Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 773: Hiểu lầm



Sau vườn hoa!

Nhã Tuệ sốt ruột, khẩn trương cầm tờ báo trên tay, đi nhanh về phía trước.

"Nhã Tuệ, em nghe anh nói! Tối hôm qua thật sự là một hiểu lầm." Lâm Sở Nhai vô cùng khẩn trương đuổi theo phía sau, lại nắm lấy cổ tay cô một lần nữa, kéo cơ thể của cô dựa vào một thân cây đại thụ gần đó, thở gấp nói: "Em hãy tin anh. Anh và Lạc Hoành khẳng định không xảy ra chuyện gì cả. Em nghĩ xem trước đây anh rất phong lưu, đã ôm bao nhiêu cô gái. Sao có khả năng có chuyện đó được"

Nhã Tuệ xấu hổ, mặt đỏ đến tận mang tai, lưng vẫn dán chặt vào thân cây đại thụ như cũ, cố ý cách xa Lâm Sở Nhai một chút mới nhỏ giọng lầu bầu nói: "Tôi... Tôi... Tôi biết... Anh vẫn có hứng thú đối với con gái."

"Vậy là sao!" Lâm Sở Nhai nặng nề nói một tiếng!

"Nhưng anh cũng có hứng thú đối với đàn ông." Nhã Tuệ nói xong, lại cảm thấy một trận buồn nôn.

"Không có! !" Lâm Sở Nhai lại gấp gáp giải thích, nói: "Em nghe anh nói! Hôm qua thật sự là có nguyên nhân, bọn anh vì giúp đỡ lão đại mới cố ý đóng kịch như vậy."

Nhã Tuệ nghe lời này, lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Sở Nhai, trong lòng run run, khẩn trương hỏi: "Anh nói anh và phó tổng giám đốc Tô ở cùng một chỗ là do diễn kịch."

"Đúng" Lâm Sở Nhai vội vã gật đầu nói.

Nhã Tuệ có phần không hiểu, nghẹn ngào nói: "Thế nhưng nếu có một ngày, tôi và Khả Hinh ở cùng một chỗ để cứu ai, ở trong phòng làm một số chuyện khác đều được, vì sao nhất định phải ôm ấp cùng một chỗ, cởi quần áo, hôn môi đâu "

"... ... ..." Lâm Sở Nhai nhất thời im lặng, nuốt nước bọt nhìn Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ nói đến đây, mặt cô đỏ lên , vốn là một cô gái có nội tâm mềm mại, chỉ cúi đầu không nhịn được nhìn xung quanh, mới lúng túng nói: "Hai người làm như vậy là có nguyên nhân, hay là bởi vì bản thân hai người đã có khuynh hướng như vậy, có ý nghĩ, cảm giác xúc động như vậy"

"Không phải" Lâm Sở Nhai thật sự muốn nhảy xuống sông Hoàng Hà, anh gần như giậm chân kêu to: "Chúng ta không phải luôn luôn quen nói đùa với nhau sao? Em xem anh và Tào Anh Kiệt không phải cũng đùa với nhau như vậy sao? Chẳng lẽ anh và Tào Anh Kiệt cũng như vậy?"

"Này... Việc này cũng không đúng" Nhã Tuệ nói xong, mặt đỏ lên, đẩy Lâm Sở Nhai ra, trong nháy mắt chạy trốn.

"Haizz" Lâm Sở Nhai bất đắc dĩ đứng tại chỗ, nhìn về phía bóng dáng Nhã Tuệ đang chạy trốn, vẻ mặt lo lắng.

Trần Mạn Hồng trốn ở một góc sau vườn hoa, nghe hai người Nhã Tuệ và Lâm Sở Nhai cãi nhau, cô lập tức lấy tay che miệng, sợ đến thất kinh kêu lên: "Mẹ ơi! ! Không thể nào?"

"Bà xã! Em làm gì ở đây vậy?" Lúc này, Tào Anh Kiệt vừa mới đi làm, nhìn thấy bà xã đang đứng lén lút ở chỗ này, liền kỳ quái hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Trần Mạn Hồng nhất thời khẩn trương nhìn về phía Tào Anh Kiệt, tức giận nói: "Anh nói xem, lúc đó anh cưới em có phải bởi vì anh thích đàn ông. Là để tìm cơ hội ở cùng một chỗ với bọn họ phải không?"

