Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 743: Kém khá xa



Một tiếng chuông vang lên.

Vitas vừa uống sữa vừa quay mặt nhìn bên ngoài.

Người giúp việc vội vàng đi ra ngoài, mở cửa, cùng vị khách nói chuyện một lúc, liền mỉm cười đi vào, nhìn Vitas nói: “Tiên sinh, Chủ tịch Lưu chuyên về châu báu tới, muốn tìm hiểu về những chậu cảnh 12 tháng của ngài.”

Vitas vừa nghe, lập tức mỉm cười bỏ miếng sandwich trong tay xuống, chuyện này mấy ngày trước đã có hẹn trước rồi, ông chậm rãi đứng lên, lúc đi về phía phòng khách, cũng đã nhìn thấy chủ tịch Lưu tuổi chừng 70, mặc thường phục, đội nón nỉ, xem ra là vừa thể dục tản bộ ghé qua, hai người từ trước đến nay là hai lão già vẫn vô cùng yêu thích cây cảnh, cùng nhau bắt tay….

“Chậu cây cảnh 12 tháng ở nước ta, nghe nói đã từng phân bố ở 12 nơi khắp châu Á, thật không ngờ, lại có thể được Vitas tiên sinh thu thập đầy đủ, hôm nay may mắn có dịp được chiêm ngưỡng cảnh sắc này, quả là vinh hạnh của tôi.” Chủ tịch Lưu vừa cười vừa bắt tay Vitas.

Vitas cũng mỉm cười, nói: “Đây là món quà của cha học trò gửi tặng, nếu không, dựa vào năng lực của tôi, cũng không cách nào sưu tầm đủ 12 chậu cảnh quý này, xin mời…”

“Được, được, được…” Tâm trạng chủ tịch Lưu hôm nay rất phấn khởi, liền xoay người cùng Vitas đi ra sau vườn hoa.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn thầy và chủ tịch Lưu cùng ra sau vườn hoa, đôi mắt anh lưu chuyển, lại cẩn thận nhìn xung quanh, khó hiểu nói: “Sao còn không thấy Khả Hinh đâu? Chẳng lẽ vẫn chưa tỉnh ngủ sao?”

Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt nói: “Cô ấy không giống người ngủ nướng…”

Trang Hạo Nhiên nghĩ nghĩ, liền cười, vừa muốn xoay người lên lầu, lại nhìn trên giá rượu của Vitas, chai Khang đế 1665 cuối cùng không thấy đâu nữa, anh nhíu mày nhìn cái tủ rượu trống trơn kia, nói: “Kỳ quái, chai Khang đế 1665 của thầy đâu mất rồi chứ? Sẽ không phải bị trộm đi để mua quà sinh nhật đấy chứ?”

Anh chỉ là nói đùa.

Bốn tên cầm thú cũng xoay người, nhìn về phía tủ rượu trống trơn kia, cười rộ lên nói: “ Nếu thật sự là như vậy, chúng tôi thực sự chúc mừng người kia, hắn chết chắc rồi.”

Trang Hạo Nhiên không nghĩ nhiều nữa, xoay người nhanh chóng lên lầu, bước trên cầu thang hình xoắn ốc, đến lầu hai, đi đến căn phòng sát cây táo trước kia, khuôn mặt bộc lộ chút dịu dàng tươi cười, bước đến trước cửa phòng, nhẹ nhàng gõ gõ…

Bên trong không có tiếng động.

Trang Hạo Nhiên đợi một lúc lâu, lại nhẹ nhàng gõ cửa.

Sau vườn hoa.

Vitas và chủ tịch Lưu cùng đi ra sau vườn hoa, nhìn thấy vườn hoa vốn dĩ phải được dọn dẹp ngăn nắp gọn gàng, hiện tại, cỏ cắt rơi xuống, vương vãi khắp nơi, trên bãi cỏ xanh mềm mại, khắp nơi đều tràn đầy nước, những loại hoa cỏ nổi tiếng vừa được tưới nước, ướt đầm đìa, lá nhỏ rũ xuống, không còn sức sống, cái kéo lớn dùng để cắt cỏ, dựa vào một chỗ, vô cùng sắc nhọn nằm trên mặt đất chĩa vào mặt khách… Chủ tịch Lưu sửng sốt, nhìn vườn hoa rối tung lộn xộn này, thật sự không giống nhà có thể sưu tầm được 12 chậu cây cảnh quý giá kia, xem ra người Pháp vẫn là người Pháp, suy cho cùng có thể hiểu được bao nhiêu phần văn hóa Trung Quốc chứ?

