàng nhìn anh.

"Khụ khụ..." Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đem tay, đút vào trong túi quần, giả vờ không chú ý đi về phía trước.

Đường Khả Hinh cúi đầu cười.

"Khả Hinh?" Tống Vĩ Thần lúc này, nhìn thấy Đường Khả Hinh đi tới, anh lập tức mỉm cười đi tới, xin lỗi nói: "Thật ngại quá, vừa cùng hai vị chủ tịch trò chuyện hơi lâu một chút."

"Không có việc gì."Đường Khả Hinh lịch sự cười.

Trang Hạo Nhiên đứng một bên, liếc mắt nhìn Tống Vĩ Thần.

"Qua đây ngồi chút đi... Trước lúc đến đây, cũng chưa dùng cơm..." Tống Vĩ Thần lịch sự liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên cười, gật gật đầu, liền vươn tay vô cùng phong độ tao nhã nhẹ đỡ Đường Khả Hinh đi về khu tiệc trước sân khấu...

Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, nhìn bọn họ cất bước đi về phía trước, thân mật như vậy, hai mắt anh nhíu lại.

***

Một trận ánh lửa mãnh liệt phun ra, báo hiệu tiệc sinh nhật tối nay chính thức bắt đầu.

Tất cả khách mời, đều rối rít ngồi xuống vị trí được thiết kế ven bể bơi, mỉm cười nhìn dải lụa trắng được treo lên tạm thời ở phía bên kia, có chiếc đàn dương cầm ba chân màu trắng, đẹp mắt xuất hiện trong bóng đêm, Trang Hạo Nhiên vẫn mặc sơ mi đen, quần thường đen, tay đeo chiếc đồng hồ số lượng có hạn kia, không biết từ lúc nào, đã đứng cạnh chiếc đàn dương cầm, tay chống lên đàn, nhìn các vị khách mời, đẹp trai tươi cười...

Tiếng vỗ taylại nhiệt liệt vang lên.

Đường Khả Hinh và Tống Vĩ Thần ngồi cùng một chỗ, cũng sôi nổi vỗ tay mỉm cười.

Tưởng Thiên Lỗi lúc này, mới nhìn thấy Đường Khả Hinh và Tống Vĩ Thần, tối nay cư nhiên cùng nhau đến, tim anh bỗng căng thẳng.

Lúc này, Đường Khả Hinh mới dịu dàng ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên ngượng ngùng dựa vào dương cầm, có chút xúc động nhìn về phía các vị khách mời, cười nói: "Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến tham dự tiệc sinh nhật của tôi, thực ra cuộc đời, lúc bước qua tuổi ba mươi, đối với một người đàn ông mà nói, là ngày rất quan trọng, vì phía trước còn có rất nhiều thời gian, cho nên chúng ta đi đến được đâyvào giờ phút này, cũng không muốn nhìn lại, dù sao, con đường phía trước, vẫn còn rất xa xôi..."

Đường Khả Hinh nghe lời này, càng chăm chú nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên lại cười rộ lên, nhìn người phụ nữ mình yêu thương phía trước, nói: "Thế nhưng, tối hôm nay, tôi nhận được một món quà quý giá nhất, người ấy nhắc nhở tôi, cuộc sống đáng quý, ở chỗ nó cứ dần trôi đi. Phải chăng chúng talúc từng bước đi về phía trước, cũng nên quay đầu lại nhìn, một số chuyện và một số người không thểquay lại được? Ví dụ như... Hôm nay là ngày trọng đại trong cuộc đời tôi, thế nhưng tôi lại muốn cảm ơn người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời tôi! Người đó chính là.."

Tất cả mọi người đều im lặng.

Trang Hạo Nhiên thâm tình nhìn về phía trước, giơ tay lên, cười nói: "Mẹ của tôi!"

Mọi người lập tức vui vẻ xoay người, nhìn về phía Ân Nguyệt Dung tại chỗ ngồi dành cho khách quý.

Ân Nguyệt Dung ngồi bên cạnh chồng mình, nhìn con trai đứng bên kia bể bơi, bước sang tuổi ba mươi cao to đẹp trai lại hiểu chuyện như vậy, bà kìm lòng không được hai mắt đỏ bừng, xúc động nhìn con trai.

Trang Tĩnh Vũ cũng có chút ôn hòa tươi cười, nhìn về phía con trai.

Trang Hạo Nhiên cảm kích nhìn về phía mẹ mình, thật lòng cảm ơn, mang theo vài phần nghẹn ngào, cười nói: "Mẹ, ngày đó sinh ra con, là ngày đau đớn nhất trong cuộc đời người, nếu như không nhờ người, sẽ không có con... Cho nên lần sinh nhật quan trọng trong đời này, con xin cảm ơn người... Cảm ơn mẹ ngày đó đã sinh ra con, làm bạn với con cho đến tận hôm nay... Người vẫn luôn dùng phương thức đặc biệt để yêu thương con, dù cứ như vậy, nhưng con vẫn không bao giờ hối tiếc... Bởi vì con biết, người yêu thương con sâu sắc như vậy."