"... ..." Tào Anh Kiệt há hốc mồm nhìn về phía Trần Mạn Hồng, sợ đến mức suy nghĩ đều sai lệch, nói: "Em lại phát điên gì đấy? Ở đâu ra có loại suy nghĩ này?"

"Cái gì mà lại điên? Anh thấy em rất thường xuyên nổi điên sao? Em lớn hơn anh mấy tuổi thì thế nào? Như vậy thì anh có thể tùy tiện lừa gạt tình cảm của em sao? Nói đi. Rốt cuộc anh léng phéng cùng Tô Lạc Hoành, hay léng phéng cùng Lâm Sở Nhai?" Trần Mạn Hồng khẩn trương vươn tay, chỉ vào ông xã, kêu lên: "Chẳng lẽ là cả hai?"

Tào Anh Kiệt nghe lời này, thật sự chịu không nổi, nhảy lên nói: "Đừng nói bừa! Mỗi buổi tối anh đều hầu hạ em rất tốt, làm sao có thể thích đàn ông được."

"Anh thích đàn ông, anh thích uốn cong như thế!" Trần Mạn Hồng tức giận, nói thêm một câu : "Thích đàn ông, càng muốn mạnh mẽ hơn. Em cảnh cáo anh, mau chóng thừa nhận cho em, là cùng Lâm Sở Nhai hay là Tô Lạc Hoành.!"

"Không có! ! Đùa giỡn cái gì? Anh thích một người phụ nữ, và muốn chăm sóc bà xã thật tốt, còn muốn đàn ông làm gì?" Tào Anh Kiệt vô cùng tức giận xoay người, đi vào bên trong công ty.

"Anh đứng lại đó cho em. Nếu anh đi thêm hai mét nữa, chúng ta liền ly hôn " Trần Mạn Hồng hướng tới bóng lưng của anh kêu to! !

"Anh đi thêm hai trăm mét. Em có thể làm gì được anh?" Tào Anh Kiệt bị chọc tức,đi nhanh về hướng công ty, ai biết vẫn chưa đi đến lớn đường, liền nghe đến Tô Lạc Hoành vô cùng sốt ruột gọi: "Này! Cô nghe tôi giải thích!"

"Lại giải thích?" Tào Anh Kiệt nghe nói như thế, đau cả đầu, đi phía trước nhìn xem rốt cuộc là ai ?

Tiêu Đồng vô cùng tức giận đi về phía trước, gương mặt căng thẳng, dáng vẻ như muốn giết người.

Tô Lạc Hoành nhanh chóng đi về phía trước, thoáng cái nắm lấy tay Tiêu Đồng, vội vã giải thích: "Ôi, bà cô của tôi ơi, ngay cả tôi mà cô cũng không tin sao? Hôm qua thật sự không phải tôi cố ý, cũng bởi vì sự tình khẩn cấp thôi, cô cũng biết mà..."

P/s: ai mún đọc trước 20 chương giá rẻ liên hệ gmail : [email protected]

"Sự tình khẩn cấp?" Tiêu Đồng nhanh chóng hất tay của anh ra, xoay người, tức giận nhìn anh, kêu lên: "Sự tình khẩn cấp, anh có thể bảo tôi tránh đi! Tối hôm là ai đã nói ăn nhạt miệng, bảo tôi đi nấu chè để uống? Từ lúc tôi tiến vào Hoàn Á, tôi dường như trở thành nô lệ cho mấy người, thứ hai hầu hạ cái này, thứ ba hầu hạ cái kia, thứ bảy chủ nhật còn muốn cùng các người đi chơi. Khi tôi sinh ra đã không có cha nuôi dưỡng, là các anh đã cho tôi uống sữa sao?”

"Tôi không có ngực, thế nào cho cô uống sữa" Tô Lạc Hoành gấp đến độ lời này cũng nói được! !

"Anh không có sao?" Tiêu Đồng vươn tay, thoáng cái chỉ vào lồng ngực vững chắc bên trái của Tô Lạc Hoành, tức giận đến kêu to lên: "Anh không có tuyến sữa, không có!"

"Ôi! Không nên tức giận. Cô rất rộng lượng mà." Tô Lạc Hoành lại bất đắc dĩ nói: " Tiêu Đồng, cô tha thứ cho tôi đi! Chúng ta không phải luôn luôn là anh em sao?"