Sắc mặt Vitas bỗng nhiên cứng ngắc, đôi mắt lưu chuyển nhìn xung quanh vườn hoa rối tung rối mù của mình, nghĩ cái đứa học trò chết tiệt kia đi đâu mất rồi?

Chủ tịch Lưu vẫn còn đang nghi ngờ, lại thấy sau vườn hoa những cây tùng cao kia dựa sát vào bên cạnh tường đá không theo quy luật nào, quả nhiên được đặt chậu cảnh “Tùng nghênh khách”12 tháng vẫn còn đọng sương sớm, 12 chậu cây cảnh này, dáng cây thướt tha, lấy hình thái “Ông lão đón khách”, nghênh đónkhách, hoàn toàn bày ra tư thái cao quý của 12 chậu cảnh "Tùng nghênh khách"... Chủ tịch Lưu nhất thời kích động hưng phấn đi tới trước mặt 12 chậu “Tùng nghênh khách”, nở nụ cười vươn đôi tay già nua, chạm vào chậu cây tùng tháng sáu, nói: "Tục ngữ có câu, thơ cổ của Trung Quốc chúng tôi, chia làm ba cảnh giới, nội dung, hoàn cảnh và ý nghĩa... Mà chậu cảnh này là loại thực vật có thể thể hiện được chất thơ lâu đời nhất của Trung Quốc chúng tôi..."

Vitas giống như nhận sự dạy dỗ mỉm cười gật đầu.

Chủ tịch Lưu lại chạm tay vào chậu cây tùng tháng sáu, vẻ mặt say mê, giống như trong khoảnh khắc hóa thân thành nhà thơ Trung Quốc thời cổ đại, dùng giọng điệu điềm tĩnh, đầy thỏa mãn thưởng thức nhìn về phía gốc cây tùng tháng sáu, nhìn cành lá vươn ra, giống như phó thác cho người say mê hấp dẫn nó, hình dạng ý nghĩa màu sắc đặc sắc, nhất là tầng tầng lớp lớp những cành lá giống như một tác phẩm nghệ thuật, sinh trưởng về phía bên trái, hình dạng lá và cành cây đều vô cùng nghệ thuật, ông lại tiếp tục giải thích: "Từ xưa đến nay, những chuyên gia làm vườn ở đất nước chúng tôi, trong quá trình sáng tạo nên những chậu cây xuất sắc này, nhất định phải truyền vào đó hứng thú của mình, thực ở phương pháp, hư ở chỗ che giấu một cách kỳ diệu, thực vì hình dáng nhìn thấy được... Hư vì lấy suy nghĩ mà bật ra... Do đó mà sản sinh những hình tượng nghệ thuật mang ý nghĩa sâu xa..."

Lầu hai.

Trang Hạo Nhiên thất thần đẩy cửa phòng Khả Hinh ra, cư nhiên nhìn thấy căn phòng thiết kế kiểu châu Âu vô cùng sang quý, cũng không có thấy bóng dáng cô đâu, đệm giường xanh nhạt, đã được sửa sang ngay ngắn lại, cửa sổ bên cạnh cây táo, mở ra, một cơn gió mát lành thổi qua, trên bàn học mở ra vô số tài liệu về rượu đỏ, còn có sổ ghi chép... Thậm chí còn có bút máy, đặt bên cạnh gốc cây Hỏa Liệt Điểu xinh đẹp...

Anh đi về phía bàn học, khuôn mặt bộc lộ nét nhu hòa, đôi mắt chăm chú nhìn sổ ghi chú mà Đường Khả Hinh đã mở ra sẵn, mặt trên đều là nét chữ xinh đẹp của cô, bên trong ghi lại nội dung rượu đỏ, thực ra anh luôn rất thích những cô gái thông minh sáng suốt... Anh chậm rãi vươn tay lật sổ ghi chép, lại nhìn thấy mặt trên có nét chữ to viết: Trang Hạo Nhiên! ! Phía trên vẽ một cái xiên lớn, còn có một cái đầu lâu! Bên cạnh lại vẽ một cô gái, tay cầm trâm dài, hướng bên này đâm tới! ! !

"... ... ..." Đôi mắt Trang Hạo Nhiên lưu chuyển bộc lộ chút thâm tình, lẳng lặng dừng chỗ tên mình, cuối cùng, bất giác nở nụ cười.