Nước mắt Ân Nguyệt Dung nhanh chóng lăn dài.

Đôi mắt Đường Khả Hinh cũng chớp lóe, kích động nhìn người đàn ông phía trước, vì mình cũng là người hiếu thuận, nghe nói vậy, cũng vô cùng xúc động.

Trang Hạo Nhiên có chút tinh nghịch nhìn về phía mẹ, giấu không được bí mật cười nói: "Kỳ thực... Mỗi buổi tối, lúc người cho rằng con đang ngủ, len lén vào phòng hát ru con, con đều biết... Cho nên mỗi buổi tối, đều ngủ rất sớm, chính là muốn chờ người vào hát cho con nghe..."

Ân Nguyệt Dung có chút giật mình nhìn về phía con trai, không nhịn được nước mắt lại chảy xuống.

"Tối nay con trai tròn ba mươi tuổi, đã trưởng thành... Nên vì mẹ con sẽ hát tặng một bài hát ru, xem như là một món quà đáp lại tình yêu thương mà mẹ đã dành cho con suốt ba mươi năm qua..." Tối nay Trang Hạo Nhiên đột nhiên trở nên vô cùng tình cảm, vừa cười đi về phía chiếc đàn dương cầm ba chân màu trắng, nặng nề thở một cái, mới chậm rãi vươn hai tay, đôi mắt chăm chú cúi đầu, nhìn những phím đàn đen trắng xen kẽ nhau, nhớ đến lúc nhỏ, dưới ánh nắng mai rực rỡ, lúc đi ra vườn hoa biệt thự ở Anh, mẹ thường nắm đôi tay nhỏ bé của mình, giữa vườn bướm bay múa phất phới, lại chọc cho mình cười... Trên mặt anh dần hiện lên vài phần biết ơn tươi cười, ngón tay như nước chảy lướt nhẹ phía đàn, đàn lên ca khúc lúc nhỏ mẹ thường hát ru mình “Trăng mông lung, chim mông lung”, lúc nàynhững giai điệu nhẹ nhàng bay bổng, giữa bầu trời đêm lung linh ngọt ngào, cứ khoan thai mà đến...

Trang Hạo Nhiên đột nhiên quay sang cầm microphone đã chuẩn bị sẵn, dùng giọng hát vô cùng êm dịu và tình cảm, mỉm cười hát: "Trăng mông lung, chim mông lung... Ánh sáng lấp lánh giữa bầu trời đêm. Núi mông lung, nước cũng mông lung, côn trùng mùa thu khẽ thì thầm... Hoa mông lung, đêm mông lung, gió đêm gõ vào rèm cửa mờ ảo, đèn mông lung người cũng mông lung, chỉ mong cùng bướcvào giấc mộng..."

Ân Nguyệt Dung kích động nhìn con trai, có lẽ trên thế giới này, không ai có thể hiểu được ý nghĩa của bài hát này hơn mình, bà kiềm nén xúc động xuống đáy lòng, trong lòng lại xót xa nhìn con trai.

Một tiếng đàn dương cầm khác, chợt vang lên.

Dải lụa màu trắng, nhẹ nhàng được vén lên, một cô gái, mặc váy lụa trắng dài, ngồi trước một chiếc đan dương cầm ba chân màu đen khác, vừa dịu dàng đánh bài hát “Trăng mông lung, chim mông lung”, vừa hát: "Trăng mông lung, chim mông lung... Ánh sáng lấp lánh giữa bầu trời đêm. Núi mông lung, nước cũng mông lung, côn trùng mùa thu khẽ thì thầm…”

Trang Hạo Nhiên có chút ngượng ngùng bước qua bể bơi, đi đến trước mặt mẹ mình, vô cùng hào hoa phong độ nhẹ đỡ mẹ đứng lên, kéo tay bà chậm rãi đi đến giữa sân khấu cạnh bể bơi, trước mặt các vị khách mời, vừa nắm tay mẹ, vừa vịn vào hông mẹ, đem mẹ mình yêu thương ôm vào lòng, ôn nhu tươi cười, chân di chuyển theo điệu nhảy, xoay tròn giữa sàn nhảy...

Ân Nguyệt Dung cũng tựa vào lòng con trai, ngẩng đầu dịu dàng mỉm cười nhìn.

Trang Hạo Nhiên cúi đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp mấy chục năm vẫn như một ngày của mẹ mình, dường như cho đến tận bây giờ cũng không hề theo thời gian trôi, mà mất đi nửa phần xinh đẹp, vẫn là khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ kia, vẫn đôi mắt to tròn hồn nhiên mộng ảo ấy, vẫn dáng người đẹp đẽ kia, trong lòng anh nhất thời xúc động cúi xuống, hôn nhẹ lên trán mẹ, nở nụ cười, tiếp tục xoay tròn theo điệu nhạc...

Giờ phút này, Đường Khả Hinh nhìn thấy Trang Hạo Nhiên như vậy, trong lòng bỗng dâng trào xúc động, ôn nhu nhìn người đàn ông bên kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.