Tiêu Đồng vừa nghe lời này, liền hạ hỏa, đi phía trước một bước nhìn về phía hắn kêu to lên: "Chính bởi vì là anh em, mới tức giận. Mỗi ngày các anh đều nói phụ nữ như quần áo, anh em là tay chân. Vậy tôi được tính là gì? Tôi cái gì cũng không phải. Khi tức giận, liền đẩy tôi ngã xuống mặt đất, khiến cho cả bát chè và điểm tâm đổ hết lên người tôi. Tôi thật sự là hèn hạ. Cứ như vậy coi các người là anh em. Không có người nào chân chính coi tôi là phụ nữ! Chỉ có Lãnh Mặc Hàn thỉnh thoảng còn nhớ tới, ngày 28 mỗi tháng tôi tới kì kinh nguyệt.”

Tiêu Đồng càng nói càng ủy khuất, khóc nấc lên, che mặt chạy đi.

"Tiêu Đồng" Tô Lạc Hoành bất đắc dĩ gọi cô, nói: "Đừng có tức giận nữa"

"Tại sao mấy người lại như vậy, lão tử chịu không nổi." Tào Anh Kiệt không nhịn được tức giận đi tới, nhìn về phía Tô Lạc Hoành bất đắc dĩ nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Đừng nói nữa! !" Tô Lạc Hoành thở dốc xoay người, nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, hắn đột nhiên sửng sốt nói: "Lão đại đâu rồi?"

"Tôi cũng không biết " Tào Anh Kiệt cũng kỳ quái nói: "Chẳng lẽ... Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

"Không có khả năng!" Tô Lạc Hoành kỳ quái nói: " Tối hôm qua tôi rõ ràng nhìn thấy lão đại thoát ra ngoài an toàn rồi , tôi mới tắt máy tính! Liều chết can thiệp vào chuyện này, lão đại làm sao có thể xảy ra chuyện. Không phải là ở nhà cùng Khả Hinh đấy chứ..."

"Sẽ không đâu! Hôm nay còn muốn mở một hội nghị trọng yếu, lão đại chưa bao giờ vì việc tư mà vắng mặt tại hội nghị lớn như thế này..." Tào Anh Kiệt vừa mới dứt lời, cũng đã nhìn thấy thư kí trưởng lo lắng đi ra từ phía trước, dặn dò phó trợ lý: "Thông báo đến tất cả các cán bộ cấp cao và tập đoàn Á Châu, nói rằng phu nhân chủ tịch đột nhiên té xỉu, lùi giờ họp lại ba mươi phút.

"Vâng" Thư ký nghe xong lập tức xoay người đi về phía trước!

"Mẹ Trang đã xảy ra chuyện gì?" Tào Anh Kiệt nghe lời này, há hốc mồm hỏi.

Tô Lạc Hoành cũng không hiểu lắc đầu.

P/s: ai mún đọc trước 20 chương giá rẻ liên hệ gmail : [email protected]

Phòng tổng thống.

Trang Tĩnh Vũ lo lắng tiến vào, cũng đã nhìn thấy phòng khách xa hoa, lúc bình thường rất rực rỡ muôn màu với đủ loại đồ dùng quý giá cùng những bức danh họa cổ, giờ toàn bộ là những tờ báo có hình Trang Hạo Nhiên và Jenny thân mật buổi tối hôm qua ở sòng bạc, còn một số là in ra từ trong máy tính. Ông há hốc mồm nhìn tiêu đề to đùng trên mặt báo, bày ra như vậy nhìn thấy mà giật mình, giống như muốn đòi nợ, chỉ thiếu chút nữa là đổ dầu, giết người phóng hỏa. Ông nhìn về hướng dì Chu và chị Lý mỗi người đều khẩn trương nhìn về phía mình, kêu lên: "Lão gia, ông mau vào xem phu nhân!"

"Đồ súc sinh! !" Trang Tĩnh Vũ nghiến răng nghiến lợi nghĩ, liền mới xoay người nhanh chóng đi vào phòng ngủ...

Ân Nguyệt Dung mặc chiếc váy dài ren chiffon màu trắng, trên trán đắp một chiếc khăn mặt giống người bị sốt, cả người rên lên : "Tên súc sinh đáng chết này, dám đối xử với tôi như vậy..."

"Bà xã..." Trang Tĩnh Vũ lập tức đi qua, đau lòng ngồi bên giường, tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Ân Nguyệt Dung, nhìn về phía bà lâu lâu mới ngã bệnh một lần, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, khẩn trương đau lòng nói: "Bà làm sao vậy? Không nên tức giận... Thầy thuốc đều nói bà tức giận đến nỗi máu không lưu thông, thiếu chút nữa là xảy ra chuyện rồi..."