"Tác phẩm chậu cảnh này, phản chiếu tâm hồn muôn loài... Có câu, núi lớn dựa trên đồng bằng mà đứng được... Như vậy, mới có thể dung hòa thấm nhuần được tính khách quan và chủ quan của cảnh sắc... ha ha ha..." Chủ tịch Lưuhôm nay thật sự rất vui vẻ.

Trang Hạo Nhiên nghe thấy dưới lầu có lời phân tích tán thưởng liên quan tới những chậu cảnh, liền mỉm cười gấp sổ ghi chép lại, xoay người quay mặt hướng về phía cửa sổ sau vườn hoa, hai tay chống trước cửa sổ, cúi xuống nhìn thầy và chủ tịch Lưu đứng dưới một gốc cây tùng cao, đang chậm rãi đàm đạo... Anh không nhịn được lại cười, vừa muốn xoay người, phát hiện trên cây tùng lớn có một bóng dáng, nhẹ nhàng đong đưa... Anh nghi ngờ cúi thấp đầu, lại mượn góc độ bên này, cư nhiên nhìn thấy Đường Khả Hinh tay ôm chậu cảnh, nóng đến mức đầu đầy mồ hôi, sợ tới mức tim gan run rẩy trốn trên một cành cây to, tay bịt chặt miệng, hơi thở nặng nề!

"Em..."Trang Hạo Nhiên lập tức không nghĩ nhiều, liền chỉ vào đường Khả Hinh kêu nhỏ.

Đường Khả Hinh trợn tròn mắt, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, lập tức sợ đến mức mồ hôi tuôn ra, hướng về anh ra dấu im lặng, khuôn mặt đau khổ cầu xin anh ngàn vạn lần đừng lên tiếng.

Vitas cùng chủ tịch Lưu nghe được giọng nói này, nhất thời nhìn thấy Trang Hạo Nhiên trên lầu hai, anh ra vẻ dường như không có chuyện gì xảy ra chỉ nhìn quanh thưởng thức phong cảnh núi rừng, lại không để ý đến nữa...

"Nhìn chậu cảnh này xem…"Chủ tịch Lưu lại mỉm cười với tay về phía chậu cảnh nào đó, tiếp tục cười, nói: "Nếu muốn hiểu được quan điểm nghệ thuật của những chậu cảnh này, nhất định phải hòa nhập vào trước..."

Đường Khả Hinh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch ôm lấy chậu cây “Tùng tháng giêng” vừa bị mình cắt trụi kia, nghe chủ tịch Lưu tiếp tục giảng giải về cây tùng đón khách, cô run rẩy vươn tay, vừa lau mồ hôi vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang nghi hoặc nhìn mình, dùng ánh mắt hỏi chuyện gì xảy ra? Cô nhẹ thở dốc một hơi, hai chân đứng vững trên cành cây, hướng về phía anh nâng chậu cây trong tay lên!

Trang Hạo Nhiên nghi ngờ quay mặt, nhìn về phía chậu cây cảnh trong tay Đường Khả Hinh, ban đầu vẫn chưa phát hiện ra có gì khác thường, mắt vừa mở to, mới phát hiện đó là một cây “Tùng tháng giêng” nổi tiếng trong ngoài nước, anh cũng bị dọa sợ chỉ vào cô.

Đường Khả Hinh mím môi, đau khổ muốn khóc lên.

Trang Hạo Nhiên lo lắng đau lòng nhìn cô, nghĩ nghĩ, quan sát khoảng cách một lát, liền dùng tay ám chỉ Khả Hinh leo đến thân cây bên này, mình sẽ bế cô vào phòng, đến lúc đó lại từ từ tính toán sau! !

Đường Khả Hinh nóng đến mức đầu đầy mồ hôi, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên dùng ánh mắt hỏi: "Thật sự có thể sao?"

Trang Hạo Nhiên ngay lập tức gật gật đầu.

Đường Khả Hinh nghĩ nghĩ, thật sự không còn cách nào khác, tối hôm qua mới trộm rượu mua quà, hôm nay nếu cắt hỏng chậu cảnh, thầy nhất định sẽ như núi lửa phun trào, cô khẽ cắn môi dưới, lau mồ hôi trên mặt, từng chút một thật cẩn thận đỡ thân thể, bò lên trên... Muốn mượn cửa sổ bỏ trốn...