"Tên súc sinh đáng chết..." Gương mặt Ân Nguyệt Dung tràn đầy tức giận cùng bệnh tình, thở dốc liên tục, hai mắt run run oán hận nói: "Thật là đã nuôi lớn một tên súc sinh! Dám làm ra loại chuyện xấu hổ mất mặt này. Nếu như bởi vì chuyện này, Khả Hinh không chịu tha thứ cho nó, tôi cũng tuyệt đối... Sẽ không tha thứ cho nó!"

"Bà xã... Bà không nên tức giận, đứa nhỏ này để tôi giáo huấn nó, bà nghỉ ngơi cho tốt đã!" Trang Tĩnh Vũ đau lòng nhìn bà xã, bất luận có chuyện gì cũng vô cùng yêu thương.

Ân Nguyệt Dung liên thở gấp, mấy phần khó chịu đau lòng, đột nhiên ngẩng đầu lên, nuốt khan nơi cổ họng, yếu ớt gọi: "Dì Chu!"

"Vâng! Phu nhân có chuyện gì dặn dò?". Dì Chu lập tức khẩn trương đi tới, nhìn về phía Ân Nguyệt Dung hỏi.

"Đem cây gậy bóng chày mà ta và con gái thường chơi ngày trước ra, đưa cho Khả Hinh! Nói rằng cái tên súc sinh kia, cho Khả Hinh tùy ý xử phạt! Đánh chết, cũng không cần nói cho ta biết!" Ân Nguyệt Dung nói hết lời, cũng đã nằm xuống giường, một dáng vẻ muốn chết luôn cho xong.

***

Một chiếc xe con màu đen phanh gấp trước cửa khách sạn.

Đường Khả Hinh nổi giận đùng đùng mặc chiếc áo sơ mi cao cổ màu đen, quần đùi màu đỏ hồng, một đôi giày cao gót màu đen, tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch, phịch một tiếng đóng cửa lại.

Nhân viên lễ tân nhịn không được ngẩng đầu nhìn ra.

Đường Khả Hinh cắn chặt răng kèn kẹt, ôm tư liệu, bước nhanh vào đại sảnh khách sạn. Hôm nay có một hội nghị quan trọng ở Hoàn Cầu, chính mình muốn dùng thân phận thư kí của Trang Hạo Nhiên tham gia hội nghị. Một bên, hai mắt cô lưu chuyển mạnh mẽ, đi về phía trước, một bên tức giận đến nỗi ngực phập phồng. Cô liền nhớ tới việc làm của Trang Hạo Nhiên, vừa nãy tiện tay không cẩn thận nhấn số điện thoại di động của anh, lại có thể tắt máy.

Tắt máy! !

Đường Khả Hinh nghĩ tới đây, lại như gió đi về phía trước, vừa đi vừa thở dốc suy nghĩ:"Trang Hạo Nhiên. Em mà nói chuyện với anh một câu nữa, em sẽ không phải là người."

Mặc kệ thời gian có qua đi, có vài người, có một số việc, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.

Sảnh số một Hoàn Á!

Nghe tin phu nhân chủ tịch đã xảy ra chuyện, chủ tịch Trang muốn tạm thời rời khỏi, trước tiên đi xem phu nhân, hội nghị tạm thời dời lại ba mươi phút.

Mọi người đều nhao nhao bàn luận về chuyện này.

Phòng nghỉ VIP.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi trên ghế sô pha, tay cầm tờ báo, nhìn ảnh chụp của Trang Hạo Nhiên và Jenny, hai tròng mắt lóe ra ý cười, cuối cùng không nhịn được cúi đầu, nặng nề thở ra, im lặng không lên tiếng.

Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng ngồi ở đầu bên kia trên sô pha, trầm mặt nói: "Con cái không dạy, người làm cha mẹ có lỗi.. Từ trước đến nay, Tĩnh Vũ là người thật thà nhân hậu, làm sao lại nuôi dưỡng ra đứa con trai như thế này?"

"... ..." Tưởng Thiên Lỗi chỉ là nhìn qua ảnh chụp trên báo, mỉm cười không nói lời nào.

"Bây giờ đối với đứa bé Khả Hinh này, ta càng ngày càng hài lòng..." Tưởng Vĩ Quốc nhàn nhạt nói: "Nhưng nếu như, con đã không có tâm tư như thế, cố gắng hết sức , sẽ không muốn nhân lúc này, bèo nước đục thả câu.."

Tưởng Thiên Lỗi hơi nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn về phía cha mình.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Thư ký nhanh chóng đi tới, mỉm cười nói: "Chủ tịch, tổng giám đốc, hội nghị sắp bắt đầu, tổng giám đốc Trang còn chưa tới...Chủ tịch Trang nói không cần phải chờ..."

"Vốn là không nên chờ... Nhà bọn họ đều bận rộn..." Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng đứng lên, đi ra ngoài.

Tưởng Thiên Lỗi một lần nữa liếc mắt nhìn qua nội dung tờ báo, liền tiện tay để xuống, cũng đứng lên đi về phía trước.

Cửa thang máy mở ra!

Đường Khả Hinh bước nhanh ra, ngẩng đầu liền nhìn thấy đông đảo các vị lãnh đạo cấp cao nhao nhao đi vào phòng hội nghị, còn đang vừa nói vừa cười bàn về scandal của Trang Hạo Nhiên, sắc mặt của cô tối sầm, lập tức ôm văn kiện đi qua, lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đi tới trước mặt, cô lập tức dừng bước, cúi đầu kính trọng kêu nhỏ: "Tổng giám đốc..."

Tưởng Thiên Lỗi dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía gương mặt bình tĩnh của cô, do dự mấy phần hỏi: "Em có khỏe không?"

"Ách..." Đường Khả Hinh mặc dù có vài phần nghi hoặc, nhưng vẫn trả lời: "Rất tốt..."

"... ..." Tưởng Thiên Lỗi lại liếc nhìn cô một cái, mới gật đầu quay người tiến vào phòng hội nghị.

Đường Khả Hinh cũng nhanh chóng đi vào phòng hội nghị, ngẩng đầu nhìn về phía hai chiếc ghế đầu giành cho tổng giám đốc, chỉ thấy một mình Tưởng Thiên Lỗi ngồi, cô lập tức cắn răng tức giận mắng người đàn ông kia một chút, mới ôm văn kiện đi qua, ngồi xuống, lại phát hiện Tiêu Đồng một bên mở máy tính chỉnh lý tư liệu, một bên khịt chiếc mũi đỏ bừng trôn rất khổ sở. Cô nghi ngờ đặt máy tính của mình xuống, để văn kiện xuống, lấy bút máy ra, hỏi: "Tiêu Đồng? Cô làm sao vậy?"

"Không có việc gì, chỉ là tin lầm đàn ông" Tiêu Đồng nói hết lời, mở máy tính ra, thình lình nhìn thấy bản word xuất hiên trên màn hình, ba từ “ Đơn từ chức” to tướng hiện lên.

Đường Khả Hinh nhìn thấy ba từ này lập tức kinh hãi.

Phòng hội nghị dần dần yên tĩnh trở lại, Trang Tĩnh Vũ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn vị trí tổng giám đốc trống trơn của con trai mình, mặt lạnh nói: "Không cần đợi tên súc sinh kia! Hội nghị bắt đầu đi! ! Qua hôm nay, đem tất cả vốn lưu động của nó, toàn bộ dừng lại cho ta."

"... ..." Thư kí trưởng nhìn ông một cái, liền phải gật đầu nói: "Vâng... Sau hội nghị, tôi lập tức sắp xếp..."

Cô nói xong, liền đứng lên, nhìn về phía mọi người nói: "Xin lỗi, các vị, bởi vì tổng giám đốc Trang có chuyện quan trọng, cho nên không thể..."

Phịch một tiếng cánh cửa bị mở ra, truyền đến một tiếng cười nói: "Xin lỗi các vị, tôi tới trễ. "

Tất cả mọi người cùng nhau ngẩng đầu, cả người quay lại.

Trang Hạo Nhiên mặc bộ âu phục màu xám bạc, bên trong mặc chiếc áo sơ mi màu lục nhạt, trên vạt áo kẹp một chiếc châm hoa cũng màu lục nhạt, phong thái ưu nhã đi tới, tươi cười nhìn mọi người nói: "Các vị tới sớm"

Trong nháy mắt Đường Khả Hinh nhìn thấy anh, lập tức nghiến răng nghiến lợi, cây bút máy trong tay, phựt một tiếng, đứt làm đôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.