"Thưởng thức chậu cảnh ở cảnh giới cao nhất, có bốn thành ngữ có thể thay thế..." Chủ tịch Lưu bắt đầu diễn tả bằng bốn động tác tay, lại dáng vẻ cao ngưỡng, tựa như cao thủ võ lâm, chăm chú nhìn chậu cảnh trước mặt, cười nói: "Thực sự vừa nhìn, hưvới thần tương phùng, thực lại với giá trị mà giác ngộ, hư với trí lại gặp nhau! ! Bốn thành ngữ này, thể hiện một cách đầy đủ nét tinh túy thưởng thức của người Trung Quốc chúng tôi, nhất là “Tùng mười hai tháng” này, lại càng thể hiện trình độ nghệ thuật làm vườn đỉnh cao của đất nước chúng tôi. Mà chậu cảnh tùng 12 tháng này, lại nổi tiếng nhất khắp trong và ngoài nước, tức là "Tùng tháng giêng", nó là chậu cảnh cực kỳ có khí phách đế vương, dẫn dắt cảnh giới cao nhất trong nghệ thuật cây cảnh, được xưng là chậu cảnh của núi Thái Sơn... Ha ha ha... Hôm nay có thể may mắn được nhìn thấy núi Thái Sơn trong truyền thuyết, tôi thực sự không uổng công sống trên đời này rồi..."

Chủ tịch Lưu nói xong, vươn tay lên, từ chậu cây tùng tháng mười hai chỉ tay đếm ngược, tháng mười một, tháng mười, tháng chín, tháng tám... Tháng ba, tháng hai... Ông chợt sửng sốt, chỗ kia sao lại trống không rồi ! !

Vitas cũng sửng sốt, chớp chớp mắt, lại chớp mắt cho rằng mình đang nhìn nhầm rồi!

Đường Khả Hinh ôm chậu cây kia, nhất thời sau lưng chợt lạnh, cũng quên mất việcđang trèo cây, đạp vào một cành cây nào đó, cúi đầu, nhìn xuống dưới.

Trang Hạo Nhiên lập tức giật nảy mình, nhìn xuống dưới lầu! ! !

"Này..." Chủ tịch Lưu ngẩng đầu nhìn về phía Vitas, bộc lộ một chút ngượng ngùng, cười nói: "Tôi vốn nghe qua Vitas tiên sinh vốn dĩ rất yêu thích văn hóa Trung Quốc, thật không biết, người Trung Quốc chúng tôi, từ trước đến nay có lời chia sẻ "Một đôi hờ hững ngắm thế nhân, chứa chan nhiệt huyết đáp đền tri kỷ". Từ trước đến nay người Pháp không phải vẫn luôn đề cao việc hy sinh quên mình vì rượu đỏ sao? Vậy thì tại sao, Vitas tiên sinh đã để cho tôi được chiêm ngưỡng “Tùng nghênh khách” qua mười một tháng, mà còn chậu cây tùng của một tháng, làm cho tôi suốt đời tiếc nuối như vậy chứ? Chuyện này thật sự... Là... Khiến người ta phải xúc động, xem ra, sâu thẳm bên trongngười Pháp cùng với người Trung Quốc chúng tôi nước sâu không tiếp cận được dòng chảy dài, thật kém khá xa rồi!"

"À..." Trong nháy mắt Vitas thông suốt, vẫn đang xấu hổ mất mặt, tựa hồ ý thức được điều gì đó, đột nhiên nắm chặt quả đấm, gầm nhẹ: "Khả Hinh - - - - "

Đường Khả Hinh vừa muốn trèo lên thân cây cuối cùng, muốn lao vào cửa sổ bên kia, nghe thấy tiếng kêu của thầy, lúc cô cúi đầu xuống, đã nhìn thấy dường như thầy cảm nhận được gì đó khác thường, đang muốn ngẩng đầu, trong nháy mắtsau lưng cô chợt lạnh, thình lình không phòng bị đạp vào khoảng không một đạp, a một tiếng, cả người ôm chậu cây cảnh gào lên một tiếng cứu mạng, hệt như một con chim bị thương, rơi xuống đất! !

Chỉ nghe phịch một tiếng, Đường Khả Hinh suýt mất mạng té xuống, thân thể nện vào phiến đá dài dùng để đặt chậu cây tùng mười hai tháng, mười một chậu cây tùng nổi tiếng trong ngoài nước kia, bịch bịch bịch bịch bịch bịch rơi xuống, giống như đá lăn, toàn bộ ngay lập tức lăn xuống sườn núi! !

Vitas cùng chủ tịch Lưu vô cùng khiếp sợ nhìn một màn này! !

Đường Khả Hinh cũng nằm trên bãi cỏ, trong nháy mắt ngẩng đầu, nhìn một màn này, lập tức hít thật sâu một ngụm khí lạnh, há to mồm, cuối cùng hu hu hu khóc lên! ! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.